Vưu Tình là người có ơn với Thuẫn Lâm, thậm chí là cả gia đình cậu ấy. Vưu Tình luôn thể hiện mình là người con gái dịu dàng đoan trang hiểu chuyện. Thuẫn Lâm cũng thật trùng hợp là người trầm tính, không thích nói nhiều, cho nên hai người lúc ấy rất hợp nhau, trở thành bạn tốt lúc nào không hay biết.
Cho đến khi Thuẫn Lâm theo đuổi Yên Như Hảo, cả hai mới dường như không gặp nhau nữa.
Nào ngờ ngay lúc tình cảm của Yên Như Hảo và Thuẫn Lâm đang trong giai đoạn vui vẻ nhất thì Vưu Tình phát bệnh. Loại bệnh này không thể chữa được.
Thuẫn Lâm là vì nhớ ơn xưa và tình nghĩa bạn bè bao lâu nay nên vô cùng lo lắng, tận tình chăm sóc Vưu Tình theo ý muốn của cô ấy.
Người như Thuẫn Lâm dù bề ngoài rất lạnh lùng xa cách, nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng ấm áp. Thật ra hắn biết bản thân đã bỏ mặc Yên Như Hảo, cũng cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng chưa kịp dỗ dành cô thì cô đã đi mất.
Khi Thuẫn Lâm phát hiện điều không ổn là buổi tối ngày hôm ấy.
Y tá của Vưu Tình nói rằng cô gặp chuyện nhưng khi đến phòng bệnh cô ta cũng không đến nổi như thế. Sắc mặc có chút tái hơn nhưng chỉ như thế thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Thuẫn Lâm lập tức đi tìm Yên Như Hảo, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy nữa, bên ngoài trời còn mưa không dứt!
Thuẫn Lâm tâm trạng rối như tơ vò, đội mưa đi tìm cô, tìm ở nhà cô, rồi trường học, nơi làm thêm, lại gọi cho người quen của cô... Tất cả đều không thấy!
Suốt cả đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, trời thì mưa không dứt, Thuẫn Lâm đã ngất đi. Tỉnh lại thì sốt cao miên man, nhưng vẫn không ngừng gọi tên cô. Có lẽ hắn có linh cảm, Yên Như Hảo đã rời xa hắn thật rồi...
Một tuần sau hắn khỏi hắn liền cho người điều tra những việc của Vưu Tình và nhất là tìm tung tích của cô.
Nhưng chuyện của Vưu Tình hắn điều ta được tất cả, còn cô thì lại như bốc hơi khỏi thế giới này.
Cú sốc mất cô quá lớn, hắn cũng chẳng còn tâm trí mà tức giận Vưu Tình, mặc kệ cô ta cứ đang giả bệnh.
Sau một thời gian không thấy Thuẫn Lâm nữa, Vưu Tình mới biết bản thân bị bại lộ, lập tức dùng đủ mọi cách để cầu xin Thuẫn Lâm tha thứ. Nhưng Thuẫn Lâm vẫn coi cô ta như không khí, thậm chí còn nỗ lực khiến cho công ty của cậu ta lớn mạnh, sau đó gây sức ép lên Vưu Thị.
Bốn năm qua đi, chưa lúc nào trong cơn say hắn không nhắc đến Yên Như Hảo, một năm đầu ngưòi ta còn tưởng hắn điên rồi.
Hắn điên vì hối hận, hắn điên vì yên cô...
---------------------------
Yên Như Hảo vừa khóc vừa chạy về nhà, cô sợ nếu cô không về nhanh cô sẽ ngất xỉu tại đây.
Cô không tin, cô không tin đâu, nhưng tại sao tim cô đau quá!
"Á... Xin lỗi..." Yên Như Hảo đụng trúng một người, đang rối rít xin lỗi thì người kia đã lên tiếng.
"Yên Như Hảo?"
"Vưu... Vưu Tình?" Còn có... Đám bạn của cô ta.
"Trời ơi Yên Như Hảo! Cô còn về đây làm gì? Cô đúng là đồ nhẫn tâm, Thuẫn Lâm yêu cô như thế mà cô lại bỏ đi không lời từ biệt!" Nhưng người này bắt đầu lên tiếng chỉ trích.
Họ thương cho Thuẫn Lâm, suốt một năm trời, thậm chí là bây giờ Thuẫn Lâm vẫn điên đảo tìm kiếm Yên Như Hảo!
"Đúng đó Như Hảo, sao em lại làm như vậy?"
Vưu Tình làm ra vẻ mặt buồn bã của người chị đang dạy em gái, Yên Như Hảo nghiến răng nhìn cô ta, không cần suy nghĩ liền tát cô ta một bạt tai.
'Chát'
"Á! Cô... Cô dám!"
Vưu Tình ôm mặt ủy khuất, cả đám người đang nhao nhao liền im bặt, khó tin nhìn Yên Như Hảo.
"Cô chưa chết nhỉ Vưu Tình? Không phải bốn năm trước cô bệnh đến sắp chết sao? Quấn lấy Thuẫn Lâm của tôi không buông, hại tôi và anh ấy có hiểu lầm nghiêm trọng, đồ tiểu tam đê tiện!"
"Cô... Cô nói cái gì? Tôi không có!"
"Đúng đấy! Vưu Tình bị bệnh khi nào?"
Yên Như Hảo ném ánh mắt sắc lạnh về phía họ:
"Các người không biết gì nhỉ? Vậy tôi hỏi các người, bốn năm trước có phải nhiều tháng các người không gặp cô ta hay không? Bệnh viện Môc Y còn lưu giữ hồ sơ, có cả Thuẫn Lâm làm chứng, các người có thể tìm đến bất cứ lúc nào!"
Vưu Tình run rẩy, vậy là Thuẫn Lâm đã gặp lại Yên Như Hảo? Cô ta tiêu rồi! Vốn dĩ vẫn đang tìm cách đến gần với Thuẫn Lâm hơn, bây giờ thì không thể nữa, mà có thể còn bị mọi người xa lánh vì việc xấu này.
Những người bạn của cô ta đầy ngờ vực nhìn Vưu Tình. Nếu Yên Như Hảo nói thật, thì Vưu Tình quả là đáng sợ!