• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9

“Loại nghèo túng như vậy thì chỉ xứng đáng làm thứ rác rưởi nhơ nhuốc cả đời thôi, hắn dựa vào đâu mà mua được thứ tốt như vậy chứ, thứ đó nên thuộc về con mới phải! Có thể là bán nhà rồi, hoặc tiền từ đâu mà có con cũng không rõ, nhưng dù sao số tiền đó đáng lẽ phải đưa hết cho con!”

Hồ Thành Công nghiến răng nghiến lợi nói.

“Con trai à, con đừng tức giận”.

Chu Tú Lan an ủi Hồ Thành Công: “Chúng ta quay về bàn bạc trước đã, tuyệt đối không thể để hắn chơi đùa free chị con bao nhiêu năm như vậy được, nhất định phải bắt hắn trả giả, ít nhất cũng phải đền tiền!”

Hồ Bích Bích nhìn theo hướng Lý Thần khuất bóng, trong mắt hiện liên sự căm hận.

“Mẹ, mẹ nói đúng, không thể cho qua như vậy được, rõ ràng anh ta có tiền nhưng lại không chịu đưa con, vậy mà còn dám nói yêu con, không thể để cho anh ta thoải mái như vậy được!”

… Lý Thần ra khỏi tiệm ngọc, đang bắt taxi ở ven đường, lúc này chưa có phần mềm gọi xe, Lý Thần đang nghĩ trong đầu việc nắm bắt cơ hội phát triển những phần mềm này trong tương lai, đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi.

Là nhân viên của ngân hàng ICBC.

“Xin chào anh Lý, điều kiện mà anh đã thỏa thuận với chúng tôi, chúng tôi đã nộp đơn lên chi nhánh tỉnh rồi, chỉ cần anh Lý có thể đảm bảo số tiền gửi hàng năm không dưới mười triệu tệ, chúng tôi sẽ dành cho anh mức lãi suất tiền gửi ưu đãi nhất và đãi ngộ dành cho khách hàng VIP theo yêu cầu của anh”.

“Khi nào anh có thời gian rảnh, chúng tôi sẽ mang hợp đồng tới để anh ký tên là được”.

Lý Thần không ngạc nhiên với kết quả này, dù sao cũng đảm bảo khoản tiền gửi tối thiểu là mười triệu tệ, đây là một khoản làm ăn lớn đối với bất kỳ ngân hàng nào trong thời đại này.

“Bây giờ tôi đang ở gần đó, còn có một đồ vật muốn mua phí bảo hiểm của các cô, bây giờ tôi sẽ đến ngân hàng luôn”, Lý Thần nói xong liền cúp máy.

Sau khi gọi xe đến ngân hàng ICBC, Lý Thần vừa bước vào cửa đã va phải một người đàn ông.

“Mẹ kiếp, mù à!”

Người đó liền mở miệng chửi bới.

Khi hai bên nhìn rõ đối phương, Lý Đào lập tức tỏ ra vui vẻ: “Ô, Lý Thần? Sao thế, nay phát lương rồi nên đến lĩnh tiền à?”

Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi tới bên cạnh Lý Đào, ôm chặt anh ta, õng ẹo nói: “Anh Đào, người này là ai thế?”

Lý Đào cười nói: “Một người em họ của anh, cả nhà đều là nông dân, năm đó bố mẹ cậu ta vay tiền để mua cho cậu ta một căn nhà trong huyện, còn hỏi vay anh nữa chứ”.

Người phụ nữ chớp mắt nói: “Vậy anh cho vay bao nhiêu thế?”

“Vay cái cứt!”

Lý Đào cười một cách ngông cuồng: “Cả cái gia đình này chẳng ai có bản lĩnh gì, không có tiền thì đừng có mua nhà, cơm chưa có mà ăn còn đòi sống ở thành phố, cũng không xem lại xem bản thân là cái thá gì! Đúng là đáng thương mà, anh đáp cho mẹ cậu ta năm mươi tệ bảo bà ta đi mua óc heo về mà ăn cho bổ não, ha ha ha ha ha…”

Người phụ nữ đó cười tủm tỉm, khinh thường liếc nhìn Lý Thần, sau đó quay người đối diện Lý Đào, nói: “Anh xấu quá đi à”.

Lý Thần nhìn Lý Đào đang ngông cuồng ngạo nghễ, biểu cảm của anh lại vô cùng bình thản.

Lý Đào đúng là anh họ của anh, bố của anh ta năm đó mở một nhà máy trong huyện, cũng kiếm được chút tiền, Lý Đào trong thôn của họ cũng được coi là cậu chủ nhà giàu có.

Đừng nói là bản thân Lý Thần, kể cả là bậc bề trên như bố mẹ anh, Lý Đào cũng tùy ý mắng chửi, bởi vì nhà anh ta có tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK