"Muội......" Lý Mộng mở miệng, lại không biết nói như thế nào, Hòa Linh cười nhẹ nhàng bảo Xảo Âm châm trà cho nàng, Lý Mộng cảm nhận mùi thơm như thấm vào người, có điều bây giờ nàng không có tâm tình nghĩ tới những thứ này, do dự một chút, Lý Mộng rốt cuộc mở miệng, "Hòa Linh, có phải muội đã có bằng chứng rồi không."
Nàng không hỏi Hòa Linh làm sao biết được, những chuyện này không có bao nhiêu ý nghĩa, làm sao biết, lúc nào thì biết đều không còn quan trọng nữa, mà trọng điểm là chứng cớ ở đâu, và nên làm như thế nào.
Hòa Linh mỉm cười: "Muội không có!" Mặc dù biết tính tình của Lý Mộng, nàng và người khác không giống nhau, nhưng Hòa Linh làm việc gì cũng chừa lại một con đường sống, nàng không màng danh lợi nhìn Lý Mộng, “Muội chỉ nghe nói mà thôi, có vài người bị chướng mắt không nhịn được gạt thôi. Hắn cho là muội có chứng cớ, cho nên muốn đi điều tra. Không biết khi nào mọi người trở về Giang Nam đây?"
Lý Mộng lập tức hỏi "Trở về Giang Nam?" Sau khi hỏi nàng bỗng hiểu ra, "Lý gia bên kia có người có chứng cớ."
Nàng cũng không phải ngườ ngu, lập tức hiểu được. Nàng và Lý Hiển cứ nghĩ là huynh muội ruột thịt, hiện tại biết được người này không phải huynh trưởng thật của mình, lại nghĩ đến chuyện y xúi dục mẫu thân đối xử với nàng như vậy, trong lòng sinh ra oán hận, mấy ngày nay, nàng mỗi lần nhớ tới chuyện lần trước, càng cảm thấy hận vô cùng. Thật may là, nàng đã biết sớm điều này, nếu không thì mỗi giây mỗi khắc đều có ý đồ muốn lợi dụng nàng, nàng muốn nói với mẫu thân ca ca làm vậy không đúng, hi vọng mẫu thân nhắc nhở y, đã vậy còn bị quát lớn, Lý Mộng trong lòng khó chịu không thôi.
Nàng nắm khăn cười lạnh: "Bây giờ trở về? Bây giờ trở về sợ là bọn họ có chuẩn bị. Muội thấy tháng sau lên đường thì thế nào."
Hòa Linh cười híp mắt, "Dĩ nhiên là thích hợp nhất!"
Lý Mộng mặc dù gật đầu, nhưng lại ngây người, thấy nàng phản ứng như vậy, Hòa Linh mỉm cười nói: "Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy! Làm người không nên quá phức tạp, chỉ cần mình vui vẻ, người khác vui hay không cũng không quan trọng."
Giọng Hòa Linh nhàn nhạt, nhưng lại làm Lý Mộng mê mang, nàng vẫn luôn quật cường, mặc dù chuyện này làm cho người khác cảm thấy không hiểu, nhưng dù gì cũng là đại gia khuê tú, hoàn toàn không giống với đả kích của Hòa Linh. dien~dan`le^quydon.com Nghe Hòa Linh nói như vậy, nhưng thật sự nội tâm cũng không bình tĩnh. Hòa Linh cũng không nói them điều gì khác, đang căn Tiểu Hương lê cầm trên tay, đáng yêu như sóc con. Lý Mộng bối rối nhìn Hòa Linh, nhưng không nói gì khác, hồi lâu, đứng lên, "Đa tạ muội."
Hòa Linh lắc đầu: "Tỷ cũng không cần cảm tạ muội đâu."
Lý Mộng nhíu mày. Hòa Linh tiếp tục nói: "Ai bảo chúng ta là biểu tỷ muội!" Ý vị sâu xa nghiêm túc hình.
Lý Mộng hơi cong môi một cái, giống như cười, "Ta lại cảm thấy, muội không phải một người tốt có thể sống chung. Biểu tỷ muội tính là gì, sao có thể bằng đường tỷ muội chứ? Ta thấy dù là Hòa Tuyết hay biểu ca, muội đều không nể mặt. Nhưng đối với ta ngược lại không giống vậy. Ta rất ngạc nhiên đây tột cùng là vì cái gì."
Hòa Linh đứng dậy, chuông nhỏ phát ra tiếng vang, nàng nũng nịu nói: "Nhưng biểu tỷ đối với ta mà nói không giống nhau! Đối với người khác, muội trước giờ đều khắc nghiệt! Vả lại, đúng lúc, muội cũng rất ghét biểu ca, nhắm vào người mình ghét, sao lại tính là giúp đỡ biểu tỷ! Chỉ có thể nói là nhân tiện. Vì vậy muội không dám nhận lời cảm tạ của biểu tỷ."
Lý Mộng nhìn kỹ Hòa Linh, nàng cũng không hiểu vì sao Hòa Linh đối xử khác với một mình nàng, chẳng nàng không biết là tốt hay xấu.
"Dù thế nào, tỷ đều ghi nhớ trợ giúp lần này của muội. Sau này có việc gì cần ta, muội cứ nói." Lý Mộng hết sức nghiêm túc.
Hòa Linh nhíu mày, "Vậy sau này có gì cần, muội nhất định tìm tỷ trước tiên. Biểu tỷ nợ ân tình người khác không dễ chịu đâu."
Lý Mộng bất ngờ mỉm cười “Xì” một tiếng, "Muội thật không khách sáo."
Hòa Linh xinh đẹp: "Biểu tỷ của mình, tại sao phải khách sáo!" Xoay người phân phó Xảo Âm, "Lấy chút trái cây cho biểu tỷ."
Lý Mộng chần chờ một chút rồi nhận lấy, "Ca ca của tỷ bàn bạc với mẫu thân thuyết phục tỷ hậu hạ một lão già, để lấy được nhân thủ đối phó muội. Ca ca tỷ ở Lý gia cũng không đủ sức đối phó ngươi, hơn nữa y cũng sợ bị lộ." Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Chờ Lý Mộng đi, Xảo Âm tức giận nói: "Biểu thiếu gia và cô nãi nãi tại sao có thể ác độc như vậy!"
Hòa Linh cũng không có ý kiến gì, "Bọn họ xấu, ta cũng chưa chắc tốt. Chỉ là xem ai cao hơn ai một bậc thôi.
"Tiểu thư, biểu tiểu thư cũng thật quá đáng thương. Nô tì thường ngày vẫn cảm thấy biểu tiểu thư luôn ngẩn cao đầu nhìn người khác. Dáng vẻ hết sức kiêu ngạo, nhưng hôm nay nô tì lại thấy thật ra thì biểu tiểu thư cũng chỉ là giả vờ thôi. Thật ra thì nàng rất rụt rè."
Hòa Linh cười như không cười hỏi "Ngươi có thể nhận ra tỷ ấy rụt rè sao? Chẳng qua là gặp phải chuyện lớn lớn mà thôi. Người nào xảy ra chuyện như vậy, đều sẽ có khó chịu? Không tính là gì cả!"
Xảo Âm nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có bị ảnh hưởng bởi những chuyện này nhưng nhìn ánh mắt của nàng ấy, giống như không tự tin."
Hòa Linh không nói gì thêm, cười cười dặn dò: "Được rồi, dọn dẹp đồ đạc một chút thôi." Nhìn lên kệ sách thuốc, Hòa Linh suy nghĩ về Tô thần y là người thế nào? Nàng cho tới bây giờ đều không cảm thấy việc tìm được Tô thần y thì đồng nghĩa với việc có thể giúp Mai Cửu. Hoặc nói nếu thật sự cứu sống được Mai Cửu, Mai Cửu sẽ hợp tác với cữu cữu sao? Cũng không chắc chắn, từ lâu có thể nói rõ ràng mối quan hệ về tiền bạc vẫn thích hợp hơn với một vụ làm ăn, hơn nữa lại là ân tình.
Lúc trước nàng cũng không biết Tô thần y là ai, người này cũng chưa từng xuất hiện. Kiếp trước lúc nàng thay mẫu thân buôn bán, khi đó Mai Cửu đã chết, cho nên cũng không có người nói gì với nàng về Tô thần y, kiếp này nghe cữu cữu vừa nói, nàng sinh lòng nghi ngờ, nếu như nói vị Tô thần y này còn sống, không thể nào không bao giờ xuất hiện nữa, phàm là thầy thuốc, luôn luôn trị bệnh cứu người, trị bệnh cứu người sẽ lưu lại lời đồn đãi về y, thế nhưng một chút cũng hoàn toàn không có. Hòa Linh cũng không tin người này còn sống. Thật ra thì Mai Cửu có làm sao, Hòa Linh cũng không có chút nào quan tâm, hiện tại nàng suy nghĩ, chuyện xảy ra năm đó! Chuyện xảy ra năm đó hiện tại nghĩ lại, thật ra thì cũng tiết lộ ra nhiều chỗ rất kì lạ. Mà kì lạ nhất chính là sản nghiệp của Mai gia, cứ nghe, năm đó trước khi Mai Cửu qua đời.com đã phó thác cho người bạn tốt Tạ Du Vân đem tất cả tài sản nộp lên quốc khố, một phần cũng không giữ cho người nhà Mai gia. Nhưng sản nghiệp Mai Cửu có bao nhiêu, lại có bao nhiêu người biết được! Ai ai đều nói Tạ Du Vân là người khiêm tốn, là người tính tình cao thượng như Tiên Nhân, nhưng Hòa Linh thì lại thấy, mỗi người đều có tâm tư riêng, xem như Tạ Du Vân không có ý gì, nhưng Tạ Thừa Tướng chưa chắc không có.
Nhiều năm đối đầu với Tạ gia, nếu nói đối chọi gây gắt với Tạ Du Vân, thì không bằng nói là cùng Tạ Thừa Tướng thì đúng hơn, Tạ Du Vân khi đó đã tách khỏi Tạ gia. Nhưng cho dù không tách khỏi Tạ gia, thì người chưởng quản Tạ gia cũng không phải là Tạ Du Vân. Mà là Tạ Thừa Tướng này, Hòa Linh cười nhạt một chút, đều nói người già gian Mã Lão hoạt, thì Tạ Thừa Tướng là hình mẫu quá tốt. Nàng cũng không tin, số lớn tài sản Phú Khả Địch Quốc (giàu đến nỗi đọ với một nước)có thể trượt khỏi tay y, y lại không lấy được chút nào.
Hoa Linh đang suy nghĩ những chuyện này, liền nghe Xảo Nguyệt trở lại báo tin, nàng bĩu môi, "Tiểu thư, ngài còn nhớ Xảo Liên không?"
Hòa Linh không do dự: "Người cùng Nhị bá phụ có quan hệ, không phải bị điều đến Tứ Phòng rồi sao?"
Xảo Nguyệt gật đầu: "Chính là nàng. Nô tì mới vừa rồi nghe nói, Tứ phu nhân ghét bỏ nàng, nói nàng làm việc cẩu thả, muốn Thôi tổng quản cho điều đi rồi!"
Hòa Linh cười lạnh, "Làm việc cẩu thả, một nha hoàn sai vặt, bị tứ thẩm nhớ được nàng làm khó." Nàng gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, căn dặn: "Nói cho người trong viện chúng ta biết, ai cũng không dính đến chuyện bên ngoài, lại càng không được xen vào việc của người khác, nếu như xảy ra chuyện không may, không cần Đại bá mẫu làm cái gì, ta liền trực tiếp đánh người đó 50 hèo, chết là xong."
Xảo Nguyệt cả kinh, liền vội vàng gật đầu: "Dạ, nô tỳ hiểu rồi."
Hòa Linh tiếp tục nói: "Tìm một cơ hội thích hợp, tiết lộ cho mẹ ta chuyện của Xảo Liên, dĩ nhiên, cũng cho bà biết, tứ thẩm đã biết chuyện này."
Xảo Nguyệt đáp dạ, vội vàng ra cửa.
"Nhìn xem, qua vài ngày, lại có kịch hay để coi. Chỉ là ta không hy vọng, kịch hay này liên lụy đến người trong phòng chúng ta." Hòa Linh nói như không có chuyện gì xảy ra.
Xảo Âm gật đầu: "Nô tỳ sẽ dặn dò các nàng một chút. Nhìn có vẻ, Tứ phu nhân đã biết chuyện."
Hòa Linh gật đầu, "Tứ thẩm thông minh như vậy, cho dù chỉ là nha hoàn sai vặt, cũng sẽ lưu ý. Đồ nàng dùng trên người không phù hợp với số tiền tiêu hàng tháng của nàng, nàng làm sao không nhìn ra. Chỉ là Xảo Liên từ Tam Phòng bị điều đến Tứ Phòng chưa được bao lâu, nếu như tứ thẩm cho đuổi nàng đi, khó tránh khỏi bị người khác chú ý, dĩ nhiên, có thể sẽ không có người chú ý, nhưng tứ thẩm là một người cẩn thận, chắc sẽ không để vậy. Không bằng truyền ra mình không thích nha hoàn này, đến lúc đó coi như Nhị bá mẫu nháo lên, nàng cũng có thể chối bỏ. Nếu như nói nha hoàn này nếu không có thai, còn có thể cùng Tam bá mẫu đứng ở cùng một trận tuyến đấy. Có thể làm cho mình không bị lien quan, loại chuyện này tứ thẩm giỏi nhất."
Xảo Âm nói: "Nếu vậy, thì Xảo Liên này thật đúng là phiền toái!"
Hòa Linh lắc đầu cười, thật ra thì Xảo Liên một tnha hoàn sai vặt, tính là cái gì, dù là Nhị phu nhân cũng không tính là cái gì. Nhưng Nhị Lão Gia trộm nha hoàn trong viện mình, nếu nói ra sẽ làm người ta có chút chán ghét. Hơn nữa Nhị phu nhân tất nhiên là không dám cùng Nhị Lão Gia đại náo một trận, như thế cũng không chỉ tìm một người thích hợp để trút giận rồi! Trong nhà này ngày thường cũng không nhất định để ý con dâu, lúc này nếu không quản giáo chặt sao làm gương cho mấy người con dâu khác, ngược lại nói không được.
"Dù sao chúng ta mặc kệ là tốt!" Xảo Âm nghiêm túc nói.
Hòa Linh cười: "Thật ra thì, chúng ta dù không xen vào, người ta chưa chắc không kéo ta vào, chỉ là lúc này, tứ thẩm chưa dám đụng tới ta. Tứ thẩm là một người khôn khéo, biết thời điểm nên làm chuyện gì, ngươi tin không! Gần đây Hòa Tuyết cũng không đến tìm tra hỏi nhỉ!"
Xảo Âm cười: "Tiểu thư mọi việc đều không do tứ phu nhân quyết định, Lục Tiểu Thư lại không cãi lại ngài. Ngài ấy tự nhiên sẽ không để cho Lục Tiểu Thư đến thêm xấu mặt."
Hòa Linh gật đầu, "Cho nên nói, người hiền hay bị bắt nạt, làm người ác thật tốt, không ai dám đến kiếm chuyện!" Nàng cười như không cười, "Thừa dịp tứ thẩm còn chưa nghĩ đến chuyện đem cái Nhị bá mẫu phiền toái này dẫn tới chỗ mẹ ta bên kia, chúng ta tới giúp nàng một chút."
Xảo Âm lập tức hiểu, "Tiểu thư ngài là muốn......"
Hòa Linh gật đầu: "Ta cuối cùng không thể để cho cô nhàn rỗi, coi như là giúp biểu tỷ cũng tốt!"
Nếu nhàn rỗi sẽ suy nghĩ hại người, như vậy thì để cho nàng phiền toái là xong rồi.
"Ngươi nghĩ biện pháp để cô phát hiện Nhị bá phụ gặp riêng Xảo Liên. Cô là người không kín miệng. Nàng tỏ ra chút khác thường, cũng sẽ khiến người khác phát hiện. Thật ra thì Nhị bá mẫu chỉ là cần một người trút giận, nếu như là cô hay xem thường nàng, như vậy nàng sẽ rất vui lòng. Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, mắt nhìn không sợ phiền phức lớn gì!" Hòa Linh dao động chân, chiếc chuông trên chân phát ra từng trận tiếng vang thanh thúy.
"Ba ba ba!" Một hồi tiếng vỗ tay truyền đến, Hòa Linh quay đầu lại, chẳng biết lúc nào, Lục Hàn thế nhưng ngồi ở bệ cửa sổ, y nhìn chủ tớ hai người, cười như không cười nói: "Quả nhiên là một vở kịch hay. Ai có thể nghĩ tới, tuổi tiểu cô nương mười hai tuổi cùng với nha hoàn của nàng ở trong phòng mưu đồ bí mật tính toán người! Thật đúng là không thể xem bề ngoài một người nha."
Hòa Linh chống nạnh, hình bình trà nhỏ, "Thật là buồn cười chết người, ta ở trong phòng của ta tính toán người nào, có quan hệ gì tới ngươi. Đường đường là con duy nhất của trưởng công chúa, túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia, diendanlqd.com là người hạ lưu tự tiện xông vào nhà dân, tin đồn như vậy, càng thêm chấn động!"
Lục Hàn gật đầu, "Chấn động, quả thật rất chấn động. Nếu như biết them là Sở tiểu thư Sở tướng quân phủ, vậy thì càng tăng sức chấn động. Chỉ là không biết chuyện hai chúng ta có thể khiến trong kinh thành người cung cấp bao nhiêu trà dư tửu hậu để đàm tư! Bây giờ suy nghĩ một chút, lòng ta đây còn có chút kích động."
Hòa Linh cười híp mắt tiến lên một bước, nói: "Vậy cũng đúng. Có điều nếu như ngươi chết ở chỗ này, sẽ náo động hơn." Hòa Linh đi tới bên cạnh Lục Hàn, giương khan lên.
Lục Hàn nhạy bén phát hiện vấn đề, thầm nghĩ một tiếng không được, nhanh chóng né tránh, có điều, vẫn hítt vào một chút dược vật. Tinh thần của y mãnh mẽ chống chọi, nhếch miệng, "Sở Ngũ Tiểu Thư quả nhiên là không giống bình thường."
Hòa Linh lần nữa tiến lên một bước, "Vậy ngươi có phải rất muốn ngủ hay không?"
Lục Hàn bắt lấy cổ tay Hòa Linh, trở tay đẩy ra quả đấm của nàng, trong nắm tay của Hòa Linh, có một cái nút áo nho nhỏ.
Y nắm được nút áo, trêu chọc: "Đây là Sở tiểu thư đưa cho ta tín vật đính ước sao?"
Hòa Linh nhìn y vẫn bình thường, sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn kiều tiếu sẳng giọng: "Ta còn quá nhỏ. Không thể tùy tiện đưa người khác tín vật đính ước! Lục ca ca trả lại cho ta có được hay không?"
Lục Hàn hơi hí mắt, tay trơn đến eo của Hòa Linh, ôm nàng, "Không trả. Ngươi sẽ làm gì!"
Hòa Linh uất ức cúi đầu, "Ta sẽ khóc cho ngươi xem." Nàng trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, cắn môi ngẩng đầu, "Lục ca ca khi dễ người!"
Lục Hàn lòng cũng mềm đi, đang muốn nói gì, đột nhiên bắt được nàng một cái tay khác, hắn quả thực là muốn cười lên tiếng, "A, bên này kêu Lục ca ca, bên kia lại muốn giết người!"
Hòa Linh xoạch mắt to lệ rớt xuống, "Ta không có!"