Mục lục
Quý Nữ Yêu Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Thị kiến thức cạn, dễ bị người khác thuyết phục, mặc dù giọng nói Hòa Linh có chút lạnh nhạt, nhưng lại có thể trúng tâm lý bà, quả nhiên, bà không nói thêm nữa! Hòa Linh thở dài một tiếng, vuốt vuốt ngực, đem thuốc đắng uống một hớp, vội vàng lấy một miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng. Nàng ở kiếp trước, thuóic đắng cớ nào cũng có thể uống, nhưng bây giờ không được vậy,.com yếu ớt vô cùng. Mà yếu ớt, hoàn toàn không phải là được sủng hư, mà là mình nuông chiều mình, nghĩ tới đây, nàng không nhịn được cười. Đại khái trên đời này người như nàng, thật đúng là ít có. Có điều ngẫm nghĩ ra, có thể có người giống nàng trải qua quỷ dị như vậy, cũng chỉ có một người như nàng thôi!

Hòa Linh mặc dù đẫ ổn, nhưng đầu vẫn còn hỗn loạn, nàng cũng không muốn cùng Lan Thị nói nhiều, chỉ thơ thẩn trở về giường, Lan Thị nhìn nàng buồn bã ỉu xìu, bộ dạng ấm ức. Ngồi ở bên giường dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, "Linh tỷ nhi khó chịu sao? Ta có bảo phòng bếp nấu canh gừng, tốt lắm, con ra mồ hôi, một lát liền hết."

Hòa Linh gật đầu, trả lời nhẹ nhàng một từ “Vâng”.

Lan Thị vẫn không tin tưởng, không yên lòng nói: "Ta đi qua nhìn một chút!" Nói xong đứng dậy đi xem, cũng không sai bảo người khác.

Hòa Linh nhìn bóng lưng Lần thị, không nói ra thể diễn tả. Nàng tự giễu cợt nghĩ, người bệnh bên ngoài yếu ớt, nàng quả nhiên là bị bệnh! Nếu không, sao lại cảm thấy có chút ấm áp? Bởi vì Trí Ninh  quan tâm, hay bởi vì Lan Thị. Ngay cả khi nàng biết, những khả năng này đều là thoáng qua rồi biến mất. Tuy nhiên nó vẫn khiến trong lòng đột nhiên có một tia mềm yếu!

"Thân thể nàng thế nào rồi?" Lục Hàn từ cửa sổ nhảy vào, Xảo Âm Xảo Nguyệt hai nha hoàn nhìn thấy, đều tức không thể đánh tới, nếu như không phải người này, tiểu thư nhà bọn họ sẽ không bệnh.

Mà Hòa Linh càng giận hơn, nàng nhìn chòng chọc vào Lục Hàn, quả thật như muốn ăn thịt người, nhìn nàng mắt mở thật to, diendanlqd.com Lục Hàn đi tới bên giường, nhìn nàng từ trên xuống dưới, Hòa Linh vẫn như cũ một thân Hồng Y, tóc dài xõa nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, ngay cả như thế, ánh mắt vẫn rất hung ác!

Lục Hàn trong tay xách theo rổ, y mở rổ ra, nói: "Ta chuẩn bị cho nàng chút thức ăn."

Hòa Linh cười lạnh: “Huynh chẳng lẽ cho là, ta sẽ vì một chút ăn này mà bỏ qua cho huynh sao? Lục Hàn, bệnh thương hàn hôm nay, ta tất nhiên sẽ trả lại cho huynh gấp trăm ngàn lần!"

Kiều diễm khuôn mặt nhỏ bé lãnh nhược băng sương, chỉ là Lục Hàn cũng không quan tâm, không chỉ làm lơ, còn ngồi vào bên giường, Hòa Linh nắm móng tay, suy nghĩ hiện tại có nên giết chết ý liền không.

"Muốn giết ta sau này còn có thời gian, hiện tại  thân thể nàng hết sức yếu ớt, coi như giết chết ta rồi, nàng cũng không thể xử lý hiện trường, vẫn muốn như vậy giết chết sao?" Lục Hàn mang nét cười, hết sức dịu dàng.

Chất vấn như vậy còn có thể dịu dàng thật là làm cho Hòa Linh cả người tóc gáy cũng dựng đứng lên, nàng cau mày nhìn Lục Hàn, lạnh buốt nói: "Ngươi thật đúng là nghĩ cho ta."

Lục Hàn gật đầu: "Ta dĩ nhiên là vì nàng lo nghĩ, dù nói thế nào, nàng cũng bởi vì ta mới bệnh thương hàn, như thế nào? Có dễ chịu hơn chút nào hay không?" Lục Hàn vừa nói vừa đứng dậy, y đi tới trước bàn rót một chén nước, "Uống chút nước nóng cũng có thể thoải mái một chút!"

Hòa Linh mắt trợn trắng, nàng đã cảm thấy, những người này đầu óc không tốt chút nào, uống nước uống nước uống nước, chẳng lẽ uống nước là có thể khỏe lên sao? Không có thấy sách thuốc nào viết quá như vậy!

Hòa Linh lười phản ứng lại Lục Hàn, "Không muốn uống! Đừng vòng vo!"

Lục Hàn lấy nước để lại trên bàn, nói: "Nghe nói, Mai Cửu hôm qua đã tới? Thế nào, y muốn lấy thân để hứa hẹn sao?" Y giống như vô tình hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hòa Linh, một chút cũng không rời mắt!

Hòa Linh cảm thấy Lục Hàn này làm việc thật thú vị, y tới đây, tám phần là vì dò xét tin tức Mai Cửu, cái gọi là nhìn nàng, cũng chỉ là giả thôi. Ngươi xem, người này có thể vụng về như vậy. Không biết, có thật là y hổ thẹn trong lòng! Dĩ nhiên, nói lòng y nghi ngờ áy náy, Hòa Linh cũng không tin.

"Huynh yên tâm đi, coi như y lấy thân báo đáp, ta cũng sẽ cho ngươi lưu một vị trí. Mỗi ngày quật huynh một vạn lần, nếu không sao có thể bình phục nội tâm thương tổn của ta?" Hòa Linh bày ra một bộ dáng vẻ con nhà giàu.

Lục Hàn không lạ gì biểu hiện như vậy của Hòa Linh, cho nên biết nàng đã lâu, y cũng hiểu tính tình Hòa Linh là dạng gì! Thật ra thì nha đầu Tiểu Linh Đang này mặc dù hỉ nộ vô thường, cả ngày bắt được người nào cắn người nấy, nhưng chỉ cần nắm trúng tim nàng, ngược lại không có gì ngoài ý muốn, ddlwquydon.com nhưng nếu như nói bắt được nàng, đó là không thể rồi! Lục Hàn thậm chí suy nghĩ, coi như dùng người của Sở gia để uy hiếp nàng làm chuyện gì, nàng có thể đi vào khuôn khổ hay không, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không có khả năng! Cũng không biết, là ảo giác hay là cái khác, tóm lại cảm thấy, Tiểu Linh Đang đối với người của Sở gia cũng không thiết tha lắm!

"Ta hết sức mong chờ cuộc sống như thế, chỉ là, ngươi cũng phải có năng lực mưới được, đừng cạy mạnh sẽ ngã đau!" Lục Hàn ý vị sâu xa.

"Linh tỷ nhi, canh gừng đến rồi!" Ngoài cửa truyền đến  âm thanh của Lan Thị, chỉ lát nữa là vào cửa, Lục Hàn tung người một cái, cư trú trên xà nhà.

Hòa Linh nhìn cái rổ trên bàn, cười lạnh, Xảo Nguyệt sẽ phải dọn dẹp, Hòa Linh lắc đầu một cái. Cũng chỉ là công phu thoáng qua, Lan Thị tiến vào cửa, đại nha hoàn bên cạnh bà bưng canh gừng đến, "Uống nhanh chút canh gừng sẽ trừ đi hàn."

Hòa Linh khéo léo, Lục Hàn ngồi ở trên xà nhà nhíu mày, thật hiếm khi thấy nàng biết điều như vậy, nói đến lần trước, nàng không biết thân phận của y, chỉ sợ giết người diệt khẩu. Đại khái cũng chỉ như vậy một lần thôi, lần sau không để xuống hạ phong, một tiểu cô nương gia, lại hung tàn khác thường, cũng không biết là bởi vì  Sở gia quá mức hung hiểm, vẫn là nàng quá mức đột biến! Bất quá mặc kệ loại nào, theo ý y, cũng hơi quái dị!

Hòa Linh uống xong canh gừng, khoát tay, "Mẫu thân để cho con ngủ một chút nữa!"

Lan Thị gật đầu, vốn cũng không nhận thấy được rổ trên bàn, nàng phân phó hai nha hoàn phục vụ Hòa Linh, sau lại nhắc nhở mấy câu rồi rời đi, cũng không lưu lại lâu.

Hòa Linh vẻ mặt nhàn nhạt, không vui vẻ, cũng không buồn phiền, chỉ là bình tĩnh nhìn tất cả. Lan Thị đi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà: "Xuống đây đi!"

Lục Hàn nhìn mẫu tử Hòa Lin tiếp xúc, quái dị không nói ra được, chỉ cảm thấy có chút không đúng. Nếu không cẩn thận nghĩ, lại cảm thấy bình thường, dù sao, thiên hạ rộng lớn, quan hệ mẫu tử chưa thấy thì thật giống nhau!

"Cái giỏ để ở trên bàn rõ ràng như vậy, mẫu thân nàng lại không nhìn thấy." Lục Hàn không có chút nào khách khí.

Hòa Linh liếc y, trong lòng chỉ nói người này cố ý, đây không phải là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì sao! Xoa xoa cánh tay đang tê dại của mình, Hòa Linh đang suy nghĩ làm thế nào cho y đẹp mặt, trước khi sống lại còn không nói, sau khi sống lại, Lục Hàn  liến tiếp khiến cho nàng khó chịu! Quả nhiên kiếp trước nghĩ người này như ngọc công tử thật sự là hết sức ngây thơ! Nếu chưa từng thấy, không thể nào căn cứ vào người khác miêu tả mà tùy tiện phán định người này là người tốt! Dù gì, người nào cũng đều cẩn thận tiếp xúc mới biết người này là tốt hay xấu. Mù quáng phán đoán, chỉ biết tự vỗ bạt tai!

"Mẫu thân ta có thấy hay không không quan trọng, dù thấy được, ta tự nhiên cũng có thể lấp liếm cho qua, ngược lại huynh...huynh cố ý đặt cái giỏ ở trên bàn cũng không cất đi, vì sao đây? Chẳng lẽ, huynh cảm thấy ta nên gọi huynh xuống, dẫn người tới đây tóm huynh? Quả nhiên là cực kỳ thú vị! Thế nào, huynh muốn ra ánh sáng ở trước mặt mọi người?" Hòa Linh tựa đầu giường, sợi tóc rũ xuống phía trên váy, quanh thân một vẻ đẹp lười biếng, nhưng Lục Hàn xem ra, Hòa Linh không có một chút hơi thở dịu dàng đáng yêu nào. Hoặc là nói, mặt nàng không chút thay đổi cũng may, nhưng phàm là vẻ mặt, hoặc cười hoặc giận, cũng khiến người ta tỉnh khỏi vẻ đẹp của nàng

“Nàng sao bết được nói rõ xem ta qua loa tắc trách chỗ nào? Tiểu Linh Đang, cũng không phải chỉ có nàng làm được. Lại nói cùng lắm thì, ta có thể cưới nàng. Ta thích cùng mỹ nhân độc địa cả ngày đối đầu, như vậy mới thú vị!" Lục Hàn thong thả ung dung ngồi vào bên cạnh Hòa Linh, cũng không quản ánh mắt Hòa Linh giống như muốn ăn thịt người, có thể để cho Tiểu Linh Đang tức giận, quả nhiên là một chuyện vui!

Có lẽ trong ánh mắt Lục Hàn vui sướng quá mức rõ ràng, Hòa Linh lập tức nhận ra được sở thích buồn nôn của tên này, trầm ngâm một chút, Hòa Linh đột nhiên có động tác, trực tiếp đưa tay lên trước, Lục Hàn cũng không thấy trong tay nàng có cái gì, nhưng vẫn lách mình tránh ra, Tiểu Linh Đang xem ra tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, y cũng không mạo hiểm. Lục Hàn tránh thoát động tác của Hòa Linh, trở tay cầm cổ tay của nàng, Hòa Linh thuận thế lộn ngược, ngay cả Tiểu Linh Đang chỉ là một cô nương mười hai tuổi, Lục Hàn cũng vẫn cảnh giác, y buông tay né tránh, lại bị Hòa Linh trực tiếp đạp một cước.

Sức đôi chân nhỏ của Hòa Linh không lớn, Lục Hàn cũng không cảm thấy thương tổn, nhưng bị Tiểu Linh Đang đạp phải, luôn là nói thì dễ mà nghe thì khó. Y chộp ngay lấy tay Hòa Linh, nghiêng về phía trước đè nàng xuống, không chỉ có nắm lấy cổ tay nàng, cũng dùng đầu gối đè lại chân của nàng.

Hòa Linh cười lạnh: "Ngươi muốn làm gì!"

Lục Hàn dở khóc dở cười, "Ta còn không đến nỗi bụng đói ăn quàng khi dễ một tiểu nữ hài nhi bị bệnh chứ? Chỉ là tiểu nữ hài nhi quá bướng bỉnh, cần giáo dục một chút thôi!"

Hòa Linh: "A, dạy dỗ!" Vừa dứt lời, môt cách hay, chân nàng tránh thoát, nàng nặng nề húc lên trên......

Lục Hàn lập tức sắc mặt tái nhợt buông Hòa Linh ra, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống. Hòa Linh thừa dịp khoảng cách ngồi dậy, hai nha hoàn liền vội vàng tiến lên, cũng không phải lúc nãy bọn họ phản ứng chậm, chỉ là không dám làm loạn, sợ bị thương tiểu thư nhà mình, hơn nữa tiểu thư trước kia cũng đã thông báo, nếu như nàng và người khác nháo lên, các nàng phải tránh xa một chút, họ dù xông lên, cũng không có tác dụng gì, cũng là cho nàng thêm phiền toái, chính nàng có thể xử lý tốt. Bị thua thiệt, là chuyện của nàng!

Mặc dù lời nói không phải như vậy, nhưng hai nha hoàn lại cảm thấy, lực chiến đấu của mình, quả thật không được, họ không phải sợ tiểu thư thua thiệt, mà là sợ cho tiểu thư thêm phiền toái! Hòa Linh từ dưới cái gối trực tiếp móc ra chủy thủ đâm tới, ngay cả khi Lục Hàn bị thương, nhưng ánh lạnh chợt lóe, cũng tránh khỏi, hắn quỳ một chân xuống đất, trên mặt vẫn cười nói, "Tiếp tục!"

Khiêu khích như vậy, Hòa Linh thật sự không có khách khí tiếp tục xông, mặc dù nàng chỉ biết mấy chiêu đơn giản, nhưng thắng là ở thân thể mềm mại nhỏ nhắn, một đường quét chân, trực tiếp trở tay đem dao đâm tới!

Lục Hàn đè lại cổ tay Hòa Linh cổ, chủy thủ trên tay rơi xuống đất, Lục Hàn xoay người từ phía sau ôm lấy Hòa Linh, tay của y ôm bụng của nàng, Hòa Linh mặt hơi đỏ lên, cùi chỏ về phía sau đỉnh đầu, Lục Hàn bị nàng đánh trúng một chút, càng thêm ôm sát mấy phần: "Tiểu Linh Đang. Nàng còn không phải là đối thủ của ta, coi như luyện hai mươi năm, ta không để cho nàng...nàng cũng đánh không lại ta!"

"Đánh không lại ngươi? Ta đương nhiên không thể nào đánh thắng ngươi, liền tính ta đánh không lại ngươi, chưa thấy liền nhận định ta không thắng được ngươi...ngươi cho là chỉ có cậy mạnh mà có thể sao?" hai má của Hòa Linh bắt đầu đỏ hơn không giống như lúc đđầu, nhưng Lục Hàn đứng ở sau lung nàng, lại nhìn thấy lỗ tai đang phím hồng của nàng, mặc dù Hòa Linh là ngườ tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa. Nói nàng hoàn toàn bình tĩnh, Lục Hàn không tin.

Không biết sao, nhìn lỗ tai tiểu Cô nương đỏ, Lục Hàn liền hết sức vui mừng.

Ngón tay Lục Hàn nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, Hòa Linh khinh bỉ nói: "Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, ta đụng phải ngươi, cũng chưa có lúc nào tốt."

Lục Hàn có mấy phần lúng túng, nhưng mà vẫn nói: “Làm người phải điềm đạm một chút tốt hơn."

Hòa Linh cười lạnh, mặc dù tay chân không thể động đậy, nhưng lại dùng sức ngửa người về phía sau, dùng đầu đụng người. Đầu Hòa Linh  đụng phải cầm của Lục Hàn, y bị đau buông tay, Hòa Linh xoay người thêm một quyền. Lục Hàn cảm thấy “trên dưới” của mình phòng bị không được tốt. Tiểu cô nương mặc dù công phu không lớn, lại lien tục ra đòn thô bạo, nhưng nàng có cách làm hay, mình liên tục trúng chiêu. Mặc dù không dám làm nàng bị thương, nhưng phải hoài nghi năng lực của mình!

"Nàng nhất định hận chết ta." Lục Hàn xoa cằm của mình, nói, chỗ này bị đụng có một chút, thật đúng là rất đau! Dĩ nhiên, y biết trên người mình bây giờ đây không phải là chỗ đau nhất, nhưng có nhiều chỗ, thật khong tốt!

Hòa Linh lúc này lui về phía sau một bước, bộ dạng là một cô nương tốt, nàng giỏi nhất là giả trang, đang đợi thời cơ, không có gì thông minh bằng nàng. Bởi vì  cùng y động thủ, hôm nay nàng mồ hôi đã chảy ướt lưng, Lục Hàn thấy, trong lòng an tâm mấy phần, nhưng mà vẫn nói: "Nàng động thủ lần nữa, ta sẽ không khách khí đâu."

Lục Hàn đây là khiêu khích, chỉ là đây cũng không phải lần đầu tiên sau khi ý vào nhà, Hòa Linh cười lạnh định xong lên, nghe được từ cửa truyền đến tiếng bước chân, Hòa Linh dừng lại.

Lục Hàn lắc mình một cái, lần này thật sự nhảy ra cửa sổ, chờ Trí Ninh vào cửa, chỉ thấy tỷ tỷ mình cả người đầy mồ hôi, y cảm thán nói: "Tỷ tỷ sao ra nhiều mồ hôi như vậy?" Chỉ là nói xong lại yên tâm mấy phần, tỷ tỷ tất nhiên sẽ rất nhanh khỏe lại.

Chỉ là rất nhanh, Trí Ninh liền cau mày, bên trong nhà quá loạn, hơn nữa trên bàn còn có một cái rổ, y không phải đứa ngốc, tự nhiên đoán được có người tới đây, y nghi ngờ liền hỏi.

Hòa Linh vốn là không muốn giải thích, nhưng không nói sợ Trí Ninh lo lắng lại dây dưa, hiện tại lúc này, nàng thật có chút mệt mỏi, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Mới vừa rồi một kẻ thù của ta tới, xem ta chết hay chưa, vì vậy chúng ta đã động thủ!"

Trả lời như vậy, thật là làm cho người ta hoảng sợ, cũng may, Trí Ninh đã quá rõ tỷ tỷ nhà mình luôn nói lời kinh người, mặc dù trong lòng hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi nhiều hơn, nhịn trở về. Lúc này, nghỉ ngơi thật tốt mới phải. Nghĩ như vậy, y lại không dây dưa chuyện này, chỉ ra khỏi phòng. Ra nhiều mồ hôi như vậy, nên thay áo quần.

Chờ bên trong nhà yên tĩnh trở lại, Hòa Linh dao động chân, chuông nhỏ trên chân phát ra âm thanh thanh thúy, Hòa Linh lầm bầm: "Cũng không nghĩ, cái thứ đen đủi  này còn có chút chỗ dùng!" Tối thiểu động đậy một chút, toàn thân mồ hôi, bệnh của nàng dường như cũng khá rất nhiều.

Hòa Linh xuất mồ hôi, sảng khoái tinh thần, sai bảo Xảo Âm đem cái rổ tới, kiểm tra xem có gì. Túc thành Hầu phủ quả nhiên là được thiên gia ưu ái nhất, vật hiếm lạ cũng không ít, ngoài một chút đồ ăn vặt, cũng không thiếu các món thuốc bổ trân quý. Dạo này, có chút thuốc bổ trân quý, dù có tiền cũng khó mua được! Hòa Linh nhìn Nhân Sâm, chỉ cảm thấy chất lượng là tốt không thể tốt hơn, người bình thường khó có được.

“Các ngươi nói trời lạnh đem cây củ cải này hầm với chút trứng tôm sẽ hế nào?"

"Ầm", nha hoàn ngã xuống!

Có thể đem Nhân Sâm thượng hạng ví như củ cải, cũng chỉ có người như tiểu thư họ! Chỉ là, nhìn tiểu thư ánh mắt mang nét cười, biết nàng đang đùa giỡn.

Xảo Âm tổng kết: "Tiểu thư tâm tình rất tốt!"

Hòa Linh một cái vỗ tay vang lên, "Đã đoán đúng!"

Đúng là đã đoán đúng, Hòa Linh cảm thấy, mình chiếm tiện nghi, mà không lợi dụng cái kia......

Lục Hàn che chỗ không thể nói của mình, đứng ở trong góc vườn hoa, động cũng không thể động, bên cạnh Thôi Ngọc đồng tình hỏi "Chủ tử, ngài không sao chứ?"

Lục Hàn thật sự không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng này, nhưng là......Y lau sạch mồ hôi, "Không khỏe!"

Đạp cái vị trí kia, ngươi nói có thể khỏe hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK