Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    "Yên Như Hảo! Em..." Thuẫn Lâm không tin nổi vào tai mình, cô hận hắn đến mức phải nói những lời cay độc như vậy sao?

    "Tôi muốn về! Mở cửa đi!" Yên Như Hảo lạnh nhạt, khuôn mặt cúi gầm xuống, chỉ sợ Thuẫn Lâm sẽ nhìn ra hai mắt cô đã đỏ lên.

   Hắn hít một ngụm khí, hai tay đã nắm lại thành quả, cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh lại.

   'Cạch'

   Cách cửa nhanh chóng được mở ra, Yên Như Hảo kéo vali mình, chạy một mạch ra khỏi nơi này.

   Thuẫn Lâm đau đớn nhìn cô rời đi, có phải tâm trạng đau đớn tột cùng này cô cũng đã trải qua? Có phải lần đó hắn cũng đã rời đi như thế, không một lần ngoái đầu lại nhìn cô...

------------------------

    "Chị à... Chị không sao chứ?"

    Một bé gái nhỏ nhắn chạy lại, đưa cho Yên Như Hảo một chiếc khăn tay nhỏ bởi vì cô bé thấy cô khóc thật đáng thương, khóc nấc lên như một đứa trẻ.

    Yên Như Hảo đưa hai bàn tay đã run rẩy lên, nhận lấy chiếc khăn tay của cô bé...

   Yên Như Hảo, mày thật đáng thương. Rõ ràng đã nói là quên đi, vậy mà lại thất bại đến thảm hại thế này...

--------------------

   "Là cô thật sao Yên Như Hảo?"

    Yên Như Hảo từ sau hôm đó vẫn chưa gặp lại Thuẫn Lâm, tâm trạng có chút nhẹ nhõm cũng có chút khó chịu. Hắn đúng là đồ tai họa, đang yên đang lành lại khiến cô gặp đủ mọi phiền muộn.

    Hôm nay muốn đi dạo cho khuây khỏa, lại gặp người quen gọi với lại.

   Cô nhớ người con trai này, làm sao mà không nhớ được khi hắn là bạn thân nhất của cái tên đáng ghét Thuẫn Lâm kia chứ?

    "Xin chào, lâu quá không gặp!"

   Người con trai trợn mắt:

   "Cô cũng biết là lâu nữa sao? Cô biết lâu vậy Thuẫn Lâm thì thế nào nhỉ? Là rất rất lâu?"

   "Nè! Tại sao lâu ngày gặp lại anh vẫn đáng ghét như vậy chứ? Liên quan gì anh?"

   Người này dường như không nghe thấy những lời gắt gỏng của cô, vẫn vô tư gặn hỏi:

   "Bốn năm qua cô đã ở đâu?"

   "Liên quan anh không?"

   "Làm sao không liên quan? Cô có biết là cô đi đâu biệt tích làm cho Thuẫn Lâm như thành người điên vậy! Cô có biết cậu ta tìm kiếm cô khổ sở thế nào không?"

    Yên Như Hảo nhíu chặt mày đẹp, vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhưng vẫn không giấu sự đau đớn.

   Không được, cô không thể dễ dàng bị gạt như thế. Người này là bạn tốt của Thuẫn Lâm, nói giúp bạn mình là chuyện đương nhiên!

   "Đừng hòng gạt tôi!"

   Yên Như Hảo quay người bỏ đi, nhưng chỉ được vài bước đã bị hắn kéo lại. Tay kia thì đang bấm một dãy số.

   Yên Như Hảo đột nhiên có dự cảm chẳng lành, muốn vùng thoát ra nhưng bên kia đã có người bắt máy.

   "Thuẫn Lâm! Mau tới công viên Vạn Thơ, mình bắt được Yên Như Hảo rồi này!"

   "Thất Thành! Anh mau buông tôi ra!"

  Trời đất... Tên khốn này! Bắt được là sao hả?

   Thất Thành cứ nghĩ ở đầu dây bên kia, Thuẫn Lâm sẽ rất kích động, nào ngờ hắn lại trả lời dửng dưng vô cùng:

   "Tôi đã biết, cám ơn!"

   "Này... Này!"

   Yên Như Hảo thở dài nói:

   "Tôi đã gặp anh ta từ lâu rồi! Anh còn không mau buông tay?"

   Thất Thành vẻ mặt rối rắm hết sức cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt thấy Yên Như Hảo đã sắp đi mất, hắn ta mới vội chạy theo:

   "Này! Yên Như Hảo, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi! Tất cả đều do Vưu Tình gây ra, Thuẫn Lâm thực sự yêu cô mà!"

   "Tại sao các người đều bảo là hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì chứ? Nói đi! Tôi cho anh cơ hội đấy!"

   Yên Như Hảo bực dọc, được rồi, cô cho nói đó! Nói cho rõ ràng vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK