Ngày hôm nay trời âm u đến lạ, mới sáng sớm mà bầu trời đã kéo mây xám xịt, gió nổi lên từng đợt mỗi lúc một mạnh thêm.
Yên Như Hảo nhìn trời xám xịt, định với tay lấy cây dù của mình thì khựng lại... Có lẽ hôm nay cô sẽ không cần nó...
Cô bắt chiếc xe buýt quen thuộc đến bệnh viện Mộc Y, lại chậm rãi đi đến phòng bệnh đó.
Qua ô cửa kính bên ngoài, Yên Như Hảo nhìn rõ được người đàn ông mình yêu đang nắm chặt tay cô gái ốm yếu trên giường bệnh, vẻ mặt thống khổ cùng bất đắc dĩ.
Những y tá nơi đây đã quá quen thuộc cảnh này, đến mức còn nghĩ họ là đôi uyên ương sắp chia lìa, nào ai nghĩ cô mới chính là người yêu của anh ấy.
Nhẹ nhàng mở của phòng bệnh, Yên Như Hảo bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của Thuẫn Lâm, nhưng cô vẫn phải mở miệng nói với hắn:
"Em muốn nói chuyện với anh một chút."
----------------------
"Anh yêu cô ấy?"
"Anh đã nói rồi, anh xem cô ấy như bạn bè, em đừng có ích kỷ như thế!" Thuẫn Lâm thật sự mệt mỏi, bản thân đã quá bất lực về bệnh tình của Vưu Tình, lại gặp cô bạn gái cứ phàn nàn về việc hắn không chịu dành nhiều thời gian cho cô ấy!
"Em ích kỷ? Em ích kỷ sao? Còn Vưu Tình thì sao? Cô ấy nói không thích em, anh liền bảo em đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa..."
"Như Hảo, em phải hiểu là... Vưu Tình, cô ấy không còn nhiều thời gian nữa!"
Yên Như Hảo rốt cuộc không thể khống chế nước mắt của mình được nữa, hai vai run rẩy, bàn tay nhỏ bé ngăn không cho mình phát ra tiếng khóc.
Thuẫn Lâm cảm thấy tim mình nhói đau, rất muốn tiến lên ôm cô vào lòng mà nói lời an ủi nhưng mà đôi chân lại chẳng tiến lên được.
Đúng lúc này, cô y tá chăm sóc cho Vưu Tình hớt hải chạy tới, nói rằng bệnh tình cô ấy chuyển biến xấu đi.
Yên Như Hảo còn thấy rõ nét mặt tái xanh của Thuẫn Lâm khi nghe tin này, hắn lập tức hướng phòng bệnh của Vưu Tình mà chạy đến.
Cho đến hắn khi khuất bóng sau dãy hành lang, hắn vẫn chưa từng nhìn lại phía của Yên Như Hảo một lần nào...
Yên Như Hảo cắn môi, cảm thấy cả người như rơi vào hư không, không còn sức lực.
Lòng cô nguội lạnh rồi, thật sự nguội lạnh rồi...
Mưa bắt đầu rơi cũng là lúc Yên Như Hảo ngừng khóc, cô lê bước đi trong mưa, để mưa rơi xuống, gột rửa hết bao nhiêu mê muội mà cô đã dành cho hắn.
Thuẫn Lâm, tôi sẽ nhớ ngày hôm nay, cái ngày anh khiến tôi nhận ra tôi chỉ là con rối gỗ để qua mắt người đời của anh.
Tôi sẽ nhớ anh đã cho tôi hạnh phúc rồi lại đẩy tôi xuống vực xâu như thế nào.
Thuẫn Lâm... Thuẫn Lâm... Tôi sẽ nhớ... Nhớ lắm...
------------------
Ngày mai Văn sẽ up toàn bộ những chương còn lại nhé!
Vì đây là chương đầu của Ngược yêu nên cho phép Văn nhá hàng chương này nha~ Những mẫu truyện ngắn sau sẽ up một lượt như đã hứa luôn!