Chuyện hài hước nhất trên đời này có khi cũng chẳng hài hước bằng cái chuyện mà cậu đã nghe được mất. Trời ơi! Kẻ ngốc chỉ cần nhìn vào tên của cậu và Dương Minh cũng lờ mờ đoán ra được cậu và anh chắc chắn có quan hệ cùng huyết thống rồi chứ chẳng cần đi hỏi hang đính chính gì nữa luôn ấy. Ấy vậy mà vẫn tồn tại trên đời này một số loại người nghe một kể mười, thêu dệt chuyện của người khác còn đáng sợ hơn lời người khác kể nữa.
Dương Kỳ không để bụng mấy chuyện vặt vảnh này, ấy nhưng vẫn cố đính chính lại một chút, dù sao tránh đi những tai tiếng, ồn ào chốn công sở như thế này cũng là điều nên làm. Thật sự cậu chẳng muốn là chủ đề cho người khác bàn tán quá nhiều.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, điện thoại trên bàn của Dương Kỳ rung lên thông báo một tin nhắn. Cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì với lấy nó rồi mở ra xem. Không ngờ cái ngày mà cậu sắp quên đi rồi lại gửi một tin nhắn đến, điều này khiến Dương Kỳ thực sự dở khóc dở cười.
“ Dương Kỳ, dạo này anh bận quá, đã lâu không gặp chúng ta gặp nhau nhé ".
Dương Kỳ nhếch môi một cái nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, cậu quyết định chẳng thèm điếm xỉa đến, hết cần rồi thì đi loại người như vậy, Dương Kỳ thực sự cậu cũng chán lắm rồi...
Mặc dù cũng là “ thiếu gia" có danh không thực của Dương gia, Dương Kỳ vẫn luôn nhận được kha khá lời tỏ tình mà đa số đó là mấy công tử của mấy gia tộc khác. Nhiều khi nằm ngẫm nghĩ mà Dương Kỳ cứ vắt tay lên trán suy nghĩ cậu đâu phải là con gái đâu sao mà nhiều người mê đến vậy?
Tất nhiên là Dương Kỳ biết rõ cái gọi là “ liên hôn thương mại " giữa các gia tộc lớn với nhau, chẳng có chuyện là tình yêu là tiền đề đi trước hôn nhân đâu, hôn ước kiểu vậy chỉ trói buộc hai gia đình lại với nhau vì những lợi ích chung nào đó để cùng phát triển mà thôi. Ấy nhưng tại sao lại cứ nhắm vào Dương Kỳ thế nhỉ? Chả lẽ bọn họ không biết được là Dương lão gia từ xưa đến nay chỉ mới nhận cậu thôi chứ có nuôi dưỡng cậu được ngày nào đâu, hơn nữa chưa chắc gì cậu được thừa kế tài sản của Dương gia nữa, thật buồn cười hết sức!
Dương gia có mỗi Dương Minh là thiên gia dòng dõi chính thất, hơn nữa lại là còn là con trưởng nên các gia tộc khác muốn móc nối với Dương gia tất nhiên là sẽ không được vui cho lắm rồi. Ấy thế nhưng khi Dương gia tuyên bố thừa nhận Dương Kỳ là con trai ngoài giá thú thì đã có không ít người tranh thủ cơ hội mốc nối để có thể vào được Dương gia. Cũng hay ho thật đấy! Đã có một thời gian Dương Kỳ ván hết cả đầu với những lời mời, sự tấn công dồn dập từ biết bao nhiêu người nhưng cậu lại từ chối thẳng thừng, còn tốt bụng mà nói luôn cho họ là cậu ở Dương gia chẳng đáng một xu đồng nào đâu.
Những kẻ đeo bám ấy nào có nghe lời cậu nói, cho đến khi Dương Kỳ phải nói rằng cậu đã có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn, thì đám người đó mới buông tha cho cậu. Còn người bạn trai kia của Dương Kỳ cũng là kiểu có danh không thực, chẳng qua là một thời điểm nào đó Dương Kỳ thấy anh ta khá thật lòng nên mới đón nhận, hơn nữa còn giải quyết được đóng phiền phức đau hết cả đầu kia. Thế nên, thành ra Dương Kỳ vẫn luôn có bạn trai, ấy nhưng tình cảm cũng chẳng mặn mà gì lắm đâu.
“ Dương Kỳ "
Dương Kỳ hoàn toàn chú tâm vào công việc, quẳng cái tin nhắn của bạn trai ra sau đầu, cả ngày chẳng thèm điếm xỉa đến thành ra quên mất lúc nào chẳng hay. Mãi cho đến khi tan ca, Dương Kỳ bị người ta gọi, nhìn thấy bóng dáng người đi đến mới nhớ ra.
Tư Thiên Thành đứng trước mặt Dương Kỳ, bộ dạng cực kỳ hồ hởi nhìn cậu, đúng là kiểu xa nhau lâu ngày không gặp, trông anh ta có vẻ đứng đợi Dương Kỳ từ rất lâu rồi.
Trái ngược với anh ta,Dương Kỳ chỉ không mặn không nhạt híp mắt nhìn Tư Thiên Thành, không biết sao bao nhiêu thời gian không liên lạc, bây giờ anh ta chạy đến đây tìm cậu rốt cuộc là để làm gì nữa?
“ Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
“ À mấy hôm nay công của em thực sự rất bận, không có thời gian xem tin nhắn. Anh tìm em có việc gì thế?"
“ Bạn trai em tìm em mà em lại hỏi câu vô tình đó sao?"
“ Ồ! Hoá ra anh cũng còn biết em là người yêu anh đấy! Anh biến đi đâu cả tuần nay chẳng thèm liên lạc với em rồi giờ tự dưng trách em thế à?"
“ Dương Kỳ anh không có ý đó.. "
“ Tìm em làm gì? Có phải mượn tiền nữa hay không? Tư Thiên Thành, em cũng là một nhân viên bình thường thôi, tiền lương đủ sống, làm gì dư ra cho anh mượn mãi được. Huống hồ hai năm quen nhau anh cũng đâu có trả cho em đồng nào.