"Bỏ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi làm việc ở đó, hơn nữa một mình cậu cũng không đánh lại họ đâu"
"Chuyện này sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, cậu mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vì tôi muốn hoàn thành sớm công việc mà một mình tôi đã làm luôn công việc của hai người. Ông chủ thấy vậy nên tăng lương cho tôi, nhưng có một số người cảm thấy không phục, vì vậy họ đã đến gây sự với tôi. Ban đầu bọn họ chỉ cảnh cáo tôi, có lẽ do tôi không sợ nên bọn họ mới ra tay thật"
"Cũng là lỗi của tôi, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên nhắc nhở cậu chuyện này. Không, lẽ ra tôi không nên giới thiệu công việc này cho cậu mới đúng. Bọn lưu manh đó vốn không nói lý lẽ, chỉ cần thấy ai chướng mắt là họ sẽ gây sự với người đó"
"Trước đây cậu cũng từng bị bọn chúng gây sự sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi vốn dĩ không sợ bọn chúng, hơn nữa lúc đó tôi cũng không phải chỉ có một mình, cho nên tôi mới có thể làm ở đó một thời gian dài"
___________
Trong lúc đang học, Từ Thiếu Văn đột nhiên ngất xỉu. Sau đó anh được Hà Thần đưa đến phòng y tế.
Khi tỉnh lại, anh nhìn thấy Hạ Lạc đang ghi chép sổ sách. Cô thấy anh muốn ngồi dậy liền đi đến đỡ anh, mặc dù anh nói không cần nhưng cô không để tâm đến lời anh nói.
"Anh Từ, anh đang bị suy nhược cơ thể cho nên tạm thời anh ở lại đây nghỉ ngơi đi"
"Tôi không sao, tôi cảm thấy mình vẫn ổn, tôi phải về lớp đây"
Anh đứng lên định đi ra ngoài, nhưng anh đi được vài bước lại thấy chóng mặt, cô lại phải dìu anh về giường.
"Anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi, nếu anh cảm thấy không được thoải mái, tôi có thể ra ngoài"
"Y tá Hạ, cô không cần phải ra ngoài đâu, tôi về ký túc xá nghỉ ngơi là được rồi"
"Không được, bây giờ anh là bệnh nhân của tôi, anh phải ở lại đây tôi mới tiện chăm sóc cho anh"
Thấy không còn lý do để rời khỏi, anh đành nghe lời cô tiếp tục ở lại đây.
Do anh làm việc quá sức lại thêm không được nghỉ ngơi trong thời gian dài mới dẫn đến bị suy nhược cơ thể. Nếu cô không bắt anh ở lại đây nghỉ ngơi thì có lẽ anh vẫn tiếp tục bỏ mặc sức khỏe của bản thân.
Thấy cô chuẩn bị ra ngoài nên anh nói: "Y tá Hạ, cô đi đâu vậy? Cô định bỏ mặc bệnh nhân của mình sao?"
Nghe vậy Hạ Lạc bật cười.
"Tôi còn nghĩ nếu tôi ở lại đây sẽ khiến anh không được tự nhiên"
"Thật ra không phải tôi cảm thấy ngại, tôi chỉ là không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của tôi mà thôi"
Dĩ nhiên câu này anh không thể nói cho cô nghe, nên chỉ để trong lòng.
"Lúc nãy bác sĩ kiểm tra thấy trên người anh còn có vài vết bầm, anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"
Từ Thiếu Văn sửng sốt, cô là đang quan tâm anh sao?
Thấy anh không trả lời, cô nói: "Tôi chỉ muốn quan tâm đến bệnh nhân của mình thôi, nếu anh không muốn trả lời cũng không sao"
Anh ho nhẹ một tiếng.
"Thật ra là do tôi đánh nhau với người ta"
Vì cả hai vẫn chưa thân thiết lắm nên cô cũng không hỏi gì thêm.
"Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc tiếp"
Anh nhìn dáng vẻ lúc tập trung làm việc của cô, mỉm cười, sau đó dần dần thiếp đi.
_________
Anh đã tìm được một công việc mới, đồng nghiệp thân thiện và cũng thường giúp đỡ anh trong công việc, chỉ có điều anh vẫn đi làm về muộn như mọi khi.
Nhưng hôm nay anh về sớm hơn thường ngày, lúc anh đi ngang qua phòng của cô thì đúng lúc nhìn thấy cô đang kéo rèm cửa. Cô cũng đã nhìn thấy anh, trong lúc anh cảm thấy lúng túng thì cô mở cửa ra.