• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên của Lục Ninh rất đau, Hạ Đông Minh lúc bình thường cũng chẳng có bao nhiêu sự dịu dàng, anh là người đã quá quen với chốn trăng gió cho nên có chút rượu trong người rồi khi ra tay cũng không biết nặng nhẹ.

Thân thể của chàng trai bên dưới mình có làn da trắng sáng như gốm sứ, một đôi mắt đẹp có chút lơ đãng, cặp chân thon dài trắng mịn đang quấn lấy eo của anh, tựa như một chiếc lá ướt đẫm trong mưa gió, những sợi tóc ướt nhẹp dính vào bên tái, vùng trán rịn mồ hôi, hàng lông mi dài cũng khẽ run run, khuôn mặt đã nhuốm một màu đỏ dạt dào ý xuân. Đuôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã khẽ hếch lên, từ góc độ này nhìn xuống lại cảm thấy một luồng hô hấp diễm lệ trào dâng.

Cậu nhóc này chắc là lần đầu tiên, cho nên một chút âm thanh cũng không dám phát ra, đôi chân thon trắng nhẹ nhàng co lại, trên người phủ đầy những dấu hôn chi chít. Hạ Đông Minh hôn lên khuôn mặt trắng ngần của Lục Ninh, nhanh chóng tiến quân khiến cậu cảm thấy như bản thân bị tách thành hai nửa.

“Hạ tiên sinh… đau…”

Lục Ninh bám chặt vào lưng của Hạ Đông Minh, lùi về phía sau một chút, người kia không biết là đã nghe rõ chưa nhưng lại dùng nụ hôn ngăn lại Lục Ninh đang không nghe lời, đôi môi đỏ lên rồi lại càng khiến cậu đau hơn.

Vì vậy sau đó, Lục Ninh cuối cùng cũng không kêu nữa.

Cho dù cậu thật sự rất đau.

Cậu thất thần để mặc cho người đàn ông ở trên người mình muốn làm gì thì làm, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ đang phản chiếu bóng dáng của cậu, Lục Ninh thấy bản thân mình bị bày ra đủ loại tư thế, bị xâm chiếm bị ôm ấp, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy có hơi sợ chính bản thân mình như thế này, trong cơn mơ màng Lục Ninh cảm thấy có lẽ đây chỉ là một giấc mơ không phân rõ được là thật hay giả, có lẽ ngày hôm sau tỉnh lại cậu chỉ là một con bướm trong cơn mộng mị mà thôi.

Mãi đến tận sau nửa đêm, cơ thể của Lục Ninh dần dần trở nên mềm nhũn giống như làn nước, cả người không thể động đậy thoạt nhìn có hơi thê thảm và có chút đáng thương nhưng lại cũng mang theo chút quyến rũ khiến người khác động tình.

Những lúc như thế này Hạ tiên sinh thường sẽ không nói gì, nhưng nếu nói ra thì đều là những lời gợi tình làm Lục Ninh đến nỗi, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui vào.

Nhưng mà giọng nói của người này lại rất hay, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã nhận ra rồi. Hiện tại nói chuyện còn hơi khàn khàn, có chút mập mờ không rõ làm người khác đến mức mặt đỏ tâm động.

Sau đó, Lục Minh mơ mơ màng màng mất đi ý thức, trước khi hoàn toàn lịm đi, cậu nghe thấy bên tai mình phảng phất có tiếng nói, “Lục Ninh, sau này theo tôi đi.”

Vậy là từ đó về sau, Lục Ninh đã đi theo Hạ tiên sinh.

Với địa vị như vậy của Hạ Đông Minh, anh chẳng cần phải tự ra mặt làm gì chỉ cần hơi hơi biểu lộ ra có chút ý tứ như thế thì đã có người vội vàng làm tốt nhằm tranh công với anh, chuyện của Lục Ninh cũng là như vậy, Hạ Đông Minh đã gọi một cú điện thoại cũng chẳng biết là gọi cho ai, chỉ nói một câu muốn nâng đỡ một bạn nhỏ, thế là ngày hôm sau ông chủ lớn của Gia Nghiệp đã dẫn Lục Ninh đến trước mặt Lâm Tuyết Như giao cậu cho chị ấy, còn nói với cậu rằng, “Sao cậu có chỗ dựa lớn như vậy mà không nói ra từ trước, sớm biết cậu là người của cậu Cận thì đã không có chuyện gì rồi, đều là người nhà cơ mà.”

Cũng là từ đó về sau, Gia Nghiệp mới bắt đầu chân chính đặt Lục Ninh vào vị trí đầu tiên trong danh sách các nghệ sĩ của công ty.

Lục Ninh không hỏi cậu Cận này là ai, nhưng sau đó cậu mới biết rằng hóa ra cái vị họ Cận kia là một người quen ngoài giới của Hạ Đông Minh, cũng chẳng tính là bạn bè nhưng vừa khéo là người này có đầu tư quay rất nhiều bộ phim ở Gia Nghiệp.

Hạ Đông Minh chỉ nói một câu thì cái người mà trong con mắt của anh còn chẳng có tư cách làm bạn bè kia, đã chạy đôn chạy đáo trong một buổi tối để hoàn thành xong việc anh cần. Nhưng những điều này Hạ Đông Minh nhìn mãi cũng thành quá quen rồi.

Trong một năm Lục Ninh đi theo Hạ Đông Minh, tài nguyên trong tay cậu đều là cao cấp nhất ngoại trừ bộ phim 《Trâm Hoa》này ra, những thứ khác đều là Hạ Đông Minh mượn tay người khác lấy cho cậu, thế nên cho dù người khác có ở bên cạnh suy đoán thế nào thì cũng không thể nghĩ hai người trên trời dưới đất này có mối liên hệ nào với nhau.

Dù sao người như Hạ Đông Minh, không phải một ngôi sao lưu lượng nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện qua lại được.

Lục Ninh rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, thế nhưng cũng có rất nhiều chuyện trong thời gian ngắn cũng dần dần lộ ra.

Người nổi tiếng rồi thì nhiều lời thị phi, câu nói này không hề sai một chút nào.

Liên quan đến vị đức cao vọng trọng nào đó ở đằng sau chống lưng cho Lục Ninh càng là âm ĩ đến tận trời xanh, người trong giới biết chuyện vốn không nhiều, số người ít ỏi đó cũng không dám nói ra nói vào câu nào.

Trong lúc nhất thời cũng khó thể phân biệt rõ, mà trên mạng cũng mỗi người nói một kiểu. Có căn cứ nhất có lẽ là một topic nghe đâu là người trong nghề tiết lộ, nói người đứng sau lưng Lục Ninh là Cận Minh Viễn, cậu chủ nhà họ Cận.

Cậu chủ nhà giàu này là một tên trăng hoa có tiếng, thỉnh thoảng lại hay xuất hiện chung trên báo chí với các người mẫu trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng.

Topic kia nói, bộ phim đầu tiên của Lục Ninh là Cận Minh Viễn đã đầu tư riêng cho cậu.

Lúc chưa được ra mắt chính thức Lục Ninh đã từng bị đóng băng hoạt động, cũng là ông chủ lớn nể mặt mũi của cậu Cận này mới không truy cứu thêm, video đánh người năm đó của Lục Ninh cũng bị xóa sạch khỏi internet, có rất nhiều người đã từng xem qua rồi, chỉ là bây giờ Lục Ninh mới nổi tiếng, dù đã hơn một năm nhưng video kia đối với Lục Ninh của hiện tại mà nói, chính là tư liệu xấu của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK