"Đường lớn như vậy, ta cảm thấy ngươi không thể đi không qua, nếu như muốn tới đây khoe khoang, vẫn là về nhà học thêm vài năm đi!" Lục Hàn lời nói ác độc hết sức. Nói xong, xoay người chê: "Thật là xúi quẩy!" Trực tiếp...... Đi thẳng!
Lục Hàn nói xong cũng đi, Hòa Chân bị y làm lơ. Tạ Du Vân mặc dù cũng biết rõ mưu đồ của Hòa Chân, nhưng vẫn mỉm cười: "Sở tiểu thư mau mời đi!"
Hòa Chân tràn đầy nhu tình nhìn Tạ Du Vân, càng đối với y ngưỡng mộ, nàng cũng biết, đây chính là mẫu người trong mộng của.com nàng. Gia thế hiển hách, dịu dàng khiêm tốn, tài hoa hơn người, cõi đời này tất cả tốt đẹp, đều ở trên người y!
"Đa tạ Tạ công tử!" Nói xong, thẹn thùng e lệ rời khỏi!
Tạ Du Vân nhìn về bàn của Sở gia kia, phát hiện Sở Hòa Linh cũng không có nhìn về phía bên này, nàng hình như cùng cô gái bên cạnh nói gì đó, gương mặt nụ cười, thập phần vui vẻ. Trầm mặc một chút, y xoay người rời đi!
Mà lúc này, Hòa Linh đang cùng Lý Mộng cười nhạo Hòa Chân: "Thật đúng là cảm giác mình là thiên hạ tuyệt sắc. Cũng không nhìn một chút hai người họ là ai, sẽ bị một chút thủ đoạn của nàng mê hoặc mới là chuyện lạ! Thật là quá mất mặt rồi. Có thể giả bộ trình diễn như vậy, nhà chúng ta độc nhất chỉ có mình nàng!"
Lý Mộng cười lạnh: "Người ta nguyện ý mất mặt, muội nói nhiều, người ta còn tưởng rằng muội ghen tỵ!" Hai người một xướng một họa!
Nhị phu nhân nghe được Hòa Linh và Lý Mộng cười nhạo nữ nhi mình như vậy, cũng không nói chuyện, nàng cảm thấy, Hòa Chân làm rất đúng. Đối với danh môn Quý công tử như vậy, phải chủ động một chút mới nhiều hơn mấy phần thắng! Bọn người này hôm nay xem chuyện Hòa Chân làm trò cười, ngày khác có khi ngồi khóc! Đến lúc đó bọn họ mới biết, làm như vậy mới đúng. Nhị phu nhân nắm chặt tay, ưỡn ngực, tâm tình cực tốt! Mà một bên đại phu nhân ánh mắt tối tăm khó hiểu nhìn Nhị phu nhân, nội tâm hận vô cùng, mất mặt như vậy, cũng chỉ có người bỉ ổi, Cô nương vô dụng mới có thể làm ra chuyện này, thật là cho Sở gia mất mặt, còn tự cho là chiếm tiện nghi, như vậy tiện nhân, thật là đáng chết!
Mà đồng thời khổ sở, còn có Hòa Ngọc, Hòa Ngọc vẫn luôn rất ngưỡng mộ Tạ Du Vân, mặc dù không biết bên kia nói cái gì, nhưng Lục Hàn mộc lạnh nhạt tránh ra cùng Tạ Du Vân tươi cười rạng rỡ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, nàng lo lắng chính là, người nọ thật sự thích Hòa Chân! Cắn môi, nàng chỉ yên diendanlqd.com lặng cầu nguyện, Hòa Linh nói là sự thật, Tạ Du Vân không có bị mê hoặc! Có lẽ là Hòa Chân quá mức chủ động, mặc dù chính nàng cảm thấy đúng, nhưng người khác sao lại không nhìn ra! Rất nhanh, lại có cô gái đứng dậy"Đi nhà xí", mặc dù Lục công tử và Tạ công tử đều đi hết, nhưng chưa thấy được thì không hẳn tại đây không thể gặp đựơc nam tử tốt, có chút có dã tâm nhưng lại không có tài hoa, tính toán bắt đầu từ hướng này.
Hòa Linh nhìn tiếp tục tiểu thư thứ hai rồi thứ ba đứng dậy, cảm khái nói: "Đây đều là buồn tiểu khẩn cấp nha!"
Trí An nghe, thiếu chút nữa phun ra. Có điều ngay sau đó, nội tâm y lại lần nữa không vui, y vốn là nhìn Hòa Linh, chỉ sợ nàng phạm sai lầm. Cũng không nghĩ, chân chính mất mặt, chính là Hòa Chân! Hơn nữa, người Hòa Chân mơ ước, vẫn là người Ý coi trọng muốn chọn làm em rể! Hòa Chân này, quả là không thể nhẹ nhàng tha thứ! Trí An và Trí Tín hai người một dạng, bọn họ cũng cực kỳ hi vọng Hòa Ngọc có thể gả vào phủ Thừa Tướng, mặc dù phủ gia thế Thừa Tướng cao hơn một chút, nhưng là cao gả thấp cưới, cũng không có gì, coi như là bình thường. Nhưng là nếu như Hòa Chân can thiệp chuyện này, đó thật đúng là hỏng bét!
"Triệu Uyển Oánh này, thật đúng là lợi hại." Mặc dù câu đối của Triệu Uyển Oánh bị người khác đáp đúng, nhưng rất nhanh, nàng ra câu đối khác, hơn nữa lần nữa khiến đối thủ rơi vào cục diện bế tắc. Lý Mộng cảm khái nói.
Hòa Linh nhìn xuống, trên đôi liễn, chính là vế đối Triệu Uyển Oánh mới vừa ra: Vọng Giang lâu, Vọng Giang chảy, Vọng Giang lâu hạ Vọng Giang chảy, giang lâu thiên cổ, Giang Lưu thiên cổ.
Lý Mộng rơi vào trầm tư, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Câu đối này, rất tuyệt diệu."
Hòa Linh khẽ lắc đầu, quả thật tuyệt diệu, có điều cái này không phải của Triệu Uyển Oánh, nàng nhớ kiếp trước, có một năm tết Nguyên Tiêu, Tạ Du Vân chính là người ra vế đối trên. Mà hiện tại, Tạ Du Vân vẫn còn, mặc dù Hòa Linh hết sức ghét Tạ Du Vân, nhưng phải công nhận người này ở phương diện này tài hoa, phải biết rằng, thời kỳ thiếu niên có thể Kim Bảng Đề Danh, tuyệt đối không phải người tầm thường! Mà nàng, biết được vế dưới của câu đó.
Mặc dù không muốn đối lại, nhưng Hòa Linh đột nhiên liền nổi lên ý xấu, nàng cười híp mắt rồi nói nhỏ bên tai Lý Mộng: "Muội biết rõ vế dưới!"
Lý Mộng kinh ngạc nhìn nàng, Hòa Linh vô tội buông tay, "Mặc dù muội biết rõ vế dưới, nhưng nếu đối đúng muội sẽ không ra đề, nếu không ra đề được, rất mất mặt! Vậy có khác gì đáp không đúng!"
Lý Mộng cũng không nói được tại sao mình ghét Triệu Uyển Oánh, nhưng nhìn nàng giả bộ nhu nhu nhược nhược, đã cảm thấy vạn phần ghét bỏ. Đại khái, mọi người sẽ ghét một thái cực ngược với mình! Nhìn lại ddlwquydon.com Triệu Uyển Oánh, nàng bởi vì không ai đối được, đắc chí vừa lòng ngồi ở chỗ đó, mang trên mặt nụ cười sáng lạn, giống như đoán được, người khác sẽ không có câu trả lời!
"Muội cứ đối, tiếp theo đề, ta giúp muội!" Lý Mộng nói!
Hòa Linh nhíu mày, lầm bầm: "Muội không muốn gây chú ý!"
Lý Mộng mắt trợn trắng: "Muội không cần giả bộ, danh tiếng của muội cũng không ít đâu! Dù sao muội cũng không ưa nàng ta, đến đây đi!"
Hòa Linh cười híp mắt: "Không bằng ta nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đối phó nàng được không?" Chỉ sợ Lý Mộng giận, nàng vội vã nói nhanh: "Ta không phải xem thường tỷ tỷ, chỉ là trong thời gian ngắn không nghĩ ra cũng là bình thường. Ngay cả ta, cũng không đối được, mà chỉ là biết!"
Lý Mộng không chần chờ lắc đầu, "Ta không muốn. Mất mặt lắm!" Nàng dè dặt!
