Nhìn Dương Kỳ ngủ say ngay trên ghế sofa, Cao Dương cũng không còn cách nào khác đành đi quanh nhà tìm một tấm chăn mỏng đắp lên cho cậu. Anh sẽ không rời đi ngay lúc này bởi vì để lại Dương Kỳ vậy thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa anh sẽ không nói lời nào mà rời đi.
Cao Dương không ngủ, anh cũng đã quen với chuyện này từ lâu rồi, hơn nữa cũng không thể ngủ được, ngẫm lại chuyện vừa rồi anh thật sự cảm thấy may mắn vì được gặp Dương Kỳ. Nếu là người khác anh không biết bây giờ đã thành ra như thế nào rồi. Việc lần này xảy ra đã nằm ngoài dự đoán của anh, xem ra việc anh gặp phải Dương Kỳ thực sự cần phải trả ơn thật hậu hỉnh rồi.
“ Cao thiếu! Bên ngài ổn chứ?"
“ Không có vấn đề gì, mọi việc ổn cả".
“ Haiz, nghe mọi người nói lại là ngài bị bọn chúng truy đuổi, thật nguy hiểm quá. Nhưng hiện tại ngài đang ở đâu? Có cần cho người đến đón không?"
“ Sáng ngày mai đi, nhưng nhớ dò thám tình hình bọn chúng, tôi sợ bọn chúng vẫn còn lảng vảng quanh đây. Với cả chiếc mô tô có lẽ đã bị bọn chúng làm hỏng rồi".
“ Ngài yên tâm, ngài cứ gửi định vị qua, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón ".
Cao Dương cúp máy điện thoại, trong túi hợp trên quần của anh là hai viên đạn còn chưa lắp vào súng, anh nhìn hai viên đạn này rồi lại xa xăm nhìn ra cửa sổ. Lần này đích thân anh đi làm nhiệm vụ ám sát lão đại bang Xà Phi, ấy nhưng mọi việc chưa kịp làm thì bên đó đã như biết trước được âm mưu của anh hại nhiệm vụ này bất thành. Thân là lão đại của một bang phái có tiếng, Cao Dương lại để lỡ cơ hội làm nhiệm vụ, thật khiến cho anh tự cảm thấy hổ thẹn.
Sáng hôm sau
“ Anh không ngủ sao?"
“ Không.....cậu dậy sớm vậy?"
Đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng của mình, Cao Dương bị Dương Kỳ đánh thức bơi tiếng ngái ngủ của cậu, Anh vội đút hai viên đạn trong tay vào túi quần rồi quay qua nhìn Dương Kỳ.,
“ Tôi phải dậy sớm để chuẩn bị đi làm nữa"
“ Nhưng vừa mới rạng sáng thôi, cậu đi làm cái gì?"
“ À! Anh đừng để ý, tối qua tôi chưa kịp làm báo cáo nên hôm nay phải đến công ty sớm để làm ".
Cao Dương không nói gì, anh nhìn ra cửa sổ, phía xa xa, bình minh chỉ vừa mới lọ dạng, ánh rạng đông sáng chói ngời ngời chỉ vừa loé lên những tia đầu tiên chiếu đến tận đây. Dương Kỳ thức dậy, vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt,cậu nhìn Cao Dương vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ, lúc này mới thầm nghĩ ra không biết khi nào thì anh mới rời đi.
“ Anh khi nào sẽ rời đi? Anh đang sợ bọn chúng sẽ quay lại sao?"
“ Không hẳn! Tôi đợi cậu tỉnh dậy rồi mới rời đi.....Lát nữa tôi sẽ đi ngay".
“ Oh..."
Dương Kỳ nhún vai tỏ ra không có chuyện gì rồi bước tiếp tục vào phòng tắm. Thực ra thì cậu cũng lấy làm lạ vì tỉnh dậy vẫn thấy Cao Dương ở đây. Nhưng khi anh nói đợi cậu tỉnh dậy rồi mới rời đi, trái tim của Dương Kỳ lại vô cớ dâng lên một sự ấm áp mà đã rất rất lâu rồi cậu chẳng cảm nhận được. Lúc này Dương Kỳ bỗng nhớ đến người bạn trai đã rất lâu không liên lạc của mình rồi lại thở dài một hơi đầy tiếc rẻ. Giá như người đó cũng được tinh tế, nghĩ được như Cao Dương thì hay biết mấy nhỉ?
Lúc Dương Kỳ vừa chuẩn bị xong để đi làm thì Cao Dương cũng đang chuẩn bị rời đi. Cậu lén lén nhìn anh, thấy anh dùng băng dày quấn lại bàn tay, càng nhìn càng giống kiểu ra trận hơn. Haiz, người ta là người ta trong hắc đạo, đi đến đâu cũng luôn luôn lên sẵn tinh thần cảnh giác như vậy chứ. Cao Dương hình như cũng phát giác được gì đó, anh nhìn Dương Kỳ, vừa hay lại nhìn thấy Dương Kỳ đang nhìn anh.
Bị bắt quả tang tại trận, bốn mắt vừa chạm nhau,Dương Kỳ đã vội cụp mặt xuống, bày ra vẻ mặt khá lúng túng.
“ Anh bây giờ sẽ đi sao?"
“ Ừm tôi sẽ đi"
“ Đi cùng nhau không? Tôi cũng đang muốn đi xuống."
“ Tôi nghĩ là không"
Dương Kỳ hơi hụt hẫng nhìn anh, lại thấy Cao Dương chẳng nhìn cậu nữa.
“ Chúng ta ở ngoài nếu đi cùng nhau người khác sẽ phát giác ra, khi đó cậu sẽ càng nguy hiểm hơn. Tôi sẽ đi trước, khi nữa cậu cứ đi sau, đừng tỏ ra là quen tôi. Bởi khi tôi đi rồi, tôi sẽ không đảm bảo cậu an toàn được, đây là cách tốt nhất rồi ".
“ Oh...tôi biết rồi.... Nhưng lỡ về sau bọn chúng lại tìm đến tôi, biết tôi bao che thì sao?"
Cao Dương bỏ lại một câu nói rồi lại nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi đi còn giúp Dương Kỳ bê lại ghế sofa chặn cửa rồi mới rời khỏi. Dương Kỳ mơ màng nhìn căn nhà bỗng chốc trống vắng ngay trong một khắc mà mơ hồ chẳng tỉnh ra được.