Người áo đen như được đại xá, thật nhanh thối lui ra bên ngoài phòng. Trong sảnh lơn như vậy chỉ còn lại Tử Diễm và một thanh y nam tử, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.
“Diễm, ban đầu để cho ngươi trở về Thần Điện đích xác là ý tứ của Điện chủ, hơn nữa, tiểu cô nương kia thông minh cơ trí, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đừng quá lo lắng!” lời nói cuả Thanh y nam tử hàm chứa áy náy, hắn cũng không nghĩ tới, năm đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng này kì thực trong trẻo lạnh lùng lại có thể đặt ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, đột nhiên khóe môi của thanh y nam tử nâng lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
“Thanh Y, đừng nghĩ nhiều. Ta không có trách ngươi, nàng cũng không có việc gì.” Khóe môi Tử Diễm vẫn tươi cười như cũ. Trong đôi mắt màu tím sâu không lường được ánh lên sự tin tưởng không rõ nguyên nhân.
Nha đầu đó có đôi mắt sáng ngời như vậy, ánh mắt kiên nghị như thế, thì làm sao có thể đoản mệnh như vậy!
“Thanh Y, nghe nói nửa năm sau Lăng Tiêu Tháp sẽ mở ra, xem ra lần chúng ta có thể ở nơi này ngây ngốc một khoảng thời gian rồi. Ngươi trước thu thập một chút, ta muốn đi ra ngoài một chuyến!” lời nói cuả Tử Diễm thản nhiên khiến Thanh Y không nghe ra được đầu mối.
Thanh Y gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ thở dài, người này, tâm tư càng ngày càng bất định (không rõ)!
Tử Diễm rời đi chỗ này, chạy thẳng tới truyện tống trận đến Ngạc Mộng Sâm Lâm, hắn phải chính mắt đi xem địa phương mà tiểu nha đầu kia mất tích một chút, năm đó nhìn thoáng qua, đôi mắt tĩnh mịch thần bí sáng ngời kia liền khắc sâu ở trong đáy lòng của hắn. Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đôi mắt kia đều tựa như đang sáng ngời trước mắt hắn, làm hắn không khỏi ấm áp.
Đáng tiếc, hắn thân là Đại Tế Ti của Hắc Ám Thần Điện, nhưng thân thể lại ở Thương Mang Đại Lục, nếu không có Điện chủ mở ra lối đi không gian, hắn căn bản không thể tới được mảnh đại lục này. Lần này nếu không phải Điện chủ nhớ đến món đồ thần bí bên trong Lăng Tiêu Tháp, thì làm sao hắn có thể tới đây. Chung quy, cũng là do thực lực của bản thân hắn quá mức thấp kém, nếu như hắn có thực lực thần cấp, có năng lực xé rách không gian, hắn dĩ nhiên là có thể tự do đi lại.
Ở lúc hắn đang suy nghĩ, truyền tống trận đã đưa hắn đến lối vào rừng rậm, căn cứ theo miêu tả của Dư Phàm, hắn rất nhanh tìm được phiến rừng rậm nơi mà Ngưng Sương mất tích lúc trước, cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào. Nhưng hắn tin chắc, Ngưng Sương nhất định vẫn hoàn hảo còn sống, một huyễn trận nho nhỏ như vậy, một người ngay cả thánh thú cũng phải cúi đầu xưng thần như nàng không có khả năng không chống đỡ nổi,.
Mà lúc này, tại Thái Cực phúc địa, ngày qua ngày tu luyện Ngưng Sương cũng đã thoát thai hoán cốt (*), thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết cũng đột nhiên tăng mạnh, ngay cả quang chi dực khó tu luyện nhất, nàng cũng đã luyện ra sáu cánh chim.
(*) thoát thai hoán cốt: nghĩa là thay da đổi thịt
Đáng tiếc bởi vì băng ngọc thần quyết và xích dương hỏa thần quyết không theo kịp tiến độ, cho nên nàng chỉ có thể đem tu vi cứng rắn áp chế ở cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp. Phải mất thời gian hơn ba năm, Ngưng Sương mới có thể đem tòa cung điện Thái Cực này luyện hóa hết.
Cảm nhận được huyền lực trong cơ thể dồi dào, Ngưng Sương hài lòng nở môt nụ cười rực rỡ. Đúng là gặp họa được phúc, nếu không phải nàng rơi vào Thái Cực phúc địa quỷ dị này, nàng đi chỗ nào tìm được mật cảnh tu luyện như vậy, cực dương chi địa, cực âm chi địa, quả thật là vì thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết mà hình thành.
Mất đi năng lượng chống đỡ, cung điện giống như gợn nước bình thường dần dần khuếch tán ra cho đến khi biến mất.
‘ Rầm... ’
Sau khi cung điện biến mất, bộc phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất không có dấu hiệu nào báo trước nứt ra một khe hở, một con cự long màu xanh đột nhiên xuất hiện bay lên trời, lân giáp cứng rắn hiện lên thanh quang nhàn nhạt, mắt rồng uy nghiêm hiện ra vẻ phấn khởi, nó xoanh quanh trên đỉnh đầu Ngưng Sương một hồi lâu, mới hưng phấn mở miệng: “Là ngươi đã giải phong ấn cho ta sao? Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của ta!”
Ngưng Sương giương mắt nhìn một loạt biến hóa trước mắt, đầu tiên là cung điện biến mất, cấm chế được phá giải, sau đó chính là một con cự long tràn đầy khí thế từ dưới đất chui lên, hiện tại, cự long này lại muốn nhận thức nàng là chủ nhân?
“Ngươi chắc chắn muốn nhận ta làm chủ nhân?” khí tức cường đại của cự long này Ngưng Sương chưa bao giờ nhìn thấy, nàng không thể tin được một cường giả như vậy lại có thể buông tha tự do của chính mình, nhận thức một nhân loại làm chủ nhân.
Thanh Long chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc cũng kiên định gật đầu một cái, “Chủ nhân, hày cũng ta khế ước đi!”
Thêm cường đại hậu thuẫn, là thêm phần hi vọng cứu Mặc Nhiễm, Ngưng Sương vui mừng bắt đầu vẽ đồ án khế ước, theo một giọt máu điểm ở mi tâm của Thanh Long, ánh sáng màu đỏ tượng trung cho khế ước trong nháy mắt đem các nàng bao phủ.
Khế ước hoàn thành, ánh sáng tiến giai liền bao phủ ngay sau đó, phong bạo tiến giai cũng theo sát phía sau, Ngưng Sương âm thầm cau mày, huyền lực dồi dào dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, nếu lại tiếp tục áp chế, chỉ sợ nàng sẽ bị bạo thể mà chết.
Nàng chỉ đành bảo vệ đan điền, mặc cho huyền lực như thủy triều đánh thẳng vào. Ước chừng khoảng năm sáu canh giờ qua đi, phong bạo tiến giai mới chậm rãi tản đi.
Ngưng Sương dùng thần thức tra xét, mới phát hiện ra mình cư nhiên một lần đạt tới tứ tinh huyền vương đỉnh cấp, xem ra, đầu long nhặt được này thực lực quả nhiên sâu không lường được! Bởi vì thực lực của Ngưng Sương không bằng Thanh Long, nên lần khế ước này, chỗ tốt Thanh Long nhận được cũng không phải rất lớn, chỉ là để cho hắn khôi phục lại mấy phần thể lực đã bị phong ấn từ rất lâu về trước.
“Ngươi tên là gì?”
“Chủ nhân, ta tên là Thanh Long.”
Ngưng Sương quan sát Thanh Long, lòng tràn đầy nghi vấn.”Thực lực của ngươi, hẳn là vượt qua Thú Hoàng đi? Vậy ngươi có thể hóa hình không?”
Đáy mắt Thanh Long thoáng hiện lên buồn bã, chán nản nói lại: “Chủ nhân, thật đáng tiếc, thực lực của ta cũng bị phong ấn, cho nên ta không cách nào sử dụng và hóa hình được.”
Lại là phong ấn, chân mày Ngưng Sương nhíu lại chặt hơn, tại sao nàng tới chỗ nào cũng gặp phải phong ấn đây?”Ngươi có thể nói kỹ càng cho ta biết không?”
“Chủ nhân, mười mấy vạn năm trước, sau khi chủ nhân trước của ta bất hạnh ngã xuống, bốn huynh đệ chúng ta đi theo chủ nhân trước cũng bị phong ấn. Trong bốn huynh đệ chúng ta, thực lực của ta là mạnh nhất, cho nên trí nhớ và bản thể mới có thể lưu lại, nhưng ba huynh đệ còn lại thì tất cả trí nhớ và bản thể đều bị phong ấn.” Trong giọng nói của Thanh Long lộ ra bi thương thật sâu, trận đại chiến kinh thiên động địa năm đó, đến hôm nay vẫn rõ rành rành trước mắt, hận ý đối với người kia khắc cốt ghi tâm, cho dù iếp qua trăm ngìn vạn năm, cũng sẽ không mảy may biến mất.
Ngưng Sương biết bản thân đã gợi lại ký ức đau buồn của nó, nhưng nàng lại không biết an ủi ra sao, nên nàng không thể làm gì khác hơn là phân tán lực chú ý của nó, “Vậy ba huynh đệ còn lại của ngươi tên gọi là gì, nói không chừng chúng ta vẫn có cơ hội tìm được bọn họ.”
Nghe thấy lời nói của Ngưng Sương, ánh mắt Thanh Long sáng lên, “ Bốn huynh đệ chúng ta đều là huyết mạch thần thú thượng cổ, theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.”
Trong lòng Ngưng Sương chấn động cả kinh, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, đem Bạch Hổ gọi ra. Nàng phát hiện kể từ khi cấm chế được phá giải, áp chế đối với không gian tùy thân cũng liền biến mất.
Một đạo bạch quang thoáng hiện ra, vẻ mặt Bach Hổ vui mừng xuất hiện ở trước mặt Ngưng Sương, hưng phấn nhảy vào lòng Ngưng Sương: “ Chủ nhân xinh đẹp, người thật là quá thần kỳ, ta vừa rồi lại lên cấp, hiện tại ta là bát tinh Thú Hoàng!”
Thân hình Ngưng Sương lóe lên, khó khăn lắm mới tránh thoát được móng vuốt của Bạch Hổ, con sắc hổ này, thời thời khắc khắc đều không quên sỗ sàng, nơi nào có nửa điểm giống thần thú chứ.
Ánh mắt quét về phía Thanh Long hỏi ý, không ngờ lại đối mặt một đôi mắt đang không kìm được vui mừng của Thanh Long, suy đoán của nàng quả nhiên không sai, Bạch Hổ thật sự là thần thú thượng cổ, hơn nữa còn là huynh đệ của Thanh Long.
Lúc này Bạch Hổc cũng phát hiện ra Thanh Long đang bay vòng quanh ỡ giữa không trung, chống lại ánh mắt vui mừng của Thanh Long, Bạch Hổ chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên đau đớn, giống như có cái gì đó chợt lóe lên ở trong đầu của nó, nhưng lại nhanh đến mức nó không thế nào nắm bắt được. Trong đầu hiện ra một nơi nhưng lại giống như bị sương mù bao phủ, mỗi khi nó muốn chạm đến, thì liền nhức đầu khó chịu. Lúc này, này cơn nhức đầu cư nhiên không có dấu hiệu nào báo trước dâng lên.
Nhìn Bạch Hổ một giây trước còn say mê sắc đẹp đột nhiên trở nên khổ sở như vậy, lòng của Ngưng Sương cũng đau thắt lại, tên đáng chết khốn kiếp, một ngày nào đó nàng nhất định phải đem hắn phong ấn, để cho hắn hảo hảo nếm thử một chút tư vị trong đó.
Đút viên linh lung đan cho Bạch Hổ, Ngưng Sương lại để cho nó trở lại không gian.
Đáy mắt Thanh Long nổi lên thần thái khác thường, nếu như nói, lúc trước nhận chủ là bởi vì Ngưng Sương đã cứu mình. Như vậy lúc này, Ngưng Sương quan tâm và chăm sóc Bạch Hổ, đã làm cho nó toàn tâm phục tùng.
“Bạch Hổ mất đi truyền thừa ký ức, nên mỗi lần chạm vào người hoặc vật quen thuộc đầu nó lại đau như nứt ra, cho nên, trước khi phong ấn của nó được mở, mong ngươi không cần nói tới chuyện lúc trước của các ngươi với nó.” Đối đãi với người hoặc thú mà bản thân công nhận, Ngưng Sương vẫn luôn cẩn thận.
Thanh Long hiểu rõ gật đầu mà đồng ý, nếu bản thân đã đột phá đến huyền Vương, Ngưng Sương liền quyết định đi vào không gian mở cánh cửa thứ tư ra, nói không chừng sẽ có thu hoạch. Thanh Long nhìn thấy vòng tay Linh Phượng thì trên mặt lóe lên kinh ngạc sau đó liền biến mất, thấy nó chưa nói, Ngưng Sương cũng không hỏi nhiều. Nàng tin tưởng, mặc kệ là Minh Huyễn hay là Thanh Long, bí mật của bọn họ, thời điểm bọn họ cảm thấy có thể nói cho nàng biết, tự nhiên sẽ nói.
Đẩy cánh cửa thứ tư ra, vẫn trống trải như trước, trên mặt đất phân tán một ít cột trụ màu đen, một quyển cổ thư rất mỏng, và một tòa tháp nhỏ màu đen. cao khoảng hơn hai thước, tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng đều có một cái cửa, dĩ nhiên, Ngưng Sương không có cách nào đi vào. Chỉ là, nhìn thấy tòa tháp này, Ngưng Sương không khỏi cảm giác có chút quen mắt.
Trong đầu đột nhiên linh quang hiện ra, cái tháp này không phải là phiên bản thu nhỏ của tòa Lăng Tiêu Tháp ở Đế Quốc học viện sao? Chẳng lẽ ở trong đó có gì liên hệ? Xem ra đã đến lúc nàng nên về Đế Quốc học viện một chuyến rồi, chỉ là trước đó, nàng phải đi thăm dò một chút về thần chi di tích ở trên đại lục.
Tùy ý lật hai mắt, nội dung của quyển cổ thư kia là công pháp về tịnh hóa thuật và thuật kết giới, mặc dù bên trong thần thiên bí quyết cũng có một chút liên quan đến tịnh hóa thuật, nhưng lại không đầy đủ cặn kẽ bằng quyển sách này. Đem nội dung trong sách ghi nhớ ở trong đầu, Ngưng Sương liền rời khỏi gian phòng.