Hòa Linh thổi phù một tiếng bật cười! Tầm mắt mọi người vốn cũng đang không trên người Hòa Linh, nghe được nàng cười, bàn tay nhỏ bé của nàng thấm nước trà, ở trên bàn viết chữ: cuộc so tài thơ đài, cuộc so tài thi tài, cuộc so tài thơ trên đài cuộc so tài thi tài, thơ đài tuyệt thế, thi tài tuyệt thế. Vừa hợp với tình hình, đối với vế trên, quả nhiên là câu đối tuyệt diệu nhất. Hòa Ngọc Hòa Khánh Hoà Tuyết mấy cô nương cũng thấy được. Nhìn về Hòa Linh, Hòa Linh vẫn không nói lời nào. Mắt thấy nén nhang sắp tàn, Hòa Ngọc vì lợi bản thân vội đốt đèn lồng đỏ bên cạnh, đèn lồng sáng chính là nói rõ có người muốn đối!
Hòa Ngọc không chần chờ: "Cuộc so tài thơ đài, cuộc so tài thi tài, cuộc so tài thơ trên đài cuộc so tài thi tài, thơ đài tuyệt thế, thi tài tuyệt thế."
Mọi người đồng nhất, quả nhiên là hay, không lâu sau gã sai vặt cầm cái rương tới, Hòa Ngọc rút một cái thăm, viết: ánh trăng. Mệnh đề về ánh trăng, tóm lại là dễ hơn rất nhiều, nhưng dễ ra đề cũng đồng thời dễ đối đáp, ngược lại là một thanh kiếm hai lưỡi rồi. Hòa Linh vẫn không ngẩng đầu. Chỉ cúi đầu, mắt thấy chữ trên bàn trà hoàn toàn biến mất. Nàng viết ra chính là đoán, nhất định có người sẽ dùng, cũng không nghĩ, người kia sẽ là Hòa Ngọc. Xem ra, Hòa Ngọc thật là quá khát vọng nổi danh. Hoặc là, nàng khát vọng, là giết chết Triệu Uyển Oánh? Lực ảnh hưởng lớn đối với Tạ Du Vân!
Ngoại trừ mấy cô nương, những người khác đương nhiên cũng đều nhìn thấy trên bàn chữ, người Sở gia cơ hồ ngầm hiểu lẫn nhau. Có điều lúc này, lại không người nói chuyện...... Hòa Ngọc lúc này cũng giựt mình tỉnh lại, nàng sao cứ như vậy dùng câu đối của Ngũ muội muội. Nghĩ đến đây, nàng lập tức liền không yên lòng, thậm chí, có người đáp lại câu đối nàng ra, nàng cũng không phát hiện, đại phu nhân thấy Hòa Ngọc có chút áy náy hoảng hốt, nắm được tay của nàng, Hòa Ngọc cũng biết lúc này không phải thời điểm suy nghĩ lung tung, chỉ miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Mà lúc này, Hòa Linh liếc lên tầng bốn Tề vương cười ý vị sâu xa, ngay cả vị trí xa, nhưng là vị trí cực tốt, nhìn như vậy, lập tức là có thể thấy trên mặt đài Sở gia đủ loại người. Có lúc không nghe được, cảm giác sẽ bén nhạy hơn, y thấy rõ ràng, Sở Hòa Linh cùng Cô nương tướng mạo xinh đẹp bên cạnh cùng nhau nói nhỏ, lại thấy rõ ràng, nàng thấm nước trà viết chữ. Sở Hòa Ngọc đối tử, căn bản không phải tự mình đối được. Có điều không biết, Sở Hòa Linh tại sao phải làm như vậy. Trong chớp nhoáng này, ông lập tức hiểu lời nói lúc trước của đại tỷ, cũng hiểu vì sao Lục Hàn có chút mê mẩn tiểu cô nương này. Xem ra, nàng quả nhiên là có chút tài mọn! Làm việc có chút cổ quái, không trách được Lục Hàn sẽ chú ý. Ngoại tôn mình là tính cách gì, ông hiểu rõ nhất. Ông đã nói, Hàn Mộc tuyệt đối không thể nào bởi vì sắc đẹp mà đối với một cô nương mười hai tuổi coi trọng như vậy!
"Cữu cữu nhìn cái gì nghiêm túc như vậy!" Chẳng biết lúc nào, Lục Hàn đi tới bên cạnh ông, Tề vương ý bảo y ngồi xuống, cũng không kiêng dè: "Ta đang nghiên cứu Sở Hòa Linh!"
Lục Hàn: "Nghiên cứu nàng làm chi!"
Tề vương mỉm cười: "Ta muốn biết, rốt cuộc ngoại tôn ta coi trọng, là dạng người gì! Ngươi là con trai duy nhất của đại tỷ, ta đây làm cậu, tuyệt đối không thể mặc kệ ngươi!"
Lục Hàn: "Ha ha!"
Chính là bởi vì mẫu thân y, nên mấy cữu cữu đều hết sức quan tâm y, Lục Hàn từ nhỏ đến lớn chính là kinh thành Tiểu Bá Vương, mặc dù trưởng thành tính tình hình như thay đổi, nhưng trong xương rất nhiều thứ cũng không đổi! Tề vương liếc mắt nhìn Lục Hàn, không tiếp tục nói hết!
Ngược lại Lục Hàn, y cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Hòa Linh, cùng Tề vương nói: "Cữu cữu cảm thấy, con nếu như lấy vợ, thì Sở Hòa Linh như thế nào?"
Tề vương theo tầm mắt của y nhìn, khách quan nói: "Tướng mạo đẹp, gia thế giống như nhau, có tâm cơ! Xứng ngươi, kém mấy phần!"
Lục Hàn thật dài"Nha" một tiếng, nói: "C
Mỹ nhân có tâm cơ, đấu mới thú vị. Nếu như dịu dàng ngọt ngào, ngược lại không thú vị. Chẳng lẽ tứ cữu cữu hướng về phía tứ cữu mẫu, thú vị sao?"
Tề vương đánh y một cái, "Mợ ngươi, là ngươi có thể chọc ghẹo hay sao? Tốt hay không được, không cần ngươi đến nói!.com Hơn nữa, mỗi người yêu cầu khác nhau. Ta cảm thấy mợ ngươi có thể vì ta chăm sóc tốt hậu viện như vậy rất tốt! Nếu như quá tính toán, ta ngược lại không thích!"
Lục Hàn chậc chậc lắc đầu: "Vậy mắt nhìn của chúng ta không giống nhau rồi!"
"Ngươi bây giờ còn trẻ, cũng không hiểu, đại gia khuê tú, dịu dàng hiểu chuyện biết rõ đạo lý, mới là quan trọng nhất. Gia hòa vạn sự hưng!"
"Cho nên nói, người với người là khác nhau!"
Cữu cữu ngoại tôn hai người hàn huyên, tái thi hội mặc dù lâu, nhưng cuối cùng cũng đã tới hồi cuối, lần này đấu đến thắng lợi sau cùng, là nữ nhi Chu thượng thư Chu tiểu thư. Chu tiểu thư này, Hòa Linh cũng không có quá nhiều ấn tượng, ngược lại cũng không để ý. Tóm lại ai là thủ khoa, cùng với nàng cũng không có cái gì quan hệ. Cũng cho đến kết thúc, Hòa Chân mới đem nha hoàn vội vã trở về, lão phu nhân liếc nàng một cái, hết sức không thích, nhưng không có hỏi nhiều hơn.
Lý Mộng âm thanh không lớn không nhỏ, cùng bên cạnh Hòa Linh nói: "Tám phần là rơi trong cầu tiêu rồi!"
Hòa Linh nhìn áo của nàng ta có chút không ngay ngắn, lập tức hoài nghi. Nàng có thể phát hiện, người khác chưa chắc không thể, lúc này đại phòng và tứ phòng cũng khiến nàng phiền chết, nghĩ đến bọ họ sẽ tra hỏi đủ thứ. Khó được, Hòa Linh không có lên tiếng. Đợi một nhà Hòa Linh rời đi, hoàng thân quốc thích cơ bản đã đi hết, Lục Hàn cũng không xuất hiện, điểm này Hòa Linh không có chút nào ngoài ý muốn, Lục Hàn loại đó thân phận, cũng không thể chạy xoay chung quanh nàng! Hơn nữa, bọn họ cũng không thể coi là có quan hệ gì, nếu như vậy cũng không cần thiết tiễn nàng.
Lên xe ngựa, Lan Thị liền vội vàng hỏi: "Con rõ ràng có thể đáp được, vì sao không biết nói, ngược lại viết ra ngoài làm gì!"
Hòa Linh ngẩng đầu: "Người nói cái gì vậy! Con cũng không biết người nói gì!"
Lan Thị lại muốn hỏi, thấy Hòa Linh hai mắt nhắm nghiền, nàng tựa vào giường trong kiệu làm nũng: "con có chút mệt mỏi, một lát thôi! Trở về còn phải giải thích!"
Hòa Linh nói đúng, quả nhiên, xe ngựa trở về, đợi nàng vào phủ đệ, lão phu nhân lập tức gọi nàng qua, vừa vào cửa, liền nghe lão phu nhân quát lớn: "Linh tỷ nhi, ngươi nói cho ta biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Hòa Linh cảm thấy, Sở gia luôn áp lực như vậy, đại khái đều là lỗi của lão phu nhân, lão tướng quân cũng coi là một người tinh minh, nhưng phần lớn mấy nhi tử đều giống lão phu nhân, mà lão phu nhân, quá ngu! diendanlqd.com Người ngu xuẩn không cần gấp gáp, giống như là biểu cả nhà nàng Lan Vân, y biết mình ngu xuẩn, cho nên chưa bao giờ sanh sự. Ngu xuẩn còn không tự biết, mới phải đáng sợ nhất, mà nhà bọn họ vị này, vừa vặn chính là tính tình như vậy, nghĩ đến đây, Hòa Linh thật sự nên vì mình nhỏ một giọt lệ cay đắng rồi! Toàn đụng phải những loại người này! Nếu nói trong nhà bà đấu đá, đều là mất mặt bà!
"Tổ mẫu nói cái gì vậy thật là thú vị. Con vốn không biết người nói gì! Con không có đối đáp văn thơ, cũng không có đi nhà xí. Người nói như vậy, thật là không có đạo lý!" Hòa Linh dáng vẻ buồn bực.
Sở thị lập tức nhảy ra ngoài: "Mẫu thân nói là đối ngẫu văn thơ ở tái thi hội. Tại sao ngươi muốn làm như vậy, ngươi nói, có phải Mộng nhi nghĩ ra được, bị ngươi cố ý viết ra phải không, ngươi nói! Ngươi nói!"
Hòa Linh chân thành nhìn về phía Sở thị, nghiêm túc hỏi "Cô, buổi sáng người uống thuốc chưa vậy?"
Nhị phụ nhân cười ha ha! Trong nhà này, có thể không có quy củ như vậy, cũng chỉ có một mình nàng! Sở thị tự nhận là bây giờ trong tay không có nhược điểm của Hòa Linh, cũng không sợ, lập tức nhà ở đến phía nàng, bộ dạng muốn động thủ, "Ngươi nói cái gì! Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ai cho ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy, lần này ta phải giáo huấn ngươi! Để cho ngươi biết một sự lợi hại của ta, đừng tưởng rằng ta là dễ bị khi dễ! Mẹ ngươi không dạy ngươi, thì để ta dạy ngươi!" Quả thật muốn ăn người!
Hòa Linh nhíu mày: "Hả? Dạy ta? Dạy ta cái gì? Dạy ta nuôi một tên mặt trắng xem như nhi tử ở trong phòng sao? Cũng không biết là nhi tử hay còn là cái khác!" Hòa Linh cho tới bây giờ đều không phải cái loại mặc cho người ta khi dễ, mặc dù Sở lão tướng quân luôn dặn dò không thể nói bậy, nhưng Hòa Linh cũng không khách khí. Đắc tội nàng, nàng cũng không phải cái loại sẽ nhịn người khác!
Lời nói của Hòa Linh khiến mọi người lập tức liền ngây ngẩn cả người, còn không đợi bình tĩnh lại, Sở thị liền thẹn quá thành giận tát tới, Hòa Linh nắm được cổ tay của bà, Sở thị đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, chính bà cũng không biết tại sao lại như vậy, Hòa Linh thong thả ung dung rút trâm cài tóc trên đầu ra, Sở thị lập tức biến sắc!
Lan Thị vội vàng: "Linh tỷ nhi, con đừng kích động, đừng xúc động! Mọi việc còn có tổ phụ và cha con thay con làm chủ, con chớ có làm loạn!" Bà rất sợ, rất sợ Linh tỷ nhi tâm tình không sẽ đâm cây trâm.
Từ lần trước thấy nàng đối phó Lý Hiển, Lan Thị hiểu, nữ nhi này là thật dám xuống tay!
"Biểu muội, là mãu thân ta sai rồi, có điều bà cũng là trưởng bối của muội, muội bỏ qua cho bà đi!" Lý Mộng rốt cuộc mở miệng!