• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Hai tên thái giám mang lên một cái bục thấp phủ vải xanh, dự cảm xấu trong lòng ta mỗi lúc một rõ rệt. Những người đứng trong vườn đều lui sạch, Khang Đại Vi từ bên ngoài khép cửa vườn lại. Hạ Hầu Thần quăng lên đầu ta một vật, nói: “Mặc vào!”

Ta kéo món đồ trên đầu xuống, hóa ra chính là váy Bách điểu. Chiếc váy này vốn may theo vóc dáng của Sư Viên Viên, thân hình nàng ta nhỏ nhắn, ta cao hơn Sư Viên Viên nửa cái đầu, ngực lại lớn hơn rất nhiều, làm thế nào để mặc vừa được đây?

“Hoàng thượng, chiếc váy này thần thiếp vẫn chưa thêu xong!”

“Bảo nàng mặc thì nàng cứ mặc, nói nhiều làm gì?”

Hạ Hầu Thần khom người ngồi xuống cái bục phủ vải xanh hai tên thái giám mang vào ban nãy. Ta không kiềm được rùng mình, ta làm sao quên được thứ này?

Ta mang áo vào phòng, cởi áo khoác ngoài, mặc chiếc váy Bách điểu lên, phần eo tuy có hơi chật, nhưng miễn cưỡng vẫn mặc được, có điều phần ngược không ổn chút nào, cố gắng bao nhiêu cũng không cột được dây, ngực lộ ra gần một ngón tay, soi vào trong gương, trông cứ như thể sắp xé áo mà bung ra. Ta đành tìm một mảnh khăn mỏng choàng lên vai, che đi, rồi chậm rãi bước ra vườn.

Hạ Hầu Thần đang ngồi trên Xuân Kỷ, mặt hướng về phía ta. Ánh sáng trong con ngươi hắn càng lúc càng sâu thẳm, cứ như sắp sửa nổi cơn cuồng phong bạo vũ. Trong đầu ta trống rỗng, vết thương dần âm ỉ đau nhức, ta chẳng buồn giữ nét mặt như thường ngày, đi thẳng tới chỗ hắn ngồi.

“Bỏ khăn choàng ra.” Hạ Hầu Thần nói bằng giọng lả lơi. Ta chợt hiểu, con người kia chưa bao giờ thôi cái ý vũ nhục mình, hắn muốn đòi lại tất cả những nhục nhã ta đã gây cho hắn. Là Hoàng đế, hắn không thể chấp nhận sự phản bội của bất cứ ai, huống hồ là một Thượng Cung. Từng giờ từng phút hắn đều nhắc nhở ta: Ngươi thanh cao cái nỗi gì, đã là hạng tiện tỳ, thì việc đáng xấu hổ thế nào cũng làm được!

Ta chầm chậm tháo cái khăn ra, ngẩng đầu nhìn trăng, chờ đợi hình phạt độc ác sắp sửa giáng lên thân mình, chiếc khăn vừa vặn trở thành chiếc dây trói.

“Qua đây ngồi!”

“Thần thiếp không dám.”

“Vẫn có chuyện nàng không dám làm cơ à?”

Ta uể oải bước tới, ngồi kế bên ghế. Có đôi khi ta nghĩ, Hoàng thượng thích giày vò người khác, và ta là kẻ duy nhất hắn có thể hành hạ. Các phi tần trong cung tuy xuất thân từ nhà quan chức nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có chỗ dựa, không như ta, thân phận lênh đênh như lục bình trôi song. Hắn không thể ra tay với họ, người duy nhất có thể đày đọa được, chính là ta, chỉ có ta hoàn hảo cho vai diễn này. Bất quá vài ba tháng ta phải chịu một lần, cũng coi như đôi bên cùng có lợi thì đã sao?

Tiếc rằng dù có tự an ủi mình đến mấy, vừa nhìn thấy chiếc Xuân Kỷ phủ vải xanh kia, hai chân ta lập tức run lẩy bẩy.

Tuyên Hòa Đế đưa tay, kéo ta về phía mình, ngón ta khẽ gảy một cái, phần áo chắn trước ngực bung ra, cả đôi gò xuân xanh lõa lồ dưới ánh trăng, y thận thế đưa tay vào… Cho dù ta thể hiện vẻ mặt rất hoàn hảo, nhưng không cách nào khiến cơ thể ngừng run rẩy và cứng đờ. Hạ Hầu Thần kề sát tai ta thủ thỉ: “Nàng chưa từng sợ trẫm, phải không?”

Một trận gió thoáng qua, cành lá trong vườn xào xạc, thứ gì đó màu vàng óng từ đỉnh đầu ta bay xuống, thoáng cái ta liền phát hiện cây hoa quế trên đầu đã bắt đầu nhú những nụ hoa đầu tiên. Trong gió đêm, những nụ hoa ấy rơi rụng lả tả, nhẹ nhàng phiêu phất đậu lên bờ vai trần của ta, có mấy nụ lại lăn xuống bầu ngực. Ta chợt nhớ câu nói của Hoàng thượng đêm nọ, gắng gượng kiềm chế cơ thể mình khỏi run rẩy, rốt cuộc vẫn cứ run lên cầm cập.

“Ái phi lạnh ư?” Hạ Hầu Thần xé áo của ta, khiến nửa mình ngọc phơi ra dưới ánh trăng. Ta cảm thấy mấy ngón tay hắn lạnh lẽo khẽ lướt qua da thịt, cứ như những bông tuyết.

Sớm biết được kết cục của mình lại như lần trước, ta lặng lẽ siết tay lại, chợt nhận ra tay mình vẫn nắm dải khăn mỏng quàng vai ban nãy, vội thả tay ra, chiếc khăn mỏng manh bay xuống nền đá xanh, không một tiếng động, không ngờ Hạ Hầu Thần đã chộp ngay lấy: “Lần này ái phi tự chuẩn bị trước cơ à?”

Không thể khác được, hai cánh tay ta bị bẻ quặt, trói trên Xuân Kỷ, cơ thể bị kéo ra một cách thô bạo. Ta ngẩng lên nhìn trời, ánh trăng sóng sánh như nước, như đang chê cười ta tự hại mình, đẩy bản thân vào cảnh sống dở chết dở.

Cơ thể ta cứng đờ khi bị xâm nhập, dù lần này không đau đớn như lần trước, nhưng vẫn đau đến co rút cả người. Hạ Hầu Thần bèn đè mạnh, không cho ta cử động.

Những lời hắn nói dần dần trở thành hiện thực. Lần này là dưới gốc hoa quế, lần sau, sẽ là bên hồ nước ư?

Mặt Xuân Kỷ thô cứng chà xát mạnh da đầu, khiến vết rách ban nãy lại toạc ra. Ta cảm thấy càng lúc càng lịm đi, may nhờ sự đau đớn mới khiến cơn choáng váng bị đẩy lùi, giúp ta giữ được sự tỉnh táo trong chốc lát.

Hoa quế lất phất bay trong không gian, bóng cây trên đầu lay động theo tiết tấu, mùi hương từng đợt từng đợt xông vào cánh mũi… Ta lịm đi trong hương hoa quế nồng nàn.

Ta bắt đầu mơ. Trong giấc mộng ta lõa lồ nằm dưới gốc cây hoa quế, hai chân hai tay bị trói chặt, ánh trăng nhợt nhạt dát lên da thịt. Các phi tần từ khắp nơi trong cung đều đổ xô đến, vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, đám thái giám cung nữ thì thào cười cợt. Ta gọi Tố Hoàn Tố Khiết mang y phục đến, nhưng chúng trốn mãi trong đám đông không dám ra.

Lúc nào cũng thế, hoảng hốt và sợ hãi luôn vây chặt lấy ta, xưa nay ta luôn cô độc chẳng có ai bên mình. Cả thế giới tưởng đẹp đẽ bỗng chốc bộc lộ tất cả vẻ xấu xa của nó, những kẻ bình thường tươi cười khách sáo giờ đây đang tụm năm tụm ba cười trên nỗi đau của ta. Vầng trán đẫm mồ hôi, ta ngồi bật dậy, thở dốc quay nhìn từ phía. Những đường nét của bộ bàn ghế gỗ lim chạm hoa thấp thoáng ẩn hiện sau bức tường bằng gấm Vân Nam màu thiên thanh, cái đệm lưng mềm bằng gấm thêu đặt bên trên… Hóa ra chỉ là một giấc mộng.

Thấy trên đầu vướng víu, ta thử đưa ta lên sờ, mới biết đầu mình đã được quấn băng gọn gàng, được thay bộ quần áo đi ngủ sạch sẽ. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ. Nếu như cuộc giao hoan dưới gốc cây hoa quế kia cũng là mơ, thì hay biết mấy…

Giờ đây, ta lại nằm trong phòng mình.

Vén chăn lên, ta bước xuống giường, mở cửa nhìn ra. Ở gian ngoài, Tố Khiết đang ngủ gục trên bàn, còn Tố Hoàn ngồi bên khung vải thêu cái gì đó.

Thấy ta đi ra, Tố Hoàn đứng dậy thưa: “Nương nương cuối cùng cũng tỉnh, có cần nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng không ạ?”

Ta gật gật đầu, hỏi: “Đêm qua…?”

Tố Hoàn đáp: “Chúng nô tỳ bị mấy vị công công kéo vào điện bên cạnh, đến sớm tinh mơ mới được thả về, vào vườn thì thấy nương nương nằm trên giường, Hoàng thượng đã đi tự lúc nào. Thái y có đến khám qua, nói vết thương trên đầu nương nương không đáng ngại, chỉ do va chạm mạnh mà rách da thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.”

Trong lòng ta đầy nghi hoặc, theo như lời nó nói, thì ai mặc y phục cho ta, ai bế ta vào phòng…? Hạ Hầu Thần đâu thể tử tế tới mức tự tay làm, nếu hắn tìm một cung nữ nào đó làm giúp, chuyện đêm qua lộ ra bên ngoài, chắc ta sẽ hổ thẹn đến độ muốn tìm chết cho xong. Ta lần lượt nhìn Tố Hoàn Tố Khiết mấy lượt, trên mặt hai đứa chẳng hề có biểu hiện gì là nói dối. Đêm qua Hoàng thượng chỉ mang theo nội thị giám đến đây, xét theo lý, nội thị giám không được phép giúp hậu phi làm những chuyện như vậy. Chẳng lẽ chính tay hắn làm?

Tố Hoàn cất tiếng hỏi: “Nương nương, nước nóng đến rồi, có cần nô tỳ giúp nương nương tắm gội không ạ?”

Ta gật đầu, Tố Hoàn bèn chuẩn bị một thùng gỗ đựng nước, nhỏ vào đó hai giọt tinh dầu hoa hồng, rải thêm cánh hoa. Ta cởi bỏ xiêm y, chậm rãi ngâm mình vào nước, hơi nóng bốc lên mù mịt, vấn vít quanh cơ thể. Cảm giác dễ chịu khiến ta chẳng muốn đứng lên, càng không muốn nhớ lại cơn ác mộng ban nãy. Chuyện đêm qua dù ghê sợ nhưng rất đáng, đủ khiến Sư Viên Viên ngậm bồ hòn làm ngọt, Khổng Văn Trân cũng chịu im lìm một thời gian, còn ta, trong thời gian này chỉ cần tìm chỗ dựa vững chắc là ổn.

Thời còn giữ chức Thượng Cung, ta tìm đến Thượng Quan hoàng hậu, người mà sau này được phong làm Mẫn Từ Thái Hậu. Dù kế hoạch đoạt quyền của Thái Hậu thất bại nhưng ta vẫn được vinh hiển một thời gian. Xem thế cuộc hiện tại, Thời Hoàng hậu lên ngôi, lông cánh còn chưa cứng cáp, đúng vào lúc cần dùng người, nếu ta có thể lập một vài công trạng, chắc chắn là được thu nạp.

Nhưng điều đáng ngại là ta vốn thuộc phe cánh Thái hậu, thế lực cũ nhà Thượng Quan đã ngã, họ Thời là thế lực mới nổi đang lúc thịnh vượng, hai nhà chắc chắn sẽ tranh đoạt ác liệt trên triều, như nước với lửa, Thời Hoàng hậu liệu có thể tin tưởng một kẻ từng đứng dưới trướng Thượng Quan Thái hậu không?

Ta nghĩ đi nghĩ lại, trừ khi bản thân mình đoạn tình tuyệt nghĩa với Thái hậu, mới có thể tỏ rõ lòng trung.

Nghĩ đến đây, những mối dây rối rắm trong đầu dần dần được tháo gỡ, mọi chuyện trở nên sang sủa rõ ràng. Cứ cho là Thời Hoàng hậu không tin tưởng, cho ta là kẻ tiểu nhân một dạ hai lòng thì đã sao? Chỉ cần ta hữu dụng, chắc chắn Hoàng hậu sẽ che chở, giúp ta sinh tồn chốn thâm cung. Thế giới trong cung là như vậy, chẳng hề có tình bằng hữu lâu dài, chỉ có lợi dụng và phản bội, kẻ sinh tồn được lâu nhất, chính là kẻ có giá trị lợi dụng lớn nhất.

Trong lòng cảm thấy phấn khích, ta đứng bật dậy khỏi thùng gỗ, với lấy áo choàng quấn quanh thân mình, hít hà một hơi mùi gỗ kỳ, rồi bước ra ngoài. Có ai thân thuộc hậu cung này đến từng chân tơ kẽ tóc hơn ta? Ta sẽ từ từ phát huy khả năng, khiến Hoàng hậu dần không thể thiếu mình. Ta sẽ là chân tay, là nanh vuốt của Hoàng hậu, sẽ ngấm ngầm nhổ giúp nàng ta những cái gai trong mắt, ví như Sư Viên Viên.

Nước trong thùng gỗ đã nguội, mà cả người ta cứ như bị lửa đốt. Bất giác chạm nhẹ vào vết rộp trên cổ tay, lại sờ thử mảnh băng vải trên đỉnh đầu, rồi cười thầm, lòng nghĩ, Tái Ông mất ngựa[1], sao biết không phải là phúc?

[1]. Tái Ông mất ngựa: Một thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ họa phúc ở đời khó mà lường trước được.

Những cung nữ và thái giám trong cung Thái hậu dù đã thay đổi toàn bộ, nhưng để giữ yên ổn trong triều Hoàng thượng vẫn một mực đối tốt với bà ta. Những đồ vật tốt nhất Thượng Cung cục vẫn luôn để dành mang sang cung Thái hậu, người đem dâng dĩ nhiên là người của Thượng Cung cục.

Ngặt nỗi Khổng Văn Trân với ta không mấy hòa hợp, làm sao ả chịu giúp chuyện này?

May thay, những lợi lộc mà Khổng Văn Trân mong muốn, ta lại có rất nhiều.

Tắm rửa xong, ta nằm lên giường, mau chóng tìm vào giấc ngủ. Một đêm ngon giấc không mộng mị.

Sáng sớm ngày hôm sau, cây quế trong vườn lại nở thêm vô số những bông hoa màu vàng li ti, đêm trước xác hoa rụng đầy dưới đất đã bị Tố Khiết quét sạch. Lúc này Tố Khiết bị Tố Hoàn bắt làm tất cả việc nặng, vốn dĩ hai người địa vị như nhau, bởi giá trị khác nhau mà phân rõ cao thấp, có lẽ Tố Khiết cũng cảm thấy uất ức, nhưng sống trong cung là vậy, chẳng có ai đồng tình cảm thông.

Ta mặc chiếc váy trắng, phía trên có vẽ hình trúc xanh do chính tay họa sư trong cung dùng phẩm màu không phai vẽ nên. Nhớ hồi ấy, nhằm khiến cho vị Thượng Cung tiền nhiệm phải nhìn mình bằng con mắt khác, ta đã tra cứu không biết bao nhiêu tài liệu kim cổ, mới chế tạo ra loại phẩm màu vĩnh viễn giữ được sắc độ tươi sáng này. Chỉ cần dùng bút chấm lên áo rồi phơi khô, sau đó giặt qua một lần bằng nước, thì bức vẽ trên áo mãi sẽ không phai màu. Hơn nữa, chất liệu tạo ra phẩm màu hoàn toàn không ảnh hưởng độ mềm của vải. Sáng kiến này của ta dĩ nhiên lấy được lòng của lão Thượng Cung, nhờ đó mà ngày một thăng tiến. Ta khẽ mỉm cười, trúc trên áo vẫn xanh nhuận như hôm nào. Hễ là mục tiêu đã chọn, chắc chắn ta sẽ đạt được.

Qua từng bước chân, tà áo choàng trong suốt khẽ lay động quanh thân như khói mây ban sớm, ta đến dưới gốc cây hoa quế, đưa tay ra đón lấy một bông hoa vàng óng, li ti như một ngôi sao nhỏ. Phần gốc cây xù xì có một cành non đâm lên, sắc xanh ngăn ngắt chói lọi, khiến ta bất giác cảm thấy lạnh cả người.

“Nương nương, Ngự Thiện phòng đem dâng điểm tâm sáng đến, người có muốn…”

Ta gật đầu, quay lại bảo: “Tố Hoàn ngươi đến Thượng Cung cục mời Khổng Thượng Cung đến đây, cứ nói bản cung có món đồ tốt muốn nhờ Khổng Thượng Cung đánh giá giúp.”

Tố Hoàn gật đầu.

Qua bữa sáng, khay chén trên bàn vừa dọn đi không lâu, Khổng Văn Trân đã sang đến nơi, lại mang theo không ít chỉ tơ vàng đến biếu, có lẽ ả đã nghe được chuyện đang đêm ta được triệu đến Túy Hà các của Sư Viên Viên thêu áo. Vừa vào, Khổng Văn Trân cáo tội ngay: “Nô tỳ vốn dĩ không thể so sánh với tài nghệ phi phàm của nương nương, váy Bách điểu chỉ chăm chỉ vào đại thể mà bỏ sót tiểu tiết, đàn chim đáng ra phải sống động như thật vậy mà trở nên khô khan cứng đờ, khiến nương nương phải tự tay…”

Ta thản nhiên nhận lấy gói chỉ vàng cười nói: “Điều này sao lại trách Khổng Thượng Cung, vừa nhậm chức không lâu, lại là người thật thà trung hậu, tâm trí nào để mắt tới những chi tiết nhỏ xíu như thế, chỉ có người thích soi mói, ngó trước nhìn sau như bản phi mới… Đôi khi chính bản phi còn thấy phiền. Cũng may cuối cùng Hoàng thượng ban chiếc áo ấy cho bản phi, dù mới thêu xong một nửa, nhưng bản phi mặc lên, người cũng không chê trách gì…”

Khổng Văn Trân nghe xong, cười gượng đáp: “Hoàng thượng thật sủng ái nương nưng hết mực, đến xiêm áo của phi tử khác cũng đem tặng cho nương nương.”

Ta thở dài một tiếng: “Ai ngờ Hoàng thượng lại bất chợt nổi nhã hứng, muốn xem lũ chim trên áo sau khi được điểm nhãn, mặc trên người bản phi có thật sống động như thật hay không?”

Khổng Văn Trân đến mau như vậy, dĩ nhiên là vì biết ta phải chịu ấm ức ở chỗ Sư Viên Viên. Đúng là việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu đã đồn nghìn dặm, ả ta đến ắt là muốn dò la thêm, sao đó mới cân nhắc bước tiếp theo nên hành động thế nào.

Xem ra Khổng Văn Trân không hề biết việc Hoàng thượng sau đó di giá đến Lan Nhược hiên. Ta nghĩ một chút liền hiểu, có lẽ Hoàng thượng không muốn chuyện này truyền ra ngoài. Đầu ta bị thương, lại thêm tối đó hắn đến chỗ Sư Viên Viên là chuyện chúng phi đều biết, nếu lan truyền ra, không rõ sẽ bị điều tiếng thị phi đến độ nào. Hắn mới nắm được đế vị, dĩ nhiên không muốn trên triều chưa yên, hậu cung đã nổi sóng.

Khổng Văn Trân bán tín bán nghi, ta thừa hiểu tính cách của ả càng như vậy, ả càng không dám manh động.

Khổng Văn Trân cười nói: “Hôm nay nương nương triệu nô tỳ tới đây, nói rằng có món đồ muốn nô tỳ đánh giá giúp ư? Nương nương thật quá khiêm tốn, ngài vốn thông tuệ, những trân bảo do Thượng Cung cục chế tác hầu hết người đều rõ như lòng bàn tay, có món đồ nào thoát khỏi con mắt tinh tường của nương nương đây?”

Tố Hoàn bưng trà lên, đặt trên bàn. Ta nhấc cái tách, ra ý mời Khổng Văn Trân cùng thưởng trà với mình. Sau lần nọ, Thượng Cung cục không dám xén bớt đồ dùng của ta nữa, trà đưa đến là trà Mao Tiêm, sắc trà lục nhạt, đưa lên miệng phảng phất hương, vị ngọt mềm, lá trà cuốn lại nhỏ xíu như đầu tăm đọng ở đáy chén.

Ta nhấp một ngụm trà, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những tia nắng óng ả rọi qua cành lá sum suê của cây quế, phản xạ những nụ hoa li ti vàng tươi chiếu xuống dưới đất, có chút chói mắt. Ta nói: “Cũng không hẳn là đánh giá đồ vật gì cả, bản phi muốn cùng Khổng Thượng Cung nói chuyện phiếm chút thôi. Kỳ thực không phải bản phi tự nhìn ra được chỗ đặc sắc của áo Bách điểu, chẳng qua là lão Thượng Cung từng nhắc đến trong cuốn bí kíp, ta thuận miệng nói ra thôi.”

Nét mặt Khổng Văn Trân tuy vẫn bình thản, nhưng ta biết, hơi thở ả gần như đã nhưng lại, trong đôi mắt ánh lên tia khẩn thiết. Cuốn bí kíp, là tâm huyết của mười mấy đời Thượng Cung kết tinh mà thành, bên trong có vô số phương pháp bí truyền. Kỳ thực dù là nghệ nhân trong cung hay dân gian thì đều không muốn truyền bí quyết chế tác độc môn của mình ra ngoài, họ chỉ ghi điều mình khai phá ra vào đó, đến khi không còn ngồi ở vị trí này nữa, cũng không ai dám uy hiếp nữa, họ mới truyền thụ cho Thượng Cung kế nhiệm.

Nếu không có cuốn sổ này, thì Thượng Cung cũng chẳng khác gì Tôn Ngộ Không mất cây Thiết Bảng, cái chức Thượng Cung dù đã ngồi rồi vẫn có thể bị người khác cướp đi bất cứ lúc nào. Giả dụ ai đó dưới quyền Khổng Văn Trân bỗng được vị quý nhân nào đó trong cung tán thưởng, muốn xô ả xuống lập người đó lên, Khổng Văn Trân không có bí kíp, tài nghệ thua kém người ta, thì không có cách nào phản đối được.

Dù đã trở thành phi tử của Hoàng thượng, chức vụ Thượng Cung coi như có duyên không phận, nhưng ta vẫn có thể tận dụng tư cách của “người tiền nhiệm” khống chế Khổng Văn Trân. Ta sẽ cho ả một tia hy vọng, trong lòng ả khao khát, ắt phải chiều theo yêu cầu của ta.

Ta bật cười hỏi Khổng Văn Trân: “Nghe nói Khổng Thượng Cung đã mấy lần căn dặn Ty Chế Phòng chế ra phương thuốc tĩnh khí dưỡng thần đem dâng sang cung Trường Tín, chỗ ta có mấy bài thuốc hay, có cần ta viết ra, giúp Khổng Thượng Cung một tay không?”

Khổng Văn Trân nhìn ta dò xét, đoạn cười đáp: “Nương nương thật có lòng tốt, vẫn chưa quên người xưa?”

Ta than thở: “Bà ấy từng giúp ta. Hễ là người giúp mình, ta luôn ghi lòng tạc dạ.”

Căn phòng phảng phất hương vị đắng chát của lá trà. Khổng Văn Trân trầm ngâm trong hương trà hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Vậy là nô tỳ nên giúp nương nương hoàn thành tâm nguyện?”

Ta cười gọn một tiếng, đậy nắp tách trà lại, một tiếng chạm khẽ giòn tan, vang vọng giữa không gian chật hẹp: “Bản phi dĩ nhiên sẽ ghi nhớ ân tình này của ngươi.”

Khổng Văn Trân nghe xong, đứng dậy hành lễ một cách cung kính, đoạn cáo lui.

Xem ra đêm nay trăng rất tròn, nghe nói cố nhân ấy thời gian này chỉ biết tụng kinh niệm phật, không biết những tràng kinh bất tận kia có làm tâm bà được an yên?

Đêm đến, quả nhiên trăng rất tròn, mặt trăng tựa mâm bạc phản chiếu thứ ánh sáng chói lòa màu nhiệm trên những mặt ngói lưu ly. Ta mặc trên mình y phục cung nữ, cầm trong tay bình canh thuốc, rảo bước đến các bậc thang làm bằng đá chạm khắc hình phượng hoàng. Trong tay ta có lệnh bài của Thượng Cung cục, mọi khi cứ vào giờ này đều có người của Thượng Cung cục mang canh tới, nên sự xuất hiện của ta không gây chú ý cho bất cứ ai. Chẳng ai ngờ rằng, một nơi mọi người đều né tránh sợ hãi như cung Trường Tín mà vẫn có người muốn thâm nhập.

Và cái kẻ ngược đời kia, lại chính là ta, vị Thượng Cung đã bị bãi chức danh tiếng lẫy lừng của Thượng Cung cục.

Mượn có canh thuốc lần này cần dùng bằng phương thức đặc biệt, ta nhận được sự cho phép của cung nữ dẫn đường, vào gặp Thái hậu.

Cung Trường Tín vẫn như xưa, tường đỏ gạch xanh, cửa gỗ son chạm khắc tinh xảo, chẳng mảy may có chút dấu tích tàn tạ hao mòn, ngoài vườn vẫn cây ngọc lan với những cành lá khẳng khiu như bàn tay thiếu phụ thon dài, trên lan can hun hút không có lấy một hạt bụi. Tuyên Hòa Đế chăm sóc mẫu hậu của mình thật chu đáo. Do mẹ ruột của hắn đã qua đời, nên Thái Hậu không được phong hiệu, vẫn là Thái hậu, nhưng quyền thế không thể so sánh với năm xưa. Giờ đây bà như phượng hoàng gãy cánh, trở thành kẻ được hưởng vinh hoa phú quý bậc nhất hậu cung, nhưng thực chất địa vị chỉ là một phu nhân bình thường.

Trước mắt ta xuất hiện một thiền đường nho nhỏ, nghe tiếng gõ mõ dửng dưng từ trong thiền đường vọng ra, cung nữ dẫn đường khom eo lui xuống.

Mùi nến thơm từ cửa bay ra nồng đượm mà không hắc, quấn quýt trên y phục mãi không tan, hít vào thấy thoải mái cả người. Theo sự dặn dò của Tuyên Hòa Đế, Thượng Cung cục không vì chính biến mà lơ là chăm lo Thái hậu, đàn hương mang đến là loại hảo hạng nhất.

Ta đẩy cửa bước vào Phật đường, nhìn thấy trước mặt ta là pho tượng Phật Bà Quan Âm đang nghiêng đầu mỉm cười, tay cầm cành dương liễu.

Người đàn bà luống tuổi, mái tóc đã điểm sương quay lưng về phía cửa, thân khoác áo lĩnh gấm lại ngồi xếp bằng trên đệm, đều đều gõ cái mỏ trước mặt, dường như không bận tâm đến thế sự quanh mình. Ta kinh ngạc, Thái hậu mới ngoài năm mươi, mái ngày trước mái tóc còn xanh, vậy mà giờ đây…?

Người ta nói quả không sai. Thâm cung tịch mịch, má hồng chóng phai, một khi thất thế, vinh hoa phú quý cũng như không.

Ta đặt hộp canh xuống đất, khẽ nói: “Bẩm Thái hậu nương nương, đến giờ dùng canh rồi.”

Thái hậu nghe có tiếng người, bèn dừng tay gõ, nói: “Đến giờ uống canh rồi sao? Canh dưỡng thần của Ty Thiện Phòng các ngươi càng lúc càng công hiệu, đêm nào ai gia không dùng, đêm ấy khó lòng ngon giấc.”

Ta cung kính đáp: “Bẩm nương nương, canh lần này được nấu theo phương thức đặc biệt do chính tay Khổng Thượng Cung bốc, dùng để trị chứng tim đập nhanh của nương nương.”

Thái hậu nghe xong liền đứng dậy.

Ta nhanh chân bước lên dìu, hai mí mắt nặng trĩu của Thái hậu đột ngột nâng lên, đôi con ngươi liếc qua như xẹt điện, nói: “Ai gia sao dám để nương nương nhọc công đến đây hầu hạ?”

Nghe thế, lòng ta mừng thầm, người đàn bà này nào đã triệt tiêu hoàn toàn ý muốn tranh đấu? Nếu lòng bà thật sự nguội lạnh, sẽ không cảnh giác tới mức như vậy. Thái hậu nắm khư khư tay ta không chịu buông ra. Ta khẽ than một tiếng, gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn nói: “Thái hậu nương nương, nô tỳ…”

Thượng Quan Thái hậu thả ta ra, vô ý liếc nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay ta một cái, nói: “Chỗ ai gia có chuẩn bị dư một chiếc chén, ngươi đã đến đây, chi bằng cùng ai gia uống canh dưỡng thần?”

Ta nào dám từ chối, đành chầm chậm dìu Thái hậu ngồi xuống bàn gỗ đàn hương.

Ta bưng hộp đựng lên bàn, mở lấy canh ra, lại cầm hai chiếc bát men sứ hoa xanh từ tủ lên, cẩn thận múc ra một bát, dâng tới trước mặt Thái hậu.

