Đêm qua cậu đã uống rất nhiều, đầu óc váng vất, mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Lục Ninh nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói tức giận của mẹ Lục vang lên, “Chuyện lớn như thế mà con không nói với mẹ hả?”
Cậu bèn ngẩn ra.
“Chuyện gì hả mẹ?”
Mẹ Lục thở dài nói: “Đã ầm ĩ đến thế rồi thì hôm nào, đưa cái người kia về nhà cho mẹ gặp.”
Sau đó bà ấy lại không nhịn được, nói tiếp: “Ninh Ninh à, mẹ cũng không phải là người không tân tiến, nếu con thực sự thích đàn ông dù mẹ cảm thấy con gái thì vẫn tốt hơn, nhưng mẹ cũng sẽ không cố chấp không hiểu cho con đâu. Nhưng chuyện lớn thế này sao con lại giấu mẹ?”
“Sao cơ mẹ?”
Lục Ninh rất muốn hỏi xem mẫu thân đại nhân đang muốn nói cái gì?!
“Hôm nào đó rảnh thì đưa anh ta về nhà để mẹ và chú Lý gặp mặt đi. Sau này có chuyện gì, cũng đừng giấu mẹ nữa nhé!”
Mẹ Lục ở đầu dây bên kia cực kỳ buồn lòng mà cúp máy.
Lục Ninh:???
Tiếp theo đó là Lâm Tuyết Như gọi điện đến.
Chị ấy nói đùa một câu, “Có phải tôi nên chúc mừng cậu một tiếng không, Lục Ninh?”
Lông tơ trên lưng Lục Ninh liền dựng thẳng lên.
“Chị?!”
Đối phương lại cúp máy.
Lục Ninh nhìn vào điện thoại của mình, có vài cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc gọi từ Lý Đường, một cuộc gọi từ chú Lý đã lâu không gặp, một số cuộc gọi khác là từ trợ lý, từ công ty và Hạ Manh Manh.
Có cảm giác như khi cậu ngủ một giấc, đã có chuyện gì lớn xảy ra vậy?!
Lục Ninh lấy chăn bông quấn mình thành con sâu tằm, sau đó lên mạng lướt một lúc rồi giật mình vì tin tức hiện lên.
“Thông báo chính thức từ nghệ sĩ nổi tiếng”
“Các fans girl khóc than tập thể!”
Vô vàn những tiêu đề giật gân.
Lục Ninh tim đập loạn lên, đang định kiểm tra Weibo một cái thì nền tảng đó đã bị tê liệt.
Vì vậy cậu bắt đầu không ngừng mệt mỏi truy quét tin tức trên trang chủ của các trang web, sau đó đã nhìn thấy những bức ảnh chụp màn hình từ các cư dân mạng.
Một bức ảnh, hai quyển sổ màu đỏ.
Đã được đăng lên từ cái tài khoản thiểu năng Hạ tiên sinh zz vào mười hai giờ trưa nay.
Không kèm chú thích.
“Đại Ninh Tử zw”, đây là tài khoản của Lục Ninh.
Cũng là một bức ảnh, hai quyển sổ màu đó, không kèm lời chú thích.
Chuyện lúc trước càng trở nên hot hơn bao giờ hết, thời gian đã qua rất lâu mà chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, Lục Ninh cũng chưa từng có câu trả lời, nên đội quân hóng hớt đều không ngờ rằng vừa có phản ứng lại bùng nổ tin tức đến cỡ này.
Đại Ninh Tử là ajgg của tôi: “Ôi mẹ ơi, trời cao nghe thấu tiếng lòng của con rồi ư? CP con ship đã thật sự kết hôn rồi sao?”
Hạ tiên sinh nam thần của mị: “Xỉu up xỉu down, đây là lời hồi đáp thần tiên nào vậy?”
**Không bao giờ tin vào tình yêu nữa pa: “ĐM tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi các ông ạ!”
Tôi ứ thích ship cp đấy: “Mẹ, cp này thì tôi ship chắc rồi!”
Yêu Ninh Ninh một đời một kiếp: “Trời ơi biết ngay không phải kim chủ mà! Là chồng đó các chị! Lần sau đứa nào mà bảo là kim chủ nữa thì đánh chết nó!”
Nhưng trong số đó cũng có những bình luận theo một kiểu khác.
ID là Hạ tiên sinh là anh trai tôi.
Hạ tiên sinh là anh trai tôi: “Đệch! Ninh Ninh thực sự trở thành anh dâu tôi rồi!”
Bên dưới có rất nhiều người buông lời chế giễu: “Chị gái, đừng mơ giữa ban ngày nữa!”
“Tỉnh lại đi cô gái!”
Hạ tiên sinh là anh trai tôi: “Đệt, cười đến ngất ở trong phòng vệ sinh! Các người là đang gato chứ gì!”
Lục Ninh lướt qua từng trang, lông tóc cả người như muốn bùng cháy.
Từ khi hai tài khoản cùng đăng bức ảnh kia lên, tin đồn lúc trước về kim chủ của Lục Ninh cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm, bình luận dồn dập đổ đến và vẫn tiếp tục tăng lên ngùn ngụt.
Nghe nói Hạ tiên sinh có một cuộc họp, tại chi nhánh công ty ở Bắc Kinh vào ngày hôm đó.
Nhân viên trong công ty cũng đang lướt Weibo, tầng trên tầng dưới đều đang tranh cãi về ông chủ của mình, không biết có bao nữ nhân viên đã khóc đến mù cả mắt, đương nhiên không ai có gan truyền những lời này vào tai Hạ tiên sinh cả.
Nhưng lúc đến giờ họp, mặc dù nhiều quản lý các bộ phận không có tính hóng hớt, nhưng vẫn tò mò nhìn vào Boss của mình nhiều hơn ngày thường.
Hạ tiên sinh vẫn lạnh lùng điển trai như trước.
Sau khi cuộc họp diễn ra được một nửa, điện thoại của Hạ tiên sinh đã vang lên, điện thoại của anh không bật loa ngoài nhưng giọng của đối phương thực sự rất to, khiến cho một vị quản lý ngồi gần anh nhất nghe thấy rõ mồn một.
“Hạ Đông Minh! Lão già chết tiệt!”
Hạ tiên sinh bình tĩnh nhìn xung quanh, mấy vị phó giám đốc lập tức cúi đầu, giả vờ như đang nằm mơ.
Anh bèn đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại, mấy vị phó giám đốc bên trong lập tức cùng nhìn nhau.
Giọng nói của Hạ Đông Minh trong điện thoại rất thấp, trong lòng không khỏi thích thú.
“Sao thế?”
Lục Ninh tức giận nhảy ra khỏi giường.
“Tối qua anh đã làm gì hả?!”
Hạ Đông Minh bật cười, “Anh có làm gì đâu, mà anh có làm gì hay không chẳng lẽ em không biết?” Giọng điệu của anh dần trở nên hạ lưu.
Lục Ninh mặt đỏ bừng, “Tôi không hỏi chuyện đó!”
“Ồ一一 thế em hỏi chuyện gì?”
“… Hạ Đông Minh! Chuyện quái gì xảy ra trên mạng vậy!”
“À, anh đăng đấy.”
Hạ tiên sinh thản nhiên nói.
“Không phải chuyện đó nữa! Cái quyển kia, cái quyển kia, là thế nào!”
Hạ Đông Minh mỉm cười, anh có thể tưởng tượng ra được Lục Ninh lúc này mất kiên nhẫn đến thế nào.
“Đêm qua em tự ký mà, quên rồi à?”
Giọng nói giận dữ ở đầu dây bên kia trở nên mông lung.
“Tôi đã ký cái gì?”
“Đêm qua em làm ầm lên đòi cưới mà.”
Hạ Đông Minh, anh đang nói quái gì vậy?
Hạ Đông Minh lắc đầu, như thể là mình đang bị Lục Ninh lợi dụng, “Tự em ký đấy nhé, không thể không nhận đâu.”
Lục Ninh bứt tóc mình, còn tự cảm thấy bản thân sắp hói đến nơi mất.
Khóe miệng Hạ tiên sinh giương lên, đúng là con quỷ lừa gạt.
“Tôi uống say! Không tính!”
“Từ góc độ pháp lý mà nói, quả thực có một số vấn đề nhỏ. Bây giờ em hãy lên Weibo làm rõ đi.”
Hạ tiên sinh lại tán đồng, nói.
Hả?
Bây giờ cậu mà lên đó nói rõ thì chỉ có bị ăn chửi thôi, đùa giỡn với tình cảm của công chúng sao? Muốn cút khỏi giới giải trí rồi chắc?
Lục Ninh nghiến răng nghiến lợi, “Anh biết rõ là không thể!”
Giọng nói bên kia đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc hiếm thấy.
“Lục Ninh, em nói rằng em cho anh một cơ hội.”
“Nhưng như thế cũng không có nghĩa là…”
Giọng nói của Hạ tiên sinh chợt trở nên dịu dàng, “Em đã đeo nhẫn của anh.”
Đối với Hạ Đông Minh, ý nghĩa của việc Lục Ninh đeo chiếc nhẫn kia còn lớn hơn nhiều so với ý nghĩa của hai mảnh giấy.
Khoảnh khắc khi cậu đeo chiếc nhẫn kia vào, có phải là đã quyết định bắt đầu lại không?
Với tính cách như Lục Ninh, anh chỉ có thể buộc cậu phải đối mặt thôi, hai người họ vẫn còn khả năng, có lẽ Hạ Đông Minh có thể có thêm nhiều thời gian cho đến ngày mọi việc ổn thỏa, thế nhưng一一
Anh không muốn lãng phí thời gian.
Hạ Đông Minh sẽ không bao giờ nói với Lục Ninh rằng, mình sợ chuyện như của Hứa Đông sẽ xảy ra một lần nữa.
“Đứng cạnh bên anh, em kháng cự đến vậy ư?”
Lục Ninh không nói gì. Tất cả những điều này dường như là những gì cậu đã từng mơ trước đây, nhưng bây giờ Lục Ninh vẫn cảm thấy nó không có thật. Liệu cậu có nên cảm động trước nỗ lực cực nhọc của Hạ Đông Minh để có được mình, hay là nên bực bội vì người kia cuối cùng vẫn không học được cách tôn trọng cậu?
Sau đó cậu đã nghe thấy Hạ Đông Minh thở dài một tiếng, anh nói: “Ninh Ninh, em quá đề phòng anh.”
“Em có biết tối qua em đã ký tên vào cái gì không?”
Lục Ninh bối rối, đương nhiên là cậu không biết.
Hạ Đông Minh mỉm cười, “Trong đó còn có giấy chuyển nhượng một phần cổ phần của Hạ Thị.”
“Em có thể lựa chọn cầm lấy số cổ phần rồi bỏ đi, hoặc cũng có thể lựa chọn ở lại.”
“Anh cho em quyền được lựa chọn.”
Lục Ninh lắng nghe từng lời Hạ Đông Minh nói, thật không dám tin vào tai mình.
Cổ phần của Hạ Thị?
“Hạ Đông Minh?! Anh bị điên à?”
Người kia chỉ cười và đáp lại rằng, “Lục Ninh, em biết là cổ phần của Hạ Thị đối với anh có ý nghĩa thế nào, đây là anh đang thể hiện sự chân thành của mình.”
Lục Ninh giật mình, dĩ nhiên là cậu biết rất rõ cổ phần của Hạ Thị đối với Hạ Đông Minh có ý nghĩa đến đâu.