“Được, cô cứ tự nhiên đi”
Diệp Như Mai đang đi khảo sát cùng với giám đốc thì tình cờ nhìn thấy cô. Sau khi hoàn thành xong phần việc của mình, cô ta đi đến tìm cô.
“Hạ Lạc, không ngờ tôi lại được gặp cô ở đây”
“Diệp Như Mai?”
“Là tôi đây. Trước đây khi nói những lời đó với cô, tôi cứ nghĩ cô sẽ chạnh lòng mà rời xa anh ấy, xem ra là tôi đã đánh giá thấp cô rồi”
“Thứ cô đánh giá thấp không phải là tôi, mà là tình cảm của chúng tôi. Tình cảm của tôi và anh ấy không phải là thứ có thể dễ dàng bị chia cắt được”
“Không ngờ cô và anh ấy chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn mà tình cảm đã kiên định như vậy, thật là khiến người khác ngưỡng mộ”
“Tình cảm có kiên định hay không không thể chỉ dựa vào thời gian là có thể quyết định được, có những người yêu nhau trong một thời gian dài nhưng vẫn có thể chia tay. Tôi tin tưởng tình yêu của mình dành cho anh ấy, và tôi tin anh ấy cũng như vậy”
Diệp Như Mai im lặng, cô ta biết mình vĩnh viễn không thể sánh được với cô ở trong lòng anh.
Khi cô ta định rời đi, cô nói: “Còn nữa, thật ra hai chúng tôi đã quen biết nhau từ rất lâu về trước rồi, chỉ là hiện giờ mới gặp lại nhau thôi”
Lần này cô ta đã thật sự nhận thua cô rồi.
_______
Khi vụ án hối lộ kết thúc, vì để cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Nhất Huy, Trịnh Nguyệt đã mời cậu đi ăn. Kể từ lúc đó, cả hai thường xuyên gặp nhau hơn.
Từ khi nghỉ việc ở công ty cũ, cậu đã bắt đầu huy động vốn để thành lập công ty riêng. Những lúc rãnh rỗi, cậu thường đến tìm Trịnh Nguyệt, nếu cô ta bận việc thì cậu sẽ đợi đến khi cô ta hoàn thành xong việc, có khi cậu còn làm tài xế bất đắc dĩ cho cô ta.
“Sao rồi? Công việc của cô có thuận lợi không?”
Trịnh Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt có chút chán nản.
“Dù có đe dọa thế nào thì hắn ta cũng nhất quyết không chịu khai ra đồng bọn phía sau, hiện giờ tôi đang cảm thấy rất đau đầu”
“Được rồi, cô đừng chán nản nữa, tôi dẫn cô đi ăn, lần này đến lượt tôi mời cô”
Trịnh Nguyệt nghe vậy tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Cậu đưa Trịnh Nguyệt đến một quán ăn bình thường, cô ta vui vẻ gọi những món mà mình thích, cậu mỉm cười nhìn cô ta, sau đó nói:
“Chờ khi nào khởi nghiệp thành công, tôi sẽ đưa cô đi ăn ở nhà hàng năm sao”
“Được, anh không được nuốt lời đó”
Khi thức ăn được mang ra, cậu gắp thức ăn vào đĩa cho cô ta.
“Hắn ta không chịu khai ra thế lực đứng phía sau chứng tỏ mối quan hệ giữa họ rất thân thiết, hoặc là hắn ta đã nhận lợi ích nào đó từ người nọ. Còn một khả năng nữa, đó là hắn ta đã bị người nọ uy hiếp. Trước tiên chúng ta cần tìm hiểu nguyên nhân, sau đó mới tìm cách ứng phó”
Trịnh Nguyệt vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe Lục Nhất Huy nói, cậu giúp cô ta bày cách đối phó với những tên tội phạm, bữa ăn cứ thế kéo dài đến tận bốn mươi lăm phút.
“Cảm ơn anh đã chỉ giáo, không ngờ anh lại có nhiều kinh nghiệm về chuyện này như vậy”
“Tôi ở trên thương trường đã nhiều năm, từng tiếp xúc với không ít loại người, chuyện gì tôi cũng từng gặp qua rồi nên tự nhiên sẽ có kinh nghiệm thôi”
“Vậy sau này xin anh chỉ giáo nhiều hơn”
“Được, sau này có gì khó khăn cô cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp”
“Được”
“Hiện giờ vẫn còn sớm, cô có muốn đi đâu nữa không?”
Trịnh Nguyệt nghĩ một lúc, sau đó nói: “Hay là chúng ta đến khu vui chơi đi”
Thế là cậu đưa Trịnh Nguyệt đến công viên giải trí. Tại đây, cả hai cùng nhau chơi vòng quay ngựa gỗ, rồi đến những trò mạo hiểm. Khi cả hai đi ngang qua quầy bán gấu bông, cô ta nhìn vào trong với ánh mắt thích thú, cậu liền mua cho cô ta một con gấu bông to nhất. Trịnh Nguyệt vui vẻ nhận lấy, con gấu to gần bằng cả người cô ta.