Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy cửu sắc thần quang thoáng hiện, sấm sét nặng nề đánh vào kết giới phòng hộ, ‘ bùm ’ một tiếng, va chạm tạo ra tia lửa chói mắt.
Mọi người thở phào một cái, bọn họ còn nghĩ rằng lúc ấy Ngưng Sương đang gia trì huyền lực cho Hỏa Long, nên sẽ tránh không khỏi sấm sét của Ưng Hoàng!
Ngưng Sương cũng nghi ngờ một chút, tại sao kết giới phòng hộ lại đột nhiên xuất hiện, nhưng mà nghĩ đến Xích Viêm, trong lòng nàng liền rõ ràng.
Một kích không trúng ngược lại còn chọc giận Hỏa Long trên người Ưng Hoàng, Ưng Hoàng nhất thời ruột gan đều hối hận, thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lửa này thật đáng chết làm thế nào cũng diệt không hết, nó không chút nào chút ngờ, tiếp qua một lát nữa, nó sẽ trở thành Ưng Hoàng bị trụi lông đầu tiên trong lịch sử.
" Nữ nhân vô sỉ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Ưng Hoàng hung dữ nhìn chằm chằm Ngưng Sương, tức giận quát.
Ngưng Sương cười hắc hắc, "Ta làm sao vô sỉ, thật ra ngươi nên nói một chút? Là ta đoạt bạn đời của ngươi, giết chết đứa nhỏ của ngươi, hay là ta đối với ngươi bội tình bạc nghĩa?"
Nàng khiêu khích liếc nhìn Ưng Hoàng bị Tử Liên thần hỏa thiêu đốt đến chật vật không chịu nổi một cái, kiêu ngạo cười nói: "Ta vô sỉ, vậy ngươi phóng sét đánh ta đi!"
Lời vừa nói ra, Ưng Hoàng nhất thời phun ra một ngụm máu, nữ nhân này, quá khinh người, Nha! Không phải, là quá tức ưng rồi.
Hôm nay nhất định là khi ra cửa nó không xem hoàng lịch, nên mới gặp phải một ma quỷ như vậy.
Đúng, chính là ma quỷ.
Không phải nói nữ nhân loài người đều rất thiện lương ôn nhu sao? Nữ nhân này nhìn thế nào cũng không thấy có nửa điểm thiện tâm, cư nhiên đem chính mình quay nướng.
Ưng Hoàng ngửi thấy thịt của mình mùi thơm, nó không chút nào nghi ngờ, một lát nữa, ma quỷ này nhất định sẽ đem nó cắt thành từng miếng nhỏ mà ăn.
Nghĩ tới đây, giọng của Ưng Hoàng không khỏi mềm nhũn ra, "Nữ nhân, nếu không ta và ngươi khế ước!"
Ngưng Sương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lắc đầu một cái, "Ngươi quá yếu, ta không muốn. Nếu ngươi không muốn cùng Chiến Vũ khế ước, thì liền trở thành bữa tối của chúng ta đi!"
Giọng nói ghét bỏ khiến Ưng Hoàng từ trước tới nay đều kiêu ngạo tức giận đến nội thương, ai biết nàng lại lấy ra một cái chủy thủ màu đỏ thanh mỏng như cánh ve, ánh mắt tà ác còn bất chợt liếc nhìn Ưng Hoàng, thật giống như đang suy tư, nên hạ đao từ nơi nào. Trong miệng tự nhủ, "Ai nha, còn chưa có ăn qua thịt thú hoàng đâu, có thể nào nếu ăn một miếng thì liền tăng thêm một chút huyền lực hay không!? Ừ, nhất định phải ăn nhiều một chút, xương cũng không được lãng phí, liền đút cho Tiểu Bạch ăn đi..."
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, từ trong không trung rơi thẳng xuống.
‘ bùm ’ một tiếng, vang lên thật lớn, mặt đất bị đập mạnh tạo ra một cái hố to thật sâu, đau đớn kịch liệt khiến Ưng Hoàng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Ai nha, ngươi xem ngươi muốn tự sát cũng không nên kéo theo nhiều hoa cỏ như vậy làm đệm lưng a! Thật không có thú phẩm (*)."
(*)Nhân phẩm là nhân phẩm của người, vậy thú phẩm chính là nhân phẩm của thú
Một câu nói âm dương quái khí lọt vào tai, thành công đem Ưng Hoàng vừa mới mở mắt ra lại giận đến ngất đi lần nữa.
Thu hồi Tử Liên thần hỏa, Ưng Hoàng liên tục bị đả kích thức tỉnh lần thứ hai, không đợi Ngưng Sương mở miệng, nó liền gật đầu liên lìa lịa, "Ta đồng ý, đồng ý cùng tên tiểu tử mặt lạnh đó khế ước."
Chỉ sợ, nó đồng ý chậm, ngọn lửa quỷ dị trên đầu ngón tay Ngưng Sương kia lại chạy đến trên người nó. Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt này, nó cũng không muốn nếm thử thêm lần nữa.
"Cắt, ngươi nói khế ước liền khế ước sao!? Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi, nơi nào xứng với Chiến Vũ phong thần anh tuấn của nhà ta!" Ngưng Sương ghét bỏ bĩu môi.
Nhưng trong lòng nàng lại đang âm thầm suy nghĩ, làm thế nào để đào được chút bảo bối từ trên người Ưng Hoàng này. Vì vậy nàng cười hì hì nói với Lôi Chiến vũ: "Chiến Vũ, huynh xem hôm nay tất cả chúng ta đều đói, hiện tại ăn cơm không phải mới là đại sự sao? Nếu không để chúng ta lấp no bụng trước, hôm khác ta sẽ tìm cho huynh một mỹ thú để huynh khế ước."
"Được, muội tự tính toán đi." Lôi Chiến Vũ bắt được ngọn lửa tà ác trong mắt Ngưng Sương, lúc này liền phối hợp nói.
Mắt Ưng Hoàng hoàn toàn bị choáng váng, tiểu tử này, lúc trước nhìn bộ dáng hắn ngốc nghếch, thế nào lại cũng có một trái tim ma quỷ như vậy, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài a!
Ưng Hoàng biết, xem ra nếu như hôm nay nó không lấy ra chút máu đưa cho nữ nhân ma quỷ bất công này, vậy nó nhất định sẽ bị ăn đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Lúc này, nó bày ra một bộ dáng nịnh nọt nói: "Mỹ nữ, chớ ăn ta... thịt ta vừa dai lại vừa già, ăn không ngon chút nào. Nếu không ta mang ngươi tới động phủ của ta nghỉ ngơi, động phủ của ta có không ít bảo bối nhân loại các ngươi thích đâu, toàn bộ đều đưa cho ngươi, ngươi xem có được hay không?"
Ngưng Sương nghe vậy, trong lòng đã sớm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bày ra bộ dáng miễn cưỡng nói: "Như vậy... Được rồi! Chỉ là nếu ngươi đã tặng ta phần lễ vật lớn như vậy, vậy ta cũng phải trả lễ lại ngươi nói có đúng hay không? Nếu không ta đem Chiến Vũ đưa cho ngươi đi!"
Mắt Ưng Hoàng trợn trắng lên, ma quỷ này, quá gian trá rồi, thì ra chính là nàng muốn nó và tiểu tử mặt lạnh này khế ước. Đáng tiếc bảo bối của nó a!
Ở dưới dâm uy của ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay Ngưng Sương, Ưng Hoàng ngoan ngoãn để cho tinh thần lực của Ngưng Sương tiến vào ý thức của mình, hoàn thành thủ tục thuần hóa.
"Chiến Vũ, khế ước đi!"
Lôi Chiến Vũ không thể tin nhìn Ngưng Sương, thẳng đến khi nàng khẳng định gật đầu một cái, hắn mới thận trọng đem một giọt máu nhỏ xuống ấn đường của Ưng Hoàng.
Theo văn tự khế ước hoàn thành, dưới chân Lôi Chiến Vũ và Ưng Hoàng song song thoáng hiện ra ánh sáng lên cấp.
Bộ lông vũ vốn bị cháy sạch của Ưng Hoàng khôi phục lại dáng vẻ lỗng lẫy vốn có trong nháy mắt, bởi vì thực lực của Ưng Hoàng cường hãn, nên Lôi Chiến Vũ lên cấp từ nhị tinh huyền tôn lên bát tinh huyền tôn.
Lôi Chiến Vũ lòng tràn đầy không thể tin, hắn còn chưa tìm thấy ai thuần thú nhanh chóng như vậy, cũng chưa nhìn thấy ai khế ước với huyền thú xong còn có thể lên cấp, cho dù là hội trưởng công hội thuần thú, tông sư thuần thú cường đại nhất đại lục muốn thuần phục một đầu huyền thú hoàng cấp ít nhất cũng phải mất ba ngày thời gian, còn chưa nhất định có thể thành công.
Sau khi hết khiếp sợ chính là vui mừng, con Ưng Hoàng này, hắn rất yêu thích. Bởi vì là do Ngưng Sương đưa, cho nên hắn lựa chọn ký kết khế ước bản mạng với nó.
Hắn muốn để cho lễ vật nàng tặng làm bạn với hắn cả một đời.
Bởi vì dưới tình huống Lôi Chiến Vũ vốn có ưu thế tuyệt đối vẫn lựa chọn ký kết khế ước bản mạng cùng với Ưng Hoàng, điều này làm cho Ưng Hoàng rất hài lòng, nhìn Lôi Chiến Vũ cũng thuận mắt hơn không ít. Càng làm cho nó cao hứng hơn chính là, huyền giai mấy chục năm dậm chân tại chỗ hiện tại lại có thể tăng lên. Không tệ, có lẽ nhận thức người này làm chủ nhân cũng không phải là chuyện khó tiếp thụ như vậy.
"Chủ nhân, ta mang các ngươi tới động phủ của ta!" Ưng Hoàng tâm tình vui vẻ nói. Nó âm thầm quyết định chủ ý, nhất định phải lấy lòng chủ nhân, nói không chừng một khi chủ nhân vui mừng, như vậy sẽ giúp nó hướng ma quỷ kia cầu tình, chừa lại cho nó chút bảo bối.
"Tốt." Lôi Chiến Vũ kêu mọi người ngồi lên lưng Ưng Hoàng, chỉ trong vòng vài cái hít thở, liền thấy Ưng Hoàng dẫn bọn họ đến một động phủ ở trong vách núi.
Vừa vào động phủ của Ưng Hoàng, Ngưng Sương liền nở nụ cười, "Ưng Hoàng! Ngươi nói bảo bối ở đâu?"
Ưng Hoàng vừa nghe đến thanh âm âm dương quái khí này của Ngưng Sương, chợt rùng mình một cái, ngay sau đó lại nghĩ đến chính mình đã cùng chủ nhân ký kết khế ước bản mạng, từ đó cùng hưởng chung sinh mạng với chủ nhân, không khỏi cứng rắn hơn vài phần.
Ngưng Sương nhìn vẻ mặt từ khẩn trương đến thoải mái của nó, trong lòng cười hắc hắc, thối Ưng Hoàng này, còn rất nhiều tâm tư. Ngay sau đó mặt không biến sắc lẩm bẩm: "Ai, tiểu Bạch nhà ta bị cấm đoán thời gian lâu như vậy, nên để nó ra ngoài hóng gió một chút rồi."
Theo bạch quang lóe lên, một Tiểu Lão Hổ lông màu trắng liền xuất hiện ở trong động phủ, Bạch Hổ thản nhiên trợn mắt nhìn Ưng Hoàng một cái, bắp chân Ưng Hoàng nhất thời run lên.
Uy áp huyết mạch cường đại như vậy, chẳng lẽ con Tiểu Manh Hổ trước mắt này chính là thần thú huyết mạch thượng cổ?
Vào giờ phút này, tiểu tâm nhỏ kia của Ưng Hoàng đã sớm bị ném lên chín tầng mây. Nói giỡn, ma quỷ này tuy không giết chết nó, nhưng còn không biết nàng có bao nhiêu thủ đoạn khiến cho nó sống không bằng chết đâu.
Ai, ma quỷ không đáng sợ, đáng sợ là ma quỷ quá gian trá.
Ưng Hoàng đầy bụng oán thầm, chấp nhận đem Ngưng Sương dẫn tới địa phương nó để bảo bối.
Bạch Hổ hấp ta hấp tấp chạy ở phía trước, nó phải hảo hảo lấy lòng chủ nhân, hiện tại chủ nhân đều không ôm nó ngủ, thả nó ra ngoài còn không cho phép nó nói chuyện.
Đây cũng không phải là triệu chứng tốt, cho nên, nó phải cải biến hiện trạng, lần nữa giành được tâm của chủ nhân.
Không hổ là bảo bối Ưng Hoàng tích lũy trăm năm, huyền tinh xếp thành từng núi nhỏ, thú tinh, khoáng thạch, dược liệu hiếm thấy, vũ khí tốt xấu lẫn lộn, đan dược không biết tên, cũng không biết Ưng Hoàng đã cướp sạch của bao nhiêu người thám hiểm mới để dành được phần gia nghiệp khổng lồ này.
Cả phòng rực rỡ, châu quang bảo khí chói lóa khiến mọi người mờ mắt.
Ngưng Sương nhìn Ưng Hoàng như muốn nhỏ máu, cười đến kinh thiên động địa, "Ha ha ha, phát tài rồi."
Ưng Hoàng che trái tim nhỏ máu, thối lui ra khỏi bảo khố, không đành lòng nhìn tiếp. Chỉ sợ nếu còn nhìn tiếp chính mình sẽ khống chế không được mà nhào tới xé xác ma quỷ đáng giận này.
Ra khỏi bảo khố, Ưng Hoàng ngửa mặt lên trời thét dài, ông trời, đến tột cùng là ta đã tạo nghiệt gì, mà lại trêu chọc phải một ma quỷ như vậy.
Ngưng Sương ở trong bảo khố của Ưng Hoàng càn quét một phen, nhưng lại chỉ chọn vài món đồ nàng để mắt, đối với Phượng Ngâm ở trong không gian nàng thực hiện chính sách gọi là không rãnh để ý.
Đến nỗi Phượng ngâm ríu rít tố cáo quấn quanh ở bên tai, trải qua hồi lâu không tiêu tan.
"Chủ nhân, người thật xấu, kể từ lúc nhân gia đi theo người, ngày ngày đều đói bụng. Hiện tại nhân gia muốn lấy chút đồ chơi, người lại không đồng ý."
"Chủ nhân xấu, chủ nhân xấu, nhân gia không để ý tới người."
Ngưng Sương vỗ trán, thật sự không nghĩ ra, tại sao Phượng Ngâm, một tiểu cô nương đáng yêu như vậy lại chỉ thích làm chuyện giết người đoạt bảo bối đây?
Không thèm để ý tới Phượng Ngâm kêu gào không ngừng, Ngưng Sương không chút nào lưu luyến bước ra khỏi bảo khố.
Dường như đám người Lôi Chiến Vũ cũng không thể hiểu nổi cách làm của Ngưng Sương, nghi ngờ hỏi "Ngưng Sương, hiện tại liền đi?" Mọi người vẫn còn nhớ lúc nàng vừa mới vào bảo khố, hai mắt liền tỏa sáng, còn tưởng rằng nàng sẽ đem bảo khố cướp sạch không còn chứ? Ai ngờ lại là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
"Đi thôi." Nàng còn nhớ, lúc trước Ưng Hoàng đối với Lôi Chiến Vũ hạ thủ lưu tình.
Ưng Hoàng đang trốn ở bên ngoài đau lòng vẽ vòng tròn vừa thấy bọn họ rời đi, liền lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp che tai vọt vào trong bảo khố. Nhìn bảo khố trước mắt gần như không thay đổi, nhất thời vô cùng vui mừng mà khóc. Thành kính hướng lên trời lạy vài cái, "Ông trời, ngươi thật đúng là mở mắt! Cư nhiên khiến ma quỷ phát thiện tâm!"
Ở trong động của của Ưng Hoàng nghỉ ngơi một đêm, Ưng Hoàng cũng đem phần lớn gia sản của nó cất vào trong không gian tùy thân, đoàn người rời đi.
"Ưng Hoàng, nói cho ta nghe tình huống của rừng rậm Đoạn Hồn đi!" Ngưng Sương thay đổi tiểu tà ác ngày hôm qua, đối với Ưng Hoàng giọng nói cũng hiền hòa đi rất nhiều.
Ưng Hoàng cũng là cảm động và nhớ kỹ hôm qua Ngưng Sương thủ hạ lưu tình với chính mình, nên cũng có qua có lại.
"Ngươi muốn biết cái gì?"
"Cái gì cũng được, tỷ như trong rừng rậm có cái gì, tỷ như người tới nơi này thám hiểm nhiều hay không nhiều?" Ngưng Sương vừa đi vừa lưu ý dược liệu trân quý trong rừng rậm.
Những người khác cũng đều giúp nàng thu thập dược liệu chung quanh, dẫu sao nơi nay có rất ít người có thể tới đây thám hiểm, nên sinh trưởng không ít đồ tốt.
Ưng Hoàng suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời: "Trong rừng rậm có một tòa cung điện, bên ngoài cung điện có cấm chế, chúng ta cũng đều chưa từng đến gần chi. Bởi vì nơi này gần trung tâm rừng rậm, cho nên trên căn bản sẽ không có người đi vào. Trừ một nam tử trẻ tuổi đã tới đây mười mấy năm trước, các ngươi là nhóm người thứ hai ta nhìn thấy, những người thám hiểm bình thường kia đều chỉ sẽ lịch lãm ở bên ngoài hoặc vào bên trong một chút."
Lời nói của Ưng Hoàng khiến tâm tư Ngưng Sương khẽ động, nam tử trẻ tuổi mười mấy năm trước? Có phải là phụ thân hay không?
" Vậy nam tử đã từng tiến vào kia đi đâu vậy?" Giọng của Ngưng Sương mơ hồ hàm chứa vài phần hi vọng chình nàng cũng không phát hiện.
"Hắn à! Ngộ nhập cung điện sau đó không thấy ra nữa." Trong giọng nói của Ưng Hoàng hình như có vài phần tiếc nuối.
Đúng, chính là tiếc nuối, Ngưng Sương cũng nghe ra được, lúc này nghi ngờ hỏi "Chẳng lẽ ngươi biết nam tử kia?"
Ưng Hoàng lắc đầu một cái, "Không biết, lúc ấy ta bị thương, hắn tốt bụng băng bó qua vết thương cho ta. Ta không cho hắn tiến vào cung điện kia, thế nhưng hắn lại nói hắn có lý do không vào không được. Ta vốn định theo hắn cùng vào, thế nhưng hắn lại đánh ta ngất xỉu sau đó tự mình tiến vào. Đáng tiếc, ta ngay cả tên của hắn cũng không biết."
"Đây chính là nguyên nhân hôm qua ngay từ đầu ngươi đã hạ thủ lưu tình với ta và đồng bạn của!" Ngưng Sương thản nhiên nói, ngày hôm qua vừa mới giao thủ, nàng đã biết rõ Ưng Hoàng xuống tay lưu tình trước.
Ưng Hoàng im lặng gật đầu một cái, "Hôm qua ta chỉ là muốn ngăn cản các ngươi xâm nhập trung tâm rừng rậm mà thôi. Các ngươi quá trẻ tuổi, so với hắn còn quá trẻ!"
Ngưng Sương càng nghĩ càng cảm thấy người kia rất có thể là phụ thân, lúc này nàng đã quyết định chủ ý muốn tiến vào cung điện xem một chút.
Càng đi về phía trước càng đến gần trung tâm rừng rậm, vài lần Ưng Hoàng muốn nói lại thôi, cuối cùng thật sự nhịn không được lên tiếng đề nghị, "Chúng ta có thể đi vòng qua trung tâm ra ngoài."
Ngưng Sương bất vi sở động, đem quyết định của chính mình nói cho bọn họ nghe.
"Ta muốn tiến vào cung điện, hi vọng các huynh chờ ta ở bên ngoài."
"Không được, ngươi không thể đi vào." Người đầu tiên phản đối không phải là đám người Lôi Chiến Vũ mà lại là Ưng Hoàng.
"Ta có lý do không thể không đi vào." Giọng điệu của Ngưng Sương kiên định,
"Không được, bất luận vì lý do gì cũng không quan trọng bằng sinh mạng." Ưng Hoàng không chút nào nhượng bộ.
"Ngưng Sương, rốt cuộc là vì lý do gì khiến muội kiên quyết như vậy?" Nam Cung Thanh Ca không đồng ý nhìn nàng, lòng tràn đầy lo lắng. Ngưng Sương, tại sao muội lại thích đặt mình vào trong nguy hiểm như vậy.?
"Ta phải đi vào một chuyến, các huynh chờ ta ở phụ cận nơi này, lấy thời gian một tháng làm kỳ hạn, nếu trong một tháng ta không trở lại, các huynh liền rời đi!" Giọng nói thản nhiên, mang theo quyết tâm kiên định.
"Đã như vậy, ta và muội cùng đi vào." Nói chuyện chính là Băng Ngọc Hà, hắn biết, một khi Ngưng Sương đã quyết định chuyện gì thì sẽ không sửa đổi.
"Không cần, một mình ta đi vào là được rồi. Bên trong rất nguy hiểm!" Ngưng Sương không chút do dự nói cự tuyệt.
"Cho dù là núi đao biển lửa, vậy thì như thế nào?" Băng Ngọc Hà mặt mày khẽ nhếch, lộ ra ánh mắt kiên định.
"Ngọc Hà, phụ thân của ta có thể đã đi vào bên trong, chưa có đi ra, ta phải vào xem một chút. Huynh là bằng hữu của ta, ta không thể để cho huynh mạo hiểm."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là như vậy!
Lúc này rối rít quyết định, nếu bên trong nguy hiểm như vậy, sao bọn họ có thể để cho một mình nàng mạo hiểm.
"Ta và ngươi cùng đi vào." Lần này là Ưng Hoàng, đôi mắt bén nhọn lúc này xẹt qua vài tia phức tạp, nó không thể để cho chính mình tiếc nuối thêm lần nữa.
"Chúng ta cùng đi vào." Mọi người đồng thanh nói.
Bàn tay trắng nõn của Ngưng Sương giơ lên, "Các huynh ở lại nơi này, đừng nghĩ vướng chân ta." Lời vừa dứt, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.
Mọi người phản ứng lại muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện trước mặt mình giống như có một bức tường, làm thế nào cũng không xông ra được.
"Đây là trận pháp kết giới, chúng ta không phá được, khi đến lúc, tự nó sẽ cởi ra." Nam Cung Thanh Ca từng từ trong miệng lão tổ tông nhà mình nghe nói qua loại cấm chế thuật thần kỳ này, không ngờ tới Ngưng Sương lại luyện qua cấm chế thuật cao thâm như vậy.
Mọi người chán nản thở dài, không ngờ bất luận bọn họ cố gắng như thế nào, cùng Ngưng Sương khoảng cách vẫn là xa như vậy.
"Nàng nói đúng, các ngươi đi theo cũng chỉ thêm cản trở nàng" Ưng Hoàng liếc bọn họ một cái, bĩu môi khinh thường.
Mặc dù không cam lòng, nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, Ưng Hoàng nói là sự thật.
Im lặng một hồi lâu, mỗi người ở đây trong lòng đều đã quyết định chủ ý, nhất định phải trong một tháng này cố gắng tăng lên thực lực của chính mình.
Bọn họ tin chắc, Ngưng Sương nhất định có thể ra ngoài, nhất định có thể!
Tựa như tin chắc năm đó nàng còn sống, bọn họ nên tin tưởng nàng.