• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8

Sau khi Lý Thần nhập mật khẩu, một hóa đơn dài xuất hiện trên máy POS… Tất cả mọi người đều hiểu rõ đây chính là bằng chứng của một cuộc giao dịch thành công.

Thật sự… quẹt được năm trăm nghìn!

Ánh mắt nhân viên sắc bén, liếc nhìn số dư trong thẻ hiển thị trên máy, con số mấy chục triệu khiến tim cô ta đập loạn xạ.

Lần đầu tiên trong đời cô ta được thấy nhiều tiền như vậy.

Lý Thần thản nhiên nhận lại thẻ, anh quay đầu lại nói với Hồ Thành Công, kẻ đang có vẻ mặt cứng đờ: “Quỳ xuống được rồi đấy, gọi bố thì thôi đi, tôi thấy tởm lắm”.

Nghe thấy câu này của Lý Thần, vẻ mặt của Hồ Thành Công chuyển từ kinh hãi không dám tin sang tức giận và ghen tị.

Hồ Thành Công nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Mày lấy tiền ở đâu, mấy ngày trước bảo mày đưa tiền mày bảo không có tiền, bây giờ lại xì ra năm trăm nghìn mua ngọc bội?”

“Đây là tiền của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết tôi lấy từ đâu, tôi bỏ tiền ra mua cái gì cũng không liên quan đến cậu”.

“Hừ!”

Hồ Thành Công cười lạnh một tiếng, hằn học nói: “Xem ra là mày bán nhà rồi đúng không, nếu không thì lấy đâu ra tiền được?”

“Nhất định là như vậy rồi, chậc chậc, làm màu hết sức, bán cả căn nhà để mua miếng ngọc bội, mày đúng là điên rồi”, Chu Tú Lan nói.

Lúc này, nhân viên đã gói xong miếng ngọc bội, thái độ với Lý Thần không còn khó chịu như trước nữa, cung kính nói: “Thưa anh, ngọc bội của anh đã gói xong rồi ạ”.

“Đợi đã!”

Hồ Bích Bích đột nhiên hét lên một tiếng.

“Lý Thần, anh đưa miếng ngọc bội đó cho em đi”.

“Em không quan tâm anh lấy tiền ở đâu, nhưng chúng ta quen nhau lâu như vậy, bây giờ em trai em cần tiền, anh nói anh không có tiền vậy thì đưa miếng ngọc bội này cho em đi”.

Chu Tú Lan nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, mày đưa miếng ngọc bội này cho bọn tao, vậy thì chuyện trước đây bọn tao sẽ không tính toán nữa”.

“Tôi thấy các người điên rồi! Định cướp giữa ban ngày à?”

Lý Thần lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.

Mà Hồ Bích Bích lần này thật sự lo lắng rồi, cô ta vươn tay giữ chặt cánh tay của Lý Thần, hét lớn: “Lý Thần, anh tuyệt tình như vậy sao?”

“Tôi tuyệt tình?”

Lý Thần bật cười: “Cho dù tôi tuyệt tình thế nào cũng không thể so được với sự vô liêm sỉ của gia đình các người”.

Nói xong, Lý Thần hất tay Hồ Bích Bích ra, xoay người rời đi.

Sau khi Lý Thần rời đi, cả gia đình Hồ Bích Bích đều rất xấu hổ, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Mẹ, chuyện này không thể cho qua như vậy được!”

Trái tim của Hồ Thành Công bị sự đố kỵ nghiền nát, cả khuôn mặt trở nên méo mó.

Trong mắt gia đình họ, Lý Thần là một thằng nông dân xuất thân nghèo khó, họ chưa từng coi anh ra gì.

Nhưng bây giờ Lý Thần lại một phát vung tay tận năm trăm nghìn mua một miếng ngọc bội, cho dù không biết số tiền đó từ đâu mà có, nhưng chỉ riêng miếng ngọc bội đó cũng khiến họ đỏ mắt vì ghen tị rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK