• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Tố Khiết gần đây đã biết quan sát sắc mặt người khác hơn nhiều, ta gật đầu tỏ ý tán thành, nói: “Cứ theo ý ngươi.”

Tố Khiết hiếm khi được khen ngợi, nghe chủ nhân nói vậy, vui mừng khôn xiết đi ra chẩn bị ngay. Ta bỗng cảm thấy là lạ, tuy nói Tố Khiết nhập cung chưa lâu, nhưng hoàng cung chẳng khác nào một cái thùng thuốc nhuộm khổng lồ, theo ta đã mấy tháng, chắc hẳn phải nghe nhiều chuyện thị phi, tại sao vẫn một mực đối xử như trước?

Thấy nó mang xiêm áo và trâm cài đi vào, ta không nhịn được hỏi: “Tố Khiết, mấy tháng nay đi theo bản cung, có phải chịu ấm ức gì không?”

Tố Khiết hoàn hồn, vội quỳ xuống: “Nô tỳ được theo hầu nương nương là phúc mấy đời, nào dám than vãn nửa câu? Trước khi nhập cung, nô tỳ là nha hoàn chế tạo thoa cài đầu ở Bảo khí phường, bởi tay chân khéo léo nên được tuyển vào cung. Xưa nương nương từng chế tác mấy món đồ trang sức, có người mang ra ngoài, Bảo khí phường bèn thu mua lại, phỏng theo mẫu sản xuất hàng loạt. Những món trang sức đó lập tức được ưa chuộng trong dân gian, đại danh của nương nương với nô tỳ như sét đánh ngang tai. Khi nói nhập cung, biết mình được hầu hạ cho người, nô tỳ cảm thấy vinh dự vô cùng!”

Ta bỗng hứng thú, không ngờ những trâm vòng mình làm trong cung có vẻ bình thường vậy mà lại được tôn sùng trong dân gian đến thế, bèn hỏi: “Là thoa nào được mang ra khỏi cung?”

Tố Khiết đáp: “Bẩm, có một đôi thoa uyên ương cánh trả, một cành trâm ngọc Bộ Dao, một chiếc lược ngà voi cẩn ngọc…”

Tố Khiết vanh vách kể ra, khiến ta dần nhớ lại. những món đồ này được làm cách đây nhiều năm, sau này bị thay thế bởi nhiều kiểu dáng khác, có vị cung phi nào đó tiện tay đem bỏ, trùng hợp trở thành vật thịnh hành trong dân gian.

Nhưng phỏng có ích gì? Ta chẳng bao giờ thoát ra khỏi chiếc lồng vàng mang tên hoàng cung này. Và, ta cũng chỉ phù hợp với nơi đây mà thôi.

Giờ đây đã trờ thành phi tử, những việc dệt áo chế trâm ngày xưa, chẳng khác nào chuyện phiếm cho người ta mua vui.

Ta uể oài cắt ngang lời Tô Khiết: “Gọi Tố Hoàn vào đây, hôm nay để nó theo ta đến cung Chiêu Thuần.”

Vẻ phấn khích trên mặt Tố Khiết biến mất, nó lặng lẽ thu dọn xiêm áo vừa thay, rồi ra gọi Tố Hoàn vào.

Tố Hoàn nghe nói được theo chủ đến cung Chiêu Thuần, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc, ngẩng lên nhìn ta một cái. Mấy lần trước ta đều cho Tố Khiết đi theo, chưa từng cho gọi nó bao giờ.

Ta vờ như không thấy, chỉ bảo: “Đi thôi.”

Chiếc kiệu thẳng tiến về hướng cung Chiêu Thuần. Dọc đường đi, thi thoảng có kiệu của phi tần khác cũng rẽ về hướng này, ta dĩ nhiên phải nhường đường. Địa vị của bọn họ đa phần dều cao hơn ta nhiều, ít nhất cũng có ba bốn tùy tùng đi theo kiệu, còn ta chỉ có mình Tố Hoàn.

Ta vén rèm kiệu nhìn ra, thấy mái điện lợp ngói lưu ly vàng của cung Chiêu Thuần đã thấp thoáng trước mặt. Có vài ba nước kiệu đặt trước cửa cung từ khi nào, các phi tần lũ lượt bước lên bậc thềm làm bằng đá cẩm thạch trắng, cười cười nói nói tiến vào cung Chiêu Thuần. Bởi trên đường tới đây phải nhường đường cho kiệu các phi tần khác, thành ra ta vào muộn, chỉ sớm hơn Sư Viên Viên một chút.

May thay vào cung còn có đôi ba cung phi khác, cũng không đến nỗi gây chú ý.

Hôm nay Hoàng hậu không đến sớm hàn huyên như lần đầu, đợi chúng phi tần tề tựu đông đủ, mới nghe có tên thái giám hô: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Những tiếng vòng ngọc chạm nhau vang lên kéo dài, ta ngước nhìn, đầy kinh ngạc. Hoàng hậu hôm nay vấn Loan Phượng Kế, búi tóc cao ngút mắt, cài Kim Thúy Phượng Hoàng, mình mặc áo Cửu phượng triều húc dương[1] màu huyết dụ vô cùng trang nghiêm nền nã, diễm lệ diêu phàm. Điều khiến ta kinh ngạc không gì khác, chính là Kim Thúy Phượng Hoàng cài trên đầu Thời Phượng Cần. Tuy kiểu dáng có hơi thay đổi, miệng phượng hoàng đính thêm viên ngọc rủ xuống, nhưng ta nhận ra, đây chính là món trang sức của Thượng Quan Hoàng hậu cũng chính là đương kim Thái hậu.

[1]. Chín con phượng hoàng hướng về ánh nắng mai.

Xem ra vây cánh của Thời Phượng Cần trong cung ngày một đông, nhìn nụ cười của nàng ta lúc này, tuy đã thêm vài phần uy nghi, nhung cũng mất đi vẻ khiêm cung phúc hậu lúc trước.

Sư Viên Viên đủng đỉnh bước vào đại điện, theo sau có mấy cung nữ tùy tùng. Cô ta hành lễ với Hoàng hậu xong, bèn sải bước ngồi xuống ghế của mình.

Biết hôm nay Hoàng thượng không tới, chúng phi tần chẳng buồn trang sức lộng lẫy, trên bàn yến tiệc yến oanh rộn ràng, ai nấy vồn vã tự nhiên. Thi mĩ nhân ngồi bên cạnh ta quay sang, hỏi mấy vấn đề liên quan đến phối hợp nữ trang sao cho phù hợp, lại than châu thoa của mình cũ rồi, có món còn rơi ngọc hoen màu, không biết làm cách nào khắc phục. Nhắc đến lĩnh vực này, ta rất tự nhiên ứng đối lưu loát, hoàn toàn bỏ qua sự khinh miệt trong giọng nói của nàng ta.

Thi mĩ nhân mở màn, liền sau đó mấy vị phi tần xung quanh cũng xúm cả lại, người thì hỏi về áo váy, người thì hỏi cách sắp đặt bài trí trong phòng sao cho may mắn, khiến ta trả lời không xuể. Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa cũng phải chú ý. Sư Viên Viên ngồi hàng đầu ngay cạnh Hoàng hậu, bình thường chẳng bao giờ mở lời bắt chuyện, nay thấy chỗ ta bỗng dưng náo loạn, liền quay sang nói: “Hoàng hậu nương nương người xem, Ninh Tuyển thị thật được các tỷ muội yêu mến, bận rộn đến độ chẳng kịp ăn một miếng điểm tâm.”

Nguyệt Dung Hoa vốn là người phe Hoàng hậu, phẩm vị kém hơn Sư Viên Viên một cấp, nên được ngồi kế bên Sư Viên Viên, nghe vậy bèn dùng khăn lụa che miệng cười: “Nghe nói hôm nọ, Hoàng thượng đêm khuya cho gọi Ninh Tuyển thị đến Túy Hà các của Sư tỷ tỷ để sửa váy Bách điểu, quả nhiên người vô cùng sủng ái tỷ.”

Sắc mặt Sư Viên Viên tái nhợt, nhưng không nói gì, lẳng lặng dùng đũa tử đàn gắp một miếng điểm tâm đưa lên miệng.

Nguyệt Dung Hoa không chịu buông tha, lại hỏi: “Không biết sau khi váy Bách điểu sửa xong, tỷ tỷ đã mặc để múa thêm lần nào chưa? Chắc là rồi phải không? Nhớ lại điệu múa của Sư tỷ tỷ thật quá hoàn mỹ, nếu mặc chiếc áo sửa rồi mà múa, thì thật như hổ thêm cánh. Hôm nay tuy Hoàng thượng không đến, nhưng tỷ muội chúng ta mỗi tháng chỉ có một dịp gặp gỡ vui vẻ, muội nghĩ Hoàng hậu nương nương cũng mong được ngắm Sư tỷ tỷ mặc váy Bách điểu múa thêm lần nữa…”

Thời Hoàng hậu quả nhiên nổi hứng, nói: “Váy Bách điểu chắc còn để ở Túy Hà các, bản cung sẽ cho người đi lấy, nếu không có vấn đề gì, Sư Chiêu nghi lại múa cho chúng tỷ muội một bài có được chăng?”

“Cạch” một tiếng, Sư Viên Viên buông đôi đũa xuống bàn. Chúng phi tần thấy Hoàng hậu và Nguyệt Dung Hoa người tung kẻ hứng, cùng chĩa mũi dùi về Sư Viên Viên, liền quên cả hỏi han ta, ai nấy nín thở nhìn về phía chủ tọa, mọi tiếng trò chuyện im bặt. Vì thế mà tiếng “cạch” này vang vọng trong điện, rất chói tai.

Thời Hoàng hậu thay đổi sắc mặt, thu lại nụ cười, đang định lên tiếng, chợt thấy Sư Viên Viên bước ra hành lễ cáo lỗi: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhất thời run tay, làm nương nương giật mình. Chỉ vì trong lòng thần thiếp hoảng hốt, không biết nên trả lời nương nương thế nào, váy Bách điểu đêm ấy đã bị Hoàng thượng mang đi, không còn ở Túy Hà các nữa.”

Ta chợt hiểu ra, Nguyệt Dung Hoa khơi mào, Hoàng hậu đưa đẩy, đến phiên Sư Viên Viên bộc lộ chân tướng, hóa ra là tất cả để nhằm vào mình. Thật khó hiểu, chẳng qua Hoàng thượng chỉ nghỉ lại chỗ ta có một đêm, ta lại an phận thủ thường, không có ý tranh sủng với ai, có gì khiến Hoàng hậu chướng mắt? Hay vì ta xuất thân cung tỳ, chẳng có ai đứng ngoài chống lưng, nên bị chọn là con tốt thí, Hoàng hậu định giết gà dọa khỉ?

Hoặc có lẽ tân đế không khai thác được điều mình cần ở ta, nên ngầm cho phép Hoàng hậu ra tay trừ khử?

Một phi tần cấp thấp như ta, nếu chưa từng được Hoàng thượng ân sủng, Hoàng hậu có thể tùy ý tìm một lý do nào đó giết đi. Ví như lần trước đáng ra Sư Viên Viên được ân sủng, về sau Hoàng thượng lại đến Lan Nhược hiên, Hoàng hậu có thể khép ta vào tội mê hoặc Hoàng thượng. Nếu đã muốn hại người, thì quyền ấy thế ấy, nói bừa một tội danh nào đó ra mà chẳng được.

Ta xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, biết rằng trận chiến này không chủ động, thì sẽ không có cơ hội chiến thắng, bèn chậm rãi ra khỏi chỗ, hướng về phía Hoàng hậu quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, bởi đêm ấy thời giờ ngắn ngủi, váy Bách điểu chưa kịp sửa xong, Hoàng thượng đành sai người mang áo từ Túy Hà các sang Lan Nhược hiên. Khổ nỗi thần thiếp ngu dại, lỡ tay làm hỏng, dù Hoàng thượng không nhắc đến nữa, nhưng trong lòng thần thiếp luôn thầm hổ thẹn, chưa dám bẩm cáo rõ ràng với Sư tỷ tỷ, mong Hoàng hậu nương nương trách phạt.”

Thời Hoàng hậu thấy ta nhắc đến Hoàng thượng, khẽ nhíu mày một lát, chưa kịp cất lời, Nguyệt Dung Hoa đã cười nhẹ mà nói: “Trước đây chẳng biết thế nào mà Ninh Tuyển thị làm đến chức Thượng Cung, mỗi cái váy Bách điểu thôi cũng thêu hỏng, Hoàng thượng đã không trách tội, vậy chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa.”

Những lời này như đổ dầu vào lửa, các phi tần trong điện ai nấy đều tỏ vẻ bất bình, Thời Hoàng hậu nhíu mày nói: “Nghe nói đêm đó Hoàng thượng vốn định nghỉ tại Túy Hà các về sau lại di giá đến Lan Nhược hiên, không rõ có chuyện đó hay không?”

Ta quỳ trên đất, cúi đầu thầm nghĩ: Quả đúng như mình tiên liệu, vội dập đầu nói: “Hoàng thượng đến Lan Nhược hiên chỉ vì nghe nói trong vườn bỗng dưng nở nhiều hoa lan thôi ạ. Lan Nhược hiên trước đây vốn là nơi tiên đế tạo ra để trồng hoa lan dành tặng Lan Quý nhân mà người nhất mực sủng ái, ngày ấy thần thiếp còn nhỏ, nhưng cũng nghe nói rằng, Lan Quý nhân sau này bị tội, chết trong lãnh cung, hoa lan trong Lan Nhược hiên từ đó chẳng ai chăm sóc, dần dần tàn tạ. Sau này thần thiếp đến ở, trong lúc nhàn rỗi có sai người chăm bón tưới tắm, chẳng ngờ lan Nhụy Điệp vốn dòng lan quý tộc bậc nhất lại ra hoa. Người xưa đã mất, nhưng vật ở lại vốn đẹp thì vẫn cứ đẹp. Hoa là vậy, trâm cài cũng thế, chỉ cần thêm một vài chi tiết, thay đổi kiểu dáng một chút, vật cũ đã như tiếp thêm sức sống mới mẻ. Chủ cũ tuy tốt, nhưng vật nay phải theo hầu chủ mới, cũng không thể trách nó, phàm là đồ vật thì thân bất do kỷ.”

Ta hơi ngẩng lên liếc nhìn Hoàng hậu, thấy nàng ta khẽ lướt ngón tay trên cây Kim Thúy Phượng Hoàng, hồi lâu không lên tiếng.

Nguyệt Dung Hoa và chúng phi tần thấy ta ăn nói vòng vo, không chịu nhận tội mà lại nhắc đến hoa lan của Lan Quý phi, không biết là có ý gì? Nhất thời tất cả ngẩn ra, không ai dám lên tiếng hỏi han thúc ép.

Đúng như dự liệu, Thời Phượng Cần là người thông minh, nàng ta không buồn dằng dai vào chuyện này nữa, chuyển ngay đề tài. Các phi tần vốn quen gió chiều nào che chiều ấy, thấy Thời Phượng Cần không đả động nữa, chẳng ai to gan dám nhắc thêm. Chờ mãi không thấy Hoàng thượng đến, đám phi tần nhanh chóng cụt hứng, yến tiệc chẳng mấy mà tàn. Thời Phượng Cần lấy lí do trâm phượng bị sút chỉ vàng, giữ ta ở lại.

Ta biết Hoàng hậu hiểu ý tứ của mình ban nãy, cơ hội chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cũng đến.

Khi ta vào đến nội đường, Thời Phượng Cần đang ngắm nghía, vuốt vuốt viên ngọc mới thêm trên cây Kim Thúy Phượng Hoàng, viên ngọc trong suốt như giọt mưa lắc qua lắc lại trong tay nàng ta. Ta theo lệ nhún mình hành lễ, Hoàng hậu liền sai người mang ghế vào.

Hoàng hậu cẩn thận đặt Kim Thúy Phượng Hoàng lên cái khay gỗ đàn gương bọc gấm, rồi cười nói: “Ninh Tuyển thị không hổ từng là Thượng Cung, nhìn một cái là nhận ra gốc gác của cây Kim Thúy Phượng Hoàng. Chiếu theo luật lệ triều đình, vật này Thái hậu không được phép dùng nữa, phải đem nộp cho Nội thị giám cất giữ. Nhưng món trang sức này thủ công quá đỗi tinh tế, ta vô cùng yêu thích, vì vậy mới nhờ Thượng Cung cục sửa lại rồi dùng. Giờ đây Thượng Cung cục không có người chủ trì, chẳng rõ sửa có được đẹp không?”

Ta mỉm cười đáp: “Khổng Thượng Cung là người trung hậu, những món đồ do Khổng Thượng Cung làm ra món nào cũng chỉn chu tròn vẹn, không có chỗ nào bất hợp lý. Nguyên liệu tạo thành cây trâm phượng này toàn bộ là hàng cực phẩm, đôi mắt phượng dùng Thiên Dạ Châu trăm năm khó kiếm đính lên, thân phượng không phải làm bằng vàng bình thường, mà là vàng tinh khiết do các đại sư chế kim tôi luyện rất nhiều lần mới có. Sau khi đúc nên thân phượng này, họ không bao giờ luyện được thứ vàng tương tự nữa. Có thể nói cây trâm này là độc nhất vô nhị, nếu để nó phủ bụi nơi đáy kho, kể cũng đáng tiếc…”

Thời Phượng Cần cầm cây trâm lên, đầu ngón tay xoa nhẹ một lát, rồi cẩn thận để lại chỗ cũ, nói: “Bản cung chỉ sợ Hoàng thượng thấy ta cài cây trâm này sẽ không vui.”

Ta nhìn cái trâm phượng trong tay Hoàng hậu, viên ngọc mới đính thêm chẳng thể làm thay đổi vẻ rực rỡ vốn có của nó: “Những món đồ người ấy dùng, tất là hàng cực phẩm, nhưng hiện tại trong cung Hoàng hậu nương nương mới là lớn, dĩ nhiên những thứ quý báu nhất phải chuyển về bên nương nương. Thần thiếp nghĩ, nếu Hoàng thượng nhìn thấy, người mừng còn chưa hết.”

Thời Phượng Cần khẽ nhếch khóe miệng lên nhìn ta nói: “Ninh Tuyển thị thật khéo nói, chẳng trách còn trẻ tuổi mà đã làm đến chức Thượng Cung.”

Ta hơi cúi đầu đáp: “Cho dù thần thiếp có là Thượng Cung cũng chỉ là phận nô tỳ, phải phục lệnh Hoàng hậu nương nương. Người một mình cai quản cả hậu cung rộng lớn, nếu có việc nào không tiện đích thân xử lý, thần thiếp nguyện dốc lòng phò trợ.”

Rốt cuộc ta đã nói ra mục đích của mình. Ta trù tính, đợi cơ hội này từ lâu lắm. Một phi tần cấp thấp như ta nếu muốn dựa vào cây đại thụ như Hoàng hậu, không đem thứ gì hấp dẫn ra đánh đổi sao có thể thành công? Kẻ xuất thân cao quý như Thời Phượng Cần, e rằng từ nhỏ đến lớn đã quen với việc xu nịnh bợ đỡ, nếu hằng ngày đến thăm viếng, nói dăm ba câu chuyện phiếm lấy lòng thì có tác dụng gì. Cái Hoàng hậu cần bây giờ là người có thể giúp mình giải quyết những mối lo. Hiện nay tuy trong tay nắm quyền sinh sát ở hậu cung, nhưng dư đảng Thái hậu vẫn còn ẩn nấp đâu đây, thân là Hoàng hậu như Thời Phượng Cần sao có thể ăn ngon ngủ yên.

Thời Phượng Cần khẽ cười, đặt trâm phượng trở lại khay gấm: “Dường như Ninh Tuyển thị có thứ gì muốn cho bản cung chiêm ngưỡng thì phải?”

Hoàng hậu đang hỏi ta có gì trong tay. Ta mừng thầm, biết mình đã nói trúng tim đen nàng ta, bèn cúi đầu đáp: “Nếu nương nương thích những đồ vật của người ấy, thần thiếp có thể mang đến vài thứ. Thần thiếp tuy tay chân vụng về, nhưng sau khi sửa chữa xong thì chắc chắn sẽ không có ai nhận ra được.”

Thời Phượng Cần tỏ ý vui mừng, cuối cùng bật cười thành tiếng, vừa cười vừa gật đầu nói: “Bản cung thật là sơ suất, không ngờ Ninh Tuyển thị còn có tài lẻ hơn người.”

Đang cười nói, bỗng nghe tiểu thái giám ở điện ngoài hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo.”

