Người quản gia ở đây họ Vương khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn năng động. Quản gia Vương rất hiếm thấy Hạ tiên sinh đến nơi này, chỉ có vị phu nhân nhà họ Hạ kia là thỉnh thoảng dẫn con gái đến đây du lịch mà thôi.
Hạ tiên sinh lần này còn mang theo người, bà ấy có thể nhận ra được đó chính là ngôi sao vẫn thường xuất hiện trên TV. Tuy quản gia Vương đã biết người trong cái giới này rất loạn từ lâu, nhưng nhìn tận mắt thì khác, cho dù sẽ không công khai ra bên ngoài, nhưng ánh mắt nhìn Lục Ninh luôn ẩn chứa vài phần khinh thường.
Lục Ninh ở chỗ Hạ Đông Minh như ngồi trên đống lửa, cậu còn phải trở về quay phim nhưng giữa chừng đó lại nhận được tin nhắn Vương Lôi gửi đến nói rằng lịch trình quay phim hai ngày này của đoàn phim vẫn bình thường, nhưng những phân cảnh của cậu có thể quay sau lại cho Lục Ninh nghỉ phép mấy ngày, Lục Ninh vừa đọc đã biết đây là chiêu trò của Hạ Đông Minh.
Này là có ý gì?
Lục Ninh mới đầu còn ngơ ngác nhưng sau đó mới phản ứng lại được, đây là cậu đã bị Hạ Đông Minh giam lỏng.
Không phải giam lỏng thì là cái gì? Trên hòn đảo nhỏ này cậu không hề bước ra khỏi cổng, cho dù có đi ra ngoài thì chỗ nào có thuyền, chỗ nào có máy bay? Người giúp việc của Hạ Đông Minh nếu không có lệnh của anh thì sao có thể thả cậu đi được?
Đây là cậu hoàn toàn bị tách biệt với thế giới, trên hòn đảo nhỏ biệt lập này sao?
Lục Ninh đứng dậy đi xuống dưới tầng, cậu nhìn thấy quản gia Vương bèn lạnh lùng hỏi: “Hạ Đông Minh đâu? Tôi phải quay về.”
Quản gia Vương quan sát Lục Ninh một chút cũng không để vào mắt lắm, chỉ đáp lại một câu: “Trên đảo chỉ có một chiếc máy bay, Hạ tiên sinh lúc đi đã dùng rồi nếu cậu muốn quay về thì đợi đến khi cậu ấy về rồi nói.”
Lục Ninh thiếu chút nữa đã bị thái độ của người quản gia kia chọc tức.
Cậu bèn đi gọi điện, Hạ Đông Minh nghe máy nhưng đầu dây bên kia lại cực kỳ ồn ào.
“Anh có ý gì vậy?”
Hạ Đông Minh lại khẽ cười một tiếng rồi nói: “Cho em nghỉ phép trên đảo mấy hôm, không được à? Tôi đã nói chuyện với Vương Lôi rồi!”
“Hạ Đông Minh!”
“Ngoan đi, buổi tối sẽ về với em.”
Đầu dây bên kia bèn cúp điện thoại.
Trên hòn đảo nhỏ này ngay cả internet cũng không có, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi điện thoại, trong thời gian ngắn, Lục Ninh càng không nghĩ ra được nên gọi điện cho ai để cầu cứu. Lâm Tuyết Như nào có bản lĩnh đến mức tìm được cậu ở đây, báo cảnh sát ư? Cậu không rũ bỏ được người này, cũng chẳng biết làm căng lên thì báo chí sẽ viết như thế nào.
Lục Ninh vò đầu bứt tai, rụng mất mấy cọng tóc.
Hạ Đông Minh là người đàn ông ngồi ở vị trí cao như vậy, thế nên khao khát muốn kiểm soát thường rất lớn, điều mà trước đây Lục Ninh không chịu được cũng chính là cái này.
Anh không nói gì, mà cậu thì cái gì cũng không biết, một mình Hạ Đông Minh quyết định tất cả, Lục Ninh chỉ có thể tuân theo.
Lúc này Hạ Đông Minh đang ở Ma Cao.
Tại nhà họ Hạ.
Hạ phu nhân tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, quanh năm đều chăm sóc bảo dưỡng rất kỹ nên trông rất trẻ trung vẫn còn nhìn thấy được vẻ rực rỡ như hồi còn trẻ. Hạ phụ nhân dường như đã trở thành một người phụ nữ trong truyền thuyết, còn lâu mới trông yếu đuối như vẻ bên ngoài, chính bà ấy là người đã ngăn chặn từng cơn sóng dữ ào đến tòa cao ốc của Hạ Thị nên Hạ Thị mới có được vinh quang như ngày hôm nay.
Nhưng lần này, người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng trước mặt con trai kia, rốt cuộc cũng đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình.
“Cô bé nhà họ Liêu có gì không tốt, sao con lại không vừa mắt?”
Hạ Đông Minh liếc nhìn tờ tạp chí vứt trên bàn.
Bốn chữ lớn “Hạ Liêu liên hôn” xuất hiện trên mặt báo.
“Tin tức này là mẹ tung ra ngoài?”
Hạ phu nhân nhấp một ngụm trà, gật gật đầu, “Bây giờ chẳng qua là tạm thả tin ra ngoài xem thị trường chứng khoán thế nào, nếu như là tin chính thức còn cần con phải đến sao, dù sao cũng là con lấy vợ.”
Hạ Đông Minh cau mày, “Hạ gia không cần phải liên hôn.”
Hạ phu nhân nhìn chằm chằm vào con trai của mình rồi buông lời than thở, “Vậy con nói đi, con muốn lấy người như thế nào? Bàn về bối cảnh gia thế, tướng mạo nhân phẩm cũng chỉ có cô bé nhà họ Liêu kia là xứng với con mà thôi, con còn muốn thế nào nữa? Mọi nhất cử nhất động của nhà chúng ta đều bị người khác nhìn vào cả đấy, con cho rằng mình có thể tự quyết định hôn nhân của bản thân sao?”
“Nếu con thích cái cậu minh tinh họ Lục kia, sau khi kết hôn bao nuôi thế nào, nam nữ ra sao mẹ cũng không quản, nhưng người trong nhà này nhất định phải xứng với con.”
“Cứ nhất quyết phải là nhà họ Liêu sao?”
Khóe miệng Hạ Đông Minh khẽ nhếch lên, dường như có chút ý cười châm biếm.
Hạ phụ nhân đầu tiên là ngẩn ra, bà ấy không hiểu ý của con trai mình.
Hạ Đông Minh châm thuốc lên, hút hai hơi.
Chỉ những lúc bức bối anh mới hút thuốc.
Làn khói làm mờ khuôn mặt điển trai của Hạ Đông Minh, Hạ phu nhân nhìn thấy con trai mình nở nụ cười trên môi, nhưng những lời nói ra lại đủ để làm bà khiếp sợ.
“Mẹ, lúc nhà họ Hạ có chuyện vì sao nhà họ Liêu lại ra tay giúp đỡ?”
“Hai người chỉ là có quan hệ bạn bè, vậy mà cũng đủ để ông ta bằng lòng bước lên con thuyền sắp chìm của nhà họ Hạ hay sao?”
“Mẹ cứ muốn trở thành người một nhà với nhà họ Liêu như vậy cơ à?”
“Muốn liên hôn?”
Hạ Đông Minh gảy tàn thuốc một cái, “Mẹ tự làm đi, con cũng không phản đối.”
Sắc mặt Hạ phu nhân tái nhợt một mảnh.
“Con đã biết từ lúc nào vậy?” Tay bà ấy hơi run lên, gần như không cầm chắc được cốc trà trong tay mình.
Hạ Đông Minh nghĩ ngợi một lúc, “Cũng là chuyện mấy ngày nay thôi.”
Trước đây Hạ Đông Minh không đi cùng một con đường với Liêu Trầm, thế nhưng ông ta lại có ân với nhà họ Hạ cho nên anh vẫn luôn ghi nhớ, dần dần mới qua lại nhiều hơn. Liêu Trầm cũng có thể xem là một người tài giỏi, cho dù trước đó ông ta đã dính đến chuyện của Lục Ninh nhưng anh cũng không quan tâm đến tính toán của lão cáo già này, thậm chí còn để mặc ông ta muốn ra sao thì ra. Mấy ngày nay có vài tin tức ngầm nhà họ Hạ truyền ra, anh lo lắng Lục Ninh suy nghĩ quá nhiều nên mới phải lừa người đến hòn đảo kia ở mấy ngày.
Cũng chính vào lúc đó anh mới dấy lên nghi ngờ chuyện của mẹ mình và Liêu Trầm, sau khi tra xét kỹ lưỡng đã điều tra ra được năm đó cả hai người họ cùng nhau đi Anh du học, Liêu Trầm còn theo đuổi Trần Gia vài năm mãi đến tận khi bà ấy đi lấy chồng mới từ bỏ tâm tư. Sau đó ông ta được người trong nhà giới thiệu một cô gái rồi kết hôn cũng chính là Liêu phu nhân, nhưng Liêu phu nhân sức khỏe không tốt sinh con gái xong liền quá đời, từ đó về sau ông ta cũng không tái hôn nữa.
Người ngoài đều biết Liêu Trầm có quan hệ không tồi với lão Hạ tổng, nhưng lão Hạ tổng lại không biết mối quan hệ trước đó giữa ông ta và Trần Gia, Liêu Trầm là vì bà ấy mới tiếp cận lão Hạ tổng, sau này khi Hạ Thị có chuyện, Trần Gia đã phải nhờ cậy đến Liêu Trầm.
Trần Gia đã nói với Liêu Trầm điều gì, mà có thể khiến ông ta bằng lòng giúp mình như vậy?
Trước đây khi Hạ Đông Minh không biết chuyện, còn tưởng ra người kia là vì nể nang mặt mũi cha mình.
Bây giờ nhìn lại, quả thực buồn cười, rõ ràng đó là vì Hạ Manh Manh. Hạ Đông Minh không nghĩ được rằng càng đi sâu vào điều tra lại càng dây dưa đến em gái mình, nhưng tài liệu trước mắt khiến anh không thể không tin.
Hạ Manh Manh được sinh ra sau khi Trần Gia tiếp nhận Hạ Thị, khi đó lão Hạ tổng đã gần năm mươi tuổi mới có được mụn con gái thế nên vô cùng cưng chiều, lại không biết đứa nhỏ này vốn là do Trần Gia và một người đàn ông khác sinh ra.
Hạ Đông Minh rất khó nói rõ được cảm xúc của mình, khi điều tra ra rõ chân tướng là như thế nào.
Anh tức giận vì Trần Gia chưa từng yêu cha mình, thấy cha mình không biết chuyện gì lại yêu thương Hạ Manh Manh như vậy mà bà ấy chẳng có nổi một phần áy náy.
“Mẹ chưa từng yêu cha con.”
“Người mẹ yêu là Liêu Trầm, đúng không?”
Trần Gia lúng túng ôm lấy khuôn mặt của mình, không gì khiến bà ấy cảm thấy khó chịu hơn là quá khứ xấu xí của bản thân bị phơi bày trước mặt người con trai mà bà đặt nhiều kỳ vọng.
Quả thực là bà ấy yêu Liêu Trầm, khi ông ấy theo đuổi thì Trần Gia đã ở bên lão Hạ tổng. Bà ấy không giống với người khác, Trần Gia không cam lòng với xuất thân bình thường của bản thân, mà khi đó Liêu Trầm chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên không có thành tựu gì, suốt ngày đạp xe đi đây đó làm công, ai có thể đoán được sau lưng ông ta còn có nhà họ Liêu? Liêu Trầm đẹp trai phóng khoáng đương nhiên rất khác với lão Hạ tổng tuổi tác đã lớn, bà ấy vẫn là rung động nhưng Trần Gia cũng biết sự rung động của mình sẽ phải đánh đổi hết tất cả, nhưng bà ấy không muốn từ bỏ những thứ đã có trong tay vì vậy đã từ chối Liêu Trầm rồi cùng lão Hạ tổng kết hôn. Năm Trần Gia ba mươi tư tuổi, lão Hạ tổng đã già nên đã giao toàn bộ Hạ Thị vào tay bà ấy.
Bà ấy đi con đường của chính mình, dù sau này biết Liêu Trầm là người nhà họ Liêu nhưng cũng không hề hối hận. Trần Gia biết bản thân muốn có được cái này thì nhất định phải mất đi cái kia.
Chuyện cùng với Liêu Trầm cũng chỉ là vì một đêm hồ đồ trong một phi vụ bàn chuyện làm ăn mà thôi, vậy mà lại mang thai.
Trần Gia không nỡ phá.
Mãi đến khi Hạ Thị gặp nguy hiểm, bà ấy bị đẩy đến đường cùng mới phải nói ra thân thế của Hạ Manh Manh cho Liêu Trầm, dưới sự giúp đỡ của ông ấy mới cứu lại được Hạ Thị.
Đây đều là những vết thương cũ của năm xưa.
Trước nay không hề nghĩ tới, vậy mà cũng có ngày bại lộ hết tất thảy.
Hạ Đông Minh nhìn vào mẹ mình.
Bà có bản lĩnh, có thủ đoạn, cũng có được dung mạo khiến đàn ông yêu thích, chỉ là, chưa từng yêu cha anh.
Nếu như từng yêu thì sẽ nhẫn tâm để ông ấy nuôi con của người khác sao?
Cha của anh đến chết cũng không biết được, công chúa mà mình chiều chuộng trong lòng bàn tay lại là con của người đàn ông khác.
Hạ Đông Minh liếc nhìn mẹ mình, nói, “Mẹ, cha đã mất nhiều năm rồi nếu mẹ muốn ở bên Liêu Trầm, con cũng sẽ không phản đối. Nhưng đổi lại chuyện của con, mẹ cũng đừng tham gia vào.”
Anh thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chuyện của Manh Manh, con sẽ giữ kín dù sao con cũng là anh trai của em ấy, nhưng nếu như mẹ còn làm ra chuyện như ngày hôm nay thì… con không chắc.”
Trong lời nói của anh, rõ ràng là có mấy phần uy hiếp.
Hạ phu nhân nhìn con trai, không thể tin nổi: “Con vì cậu minh tinh kia mà dám lấy em gái mình ra uy hiếp mẹ sao?”
Hạ Đông Minh lắc đầu, “Mẹ vẫn không hiểu sao, không phải con uy hiếp mà là tác thành.”
Hạ phu nhân kinh ngạc nhìn Hạ Đông Minh, bà ủ rũ ngồi xuống sopha.
Đây là báo ứng sao?
Báo ứng vì bà đã để Hạ Chương Lâm phải nuôi con gái của người khác?
Bà ấy có chút hoảng sợ bèn lôi kéo ống tay áo của Hạ Đông Minh, “Mẹ sai rồi… Con hay tha thứ cho mẹ, có được không?”
Hạ Đông Minh đỡ mẹ mình dậy, nhẹ nhàng lau khô nước mắt của bà, anh nói: “Sau này chuyện của Hạ Thị, mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa, đã từng tuổi này rồi nếu như thật sự yêu Liêu Trầm, con cũng không có ý kiến đâu.”
Anh ôm lấy người phụ nữ trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt tóc bà, nói.
Tác giả có lời:
Haha đã giải quyết xong vấn đề phụ huynh rồi~~