Ta biết rõ trong lòng Thái hậu còn hoài nghi mình, những người thuộc phe cánh Thái hậu tham gia cuộc chính biến lần đó, ngoại trừ ta ra, tất cả đều bị tân đế trừ khử sạch. Nhà ngoại Thái hậu tuy thế lực vẫn mạnh, nhưng tân đế cố ý ngăn chặn liên lạc trong ngoài cung, nước xa không thể cứu được lửa gần. Hiện nay bà rất cần một tâm phúc, nhưng bởi ta là kẻ duy nhất được tân đế tha chết, cho nên Thái hậu càng nặng lòng nghi ngờ.

Thấy ta đã nhấp một ngụm, Thái hậu mới chậm rãi dùng thìa bạc được làm riêng múc canh đưa lên miệng. Bà nhắm hờ đôi mắt, nhâm nhi vị canh một lát rồi nói: “Hôm nay ngươi tới, ắt có việc muốn cầu đến ai gia, nhưng giờ đây ai gia khó giữ lấy mình, cố nhân chẳng mấy ai thèm qua lại. Nói đi, ngươi muốn xin ta điều gì?”

Gương mặt ta thoáng nét buồn rầu, quỳ xuống nói: “Nô tỳ chỉ là phận tôi đòi hèn mọn, nhờ ơn Thái hậu nương nương trước kia luôn chiếu cố, mới có ngày hôm nay. Nô tỳ nhớ người bị bệnh tim đập nhanh, thời còn làm Thượng Cung, nô tỳ có biết một phương thuốc chuyên trị bệnh tim rất công hiệu, lúc ấy đã định dâng lên nương nương, nhưng biến cố đột ngột xảy ra, ai nấy đều trở tay không kịp… Nô tỳ nhớ hằng năm cứ đến dịp này là bệnh tim của người lại tái phát, nên mới mạo hiểm cải trang thành cung nữ, mang canh vào thăm Thái hậu.”

Chiếc hũ sành đựng canh thuốc nắm im lìm trên bàn gỗ tử đàn. Chỗ canh này dùng nguyên liệu vừa đủ, ta đã tốn không ít công sức mới nấu thành. Nhiều năm làm việc trong Thượng Cung cục đã khiến ta hình thành thói quen: Cho dù chủ nhân món đồ hay món ăn ta sắp làm ra có là ai, giữa ta và người đó ân oán sâu tới đâu, thì món đồ hay món ăn làm ra nhất định phải là cực phẩm, không được phép có chút xíu tỳ vết. Ta hiểu rõ ràng, tất cả những gì mình có chẳng qua chỉ là chút ít tài nghệ này, do vậy không thể để ai tìm ra nửa phần sai sót. Cần đấu đá thắng thua là người trong cung, chứ không phải đồ vật hay món ăn.

Thái hậu khẽ thở dài nói: “Mấy ngày nay, Thượng Cung cục không còn những vật dụng món ăn ngươi chế tác, không được ngươi tận tay chăm sóc, ta quả tình có chút không quen. Thứ quý giá nhất của ngươi là đôi bàn tay, đừng bao giờ để người khác làm hại đến đôi tay mình.”

Nói xong, bà lại lấy muỗng bạc múc một ít canh lên miệng. Tuy ngoài mặt Thái hậu không thể hiện ra, nhưng ta biết, bà rất hài lòng với món canh này, hơn nữa đã để ý đến vết thương trên cổ tay của ta. Có điều chỉ như vậy vẫn chưa đủ làm Thái hậu động lòng. Bà cai quản hậu cung bao nhiêu năm, biết bao phi tần dùng thủ đoạn hòng lấy lòng bà còn không được, có chuyện gì Thái hậu chưa từng gặp?

Ta không dám để lộ vẻ bất an trong lòng, chỉ miễn cưỡng nói: “Bẩm Thái hậu, nô tỳ thân phận hèn mọn, nếu đôi tay này có bị người ta phế đi, cũng chỉ dám trách trời xanh làm khó.”

Bỗng “keng” một tiếng, muỗng bạc bị lẳng vào bát, bát canh thuốc màu vàng tươi sánh ra ngoài, Thái hậu tiện tay hất canh ra bàn, lạnh lùng hỏi: “Nếu đó là ý trời, ngươi còn đến đây làm gì?”

Ta cuống cuồng quỳ xuống đất, đầu gối đập mạnh vào mặt sàn lát gỗ đau nhức nhối, nhưng cứ mặc kệ, dập đầu lia lịa nói: “Thái hậu nương nương, nô tỳ ngu dốt, nô tỳ nói sai rồi, thân thể Thái hậu là vàng là ngọc, xin chớ tức giận mà làm tổn hao đến mình.”

Đầu dán xuống nền gỗ lạnh ngắt, ta ngửi thấy mùi tử đàn thoang thoảng, bèn đảo mắt một lượt, chỉ nhìn thấy một góc trường bào bằng gấm in hoa văn non nước rủ trên mặt đất. Thái hậu xuất thân cao quý, từ nhỏ chưa từng chạm vào những vật dụng hay y phục làm từ vải bông bình thường. Thời còn làm Thượng Cung ta đã tìm tòi nghiên cứu ra các loại gấm dệt từ sợi tơ tằm này, chất vải không phai màu có hoa văn đẹp đẽ tự nhiên, hoặc rõ hoặc ẩn, từng khiến Thái hậu thích thú khôn tả. Có điều ta hiểu rõ, người sống trong cung vốn quen nhìn thấy của ngon vật lạ, chỉ cần có thứ nào mới mẻ hơn, thì lập tức quên ngay món đồ đang có trong tay. Thái hậu đến giờ vẫn còn mặc chiếc áo này, có lẽ vì nó mềm mại thoải mái, lại không bị nhàu, hoặc giả là nhờ ta hiểu của hiếm của quý, sau khi cho người dệt ra tấm vải này, chỉ may đúng hai bộ y phục dâng lên Thái hậu, rồi đuổi người dệt vải đi. Từ đó Thượng Cung cục không còn loại gấm này nữa, mặc trên người chiếc áo quý giá như vậy, Thái hậu lẽ nào không vui mừng, các phi tần khác nhìn thấy sao không ngưỡng mộ?

Cảm giác thỏa mãn vì hơn được người khác vốn chỉ là cảm giác, nhưng ta, lại biết tạo ra cái cảm giác ấy.

Chi tiết phương pháp chế tạo, được ghi cả trong cuốn bí kíp Thượng Cung, đều in sâu trong đầu ta. Chỉ có ta mới đủ khả năng tái tạo lại vật đó lần nữa.

Chính thế mà Khổng Văn Trân mới thèm khát cuốn bí kíp kia đến thế.

Còn ta, chỉ mong Thái hậu nhớ ra một chút sự hữu dụng của mình là đủ.

Bóng chiếc ngọc xanh chạm vân mây đổ dài trên mặt sàn, dưới ánh nến phập phù một hình thù lạ lùng đang nhảy điệu vũ kỳ quái, Thái hậu khẽ thở dài nói: “Đứng dậy đi!”

Ta vội đứng dậy, không dám chạm tay sờ thử chỗ đau ở đầu gối, bước ngay mấy bước đến gần Thái hậu: “Thái hậu nương nương, người uống thêm canh nhé?”

Thái hậu khẽ gật đầu, ta bèn cẩn thận múc thêm một bát canh dâng lên. Hôm nay vì hóa trang thành cung nữ ở Thượng Cung cục, ta chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, tên gọi là Thùy La Kế[2], sau đầu cài thêm trâm ngọc phỉ thúy, đính một tua vải màu xanh nhạt rủ xuống, vừa vặn che đi vết thương trên đầu. Trong lúc tay múc canh, ta vô ý làm động đến vết thương, chỗ bị rách da vẫn chưa liền, lập tức đau buốt như róc thịt. Bàn tay run lên, khiến bát canh sánh một ít ra ngoài, ta hơi cau mày, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra, hai tay nắm chiếc bát thật chặt, lại múc tiếp.

[2]. Tóc búi xoắn lại hình trôn ốc.

Thái hậu đón lấy bát canh, khẽ uống một hớp, liếc nhìn chiếc trâm ngọc trên đầu ta, thuận miệng bảo: “Trước đây ngươi làm Thượng Cung, đối với bản thân hay việc chế tác vật phẩm đều vô cùng kỹ lưỡng tỉ mỉ. Hôm nay ngươi hóa trang thành cung nữ đến gặp ta, đáng lẽ phải chú ý phục sức, đã chải Thùy La Kế thì đừng dùng trâm phỉ thúy, dễ khiến người ta chú ý.”

Ta hơi nhún eo xuống, đáp: “Chỉ vì đêm khuya người vắng, lại lo dến trễ giờ không gặp được Thái hậu, nên nô tỳ lấy nhầm trâm, thật không ngờ Thái hậu lại tinh tường đến vậy…”

Thái hậu hơi mỉm cười, không nói gì thêm.

Ta rời khỏi cung Trường Tín đúng lúc trống canh điểm ba hồi, ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy bức tượng linh thú nằm trên chóp mái cung điện dưới ánh trăng sáng rực một bề, tĩnh mịch mà tráng lệ.

Ta bỏ cây trâm ngọc trên đầu xuống, khẽ mỉm cười. Nếu Thái hậu đã phát giác vết thương trên đầu ta, chắc chắn sẽ phái người điều tra vì sao lại như vậy. Từng lần từng lần tân đế giày vò ta đều đến tai Thái hậu, bà ta liệu có tận dụng điểm này mưu lợi? Thấy tân đế đối xử tệ với ta, liệu bà còn tín nhiệm ta lần nữa?

Hạ Hầu Thần có thể cắt đứt đường dây tin tức của Thái hậu từ trong cung ra bên ngoài, nhưng ta tin, hắn không thể khống chế được mạng lưới thông tin trong cung của bà. Bởi hắn chỉ mới thanh tẩy Trường Tín cung bé nhỏ, còn những tay chân khác của Thái hậu ẩn núp khắp nơi trong cung, vẫn sẽ tiếp tục nghe lệnh bà. Ta thừa hiểu thủ đoạn của Thái hậu, phàm là những kẻ cúc cung cống hiến, chẳng ai không bị nắm lấy một hai điểm yếu, có như vậy họ mới liều chết trung thành. Tân đế nhất thời nhân từ để lại đám người này, sẽ là hậu họa vô cùng.

Hạ Hầu Thần ơi Hạ Hầu Thần, ngài sao ngờ được, đến cả những hành động giày vò ngài ban cho ta, ta cũng mang ra lợi dụng?

Mong rằng cây trâm vô duyên này, có thể mang đến vận may.

Ta lặng lẽ trở về Lan Nhược hiên, đang bước qua cửa vào vườn, gặp ngay Tố Khiết tiễn một tên thái giám đi ra. Ta nhận ra, đây là tên tiểu thái giám chuyên trách loan gọi thường đi cùng Khang Đại Vi. Kinh ngạc, ta vội núp vào mé tường đợi hắn đi xa rồi, mới khẽ khàng bước vào. Vừa đặt chân vào vườn, đã thấy Tố Khiết sốt ruột đi đi lại lại: “Nương nương đi đâu thế nhỉ, lỡ mà Hoàng thượng biết được…”

Tố Hoàn chẳng để ý đến nó, chỉ lạnh lùng bảo: “Nương nương đi đâu, không đến phận nô tỳ chúng ta quản.”

Tố Khiết cả giận: “Tôi thừa biết, cô đã sớm đút bạc cho Tổng quản, muốn được điều đến cung Chiêu Thuần…thật là bạc bẽo…”

Tố Hoàn lãnh đạm đáp: “Người trong cung có ai không muốn tiến thân, tôi mà vào được cung Chiêu Thuần, có khi nương nương còn thấy thích thú.”

Trong lòng ta thầm tán thưởng, Tố Hoàn quả nhiên hiểu sâu sắc đạo lý sinh tồn trong cung. Không sai, là người phải biết cầu tiến, trèo được càng cao, thì càng nâng lên giá trị bản thân. Có lẽ ta còn nên nghĩ cách giúp nó hoàn thành tâm nguyện này?

Ta bước vào vườn, coi như không biết cuộc cãi vã giữa hai người, hỏi: “Tối nay có ai đến đây không?”

Tố Khiết bước tới dìu ta vào, nói: “Nương nươg làm nô tỳ sốt ruột chết mất, ban nãy Tiểu Thuận Tử bên Khang Tổng quản dâng thuốc đến, còn bảo là do Hoàng thượng dặn dò. Tiểu Thuận Tử nói khi nào gội đầu, hãy dùng nước ấm rửa sạch vết thương, rồi thoa thuốc lên, sẽ mau khỏi lắm.”

Mấy ngày trước Sư Viên Viên hái hoa trong vườn, bị gai đâm vào ngón tay, đúng lúc Hoàng thượng đi qua, bèn gọi ngự y đến thăm khám. Chuyện ầm ĩ đến độ trong cung chẳng ai không biết. Còn ta bị thương ở đầu, hắn chỉ cho một tên thái giám lén lén lút lút mang thuốc sang. Hoàng thượng sợ ta chết ở Lan Nhược hiên này, sẽ chẳng còn ai để đùa bỡn nữa ư?

Loại cao bôi này trong suốt, thơm mùi thảo dược, đựng trong chiếc hộp sắt màu xanh lam, hình tròn viền chạm hoa lan. Chiếc hộp này không rõ do vị Thượng Cung đời thứ bao nhiêu chế tác, thủ công vô cùng tinh xảo, kiểu dáng độc đáo, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hóa ra những bảo vật trong hoàng cung dù ta biết nhiều cũng chưa thể biết hết được.

Tố Khiết Tố Hoàn giúp ta gội đầu, máu hòa theo nước trôi xuống không ít. Tố Khiết rơm rớm nước mắt, Tố Hoàn lại dửng dưng như không, lấy cao bôi lên một lát, máu lập tức ngừng chảy.

Loại cao này bôi vào mát lạnh, từng cơn đau buốt như róc da róc thịt dần bị đẩy lùi, đêm ấy ta yên lành ngủ được một giấc sâu.

Mấy ngày tiếp theo, cứ đến nửa đêm là ta lại lén vào cung Trường Tín bái yết Thái hậu đang tụng kinh niệm phật, dưới sự phối hợp của Khổng Văn Trân, mỗi ngày ta đều mang đến một thứ thích hợp cho Thái hậu, Khổng Văn Trân thấy ta nấu canh hay thêu áo tài nghệ đều thâm sâu khó dò, tinh xảo tuyệt mỹ, lòng hâm mộ vô cùng, lại càng không dám từ chối yêu cầu của ta, tận tâm tận lực giúp đỡ để ta mang tới được cho Thái hậu nương nương. Cả ta và Thái hậu đều không nhắc đến những giày vò mà tân đế dành cho ta, có điều thái độ của bà với ta dần hòa hoãn. Trộm nghĩ, đây là một bước tiến đáng kể.

Bản triều từ lâu đã bãi bỏ nghi lễ thỉnh an mỗi ngày của các phi tần với Hoàng hậu, đổi thành mỗi tháng các phi tần gặp nhau một lần. Các phi tần khác thấy Thời Hoàng hậu nắm quyền cai quản hậu cung, thế lực ngày một lớn, ai nấy đều chăm chỉ qua lại cung Chiêu Thuần, chỉ có ta chưa bao giờ đến, trừ khi được triệu vào, hoặc trong những nghi lễ thỉnh an bắt buộc, mới chịu xuất hiện ở chỗ Hoàng hậu.

Ta thầm nghĩ, việc mình làm có lẽ đã truyền đến tai Thái hậu rồi? Tân đế đăng cơ, Nhị Hoàng tử bị phong làm Tín vương, điều đi đất phong, nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ của các phiên vương. Vì muốn tạo tiếng hiền đức, nên tân đế chưa có hành động gì. Triều chính bị phe Thái hậu làm lũng đoạn bao nhiêu năm nay, có lẽ nhất thời hắn chưa tìm ra cách trừ diệt?

Triều đình hiện nay có vẻ sóng yên bể lặng, không đến nỗi gió tanh mưa máu như ngày đầu Võ Đế lên ngôi, nhưng những giao tranh ngấm ngầm e rằng còn kịch liệt bội phần.

Mấy ngày nay trời trong gió mát, vết thương trên đầu ta dần dần lành lại, nghĩ đến chuyện mình sắp chạm tới mục tiêu, không khỏi khấp khởi vui mừng. Từ lần ân sủng trước, vẫn chưa thấy Hạ Hầu Thần tiếp tục truyền gọi, có lẽ sau khi giải tỏa được nỗi bực dọc trong lòng, hắn không còn nhớ gì đến ta nữa. Như vậy càng hay. Dựa theo kế hoạch đã vạch ra, cùng lắm một hai tháng nữa, ta sẽ tìm ra lối thoát khác cho mình.

Ta lười biếng nằm dài trên giường, ngước mắt ngắm bức trướng gấm Vân Nam trên đầu, một ngọn gió thổi qua, viên ngọc phỉ thúy treo lơ lửng ở dây buộc liền reo lên leng keng.

Ngoài cửa sổ trăng chênh chếch chiếu rọi bốn bề.

Tố Khiết nhẹ nhàng bước vào, khom người, đứng ngoài trướng thì thầm: “Nương nương, người đã dậy chưa?”

Ta từ tốn ngồi lên, nói: “Hôm nay là ngày thỉnh an Hoàng hậu phải không?”

Tố Khiết gật đầu: “Cứ đến ngày này canh tư nương nương đã dậy trang điểm sửa soạn, hôm nay có lẽ hơi muộn.”

Ta vén bức trướng lên, uể oải đứng dậy, nói: “Không đâu, ta không phải là người cuối cùng đến đó hôm nay.”

Lần nào các phi tần tề tựu ở cung Chiêu Thuần, Sư Viên Viên cũng là người cuối cùng đến, sớm khiến chúng phi bất mãn, vậy mà nàng ta vẫn chứng nào tật nấy quả khiến ta bội phục.

“Nương nương, hôm nay chải kiểu búi tóc ngược nhé, cài thêm chiếc trâm phượng bằng ngọc tím dát vàng này, phối với áo the thêu hình hoa sen đang nở, vừa phô bày vóc dáng yểu điệu của nương nương, lại không quá nổi bật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK