Ai ngờ Băng Ngọc Hà lại lắc đầu một cái, “Ta không có, nhưng trong cấm địa của nhà ta có một viên, ta có thể giúp muội trộm lấy nó.”
Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh.
Ngưng Sương là cảm động, cảm động đi qua chính là mừng rỡ.
Những người khác là chấn động, chấn động dũng khí của Băng Ngọc Hà.
Bọn họ đều là người Hoàng Thất, làm sao lại không biết cấm địa rất nguy hiểm, huống chi còn là vào cấm địa lấy trộm bảo bối.
Nhẹ thì cửu tử nhất sinh, nặng thì hài cốt không còn.
Vẻ mặt Nam Cung Thanh Ca tràn đầy phức tạp nhìn Băng Ngọc Hà, hắn vẫn luôn biết Băng Ngọc Hà và Lôi Chiến Vũ đối với Ngưng Sương đều có tâm tư, nhưng lại không nghĩ rằng Băng Ngọc Hã đã hãm sâu như vậy.
“Ngọc Hà, cám ơn huynh! Bất quá phàm là địa phương được gọi là cấm địa hệ số nguy hiểm đều rất cao, bằng không huynh dẫn ta đi vào, ta sẽ tự mình trộm!”
Ánh mắt Ngưng Sương sáng quắc theo dõi hắn, hắn cho nàng biết tung tích của ngọc linh lung đã là tốt lắm rồi, nàng làm sao còn có thể để hắn đặt mình vào nguy hiểm được.
Ai ngờ Băng Ngọc Hà lại im lặng, Ngưng Sương nghi ngờ nhìn hắn, âm thầm suy đoán, người này, chẳng lẽ vừa mới rồi bị ấm đầu, hiện tại sau khi tỉnh lại nên hối hận?
Cuối cùng vẫn là Hiên Viên Trạch tốt bụng giải thích: “Sở tỷ tỷ, cấm địa của nhà biểu ca ngoại trừ con cháu Băng thị gia tộc ra, cũng chỉ có thê tử của con cháu Băng thị gia tộc mới có thể đi vào. Ngay cả đệ cũng không thể đi vào.”
Lần này đến phiên Ngưng Sương khó xử, nàng trầm tư trong chốc lát, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi “Ngọc Hà, chẳng lẽ cấm địa nhà huynh không thể vụng trộm tiến vào sao?”
Băng Ngọc Hà trầm mặc nhìn nàng một cái, lắc đầu.
“Không thể, cấm địa ở bên trong mật cảnh, hàng năm vào ngày đông chí, mật cảnh sẽ trống rỗng xuất hiện, do thập đại trưởng lão trong gia tộc cùng nhau mở ra, thời gian mật cảnh mở ra là một tháng, một tháng này chính là thời cơ để con cháu Băng thị tiến vào lịch luyện. Mỗi lần con cháu tiến vào đều là do thập đại trưởng lão tỉ mỉ lựa chọn, ngay cả phụ hoàng của ta cũng không thể can thiệp.”
Nói xong lời cuối cùng, Băng Ngọc Hà liền xoay chuyển lời nói.
“Muội đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định có thể trộm được ngọc linh lung.”
Sau khi nghe đề nghị của Ngưng Sương, hắn vốn là có một chút hi vọng nho nhỏ, hi vọng nàng nói để cho nàng lấy thân phận vị hôn thê của hắn tiến vào.
Nhưng trên thực tế luôn là không như ý nguyện.
Hiển nhiên ngay cả ý nghĩ này Ngưng Sương cũng chưa từng nghĩ tới.
Thì ra, đối với người không chút nào để ý tới tu luyện như hắn, kể từ khi gặp nàng, vì theo đuổi bước chân của nàng, chính mình ngay cả danh hiệu người điên tu luyện cũng đã lấy được.
Thật may là, nhiều năm khổ cực như vậy cuối cùng cũng đổi được một cái tư cách có thể đứng bên cạnh nàng, cho dù chỉ là bằng hữu, là đồng bạn. nhưng lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng đã là tốt lắm rồi, hắn làm sao có thể cầu nhiều hơn?
Ai có thể nghĩ tới dưới gương mặt mị hoặc thế nhân này, lại ẩn núp một trái tim thâm trầm như vây.
Trở lại quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương thật lâu không thể tiến vào giấc ngủ, lại cũng không có tâm tư muốn tu luyện.
Hôm nay Băng Ngọc Hà mang đến cho nàng rung động quá sâu, sâu đến mức nàng không dám nhận.
“Thanh Long, ngươi nói chúng ta còn có thể tìm được ngọc linh lung từ nơi khác không?” Ngưng Sương lẩm bẩm hỏi.
Thanh Long cũng không biết nên trả lời thế nào, lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên đã sớm nhìn ra mấy tiểu tử kia đối với chủ nhân đều có tâm tư. Nhưng chủ nhân nhất định là người phải ngạo thế cửu trọng thiên, làm sao có thể bởi vì bọn họ ràng buộc mà dừng chân tại đây.
Cho nên hắn không muốn chủ nhân thiếu nợ nhân tình của tiểu tử kia, nhưng ngọc linh lung đối với chủ nhân rất quan trọng, hắn cũng biết rõ, đây thật sự là một lựa chọn khó khăn!
“Thanh Long, ngươi nói có thể để cho Bạch Hổ mang theo vòng tay Linh Phượng đi theo Băng Ngọc Hà tiến vào cấm địa không?”
Ngưng Sương đột phát ý tưởng, nàng càng nghĩ lại càng thấy đây chính là một biện pháp tốt vẹn cả đôi đường.
“Ừ, biện pháp này cũng có thể thử xem, để Bạch Hổ làm thú sủng của Băng Ngọc Hà đi theo bên cạnh hắn.” Liên tục suy nghĩ, Thanh Long cũng cho là đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Tạm thời giải quyết được phiền não này, nàng đem các loại suy nghĩ hỗn tạp đều ném ra khỏi đầu, chuẩn bị ngủ.
“Nha đầu, ngươi đã từng nghe qua u minh thánh thủy sao?”
Âm thanh quen thuộc lọt vào tai, Ngưng Sương vốn có tố chất tâm lý vô cùng tốt nhưng hiện tại nàng cũng không khỏi cả kinh, người này thế nào lại như âm hồn bất tán, cư nhiên đuổi tới tận đây.
“Tiền bối, vãn bối mới nghe lần đầu. Chẳng qua vãn bối cảm thấy nếu như tiền bối đã đưa ra điều kiện giao dịch như vậy, thì tất nhiên sẽ không phải là bịa đặt.” Ngưng Sương biết người này khẳng định đang ẩn nấp ở chung quanh nàng, nàng phải hồi đáp cẩn thận.
Không biết người nọ đã rời đi hay đã xảy ra chuyện gì, nhưng âm thanh kia cũng không còn vang lên nữa.
Ngưng Sương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám thả ra thần thức điều tra đối phương, hiển nhiên thần thức của đối phương cường đại hơn nàng.
Trải qua một đêm thận trọng đề phòng, cuối cùng cũng nghênh đón ánh sáng bình minh, hiện tại Ngưng Sương chỉ muốn nhanh một chút rời đi Phượng Dương Thành. Có một đôi mắt tùy thời ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, nàng cảm thấy rất không tốt.
Lúc ăn điểm tâm sáng Ngưng Sương đưa ra đề nghị buổi chiều rời khỏi Phượng Dương Thành, yêu cầu bọn họ trong buổi sáng chuẩn bị tốt vật phẩm mình cần dùng. Đồng thời nàng cũng hướng Băng Ngọc Hà nói ra đề nghị nửa năm sau để Bạch Hổ theo hắn tiến vào cấm địa, đối phương cũng vui vẻ đồng ý.
Trong rừng rậm mênh mênh mông vô bờ, đại thụ cổ xưa, dây leo, hoa dại một màu xanh biếc, hoa dại sức sống mạnh liệt, xinh đẹp mà tự do. Lá cây hư thối rụng xuống đè lên lớp lá cây hư thối trước, tầng tầng lớp lớp, trải thành một thảm thật dày.
Dây leo đan xen quấn quanh vào nhau phối hợp với lá cây dày đặc, chặn lại ánh sáng mặt trời. Lại thêm hắc vụ nhàn nhạt mờ mịt hòa lẫn trong đó, đây chính là rừng rậm Mê Vụ có danh xưng là cấm địa tử vong.
Hắc vụ cùng mùi thối nát của lá cây mục rữa hòa lẫn vào nhau thật lâu không tiêu tan, từng trận mùi vị gay mũi ở mọi nơi mọi chỗ khiến người khác choáng váng đến muốn hôn mê.
Đột nhiên, một trận tiếng xé gió vang lên, vô số dây leo bay lên trời,, gai nhọn màu đen thô dài lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Một trận mùi máu tươi nhàn nhạt, ở trong không khí mục nát tản mát ra.
Một trận tiếng sột soạt vang lên, trong nháy mắt hàng vạn hàng ngàn con trùng nhỏ từ dưới lá xông ra, ùn ùn kéo đến đánh tới đám người Ngưng Sương.
“Mọi người cẩn thận, đây là thị hồn cổ nương theo thị hồn đằng mà thành, thích hợp dùng hỏa công.” Những năm này, Ngưng Sương đọc rất nhiều thư tịch, lại được Minh Huyễn kiến thức uyên bác tự mình chỉ dạy, nên liếc mắt một cái nàng liền nhìn thấu lai lịch của những con trùng này.
Một đám Tử Liên thần hỏa từ trên đầu ngón tay nàng toát ra, trong phút chốc liền bành trướng thành một quả cầu lửa thật lớn. Nhiệt độ nóng bỏng, khiến người khác phải đổ mồ hôi.
Hỏa cầu dùng khí thế hung hăng bay tới thị hồn đằng, trong thoáng chốc, ánh lửa màu đỏ tím chiếu sáng một góc rừng rậm.
Thị hồn đằng hóa thành tro bụi, mất đi túc chủ thị hồn cổ cuống quít chạy trốn khắp nới.
Trải qua việc này, đám người Lôi Chiến Vũ càng lên mười phần tinh thần, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận.
Sở dĩ rừng rậm Mê Vụ bị xưng là cấm địa tử vong, nguyên nhân lớn nhất chính là chỗ nào cũng có hắc vụ ăn mòn phát tán.
Càng vào sâu rừng rậm đi càng khó khăn, nhìn sắc mặt tái nhợt của bọn họ, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là thả ra kết giới cửu sắc thần quang, đem đoàn người vây ở trong đó.
Trong rừng rậm rất khó phân biệt ngày đêm, đám người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, cũng không có gặp thêm nguy hiểm nào.
“Sở tỷ tỷ, cầm địa tử vong nhìn qua cũng không có gì nguy hiểm a!” Hiên Viên Trạch thấy dọc đường đi ngoại trừ lần gặp thị hồn cổ tấn công kia ra thì cũng không thấy gì, nên đã sớm đầy bụng nghi ngờ.
Những người khác cũng tán đồng gật đầu, trong lòng cũng thầm nói: lời đồn đãi quả nhiên không thể tin!
Ngưng Sương thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, âm thầm thở dài, nhừng đứa nhỏ này được bảo vệ quá tốt! Cư an không tư nguy (*). Nhanh như vậy liền quên lúc trước để chống đỡ hắc vụ ăn mòn thiếu chút nữa bọn họ đã tiêu hao hết huyền lực mà chết thảm.
(*)Cư an không tư nguy: ý nói chỉ nhớ đến lúc sống yên không lo, không nhớ tới lúc gặp nguy hiểm
Tuy có chút cảm khái bọn họ ngây thơ, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời bọn họ.
“Sở sĩ nơi này bị gọi là cấm địa tử vong, chính là bởi vì nơi này chỗ nào cũng có hắc vụ ăn mòn. Hắc vụ này có thể thâm nhập vào linh hồn, ăn mòn nguyên thần, rất nhiều người bởi vì chống đỡ hắc vụ ăn mòn tiêu hao hết huyền lực mà chết, hoặc là linh hồn bị ăn mòn mà chết.”
Ngưng Sương giải thích đến nước này, kết hợp với những việc trải qua lúc trước, bọn họ tự nhiên biết, phần này an bình ngày hôm nay đều là dựa vào kết giới phòng hộ cao cấp của Ngưng Sương mà có được, trên mặt mỗi người hoặc ít hoặc nhiều hoặc đều hiện lên vài phần áy náy, thì ra là chính mình liên lụy tới nàng!
Lại đi tiếp hai ngày, liền đến vùng đầm lầy vây khốn Mặc Nhiễm, Ngưng Sương đột nhiên sinh ra cảm giác cận hương tình khiếp (*).
(*)Cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người đi xa nhiều năm, một khi trở về tâm trang bình tĩnh hơn, nhớ nhưng sợ nghe về những thay đổi của nơi đó, cái này còn được dịch là tâm trạng hoài cổ
“Sương, đừng lo lắng, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi.”
Nghe được giọng nói đã lâu của Xích Viêm, Ngưng Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Xích Viêm, ngươi đã tỉnh lại!”
“Ừm! Chẳng qua,hiện tại chỉ là tỉnh lại ý thức, bản thể vẫn còn đang ngủ say. Cho nên hiện tại ta cần bao nuôi.”
Trời mới biết hắn nhớ tiểu nữ nhân này bao nhiêu, chỉ sợ trong lúc hắn ngủ say, nàng liền bị người lừa chạy mất. Cho nên hắn mới mạnh mẽ xông phá phong ấn, để cho ý thức của mình thức tỉnh trước.
“Xích Viêm, thành thật khai báo, có phải ngươi đã bái Bạch Hổ làm sư phụ hay không?” Thản nhiên trêu trọc, khiến tâm trạng nặng nề đã lâu của Ngưng Sương trở nên sáng sủa.
Ở trong tiềm thức của nàng, chỉ có Xích Viêm và Minh Huyễn mới có thể khiến cho nàng không có bất kỳ cố kỵ gì, bởi vì trong lòng nàng, bọn họ không chỉ là đồng bạn cùng sinh cùng tử, mà còn là tri kỷ tâm linh tương thông.
Xích Viêm tựa hồ rất thích tư thái tiểu nữ nhân này của Ngưng Sương, lúc này cười vang nói: “Đúng a! Ta cũng có thể xoa bóp đấm chân cho ngươi như vậy! Bao hay không bao?”
“Ha ha, Xích Viêm, khí phách thiên thành của ngươi thật không thích hợp bày ra bộ dạng tiểu thụ. Đánh chết người a!” Ngưng Sương đột nhiên cười phá lên, hoàn toàn quên mất đám người Nam Cung Thanh Ca vẫn còn đang ở bên cạnh.
“Tiểu thụ, là cái gì vậy?” Xích Viêm tựa như đứa nhỏ tò mò hỏi.
Ngưng Sương xoa xoa đầu, đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị, nói: “Tiểu thụ! Chính là ý nói mỹ nam tử xinh đẹp a.”
Xích Viêm có cảm giác nụ cười của Ngưng Sương có chút không có ý tốt, nhưng nhìn kỹ lại, lại không nhìn ra manh mối.
Lúc này hẳn nên im lặng là vàng.
Hắn cũng không muốn bị nàng đem bán mà vẫn còn giúp nàng đếm tiền.
Không thể không nói, Xích Viêm thật đúng là tri kỷ tâm linh tương thông với Ngưng Sương, bởi vậy mới có thể thấy được mảng đốm trên người của nàng.
Bởi vì Ngưng Sương nói chuyện với Xích Viêm thông qua linh hồn truyền âm, cho nên ở trong mắt đám người Nam Cung Thanh Ca, liền giống như Ngưng Sương lâm vào hồi ức nào đó, chỉ là nụ cười vui vẻ kia bọn họ không thể bỏ qua.
Đã sớm thấy qua các loại nụ cười của nàng, hoặc là thanh nhã, hoặc là lạnh lùng, hoặc là mị hoặc, hoặc là tao nhã. Tất cả đều là thản nhiên hợp với vẻ mặt ngoài cười trong không cười của nàng, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua nụ cười hạnh phúc nào phát ra từ nội tâm như vậy.
Nụ cười hạnh phúc này sinh sôi in dấu vào lòng của mỗi người.
Lúc này Ngưng Sương, tựa như một tiểu nữ nhân cùng người thương làm nũng trêu chọc, đáy mắt ẩn chứa hạnh phúc nhàn nhạt.
“Ngưng Sương, nhớ tới chuyện gì mà khiến muội vui vẻ như vậy?” Nam Cung Thanh Ca hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Ngưng Sương ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới bọn họ đều đang ở bên cạnh nàng, Xích Viêm thức tỉnh thật sự khiến nàng cao hứng nên đắc ý quên hình (*). Nàng nhanh chóng thu lại cảm xúc của chính mình, sau đó mới thản nhiên cười nói: “Ta có một người bằng hữu ở nơi này, lập tức sẽ được nhìn thấy được hắn, nên nhất thời vui vẻ.”
(*)Đắc ý quên hình: Vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình
“Bằng hữu ở chỗ này sao?”
Nghe Ngưng Sương trả lời, cho dù trì độn như Vân Thanh Dương cũng không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Lúc này Ngưng Sương mới ý thức được câu trả lời của nàng có bao nhiêu không thể tưởng tượng nổi, chuyện của Mặc Nhiễm nàng cũng không tiện hướng tới bọn họ giải thích, nên chỉ có thể khẳng định gật đầu một cái, “Đúng vậy, ta tới rừng rậm Mê Vụ chính là vì nhìn thấy hắn!”
Nàng tới nơi này dừng lại thời gian dài như vậy, cũng đã truyền âm cho Mặc Nhiễm rồi, nhưng vẫn không thấy Mặc Nhiễm hiện thân, khiến lòng của Ngưng Sương không khỏi hoảng sợ.
“Xích Viêm, ngươi nói có phải Mặc Nhiễm đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Năm đó, tình huống của Mặc Nhiễm cũng không quá tốt, Xích Viêm cũng không biết hiện tại hắn thế nào, chỉ có thể an ủi: “Sẽ không, có thể là đã ngủ say đi!”
Lời nói không xác định của Xích Viêm khiến lòng của Ngưng Sương dần dần trầm xuống, chỉ thấy nàng đột nhiên giống như nổi điên vọt ra khỏi kết giới phòng hộ, xông về phía vùng đầm lầy kia, lớn tiếng kêu lên:
“Mặc Nhiễm!”
“Mặc Nhiễm, ngươi có nghe được hay không?, nếu nghe được liền trả lời ta một tiếng có được hay không?”
“Mặc Nhiễm...”