Theo tu vi tăng lên, Tinh Thần lực của Ngưng Sương cũng không ngừng tăng lên, thần thức càng thêm trở nên ngưng luyện, có thể cảm nhận đến địa phương xa hơn, trời xanh không phụ lòng người, nàng rốt cuộc cũng đem băng ngọc thần quyết cùng tử minh luân hồi quyết tu luyện đến cửu tinh huyền sư.
Một ngày, ánh mặt trời chiếu sáng, Minh Huyễn nhất thời cao hứng, cư nhiên chủ động dạy Ngưng Sương cấm chế thuật. Trải qua mấy ngày khổ luyện, nàng cũng coi như đã mở được cánh cửa cấm chế thuật.
Ở trước cánh cửa huyền thiết màu đen thứ nhất, Ngưng Sương lấy lấy tay chấp bút. Trên không trung vẽ xuống một đường cong, đường cong cuối cùng hợp lại thành một đồ án phức tạp, theo đồ án tạo thành, một phù văn nương theo hoa đào bay ra, chậm rãi hướng đồ án bay đi, phù văn ở giữa hoa đào giống như ẩn chứa mộtlực lượng không thể nói tên, đợi hoa đào tan hết, đồ án đột nhiên phóng xuất ra một ánh sáng nhàn nhạt.
Đồ án khắc ở trên cánh cổng, tiếng ma sát nặng nề vang lên, Huyền Thiết Môn vừa dày vừa nặng rốt cuộc cũng hướng nàng mở ra.
Cất bước đi vào, Ngưng Sương đánh giá gian phòng này, trong mắt nàng hiện lên tràn đầy rung động.
Gian phòng này, là một thư phòng, chẳng qualà phòng rộng như vậy cùng kệ sách cao lớn như thế nhưng sách lại chẳng có bao nhiêu nhìn có vẻ trống trải cô tịch.
Ngưng Sương lật từng quyển xem, trong đó có không ít đại lục du ký, công pháp võ giả,nhiều nhất chính là sách về luyện đan, luyện khí cùng thuần thú.
Nhìn qua một chút, Ngưng Sương đem nhưng quyển sách chính mình hứng thú và có ích cho mình phân loại để trên hai giá sách trống.
《 Xích Dương Hỏa Thần Quyết 》, ghi lại công pháp huyền diệu tuyệt luân, đây là Ngưng Sương vì mình lựa chọn công pháp hệ hỏa.
Nhưng khiến nàng thất vọng chính là, nàng đã lật tung cả thư phòng lên rồi, cũng vẫn không tìm được công pháp quang minh hệ. ngay tại lúc nàng đã muốn bỏ cuộc rời đi rời đi thì nàng lại phát hiện có một quyển sách bên dưới tấm đệm ngồi, bởi vì có niên đại cổ xưa,nên phía trên đã phủ dày một tầng tro bụi.
Ngưng Sương cẩn thận lấy nó ra, sau đó chà lau sạch sẽ, mấy chữ trên mặt sách liền xuất hiện trước mắt nàng ——《 thần thiên quyết 》.
Tên hảo khí phách! Ngưng Sương thầm khen.
Không kịp chờ đợi mở ra, đáy lòng Ngưng Sương chứa đựng rất nhiều hi vọng, nàng cầu nguyện đây chính là công pháp quang minh hệ nàng đang khổ cực tìm kiếm.
Cái gọi là hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Từ ánh mắt mong mỏi nhìn theo từng trang sách cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ chưa dứt nét trẻ con của nàng đột nhiên thay đổi, lật tới tờ cuối cùng. Nàng liền tức giận, đem sách hung hăng quăng vào góc tường.
Thật sự là cái tên lừa chết người không đền mạng, cái gì mà xuân hoa thu nguyệt thì hà liễu, cái gì mà nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ(*), này rõ ràng chính là thi từ ca phú của cổ đại Trung Quốc.
Vừa tới thế giới này thì nàng đã gặp vị mẫu thân ôn nhu đa tài vị mẫu thân này nói cho nàng nghe rất nhiều, thế giới này chủ yếu là tu luyện thiên phú rất ít có văn nhân thi sĩ.
Thế giới này trừ có võ thuật cùng huyền thuật, cũng sẽ có một ít văn nhân, nhưng những văn nhân này thông thường đều dốc sức làm việc cho đế quốc hoặc tông môn, phụ trách ghi chép lịch sử, ca công tụng đức kiêm nhiệm phụ tá quân sư.
Đột nhiên, một ý nghĩ trong đầu lóe lên, giống như có đồ vật gì đó phá kén chui ra.
Không đúng, sách ở nơi này đều là công pháp trân quý từ thượng cổ lưu truyền xuống, các loại thư tịchluyện đan; luyện khí, thậm chí còn có mấy quyển thiết kế; phá giải cấm chế cao cấp, như thế nào sẽ xuất hiện một quyển sách tiêu khiển không phù hợp đây?
Nếu như đã sinh lòng nghi ngờ, thì nhất định phải làm rõ. Ngưng Sương lần nữa đi lấy quyển thần thiên quyết kia, cẩn thận xem xét. Chỗ tay nàng chạm vào có cảm giác vừa lạnh lẽo nhưng lại rất mềm mại, vừa bền bỉ lại trơn nhẵn, trang sách giống như giấy nhưng lại không phải là giấy, giống như lụa nhưng cũng không phải là lụa.
Sự phát hiện đó khiến phán đoán của Ngưng Sươngcàng thêm kiên định, mới vừa rồi nàng nhất thời tức giận, cư nhiên bỏ qua chi tiết trọng yếu như vậy.
"Về sau bất luận khi nào, đều phải cố gắng giữ tỉnh táo, ngàn vạn lần không được để tức giận đốt cháy lý trí của mình." đáy lòng Ngưng Sương tự nhắc nhở chính mình.Nàng lại không biết lần tỉnh ngộ này, khiến cuộc sống sau này của nàng mở ra một cánh cửa vô cùng thần kỳ .
Tu Luyện Chi Đạo không chỉ có tu luyện mà còn cần ngộ tính, trên con đường tu luyện , nếu chính mình có thể lĩnh ngộ thiên đạo, dung hợp thiên đạo, thậm chí còn có năng lực cổ xưa, liền có thể vượt qua thiên đạo.
Tự mình thức tỉnh chính mình, đây không phải là điều tất cả mọi người có thể làm được. Tu luyện giả thông thường đều tâm cao khí ngạo, rất ítngười có thể tự kiểm điểm chính mình. Cho nên rất nhiều người đến cuối cùng cả đời cũng không thể lĩnh ngộ được nhân quả của vạn vật thế gian, không thể nhận thức được sai lầm của chính mình.
Rời phòng, cánh cửa huyền thiết vừa dày vừa nặng liền lặng yên không tiếng động tự động đóng lại.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt chói mắt trên bầu trời một chút, Ngưng Sương không khỏi không cảm khái Linh Phượng không gian thật thần kỳ,ánh nắng trên bầu trời giốngnhư hạt châu năng lượng, còn có vô cực chi quang của ánh sáng mặt trăng. Hai cái thay đổi cho nhau, liền tạo thành ban ngày cùng ban đêm.
Đúng là có hạt châu năng lượng cùng vô cực chi quang , cho nên, trong không gian vạn vật mới có thể sinh trưởng, dung nạp sinh mạng.
Minh Huyễn từng nói, nếu như có thể vượt qua quy tắc thiên địa tồn tại, liền có thể sáng lập ra nhật nguyệt tinh thần, khiến Linh Phượng không gian tự thành một thế giới.
Chỉ là hiển nhiên, chủ nhân trước kia của Linh Phượng không gian không có đạt tới thành tựu này, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả thông thiên thần cấp, nếu không như thế nào có thể đem năng lượng mặt trời cùng lượng cùng năng lượng mặt trăng niêm phong vào hạt châu cùng vô cực chi quang đây!
Nói như vậy, lai lịchcủa mẫu thân lại tăng thêm vài phần thần bí, bảo bối bực này, như thế nào lại xuất hiện trên tay vị mẫu thân có tu vi không cao đây?
Biết được bí mật thì nhất định phải có năng lực để giải quyết , không có đầy đủ năng lực mà biết thì biết được càng nhiều chết sẽ càng nhanh, đây chính là nguyên tắc Ngưng Sương luôn tin tưởng và chấp hành.
Cho nên, việc cấp bách trước mắt vẫn là tranh thủ thời gian tăng cao tu vi, chỉ có rời đi nơi đây, tất cả ý muốn mới có thể thực hiện được.
Đi tới chỗ Minh Huyễn tu luyện, hắn đã sớm mở mắt ra, ánh mắt bình thàn dường như đã đoán trước được Ngưng Sương sẽ tới.
Sau khi đem thần thiên quyết cùng suy nghĩ của bản thân nói cho Minh Huyễn, Ngưng Sương liền an tĩnh chờ ở một bên, cho dù luân phiên gặp phải đả kích nhưng đáy lòng nàng vẫn tồn tại hi vọng nho nhỏ.
Sau khi Minh Huyễn tỉ mỉ lật một lần, hắn mới chậm rãi lắc đầu, "Ở trong trí nhớ vạn nămcủa ta, ta chưa từng nghe nói qua bộ công pháp này. Nhưng quyển sách này chính là dùng bích huyết băng tằm, cực kỳ hiếm thấy tạo nên. Bích huyết băng tằm chính là thượng cổ thần thánh thú, thực lực rất cường hãn, tính tình lại cương liệt, từ xưa tới nay chưa từng có ai loại có thể khế ước hoặc bắt sống nó, chớ nói chi là lấy ra tằm ti của nó. Tằm ti này không sợ băng hỏa, thích hợp để lưu giữ, cho nên quyển sách này nhất định là công pháp đỉnh cấp, chỉ là chúng ta chưa tìm được ra phương pháp phá giải mà thôi."
Thần sắc Ngưng Sương ảm đạm, không phá giải được, liền giống như gân gà, ăn thì không ngon nhưng bỏ thì lại tiếc.
Đả kích trầm trọng khiến tâm trạng của Ngưng Sương tích tụ lại, nàng ảo não đem quyển sách hung hăng ném ra ngoài, trang sách ở trên không trung vẽ một đạo đường vòng cung rất đẹp mắt, sau đó liền không biết rơi vào nơi nào.
Cũng khó trách tại sao Ngưng Sương lại thất vọng như vậy, dù sao Minh Huyễn từng nói, nàng nếu như không thể tập hợp đủ bốn bộ công pháp, tu luyện sau đó dung hợp thành công, thì tu vi cả đời nàng chắc chắn phải dừng bước tại tinh huyền sư.
Nghĩ đến chính mình chỉ có thể ở dưới đáy vách núi này buồn bực qua quãng đời còn lại, Ngưng Sương liền rùng mình một cái, không, nàng không muốn như vậy! Nàng nhất định phải rời đi nơi này! dù có nghịch thiên tu hành, dù có tan xương nát thịt, cũng sẽ không tiếc .
Đột nhiên, trong đầu nàng truyền đến một chút tin tức kỳ lạ, như có như không, loáng thoáng ẩn hiện.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng khẽ cau mày, giống như nàng đã từng quen biết, nàng không khỏi trầm ngâm suy tư.
"A, đúng rồi, chính là lần nhặt được quả trứng khổng lồ thì xuất hiện qua loại cảm giác này." Ngưng Sương vỗ mạnh đầu một cái, vội vàng đi tìm quả trứng khổng kia.
Lúc trước sau khi đem nó ném vào không gian nàng liền không có tới xem nó nữa, trải qua mấy ngày nay, nàng đã thật sự quên sự tồn tại của nó.
Cũng may trong óc nàng còn có một chút cảm ứng, dạo qua một vòng, Ngưng Sương mới ở dược điền trồng nhật quỷ thảo tìm được nó.
"Đây là có chuyện gì xảy ra?" Ngưng Sương hiển nhiên đã bị một màn trước mắt chấn động.
Lúc này, quả trứng khổng lồ đang bị một đạo ánh sáng màu vàng bao quanh, ánh sáng màu vàng bao phủ xuống, nhưng Ngưng Sương có thể rõ ràng nhìn thấy quyển thần thiên quyết lúc trước nàng ném đi. Lúc này, quyển sách kia đang trôi lơ lửng ở bên trong ánh sáng màu vàng, mà trang sách cũng bị ánh sáng màu vàng bao phủ, Ngưng Sương kinh ngạc nhìn từng chữ cổ màu đen đang trôi lơ lửng ở bên trong ánh sáng màu vàng.
Nàng tin tưởng, đây mới thật sự là 《 thần thiên quyết 》, cũng may nàngcó khả năng nếu như đã gặp qua thì liềnkhông quên được, qua hơn hai canh giờ, ánh sáng màu vàng mới đưa quyển sách tới trước mặt nàng.
Đợi ánh sáng màu vàng tan hết, Ngưng Sương vội vàng chạy tới tra xét quả trứng khổng lồ vừa mới giúp nàng kia. Chưa đến gần, nàng đã cảm thấy rất nóng giống như xuyên vào xương tủy. Ngưng Sương khó hiểu, nàng nhớ rõ lúc đầu thời điểm nhặt nó cảm giác rất ôn hòa, không có nóng như vậy! Chẳng lẽ là do mới vừa giúp mình lật sách hay sao?
Ngưng Sương nghĩ hoài không ra, không thể làm gì khác hơn là âm thầm đem băng huyền lực tụ ở lòng bàn tay, sau đó nâng quả trứng kia lên cẩn thận xem xét. Lúc này nàng mới phát hiện ra, trên vỏ trứng đã xuất hiện đầy những vết nứt, chẳng lẽ quả trứng này còn có thể ấp ra huyền thú gì đó hay sao?
Minh Huyễn không phải đã nói, quả trứng này ở cùng hắn hơn vạn năm sao? Vạn năm cũng không có động tĩnh, nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ giữa quả trứng này cùng quyển thần thiên quyết kiacó quan hệ?
Quả trứng khổng lồ có thể mở ra thần thiên quyết chân chính, thần thiên quyết lại có trợ giúp ấp nở quả trứng. Không ngờ mình tiện tay nhặt quả trứng, lại thần kỳ như vậy, chẳng lẽ đây chính là tử khí đông lai?(**)
Trong lòng Ngưng Sương tràn đầy cảm kích đem quả trứng ôm đến chỗ mình tu luyện, sau đó bắt đầu tu luyện.
Hôm nay, bốn bộ công pháp đã tập hợp đủ, lo lắng của nàng rốt cục cũng buông xuống, hiện chỉ cần đem chúng nó đều tiến giai đến cửu tinh huyền sư đỉnh cấp, là có thể bắt đầu dung hợp, như vậy, giấc mộng sẽ gần thêm một bước.
Minh Huyễn từng nói qua với nàng, dưới tình huống không có huyền thú phi hành, tu vi của nàng ít nhất cũng phải đạt tới huyền thánh mới có thể ra khỏi đáy vực.
Đây đối với nàng bây giờ mà nói, quá mức xa xôi.
Tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, hơn một năm thoáng cái đã qua , rốt cuộc Ngưng Sương cũng đem bốn bộ công pháp tu luyện đếncấp cửu tinh huyền sư.
Chính nàng còn ngại tiến độ quá chậm, Minh Huyễn mặc dù cho rằng nàng tiến bộ rất nhanh. Nhưng hắn đã nhìn quencác loại thiên tài nên hắn không cho là đúng, dù sao năm đó chính hắn cũng trong vòng một năm liền đạt tới cấp độ như vậy, bất quá hắn chỉ có hai loại thuộc tính là băng và ám. Lại không ngờ, Ngưng sương thế nhưng yêu nghiệt như vậy, nếu như ở bên ngoài còn không biết đưa tới oanh động như thế nào đâu.
Mới sáu, bảy đã đạt tớicửu tinh huyền sư đỉnh cấp, nói ra, sợ rằng sẽ hù chết không ít người đâu.
Trong lúc tu luyện Ngưng Sương cảm thấy quả trứng khổng lồxao độngphát racàng lúc càng thường xuyên, nàng đoán chừng huyền thú bên trong cũng sắp xuất thế rồi.
Nàng quyết định thừa dịp hai ngày này nhanh chóng đem dung hợp, nhất là hai nguyên tố băng và hỏa, nếu còn không dung hợp, nàng sẽ phải bạo thể mà chết. tảng đá lúc trước ẩn chứa nguyên tố thật sự là quá kinh người, lâu như vậy, đến hiện tại tiêu hao bất quá là không đáng kể
Cái gọi là dung hợp, nói trắng ra là ép buộc các nguyên tố đối lập phải hài hòa chung đụng với nhau, khó khăn trong đó, có thể nghĩ đến. Dù sao, quang và ám, băng và hỏa đều là kẻ thù muôn thuở. Mà muốn làm các nguyên tố này cùng tồn tại trong cơ thể người, liền cần dựa vào tinh thần lực cường đại của chính mình khiến các nguyên tố đối lập này thỏa hiệp với nhau.
Thông thường tinh thần lực đều là do bẩm sinh mà có, rất hiếm người có thể tu luyện nâng cao tinh thần lực, theo như Minh Huyễn nói, trừ một loại đan dược cấp thượng cổ thần thánh—— ngưng thần đan, có thể nâng cao tinh thần lực ra, cũng chỉ có một ít Thượng Cổ gia tộc là có bí pháp nâng cao tinh thần lực.
Đây cũng chính là nguyên nhân địa vị của luyện dược sư cùng thuần thú sư trên đại lục lại cao như vậy nhưng nhân số lại rất ít.
Hiện tạiluyện dược thuật của Ngưng Sương còn quá thấp, đan dược thượng cổ thần thánh dĩ nhiên là nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ là nàng tự thấy tinh thần lực của bản thân cũng không tệ, lại có lời thề của Minh Huyễn bảo đảm, nên nàng thật không cảm thấy cỡ nào nguy hiểm.