Ta kinh ngạc ngẩn người. Gương mặt Thời Phượng Cần lộ vẻ hoan hỉ, khẽ reo lên: “Biểu ca tới?”, rồi bước nhanh ra ngoài nghênh giá. Thấy vậy, ta cũng hoảng hốt đứng lên khỏi ghế, đã thấy bóng dáng màu vàng sáng kia, ta không dám nhìn, liền quỳ xuống cạnh ghế.

“Cần Nhi gần đây có khỏe không?” Thanh âm của Hạ Hầu Thần dịu dàng tha thiết cứ như từ trên trời truyền xuống, khiến ta nghi ngờ không rõ người trước mặt kia và người mình thường gặp liệu có phải là một. Xem ra hắn thật lòng yêu thương Hoàng hậu, trong giọng nói lộ ra tình cảm trìu mến sâu sắc, ta thầm mừng vì đã chọn đúng người. Chỉ cần địa vị Hoàng hậu vững chắc, thì ta cần gì lo phiền địa vị sau này của mình?

Ta không dám ngẩng đầu, bên tai vang lên giọng nói nũng nịu như trẻ nhỏ của Thời Phượng Cần: “Sao hôm nay biểu ca bãi triều sớm vậy?”

“Vốn trẫm còn đến được sớm hơn, nhưng đám triều thần cứ tranh luận mãi khiến trẫm không tài nào thoát ra được. Cần Nhi hôm nay dự yến tiệc có vui không?”

Có thể tưởng tượng Thời Phượng Cần sau khi nghe những lời quan tâm ấy, chắc hẳn cười tươi như hoa nở. Lúc này Hoàng thượng và Hoàng hậu không khác gì một đôi vợ chồng bình thường, tình cảm quấn quýt, không để ý đến điều gì khác nữa.

“Đa tạ biểu ca quan tâm, mọi chuyện tốt đẹp lắm.”

Giọng nói êm dịu như gió xuân bỗng trở nên lạnh lùng xa lạ: “Sao cô ta lại ở đây?”

Nhìn thấy Hoàng thượng hỏi đến mình, ta như sực tỉnh, vội cúi mọp người xuống: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương triệu thần thiếp vào tẩm cung hỏi mấy việc liên quan đến Kim Thúy Phượng Hoàng, nếu không còn việc gì khác, thần thiếp không quấy quả Hoàng hậu nương nương nữa, thần thiếp xin cáo lui.”

Hoàng hậu nói giọng áy náy: “Hoàng thượng, là do thần thiếp giữ cô ta lại”, rồi quay sang nhìn ta: “Ninh Tuyển thị, ngươi lui về trước đi.”

Nghe thế, ta bèn đứng dậy định hành lễ, bỗng Hạ Hầu Thần nói: “Nếu đã gọi đến, Cần nhi hãy xem còn trâm vòng nào cũ hỏng, đưa cho cô ta sửa lại một thể. Tránh chốc chốc lại thấy cô ta chạy đến đây, trẫm nhìn mà chướng mắt!”

Giọng điệu Hạ Hầu Thần xen lẫn tức giận, ngôn từ ác liệt khác thường, ta nghe xong càng thêm kinh ngạc, vô duyên vô cứ sao hắn lại nổi cơn thịnh nộ?

Chẳng lẽ cơn giận của hắn đối với ta vĩnh viễn không bao giờ có thể dập tắt?

Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói vậy, bối rối chẳng biết làm sao: “Biểu ca…”

Ta vội quỳ xuống, im lặng nín thở, chẳng rõ nên lui ra hay nên ở lại, đến vẻ mặt đã chuẩn bị sẵn cũng quên cả phô bày, chỉ biết cúi đầu quỳ một chỗ, chờ đợi chỉ thị kế tiếp của Hoàng thượng.

Hạ Hầu Thần cũng lặng thing, nghe rõ có tiếng bước chân nặng nề đi về phía ghế chủ tọa.

Hoàng hậu gượng cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không còn món trang sức nào muốn cô ta xem giúp nữa, hay là…?”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Nếu đã thế, cho cô ta lui đi!”

Ta dập đầu một cái, mau chân lui ra, đến cửa cung còn nghe thấp thoáng có tiếng nói vọng tới: “Cần nhi, nàng là Hoàng hậu, nhất cử nhất động đặc biệt phải lưu ý, đừng nên thân cận với người không đáng…”

Ta thấy hơi tủi thân, chẳng lẽ trong mắt hắn, ta đáng khinh đến thế? Ra khỏi điện, bị cơn gió lạnh làm cho rùng mình, mới phát giác sau lưng áo mình ướt sũng.

Ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao các phi tần khác làm thân với Hoàng hậu, Hạ Hầu Thần không nói nửa câu, mà hôm nay ta chỉ mới chuyện trò đôi câu, đã bị trách cứ nặng lời vậy?

Hắn đã sớm nghe phong thanh chuyện gì, đoán biết ý định của ta? Xét cho cùng ở chốn thâm cung, ai mà không vậy, vì mưu cầu được tồn tại mà bất chấp? Sao hắn cứ chĩa mũi nhọn vào riêng ta?

Xem ra chỉ vì sự phản bội ngày trước, nên Hạ Hầu Thần sớm đã xếp ta về phe phản diện. Nghĩ đến đây, ta chợt mừng thầm. Thời Phượng Cần đối với Hoàng thượng quấn quýt âu yếm, thật lòng thật dạ coi đó là phu quân của mình, nếu cô ta biết hắn sẽ không bao giờ yêu thương ta, lại chẳng càng vững dạ? Hậu cung ba ngàn giai lệ, cuộc chiến tranh sủng liên miên bất tận, tìm được một thủ hạ thích hợp như vậy thì còn gì bằng?

Khi nghĩ thông suốt mọi việc, trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta cảm thấy hôm nay trời thanh gió mát, những gạch vàng ngói biếc, con đường thênh thang lát đá cẩm thạch trắng, trông đều xinh xắn vui mắt lạ.

Tố Hoàn đi bên cạnh cũng đầy vẻ háo hức, có lẽ nó đã ngầm tiếp cận được với thái giám quản sự của cung Chiêu Thuần, nhận được tin mừng rồi chăng?

Không ngờ đến cung Chiêu Thuần một chuyến, mà cả chủ lẫn tớ đều nhận được tin mừng, Lan Nhược hiên quả là đất lành.

Xem thái độ của Hạ Hầu Thần trước mặt Hoàng hậu hôm nay, đủ thấy hắn thật sự vô cùng chán ghét ta. Có lẽ sau hai lần khổ sở, sẽ không còn lần nào nữa. Nghĩ đến đây cả người ta bất giác thoải mái hẳn. Vài ngày nữa thôi, ta sẽ có được chỗ dựa lâu bền, chẳng sợ bị bất cứ ai trong cung ám toán. Ta mừng đến độ muốn cười ra tiếng, liền gọi Tố Hoàn: “Chuẩn bị xiêm y, nước nóng cho ta.”

Tố Hoàn tâm trạng đang tốt, không buồn sai Tố Khiết, tự mình đi pha nước, đổ vào thùng gỗ lớn, lại nhỏ vào vài giọt tinh dầu hoa hồng, rải chút cánh hoa tươi, mùi hương ngây ngất cả căn phòng. Ta bảo Tố Hoàn để y phục lại rồi cho tất cả lui ra, tự trầm mình vào thùng gỗ, khẽ nhắm hai mắt lại, dựa người vào mép thùng. Cứ một lúc, Tố Khiết lại đổ thêm nước nóng, để giữ cho nhiệt độ trong thùng không thay đổi.

Trong lúc tâm trạng thảnh thơi, chẳng rõ vì sao, ta lại mơ màng thấy bóng dáng mẫu thân, bà đang ngân nga: Tạnh mưa trời sáng, cầu vồng bắc nhịp, có cô bé lên cầu chơi…cô bé lớn như thổi, mặc áo hỷ, theo người đi xa…

Ta không kiềm được nhẩm theo, trong làn khói mịt mờ, khóe mắt ứa ra một giọt lệ. Từ nhỏ, mẫu thân luôn chăm bẵm bảo vệ ta như gà mẹ không rời mắt khỏi đàn con, giữa một đại gia đình như vậy, biết bao chuyện đâm thọt ngầm xảy ra, lỡ sơ sểnh là sa chân lúc nào không biết. Dưới con mắt của mọi người, mẫu thân là một người đàn bà chanh chua ngoa ngoắt, khiến phụ thân chẳng muốn lại gần, ông vẫn thích tính cách mềm mỏng đoan trang của đại nương[2]hơn. Nhưng khi chỉ còn hai mẹ con, bà đối với ta rất mực dịu dàng chiều chuộng. Trước giờ ta không hiểu vì sao lại như thế, đến nay mới vỡ vạc đôi ba phần.

[2]. Đại nương: Vợ cả.

Để bảo vệ ta, có lẽ mẫu thân đã hoàn toàn bỏ qua mối tình phu thê, chỉ cần được đại nương che chở. Đáng tiếc cho đến cuối cùng, người chị ruột ấy vẫn phản bội bà.

“Nương nương, nương nương tỉnh lại đi…”

Có tiếng gọi từ đâu văng vẳng truyền lại, khiến ta giật mình tỉnh giấc, nhận thấy mình đang ngồi trong thùng gỗ, gương mặt hoảng hốt của Tố Khiết đập vào mắt: “Nương nương, Hoàng thượng tới rồi, mau ra nghênh giá.”

Đầu óc ta nhất thời còn u mê, ngơ ngác hỏi: “Tố Hoàn đâu?”

Tố Khiết sốt ruột đến độ muốn nhảy cả lên: “Nương nương mau lên, Tố Hoàn đang ở ngoài kia ứng phó!”

Ta bỗng chốc sực tỉnh, mở to mắt hỏi: “Ngươi nói sao? Hoàng thượng đến đây à? Sao lại thế được?”

Tố Khiết càng hoảng hốt: “Nương nương, sao người lại… nói thế?”

Lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra đánh “rầm”, một người xuất hiện sau bình phong, lạnh lùng nói: “Ngươi mong trẫm không bao giờ đến nữa phải không?”

Tố Khiết lẩy bẩy tránh sang một bên rồi quỳ xuống, ta sững người, giương mắt trông bóng hoàng bào càng lúc càng tiến lại gần, trong lòng hoảng loạn, nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Dù đã hai lần lõa lồ trước Hạ Hầu Thần, nhưng những lần đó đều là thân bất do kỷ, hôm nay chuyện xảy đến quá bất ngờ, ta theo phản xạ cuộn người lại trong nước, chỉ mong cánh hoa có thể che bớt thân thể. Trong lúc xấu hổ, lại nghĩ thầm mình vừa đánh tiếng bên phía Hoàng hậu, nếu lúc này được Hoàng đế sủng hạnh, thế nào cũng khiến Hoàng hậu hiểu lầm, phá hỏng hết mối liên hệ mất bao công sức tạo nên.

Trong lúc chưa biết ứng phó ra sao, ta càng không kịp điều chỉnh sắc mặt, lòng chợt chán nản, phải chăng lần nào ta sắp đạt tới thành công, Hạ Hầu Thần đều phá hoại cho bằng được.

“Đây mới chính là bộ mặt thật của ngươi phải không, Ninh Vũ Nhu? Sao thế, sao lại không muốn gặp trẫm? Có phải vì đã tìm được chỗ dựa thích hợp hơn, nên không cần trẫm nữa có phải không?” Giọng của Hạ Hầu Thần lạnh lẽo như băng phách ngàn năm, nện thẳng vào tim ta.

Phải nghe những lời lẽ phũ phàng lạnh nhạt như vậy, ngược lại ta phục hồi vài phần tỉnh táo, miễn cưỡng đáp: “Hoàng thượng, trong cung có phi tần nào không mong được người ghé thăm, thần thiếp càng không ngoại lệ. Xin chờ cho thần thiếp chỉnh trang lại xiêm áo, rồi sẽ ra hầu hạ Hoàng thượng có được chăng?”

Ta liếc nhìn tứ phía, Tố Khiết không biết từ lúc nào đã rời khỏi cửa, loáng thoáng có tiếng Khang Đại Vi bên ngoài vọng vào: “Các ngươi sang điện kế bên chờ, Hoàng thượng không cho gọi, thì không được tiến vào…”

Ta so vai lại, nước trong thùng càng lúc càng lạnh, Hạ Hầu Thần ngoài kia cứ đứng nhìn chòng chọc, khiến ta không dám cử động.

Hạ Hầu Thần chậm rãi đến gần thùng tắm, ta vội ngụp xuống dưới nước, chỉ để hở mắt mũi, thấy hắn khom người, gương mặt càng lúc càng sát lại gần, thẹn đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ mà trốn vào. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn là người có thể dễ dàng xé bỏ lớp mặt nạ của ta.

Hạ Hầu Thần nắm lấy cổ tay của ta mà kéo, mạnh đến nổi bả vai ta bắt đầu đau. Chẳng rõ lấy đâu ra dũng khí, ta không chịu thuần phục, cánh tay kia níu chặt lấy mép thùng, khiến hắn không thể kéo mình ra khỏi mặt nước. Nước lẫn cánh hoa trong thùng bắn lên tung tóe, hoàng bào bị ướt, dính sát vào người, Hạ Hầu Thần không giận, ngược lại còn cười: “Ninh Vũ Nhu, đây mới đúng là ngươi, phải không?”

Ta định lắc đầu, nhưng thình lình nuốt phải mấy ngụm nước, trong miệng toàn là mùi vị hăng hắc của tinh dầu, đang định vùng vẫy ngoi lên, một cánh tay lớn đã ấn đầu ta xuống. Bỗng chốc, nước từ mũi từ tai xộc thẳng vào trong, chẳng lẽ sẽ chết thế này sao? Bị chính tay Hoàng thượng giết chết, biết đâu ta chính là phi tử đầu tiên được lãnh cái vinh hạnh này?

Đang nghĩ miên man, đôi tay kia bỗng kéo ta khỏi thùng gỗ. Chỉ thấy nước từ tóc từ mặt chảy xuống ròng ròng, ta ho mãi không thôi, vị tinh dầu trong miệng hắc đến độ buồn nôn. Ta được ôm lấy, đến khi mở được mắt ra, đã thấy bị quẳng lên giường, có tiếng quần áo xé ra. Ta chống khuỷu tay nhỏm dậy, phát hiện Hạ Hầu Thần đang xé chiếc hoàng bào sũng nước bó chặt lấy cơ thể, để lộ vòm ngực tráng kiện, rồi đè tới, ta hốt hoảng thét lên: “Hoàng thượng…”

Được nửa chừng thì ta nín thinh, thấy trong tay Hoàng thượng đã cầm sẵn đai lưng màu vàng, cổ chân bất giác mềm nhũn, tiện tay nắm lấy cái chăn gấm gần đó, chẳng kịp cân nhắc thiệt hơn, rúc vào trong chăn, che kín cả mặt, hai cánh tay giữ rịt lấy hai góc chăn, lấy chân đè chặt phần còn thừa ra, cuộn mình lại.

Hoàng thượng cố kéo chăn ra vài ba lần mà không được, tức giận cười nhạt nói: “Ninh Vũ Nhu, gan ngươi bắt đầu lớn rồi đấy, ngươi quên trẫm là Hoàng thượng?”

Lúc này ta mới sực tỉnh, phải, hắn là Hoàng thượng, có thứ gì trên đời này hắn không làm được? Ta chẳng qua đang vùng vẫy trong vô vọng, có ích gì. Ta sai rồi! Sao lại phô bày hết vẻ yếu đuối hoảng hốt ra trước hắn?

Cố kìm nén sự bối rối trong lòng, ta từ từ buông lỏng hai tay, thò đầu ra ngoài, thấy Hạ Hầu Thần long nhan đại nộ, đang đứng sững ngoài trướng, tay siết chặt đai lưng màu vàng.

Ta đặt hai tay lên đầu giường, khẽ nhắm hai mắt, lặng lẽ chờ đợi.

Chăn gấm trên người ta mau chóng bị hất tung, dù trong phòng không có gió lùa, nhưng cả người ta không tránh khỏi bủn rủn vì lạnh. Hạ Hầu Thần nghiến răng nói: “Ninh Vũ Nhu, đây mới chính là ngươi đúng không?”

Vừa nghiến răng, hắn vừa dùng đai lưng vàng trói chặt hai tay ta vào đầu giường, rồi đè cơ thể còn ẩm ướt lên người ta. Trong lúc thần trí hỗn loạn, ta cảm thấy thân người mình khô khốc, căng cứng, Hạ Hầu Thần dường như không chịu thêm được nữa, khẽ rên lên một tiếng, vục xuống bầu ngực của ta, tiến vào một cách mạnh bạo.

Ta nhìn lên, bức trướng trên đầu ngả nghiêng. Ta cố nén đau, tự nhủ với mình, không được quên hắn là Hoàng thượng, trong tay hắn nắm quyền sinh sát, rằng những uất ức bản thân đang phải chịu sẽ mau chóng trôi qua… Hậu cung tam cung lục viện, rồi sẽ có một ngày, hắn bỏ lại ta trong xó mà vui gió ngắm trăng nơi khác.

Nhưng cơ thể ta càng lúc càng đau đớn, dường như Hạ Hầu Thần muốn trút tất cả giận dữ lên đó. Lần sủng hạnh này sao dài miên man bất tận.

Điều duy nhất ta có thể làm là âm thầm chịu đựng, cố gắng nghĩ đến những thứ khác. Ta bỗng nhớ đến Hoàng hậu, nếu biết chuyện này, không biết nàng ta sẽ nghĩ gì? Nếu Hoàng hậu không còn tín nhiệm, cho rằng ta tìm cách tranh sủng, thì phải làm sao?

Đôi môi ta đột nhiên đau nhói, vội mở bừng mắt. Hạ Hầu Thần vừa tiếp tục chuyển động nhịp nhàng, vừa lạnh lùng nói: “Tập trung vào!”

Ta thấy trong miệng mằn mặn, hóa ra đã bị cắn lúc nào không biết, vội tập trung lấy lại tinh thần, lại thấy đau đớn từng cơn từng cơn lan ra khắp cơ thể, bèn buột miệng: “Hoàng thượng, thần thiếp không chịu được nữa rồi.”

Hạ Hầu Thần căm giận nói: “Ngươi mà cũng có lúc không chịu nổi ư, trẫm tưởng bất cứ khi nào ngươi cũng có thể tìm ra được đường thoát cho mình?”

Hắn càng cử động thật mãnh liệt, ta quả thực không chịu nổi nữa, nghẹn ngào cơ hồ không cất lên tiếng: “Hoàng thượng, xin hãy lượng thứ, thần thiếp quả thực không chịu nổi nữa.” Bất giác nước mắt lăn dài.

Hạ Hầu Thần từ từ dừng lại, vuốt nhẹ khóe mắt ta, đột nhiên tiếp tục một cách điên cuồng, giận dữ nói: “Sao lại không chịu được? Đến trẫm ngươi còn không thèm coi ra gì kia mà?”

Ta đau đớn đến nỗi muốn co rút lại, bèn khóc òa lên: “Hoàng thượng, những việc thần thiếp làm chẳng qua là muốn sinh tồn trong cung. Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là cây trâm trong tay, là áo gấm trên người, là cái ghế dưới thân, thực sự là thân bất do kỷ, Hoàng thượng…”

Hắn bỗng nhiên dừng lại, ta cảm thấy một luồng hơi nóng xâm nhập cơ thể, cơn đau dần tan bớt, nhưng nỗi bi thương tận tâm can bắt đầu trỗi dậy, không cách nào ngăn được. Cơ thể được giải phóng, hai tay được cởi trói, ta liền cuộn người lại, chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc trong lòng thêm nữa. Từ nhỏ mẫu thân thường nói rằng đừng khóc, cô gái bé nhỏ, khóc chẳng có ích lợi gì, chẳng thể khiến người khác cảm thông, chỉ làm người ta thấy phiền phức! Đừng khóc nữa, dù đau đớn nhục nhã đến không chịu đựng nổi, cũng phải cắn răng mà nhịn, nhịn, nhịn, nhịn! Không được khóc đâu nhé…!

Ta ghi nhớ lời mẹ dặn, nên hiếm khi khóc. Dù hồi bé bị ngã vỡ đầu chảy máu, ta cũng chỉ phủi phủi bụi đất dính trên người rồi đứng dậy. Lúc ấy ta không khóc, sau này lại càng không khóc. Vậy mà tối nay, nước mắt cứ rơi mãi, như thể định trút cạn hết nước mắt của cả đời mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK