“Vậy chuyện vợ tôi vô sinh, là ai truyền ra ngoài?”
“Là Đường Huyên tìm người truyền ra. Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi … không liên quan.” Bác sĩ Lâm vội xua tay.
Viện trưởng Kiều vô cùng kinh hoàng trước những gì bác sĩ Lâm đã nói, đừng nói Mặc Đình, người bên cạnh anh ây cũng không thẻ bình tĩnh đối mặt sau khi nghe loại chuyện này.
Mấy chục năm hành nghề chữa bệnh, ông cũng coi như: thấy đủ loại người, nhưng ác độc như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên thấy.
“Mặc Tổng, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng. Kể từ hôm nay, những người có liên quan đừng nghĩ đến có chỗ đứng trong ngành y. Tất nhiên, tôi biết rằng vấn đề này liên quan đến sự an nguy của quý phu nhân. May mà cậu phát hiện kịp thời, nếu không máy con lợn chó này thành công, trên đời này sẽ không có thiên lý nữa.”
“Tôi bây giờ sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát? Không cần.” Mặc Đình lạnh lùng nói: “Dù sao bọn họ cuối cùng cũng không có gây ra tai nạn y té, cùng lắm cũng chỉ bị kết án vài năm tù. Tôi muốn giải quyết riêng, dù gì t Hải Thụy có hàng trăm nghìn cách tra tần người. Giao mấy người này cho cảnh sát thực sự là quá nhẹ… “
“Nhưng Mặc Tổng…”
“Trưởng khoa Kiều, Hải Thụy sẽ không tìm bệnh viện tra cứu chuyện này, bởi vì tôi còn có kế hoạch khác. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất cho bệnh viện của ông rồi, nhưng ông phải giao máy người này cho tôi xử lý…”
Viện trưởng Kiều nhìn bác sĩ Lâm, nghĩ đến việc cô đã làm khiến người ta phẫn nộ, cuối cùng gật đầu: “Được…”
“Viện trưởng, ông không thể giao tôi cho Hải Thụy, viện trưởng, xin ông…”
“Khi cô làm chuyện xấu, sao cô không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Viện trưởng Kiều cúi người hỏi bác sĩ Lâm: “Người cô làm hại là vợ của Mặc Tổng, người anh ấy rất yêu thương, đổi lại có người làm tổn thương con trai cô.
Cô có phải cũng muốn xông lên liều mạng?”
Sau khi bác sĩ Lâm nghe những lời này, cả người đều đờ đẫn, bởi vì cô ta biết mình không có cách nào phản bác.
“Bắt đầu từ hôm nay, mấy người các người bị trục xuất khỏi bệnh viện, và chứng chỉ bác sĩ bị thu hồi. Những người như các người không xứng đáng mặc chiếc áo khoác trắng này.”
“Mặc Tổng, người tôi giao cho cậu. Cậu muốn xử lý ra sao đều tùy ý.” Nói xong, viện trưởng Kiều đứng dậy, thất vọng nhìn bác sĩ Lâm, cuối cùng xoay người rời đi.
Bác sĩ Lâm thấy trong phòng họp chỉ còn lại cô ta và người của Hải Thụy, thì lập tức bò đến túm lấy chân viện trưởng Kiều, nhưng đáng tiếc là không ai có thể cứu cô ta vào lúc này.
Sau đó, Mặc Đình ngẳng đầu nhìn Lục Triệt, ánh mắt lười biếng, nhưng Lục Triệt hiểu ý, trực tiếp mời Đường Ninh Vào.
Thật ra, sau khi mang thai, Đường Ninh không muốn tham gia vào những loại chuyện đấu đá buồn nôn này, bởi vì ngay cả bình tĩnh cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô không muốn bảo bảo của cô và Mặc Đình nghe thấy điều này.
“Phu nhân.”
Bác sĩ Lâm nhìn thấy Đường Ninh bước vào, thấy vẻ mặt cô ấy bình tĩnh, cho rằng cô dễ nói chuyện, liền quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Mặc phu nhân, tôi không cố ý. Tôi cũng chỉ là bị Đường Huyên xúi dục. Cô có thể vì thân phận mẹ đơn thân của tôi mà tha cho tôi được không? “
Đường Ninh thoát khỏi sự lôi kéo của cô ta, đi tới trước mặt Mặc Đình, và ngồi xuống bên cạnh anh…
Vẻ mặt của cô ấy quả thực rất bình thản và giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng Đường Ninh vẫn luôn là Đường Ninh, lương thiện đối với người tốt, độc ác với những kẻ xấu.
“Tôi đã nói vô số lần cách đối nhân xử thế của mình.
Người không phạm tôi, tôi không phạm người. Tôi không muốn cho cô quá nhiều cơ hội. Cô muốn tôi thế nào, tôi sẽ trả lại y như thế, rất công bằng.”
Sau đó, Đường Ninh quay đầu lại, nhìn bác sĩ Lâm bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Cô làm tổn thương tôi không sao, nhưng cô suýt nữa đã làm tổn thương con và chồng tôi. Tôi có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô, chỉ có điểm này ai cũng không được phép.”
“Tôi biết cô là một người mẹ đơn thân, vì người chồng nghèo khổ, không chỉ ly hôn với chồng mà còn cứng rắn tranh đoạt con trai về bên mình.”
“Cô muốn tôi mắt cái gì, tôi sẽ khiến cô mắt cái đó, tôi nghĩ, con của cô có lẽ càng muốn theo người cha mà nó yêu thương?”
Khi bác sĩ Lâm nghe thấy Đường Ninh muốn cướp con trai của cô ta đi, trong mắt cô ta chỉ còn lại sợ hãi và mất mát: “Không … xin cô, con trai là sinh mệnh của tôi.”
“Con tôi cũng là sinh mệnh của tôi.”