Lúc này, cậu vừa tắm xong đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng khách, tóc tai bù xù che mất hai bên má, vẻ mặt có hơi rối rắm.
Trong điện thoại là phương thức liên lạc với đạo diễn Bạch Dương.
Cậu hiểu rõ tính khí của đạo diễn Bạch, giờ phút này lại gọi điện tới, sao có thể cho mình sắc mặt tốt được.
Tay cậu run lên, cuối cùng vẫn nghiến chặt răng quyết định gọi đi. Vết thương mà Hạ Đông Minh để lại cho cậu đến giờ vẫn còn đang chảy máu, nhưng Lục Ninh không có thời gian để đợi vết thương lành lại, dẫu sao cũng cần phải cố gắng một lần mới biết được kết quả.
Bạch Dương có lẽ đang ở trên phim trường, xung quanh khá là ồn ào.
Lục Ninh cũng biết bản thân như thế này đúng là không biết xấu hổ, cậu vừa mới nói với đạo diễn muốn rời khỏi, nhưng hiện tại lại nói rằng sẽ trở về. Lục Ninh nghĩ ngợi một chút, sĩ diện là cái gì, nếu như cần thì ban đầu cậu đã chẳng bò lên giường của Hạ Đông Minh.
“Đạo diễn… Cháu là Lục Ninh.”
Bạch Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của cậu, còn ngẩn ra một chút, sau đó mới hỏi: “Có chuyện gì?”. Ngay cả giọng điệu cũng nhạt nhẽo như kiểu không quen.
Lục Ninh cố nén chua xót trong lòng, lúc trước đạo diễn Bạch không phải như vậy, luôn miệng kêu Tiểu Lục Tiểu Lục với cảm giác thân thiết thay vì xa lánh như hiện tại.
“Vai diễn đó… Cháu còn có thể quay lại không ạ?”
Đầu dây bên kia dường như có tiếng cười nhạo vang lên, “Cậu Lục đã hết bận rồi sao? Đoàn phim này cậu muốn đi thì đi, nào có để trong mắt, giờ còn muốn quay lại nữa à?”
Có rất nhiều chuyện Lục Ninh không thể giải thích được, cậu nắm chặt điện thoại, lo lắng nói: “Đạo diễn Bạch, xin chú hãy tin cháu lần nữa… Cháu sẽ không để chú thất vọng đâu, thật sự là cháu có lý do không thể nào làm khác được.”
Cậu chưa kịp nói xong thì bên kia đã cúp điện thoại.
Lục Ninh không hề cảm thấy buồn vì thái độ này của đạo diễn Bạch, bởi cậu biết rõ, trước khi gọi điện thoại cũng đã đoán được kết quả.
Đổi lại là cậu, cũng sẽ xem thường loại người nói không giữ lời.
Bây giờ ngay cả đến người gần gũi nhất với Lục Ninh là Lâm Tuyết Như cũng đang giận cậu, Lục Ninh thực sự cảm thấy chính mình đã khiến cho cuộc sống của bản thân trở nên cực kỳ tệ hại, không tìm thấy nổi một lối đi nào.
Nhưng có một điều cậu biết chắc, mình không thể từ bỏ bất cứ điều gì nữa.
Thực ra con đường này cậu đã đi rất vất vả, dù có thể người khác nhìn vào thì trông có vẻ rực rỡ sáng lạn. Cậu đã từng coi trọng Hạ Đông Minh hơn cả sự nghiệp của mình, nhưng đến cuối cùng lại không nhận được điều gì cả.
Không đúng, Lục Ninh còn nhận được một lời nói dối.
Khi ấy, đạo diễn Vương Lôi cũng phải mất ròng rã ba tháng mới quyết định giao lại vai nữ chính của 《Trâm Hoa》cho Triệu Sênh. Chỉ là tin tức về việc bỏ vai của cậu chưa lan truyền trên mạng, đạo diễn Bạch Dương chắc là vẫn có sự cân nhắc của riêng mình.
Lục Ninh đoán không sai, Bạch Dương quả nhiên có sự cân nhắc khác.
Việc Lục Ninh làm thực sự đã khiến ông nản lòng, toàn bộ các cảnh diễn của nhân vật chính đều được gác lại, cũng may mà 《Mưu Giang Sơn》có rất nhiều nhân vật, nhân vật chính cũng không phải là tuyến nhân vật cần tập trung duy nhất, nên Bạch Dương mới có thể miễn cưỡng thở được một hơi.
Ông rất nóng lòng muốn tìm người khác, thật ra người thích hợp cũng có vài người, nhưng vẫn còn đang e dè chỗ Cận Minh Viễn cho nên mới không tung tin ra ngoài. Chiều nay có bữa cơm, cậu Cận cũng sẽ góp mặt, vừa hay có thể thăm dò xem ý tứ bên đó thế nào.
Nghe nói cậu Cận sắp kết hôn, chắc cũng sẽ rũ sạch những mối quan hệ thượng vàng hạ cám như thế này, ông còn đoán nói không chừng Lục Ninh sớm đã cắt đứt hoàn toàn với cậu Cận, bên đó chưa chắc đã bảo vệ cho cậu, xem chừng bản thân có cơ hội mở miệng đề cập đến chuyện này. Nếu mà như thế thật là có thể yên tâm tung tin đổi vai lên mạng rồi.
Nhưng đến bữa cơm buổi chiều, cùng Cận Minh Viễn dùng bữa còn có một vài giám đốc và ngôi sao khác, Cận Minh Viễn rõ ràng là đã uống hơi quá chén, mặt gã ửng đỏ, một đôi mắt đào hoa như cười như không nhìn vào người khác. Trong giới này đều đồn rằng, chỉ khi cậu Cận say mới dễ nói chuyện.
Bạch Dương bèn thử thăm dò, hỏi một câu: “Lục Ninh đã bỏ vai trong 《Mưu Giang Sơn》, cậu Cận xem bộ phim này…”
Hàng lông mày đẹp đẽ của Cận Minh Viễn nhíu vào, sau đó ngồi thẳng người dậy tuy là vẫn còn say, nhưng rõ ràng là đã tỉnh táo hơn một chút: “Sao lại thế?”
“Hình như là có việc.”
Cận Minh Viễn cười lạnh lùng đáp: “Có việc thì đợi thôi.”
Bạch Dương không nhịn được, vội vàng nói: “Tôi quay phim bao năm nay, chưa từng phải đợi một ngôi sao, một ảnh đế nào, Lục Ninh cậu ta là cái thá gì?”
Cận Minh Viễn giơ một ngón tay lên rồi hỏi lại Bạch Dương rằng: “Đây là cái gì?”
Bạch Dương bối rối.
Ngón tay mảnh khảnh của cậu Cận khẽ đung đưa, “Ông đợi Lục Ninh một tháng, tôi sẽ cho ông mười triệu, đợi hai tháng thì thêm cho ông thành hai mươi triệu… cứ vậy mà tính thì thế nào?”
Bạch Dương gần như hoa mắt trước hai ngón tay của cậu Cận, ông muốn kiên quyết từ chối nhưng hai mươi triệu kia lại khiến ông khó thốt nên lời, miệng đã há ra nhưng lại không nói ra được lời nào, khiến sắc mặt đạo diễn Bạch tái xanh.
Trong nháy mắt đó, ông cũng nhận ra rằng sự kiên trì bản thân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại bị tư bản trước mặt đập cho tan nát. Nhà tư bản xấu xa Cận Minh Viễn nở nụ cười trào phúng, nói tiếp: “Không có chuyện gì tiền không giải quyết được cả, đúng không đạo diễn Bạch? Lục Ninh cậu ấy không tính là gì, nhưng sự kiêu ngạo của ông trước những thứ này cũng chẳng là cái thá gì.”
Hai người bọn họ tới gần nhau, người bên cạnh không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Bạch Dương không ổn nhưng cậu Cận lại cười rất tươi.
“Cậu Cận, cậu giúp đỡ Lục Ninh đập tiền như vậy nếu như lão Cận tổng biết được chỉ sợ gây ra ảnh hưởng không tốt thôi.” Bạch Dương cảm thấy lão Cận tổng sẽ không để cho con trai sắp đính hôn của mình làm những chuyện linh tinh như thế này.
Cận Minh Viễn cười cười, gã thật sự có hơi say, còn vươn tay ra khoác vai Bạch Dương, trên người toàn là mùi rượu, đôi mắt lười biếng cười híp cả lại, Bạch Dương nghe thấy người kia hỏi mình, “Ông có biết hiện tại Vương Ngải thế nào rồi không?”
Bạch Dương biết vị họ Vương kia, tin chấn động về ông ta khoảng thời gian trước nếu như không bị đè xuống thì sớm đã lên trang nhất rồi.
Ông tổng bên đó đổi người mới, nghe nói vị họ Vương kia đã bị người em trai ruột mới lên nhậm chức của mình đòi nợ chồng chất, xém chút còn phải nhảy lầu.
Trong bộ phim lần này của ông còn có Trình Tuyết và Lục Ninh do vị kia tiến cử, Trình Tuyết vẫn còn ở đoàn phim ông cũng chưa có ý định thay người, nhưng với tình hình trước mắt nếu cô gái kia còn không tìm được chỗ dựa, e rằng bộ phim này cũng có thể là bộ phim cuối cùng.
“Vị họ Vương đó trước đây ở chốn đông người đã mang Lục Ninh ra làm trò đùa, cho nên đã đắc tội với người ta. Nếu không ông em trai vô dụng kia sao có thể lên đời được.”
Bạch Dương vô cùng kinh ngạc, dĩ nhiên không thể nghĩ đến nội tình còn đến mức này, lại thấy cậu Cận miệng ngậm thuốc lá, cười cười nói tiếp: “Nếu như là ông già nhà tôi, cùng với công phu nịnh hót đó chỉ sợ còn đập tiền cho Lục Ninh nhiều hơn cả tôi.”
Đầu óc Bạch Dương rốt cuộc cũng coi như hiểu ra vấn đề, ý tứ của cậu Cận đây chính là gã căn bản không phải người đứng sau lưng Lục Ninh, mà cái vị kia ngay cả lão Cận tổng cũng còn phải nịnh bợ. Lúc này ông chẳng biết nên bày ra bộ mặt thế nào, chỉ biết há hốc miệng hỏi: “Vậy vị đó… là…”
Cậu Cận say khướt nằm nhoài ra bàn, rất lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì nữa. Bạch Dương nhìn người say rượu trước mặt mình, cảm thấy bữa cơm này lượng tin tức biết được quá nhiều.
Kết quả còn khác xa so với bản thân mong muốn, trong đầu ông không ngừng tự tranh đấu một phen. Một bên là danh tiếng và niềm tự hào bao nhiêu năm của mình, một bên là số vốn dư dả.
Rất nhiều lúc nghệ thuật đều sẽ thua bởi tiền tài, hầu hết các tác phẩm giành chiến thắng trong cuộc thi bằng tiền có thể tồn tại mãi mãi. Lúc này, đạo diễn Bạch mới phát hiện ra rằng, hóa ra mình cũng chỉ là một kẻ quay phim truyền hình không hơn không kém.
Đạo diễn Bạch vì vài lời của Cận Minh Viễn, khiến tam quan của bản thân suýt sụp đổ vội vàng gọi điện cho Lục Ninh.
Khi cậu nghe máy, vừa mới alo một tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng gào thét của một nhà nghệ thuật lớn tuổi bất đắc dĩ phải thỏa hiệp với tư bản.
“Mau cút về đây quay phim cho ông.”
Lời tác giả:
Thích lúc cậu Cận giơ móng vuốt lên dọa người!