Mục lục
Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tiểu Tiểu vừa nghĩ như thế, lại nghĩ tới chính mình mới vừa rồi loạn phát cáu.

Nàng ở trong một cái tiểu đình dừng bước lại, nàng ngửa đầu, yên lặng nhìn Thượng Quan Thanh, cắn cắn môi, nàng nói: “Thanh, vừa nãy ta không phải cố ý đối với chàng phát cáu, ta …”

Còn chưa có nói xong, ngón tay Thượng Quan Thanh liền nhẹ nhàng mà đặt nên đôi môi cánh hoa của nàng.

Trong mắt của hắn là tràn đầy nhu tình, so với ánh trăng trên trời còn muốn nhu hòa hơn mấy phần.

Hắn nói: “Tiểu Tiểu, ta hiểu mà. Là ta không tốt, nàng vừa tới một địa phương xa lạ, ta nên băn khoăn đến cảm thụ của nàng, không nên chỉ vì tham luyến nhất thời, mà để cho nàng chịu khổ.”

Tô Tiểu Tiểu lôi kéo tay Thượng Quan Thanh, cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Thanh, kỳ thật ta cũng rất thích.”

Thượng Quan Thanh ngốc lăng: “Cái gì?”

Thanh âm của Tô Tiểu Tiểu cũng càng ngày càng nhỏ.

“Ta thực thích.”

Thượng Quan Thanh để sát vào trước mặt Tô Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, nàng mới vừa rồi nói gì đó?”

Tô Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, lúc này nàng dùng thanh âm bình thường của mình.

“Ta nói ở trên giường, ta cũng rất thích.”

Nói đến đây, thanh âm của Tô Tiểu Tiểu lại nhỏ lại.

“Chỉ là của ta không thích nhiều lần lắm, hai ba lần ta còn có thể nhận, nhiều hơn nữa, ta thật sự là không được.”

Thượng Quan Thanh mừng rỡ như điên.

Lúc trước hắn còn lo lắng Tiểu Tiểu là bởi vì không thích, cho nên mới khóc.

Hắn ôm Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu đầu chôn ở trong lòng Thượng Quan Thanh.

Chỉ nghe thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến: “Tiểu Tiểu, sau này ta tuyệt đối sẽ không cho nàng tiếp tục rơi một giọt nước mắt.”

Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng.

Hai người ở trong lương đình lẳng lặng ôm nhau, ánh trăng trong trẻo, xa xa nhìn lại, thập phần ấm áp.

Mà vừa lúc này, bỗng nhiên xa xa truyền đến thanh âm bùm bùm, nghe như là có cái gì ầm ầm sụp đổ.

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, nàng từ trong lòng Thượng Quan Thanh ngẩng đầu lên.

“Thanh, đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng Quan Thanh liếc nhìn cách đó không xa, hắn vỗ vỗ lưng Tô Tiểu Tiểu, nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng.”

Tô Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, “Không cần đi nhìn một chút sao? Vừa rồi ta giống như nghe được tiếng vang thật lớn, thật sự không cần sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK