• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

Lý Thần quét mắt nhìn Hồ Bích Bích, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đang khóc, anh thẳng thừng nói với Chu Tú Lan: “Tôi và cô ta chia tay hòa bình, cái miệng của bà ăn nói cho tử tế một chút”.

“Đụ mẹ mày, thằng chó!”

Hồ Thành Công gầm lên một tiếng, chỉ vào người Lý Thần: “Chị tao khóc thành thế này rồi, mày đừng có ngụy biện nữa, đừng nghĩ rằng tao không biết, mày không nỡ chi ra số tiền đó đúng không?”

“Mẹ, con đã nói rồi, loại nông dân này bần hèn lắm, bố mẹ hắn cả đời này không làm được trò trống gì, cái thằng con trai như vậy thì cũng nên cơm cháo gì chứ, làm sao so sánh được với người thành phố chúng ta?”

Chu Tú Lan cười chế nhạo: “Coi như khi đó mắt tao mù nên mới đồng ý để mày qua lại với con gái tao, con trai tao nói rất đúng, bố mẹ thấp hèn thì cũng đẻ ra thằng con thấp hèn thôi, chút tiền ít ỏi liền nhìn ra được phẩm chất con người”.

“Tuy nhiên mày cho rằng lãng phí thời gian mấy năm của con gái tao, nói phủi mông bỏ đi là bỏ đi được sao? Mày đừng có mơ! Tao nói cho mày biết, ba trăm nghìn này, dù thế nào mày cũng phải nôn ra đây!”

Trước sự ngang ngược của gia đình Chu Tú Lan, sắc mặt Lý Thần vô cùng lạnh lùng: “Tôi không có tiền”.

Chu Tú Lan cười ngông cuồng, nói: “Không có tiền? Bảo bố mẹ mày bán căn nhà ở quê đi không phải là có tiền rồi sao?”

“Đúng vậy!”

Hồ Thành Công thản nhiên nói: “Nhà cũ bán đi vẫn có thể thuê nhà hoặc ra ruộng ngủ, dù sao họ cả đời là nông dân, biết trồng trọt, ngủ ở ruộng cho thiên nhiên”.

Nói xong, trong mắt Hồ Thành Công hiện lên sự tham lam, nói: “Căn nhà này cũng chuyển nhượng cho em đi, cuối năm em phải kết hôn, coi như cho em làm quà mừng cưới, như vậy em sẽ khuyên chị gái làm lành với anh”.

Hai mắt Chu Tú Lan sáng lên, con trai xảy ra chuyện, không những phải bồi thường ba trăm nghìn, còn phải cưới con bé đó, bà ta đang đau đầu vì chuyện không có nhà, nhưng con trai vừa hay nhắc nhở bà ta, đây không phải là một căn nhà sao?

“Đúng vậy, căn nhà này sang tên cho Thành Công làm quà cưới cũng được”.

Chu Tú Lan vui vẻ nói.

Lý Thần bị hai mẹ con tham lam trước mặt làm cho tức đến mức bật cười: “Mấy người tính toán tốt thật đấy, không chỉ muốn bố mẹ tôi bán nhà, còn muốn cả căn nhà bố mẹ tôi dành dụm cả đời để mua cho tôi làm quà cưới sao?”

“Đúng là đồ ngu!”

Hồ Thành Công sốt ruột nói: “Mẹ tao và tao không đồng ý, một thằng nông dân thấp hèn như mày, ai chịu lấy mày chứ? Mày còn cần căn nhà này làm gì, không phải là để cho mày sau này lấy vợ dùng à, bây giờ coi căn nhà này như của hồi môn, bày tỏ chút thành ý đi”.

Lúc này, Hồ Bích Bích lên tiếng nói: “Đúng vậy, Lý Thần, em chỉ có một đứa em trai thôi, chúng ta và mẹ cực khổ như vậy không phải đều là vì nó sao? Anh nên nghe lời họ đi, gọi điện thoại bảo bố mẹ bán căn nhà cũ, còn căn nhà này thì ngày mai đi chuyển nhượng sang tên cho em trai em, như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh, sẽ đồng lấy anh”.

“Tôi thấy các người điên hết cả rồi?”

Lý Thần lạnh lùng nhìn gia đình ba người, nói: “Tôi nợ gì nhà các người? Hay là hồi chiều tôi chưa nói rõ với Hồ Bích Bích! Hồi chiều tôi bảo cô ta cút, bây giờ tôi bảo cả gia đình ba người cút, tôi không còn bất cứ quan hệ gì với Hồ Bích Bích nữa, bây giờ mấy người còn chạy tới đây đòi tôi cái này cái kia?”

Lời của Lý Thần làm cho sắc mặt của Chu Tú Lan tái mét, bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đúng là một con chó vô ơn, đồ lòng lang dạ sói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK