• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Loài người, dừng bước đi!” Một đầu Quỳ Ngưu thú hoàng trong đó hướng tới cây đại thụ chỗ Ngưng Sương ẩn thân lạnh lùng quát.

Ngưng Sương thấy đối phương đã sớm biết sự tồn tại của mình, nhất thời lúng túng cười đi ra, nói: “Thú hoàng đại nhân, ta chỉ là muốn biết trong rừng rậm Huyền Thú xảy ra chuyện gì mà thôi, bằng không huyền thú và nhân loại vẫn luôn không xâm phạm lẫn nhau làm sao lại đột nhiên công kích thành trì của loài người?”

Quỳ Ngưu thú hoàng nhìn nữ tử bạch y không kiêu ngạo không siểm nịch trước mắt, trong lòng âm thầm sợ hãi than, nhân loại này quả thực không tệ, ở trước mặt mình, trong mắt của nàng không có tham lam cũng không thấy sợ hãi, khó trách có thể trở thành người được Bạch Hổ thú hoàng khế ước.

“Loài người, bổn hoàng thừa nhận ngươi rất tốt, nhưng trung tâm rừng rậm Huyền Thú không phải là nơi ngươi có thể bước chân vào, bổn hoàng xem ở phân thượng Bạch Hổ thú hoàng, tốt bụng nhắc nhở ngươi.”

Quỳ Ngưu thú hoàng nói xong cũng không để ý tới Ngưng Sương nữa, tiếp tục mang theo những thú hoàng khác trực tiếp đi vào trung tâm rừng rậm.

Quỳ Ngưu thú hoàng nói một phen khiến Ngưng Sương do dự trong chốc lát, kể từ sau khi Minh Huyễn xảy ra chuyện, nàng đã âm thầm thề không để cho đồng bạn của mình lâm vào hiểm cảnh.

“Chủ nhân, mọi sự tùy tâm, nếu chúng ta lựa chọn đối phương, nhất định phải lựa chọn tín nhiệm đối phương.” Cảm nhận được sự do dự của Ngưng Sương, trong lòng Thanh Long liền biết nàng lại nghĩ đến chuyện của Minh Huyễn, hắn không muốn Ngưng Sương tùy tiện mạo hiểm, nhưng đồng dạng hắn cũng không hy vọng từ nay về sau Ngưng Sương mất đi tinh thần mạo hiểm.

Lời nói của Thanh Long thoáng chốc liền xua tan đi sương mù trong lòng Ngưng Sương, kể từ sau khi Minh Huyễn xảy ra chuyện, nàng vẫn luôn tự trách, hiện tại nghĩ đến, đích xác là chính mình tự đi vào ngõ cụt. Tuy chuyện của Minh Huyễn khiến nàng thống khổ, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, mất đi tinh thần dũng giả, chỉ sợ con đường tu luyện của nàng cũng liền dừng bước tại đây.

Trong rừng rậm Huyền Thú.

Cỏ khô hợp thành từng bụi, cây cối đất đai khô cằn, hoàn toàn không có bộ dáng xanh biếc đầy sức sống vốn nên có của rừng rậm, Ngưng Sương buông thả thần thức đảo qua, nàng phát hiện ngay cả chim muông cũng không thấy có.

“Vạn lại câu tịch” (không có một âm thanh), một mảnh quỷ dị.

Thanh Long lôi kéo Ngưng Sương, thận trọng đi vào trung tâm rừng rậm.

“Bạch Hổ, trước đây nơi này vẫn luôn như vậy sao?” Ngưng Sương hỏi.

“Không phải, trước kia nơi này cùng trung tâm và bên ngoài đều giống nhau, chỉ là huyền thú sống ở đây cường đại hơn thôi.” Ở dưới thời khắc không rõ tình huống như lúc này, Bạch Hổ khó có được một lần nghiêm chỉnh.

Theo bọn họ càng lúc càng đến gần trung tâm rừng rậm, đột nhiên.

Một trận hắc vụ ( sương mù màu đen) phun ra, xen lẫn từng trận khí âm hàn.

Hai tay Ngưng Sương kết ấn, kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang nhanh chóng đem các nàng bao vây lại. Trong nháy mắt khi hắc vụ va chạm vào kết giới phòng hộ, Ngưng Sương đột nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Thẳng đến lúc có một đạo ánh sáng màu xanh gia trì lên kết giới phòng hộ, cái loại cảm giác hoa mắt chóng mặt mới tốt hơn một chút.

“Chủ nhân, ngươi không sao chứ!” Nhìn sắc mặt Ngưng Sương tái nhợt, Thanh Long lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là hắc vụ này lực lượng thật quỷ dị, có thể đột phá kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang của Xích Viêm.” Ngưng Sương thản nhiên cười một tiếng, giữa mi tâm có vài phần nghi hoặc.

Có Thanh Long gia trì, kết giới phòng hộ vững chắc hơn không ít, bọn họ tiếp tục đi vào trung tâm rừng rậm.

Càng đi về phía trước, lực công kích của hắc vụ càng mạnh.

Oanh...

Một tiếng nổ rung trời từ trong trung tâm rừng rậm truyền ra.

Khắp nơi bắt đầu rung động kịch liệt.

Kết giới phòng hộ lay động không ngừng.

Hắc vụ cuồn cuộn không ngừng hướng kết giới phòng hộ nghiền ép.

Bởi vì nơi này bị áp chế cấp bậc nên thực lực của Thanh Long và Chu Tước cũng bị áp chế ở cửu tinh thú hoàng đỉnh cấp. Mà thực lực của hắc vụ quỷ dị này lại sâu không lường được.

Ở dưới Thanh Long và Chu Tước cùng nhau gia trì, mới có thể ổn định kết giới phòng hộ.

Ầm...

Lại một tiếng vang thật lớn vang lên.

Ngưng Sương lắc lư thân thể, gần như không thể đứng vững. Nàng ngẩng đầu nhìn, bầu trời tối đen tựa như mực.

Kết giới phòng hộ ở dưới Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước cùng nhau gia trì vẫn không ngừng lay động.

Trời đất tối đen như mực, kết giới phòng hộ phát ra ánh sáng yếu ớt thật giống như đom đóm trong đêm tối.

Khiếp sợ,

Đúng, không có gì sánh kịp khiếp sợ.

Ngưng Sương chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ thấy một màn rung động như thế, hắc vụ nồng đậm dần dần biến ảo thành một đôi mắt. Một đôi mắt màu đỏ đen thật to, lộ ra vô tận dữ tợn cùng tà ác, giống như ác ma đến từ Cửu U địa ngục.

Cự nhãn một lần lại một lần phát động công kích, hình như chung quanh nó có một bức tường vô hình, tiếng rung trời kia nổ chính là do cự nhãn va chạm vào mà sinh ra.

Theo mỗi một lần va chạm, hắc vụ càng nồng đậm thêm vài phần.

Ngưng Sương nhìn ánh mắt ôn nhuận của Thanh Long, hỏi “Làm sao bây giờ?”

Trên dung nhan thanh lãng như nước của Thanh Long hiện lên vẻ lo lắng khó có thể che giấu được, hắn trầm ngâm trong chốc lát mới nặng nề mở miệng: “Chủ nhân, thì ra trong trung tâm của rừng rậm Huyền Thú có phong ấn một đôi ma nhãn, hiện tại ma nhãn đang đánh thẳng vào phong ấn. Một khi phong ấn bị phá tan, ma khí bỏ trốn ra ngoài, như vậy tất cả người hoặc thú bị ma khí xâm lấn đều sẽ bị cuồng hóa mà nhập ma.”

“Nhất định không thể để cho nó phá tan phong ấn.” Ngưng Sương quyết đoán quyết định.

Mặc dù thời gian nàng học cấm chế thuật rất dài, nhưng hôm nay không có ánh mắt sắc bén của Minh Huyễn đứng bên cạnh chỉ điểm, nhất thời Ngưng Sương thật đúng là không biết nên như thế nào để gia cố cái phong ấn này.

Ngưng sương đem các trận pháp cấm chế nàng từng tiếp xúc qua cẩn thận suy nghĩ lại một lần, từ chấn động ma nhãn không ngừng đánh thẳng vào phong ấn phát ra mà xem, ngược lại có mấy phần giống như lục hoang bát hợp âm sát trận.

Đây chính là thượng cổ tuyệt trận đã sớm thất truyền, nàng chính là vô ý thấy ở lúc học âm dương vô cực giải trừ cấm thuật.

Nếu thật đúng là lục hoang bát hợp âm sát trận, vậy ác ma bị phong ấn ở trong đó nhất định phải vô cùng hung ác.

Căn cứ vào những gì trong sách nói, muốn bày lục hoang bát hợp âm sát trận, đầu tiên phải chọn một nơi âm sát, tiếp theo muốn phát động trận pháp này ít nhất cần có bốn cường giả đã ngoài thần hoàng trở lên tự nguyện dùng màu hiến tế mới có thể mở trận.

Trừ những ác ma bất tử bất diệt, sát nghiệt ngập trời, còn có người nào may mắn được sử dụng cái trận pháp phải hy sinh đại giới vô cùng to lớn như vậy chứ?

Theo ma nhãn không ngừng va chạm, từng trận khí âm sát từ dưới đất xông ra, mặc dù Ngưng Sương bọn họ đã ẩn thân ở trong kết giới phòng hộ, nhưng vẫn cảm thấy từng trận lạnh lẽo thấu xương đang không ngừng ăn mòn thần kinh của bọn họ.

Ngưng Sương còn may mắn, dù sao tử minh thần long của nàng cần không ngừng hút âm sát chi khí để lớn mạnh, nhưng Thanh Long thì không chịu nổi khí âm hàn này.

“Thanh Long, các ngươi trở về đi, vừa lúc để tử minh bổ sung một chút.”

Ở dưới sự giúp đỡ của tử minh thần long, Ngưng Sương chậm rãi nhích tới gần trận pháp.

-Diễn Đàn -..Lam Thiên..-

“Cả gan làm loạn!”

Một đạo âm thanh của nam nhân trống rỗng vang lên.

Ngưng Sương theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân áo xanh đang bay lơ lửng ở trước mặt nàng.

Không sai, chính là bay lơ lửng.

Cùng Minh Huyễn ở chung nhiều năm như vậy, Ngưng Sương cũng nhiều thêm vài phần kiến thức, nàng biết đây là tàn niệm hồn thể.

Ở thời điểm Ngưng Sương quan sát hắn, người áo xanh cũng quan sát nàng, tiểu nha đầu trước mắt tuổi không lớn nhưng lại có kết giới phòng hộ cao cấp như vậy, cái này không khỏi khiến hắn thay đổi cách nhìn.

“Ngươi muốn phá phong ấn?” Theo lời của người áo xanh hạ xuống, uy áp cũng ùn ùn kéo tới, Ngưng Sương chỉ cảm thấy một trận ngột ngạt khó thở, khóe môi bất tri bất giác chảy xuống vết máu.

Ngưng Sương lắc đầu liên tục, sợ rằng nàng cùng đồng bạn của nàng hợp lại cũng không thể chống lại đạo tàn niệm trước mắt này, người này chẳng lẽ người này chính là người đã từng tham dự huyết tế thần hoàng?

“Tiền bối, vãn bối tuyệt đối không có ý đó, vãn bối đến gần phong ấn trận là muốn nhìn một chút nên làm thế nào để gia cố phong ấn.”

Người áo xanh nghe vậy trầm ngâm trong chốc lát, thấy ánh mắt tiểu nha đầu trước mắt trong suốt, không hề lóe lên ý né tránh, trong bụng nhất thời rõ ràng vài phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK