Cậu bị Đàm Dũng đưa đến đây.
Trên đỉnh núi Minh Cảnh có rất nhiều các biệt thự đã được quy hoạch thành lô từ trước, đây là khu ăn chơi có tiếng nhất nhì cả nước, biệt thự ở đây không phải để bán mà được đưa vào sử dụng trong các hoạt động thương mại, một nửa các câu lạc bộ cao cấp của thành phố đều được mở ở đây, bình thường ra vào nơi này đều là đám con nháu nhà giàu tiêu tiền như nước cùng những người quyền quý ở khắp mọi nơi. Xa hoa, truỵ lạc, bình thường không thể thấy được là những từ ngữ có thể dùng để hình dung về nơi đây.
Lục Ninh đã nhìn thấy tận mắt, một ngôi sao nữ bị một đám con cháu nhà giàu kéo váy, rồi ném xuống bể bơi trong tình trạng tinh thần mơ màng, để rồi đến cuối cùng đầu óc lơ mơ không biết theo ai đi rồi. Bây giờ khi cậu nghĩ lại thì tiếng huýt gió hạ lưu ngày ấy vẫn văng vẳng bên tai.
Đàm Dũng dẫn cậu vào, còn bảo với Lục Ninh đến đây là để bàn bạc về bộ phim mới, cậu cũng không hề hay biết điều đang đợi chờ mình sẽ là gì.
Cậu chỉ là một người dân nhỏ bé, nào có thể thấy qua được cảnh tượng phóng đãng thế này, Lục Ninh ngây thơ như một tờ giấy trắng bị người kia dẫn vào con đường không có lối về.
Hắn ta sắp giới thiệu Lục Ninh cho một lãnh đạo nữ.
Trong bữa tiệc, đôi mắt của quý bà hơn bốn mươi tuổi kia không hề rời khỏi người cậu, rất nhiều người tới rót rượu cho Lục Ninh, trong có có cả đàn ông lẫn phụ nữ, mỗi người đều là những kẻ xinh đẹp lộng lẫy nhưng tâm địa lại rất đen tối.
Bọn họ cứ như vậy nhìn người trẻ tuổi trước mắt này phải uống hết chén này đến chén khác, từng giọt từng giọt rượu lăn xuống cổ áo, khuôn mặt đẹp đẽ lúc này đã phiếm hồng ngay cả đôi mắt cũng trở nên mơ màng như muốn tiêu tan, tựa như một con búp bê tinh xảo bị người khác mặc sức chơi đùa, bên khóe môi hồng nhuận còn lưu lại vài giọt rượu trong suốt lại càng tăng thêm mấy phần quyến rũ, tiếng hít thở của rất kẻ đều đã trở nên nặng nề bao gồm cả cánh đàn ông.
Người trẻ tuổi uống say kia còn không biết rằng, thậm chí có kẻ dựa vào ánh sáng tối mờ đã lén lút sờ soạng cái eo của cậu một cái.
Ở cái nơi đầy những kẻ đã quen nhìn những người đẹp này, với dáng vẻ đó của Lục Ninh chỉ càng kích thích cho tâm địa xấu xa của rất nhiều người như muốn gào thét thoát ra mà thôi.
Để khiến cho đôi mắt xinh đẹp như muốn tan chảy kia nhuốm máu, nhuốm phải **, nhuốm phải khát cầu.
Quý bà kia tiến lại gần, nhẹ nhàng cởi khuy áo của cậu ra, Lục Ninh mơ màng nhìn thấy tất cả trước mắt nhưng trong đầu óc cậu giống như bị đứt đoạn, hình ảnh đều hỗn loạn chồng chất lên nhau khiến người không thể nào sắp xếp được, đồng thời mơ mơ màng màng cảm nhận thấy bản thân đã rơi vào một cái ôm mềm mại.
Xương quai xanh trắng nõn dần lộ ra.
Dưới lớp da trắng mềm ấy có thể mơ hồ nhìn thấy những đường mạch máu màu xanh.
Trên cổ cậu đầy những vết son môi của phụ nữ, bị mồ hôi thấm vào dần loang ra tựa như những đóa hoa hồng đỏ thắm đang rực rỡ khoe sắc.
Sáng rực lên lại gần như lẳng lơ quyến rũ.
Những sợi tóc của Lục Ninh đều ướt đẫm.
Cậu cảm thấy đôi môi mình như thể bị nhẹ nhàng cắn xé, hương thơm tràn ngập xung quanh.
Người đàn bà kia bỗng nhiên lại dùng sức cắn vào khóe môi của Lục Ninh khiến máu chảy ra loang lổ, cậu giống như con thú bị nhốt chặt, cho dù cảm nhận được đau đớn nhưng ý thức vẫn bị nhốt lại trong lồng, hoàn toàn không có cách vào phá tan đi sự giam cầm này.
Mãi đến tận khi quần áo bị rượu thấm ướt hết, Lục Ninh mới cảm thấy có hơi lạnh, tóc gáy cũng dựng lên, lúc này mới cố hết sức mở to mắt ra muốn kéo quần áo lại che kín một chút, nhưng bây giờ bên cạnh cậu lại có tiếng cười của phụ nữa truyền đến.
“Đúng là… đẹp thật.”
Giống như nhìn thấy một món ăn ngon sắp muốn ăn hết vào bụng vậy.
Lục Ninh che đầu lại, lảo đảo đẩy kẻ ở trên người mình ra, một đường chạy vọt ra khỏi phòng VIP.
Phía sau có người đuổi theo cậu, Lục Ninh còn nghe thấy loáng thoáng có kẻ nói, “Đừng đuổi theo nữa, trên tầng là địa bàn của Hạ tiên sinh.”
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy ba chữ Hạ tiên sinh này.
Tác giả có lời:
Anh giai kim chủ xuất hiện rồi nè~