"50 vạn lượng trong con mắt người bình thường, thật đúng là quá nhiều, nhưng so với Tô thần y thì giá tri những thứ này thật ra không nhiều lắm. Hơn nữa, tại sao lại muốn đổi lấy tiền chứ?" Đó không phải oán trách, chỉ là nghiêm túc hỏi. Nếu như là Lan Đại Phú, đổi thành buôn bán thích hợp hơn.
Hòa Linh hôm nay có chút mệt mỏi, nàng lười biếng nói: "Cữu cữu làm sao có thể bảo đảm, Tô thần y nhất định có.com thể khiến Mai Cửu khỏi bệnh? Nếu như y chết thì sao? Đổi người chủ mới, cũng có thể hủy giao ước! Hơn nữa, hạng người như Mai Cửu muốn tiền thích hợp hơn, có điều người cũng đừng cảm thấy thua thiệt. Chúng ta lần này thật ra là giả vờ nhượng bộ, Mai Cửu không phải đứa ngốc, trong lòng y có bao nhiêu tin tưởng. Cháu tin, sau này có buôn bán, chỉ cần trực tiếp tới cửa nói là được, coi như không có chuyện này, lấy ra thành ý của mình, nếu như vậy, sau này sẽ tốt hơn. Nói không chừng, vừa đưược tiền, chúng ta cũng có thể được môt cuộc buôn bán. Ngàn vạn lần không được làm cho người ta cảm thấy thiếu ân tình của mình, có lúc ân tình lớn, cũng sẽ thành thù đấy! Chúng ta làm ăn như vậy, Mai Cửu sẽ hiểu, lần sau cùng chúng ta làm ăn sẽ không thiệt thòi!"
Lan Đại Phú nghĩ quả đúng vậy, thật ra thì nếu như cho ông thời gian, ông chưa chắc tin, nhưng rất nhiều việc muốn nhanh chóng, thì ngay tại lúc tình huống cấp bách, có thể nghĩ đến thấu đáo như vậy, đã rất giỏi rồi, nghĩ đến đây, ông cảm khái nói: "Ta cùng với Linh tỷ nhi giao hảo, thật đúng là tốt rồi."
Hòa Linh đem 50 vạn lượng ngân phiếu đưa cho lan Đại Phú: "Cữu cữu cầm đi, đây là phần của người."
Lan Đại Phú vội vàng từ chối, kiên quyết không chịu nhận, có thể tìm được Tô thần y, kế tiếp còn được nhiều cơ hội hợp tác hơn, số tiền này, y cũng không thể lấy, nếu như không phải Linh tỷ nhi, y sợ là từ chuột động cũng không bay ra khỏi Tô thần y, càng không ngờ, tiêu thiếp mất tích của phủ Thừa Tướng cùng chuyện này có quan hệ.
Hòa Linh kiên trì: "Người cứ thu đi, đều cần phải vậy. Nếu như cữu cữu không lấy, vậy thì về sau chúng ta cũng không cần thiết gặp nhau nữa. Mọi việc đều có qua có lại, chuyện này, cháu không hy vọng có nhiều người biết. Lan Vân bên kia......" Hòa Linh thật ra có chút lo lắng Lan Vân. Lan Đại Phú là giả vờ thật thà, còn Lan Vân nhưng là thật.
"Nó dám đi ra ngoài lắm mồm một chữ nào, ta chặt nó cho heo ăn!" Lan Đại Phú trợn mắt.
Xảo Âm Xảo Nguyệt: "......"
Hòa Linh cười yếu ớt: "Dù thế nào cũng là con ruột, không đến nỗi ác độc như vậy chứ? Thật ra thì biểu ca chỉ là có chút đơn thuần mà thôi."
Lan Đại Phú lau mồ hôi cười, nói thật, ông đã từng có ý định, muốn cho Lan Vân cưới Hòa Linh, dù sao là hôn sự của biểu ca biểu muội một nhà, nhưng ý nghĩ như vậy cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh, ông vứt bỏ ý nghĩ này của mình, hiện tại ông lại nghĩ, nếu như ông cứ nghĩ đến việc đó nhiều, thì chính là một đao đâm chết mình. Linh tỷ nhi như vậy, Lan Vân nhà bọn họ thật đúng là không xứng với nàng, hơn nữa, nếu như nhi tử rơi vào tay Linh tỷ nhi, sợ là...... Ách! Lan Đại Phú quả thật không dám nghĩ.
"Con yên tâm, Lan Vân bên kia ta nhất định sẽ coi chừng. Có điều tiền này......"
Hòa Linh lười biếng tựa vào trên nệm ghế, có chút không nhịn được: "Cữu cữu cũng đừng từ chối, đây là cần phải vậy. Vả lại cháu cũng tiêu không ít tiền của người. Đây là phần ngươi nên nhận, người cũng có gánh chịu chút nguy hiểm!"
Hòa Linh kiên quyết như vậy, Lan Đại Phú suy nghĩ một chút, cũng không làm kiêu, gật đầu nói: "Vậy nghe theo lời cháu, có điều ta đi mấy ngày về Giang Nam một chuyến, ta nghĩ, để Lan Vân ở lại kinh thành, có chuyện gì cháu dặn dò nó đi làm. Mặc dù nó chẳng phải thông minh gì, nhưng làm việc cũng tạm được, võ nghệ không tồi, cháu giao phó cho nó, không thành vấn đề. Dù gì cũng là người mình!"
Hòa Linh gật đầu, nhận phần ân tình này.
"Giang Nam bên kia, ta có việc gì cần làm không? Biểu thiếu gia đó nhà các ngươi, phải làm gì?" Lan Đại Phú nghiêm nghị hỏi.
Hòa Linh cười lạnh: "Không cần. Chờ Lý gia tự mình đi điều tra, như vậy mới thú vị. Về phần bọn họ, ha ha, bọn họ dám náo loạn, cháu sẽ không để yên cho bọn họ." Hòa Linh dáng vẻ nghiêm chỉnh, dù cười lạnh, cũng rất xinh đẹp đáng yêu, xinh đẹp không gì sánh được. Chỉ có Lan Đại Phú biết, ngoại sinh nữ của ông không phải người đơn giản, càng xinh đẹp, trong lòng càng thấy rét run, có điều cũng may, ông sớm phát hiện ngoại sinh nữ của mình chính là không phải là người đơn giản, đứng cùng với nàng ở một trận doanh, có lúc người nên như vậy, đầu óc tỉnh táo có thể tránh khỏi rất nhiều vấn đề, hiện tại ông càng ngày càng cảm thấy, mình là cực kỳ có mắt nhìn. Mặc dù ông không phải đứng đầu về thông minh, nhưng lại giỏi nhất xem xét thời thế.
50 vạn lượng, đây tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, dù là ông tặng cho Hòa Linh Tiểu Hương lê, dù là ông mua cho Hòa Linh rất nhiều quà, thế nhưng cũng chỉ là không đáng kể. Ở kinh thành chi phí sinh hoạt của đại hộ nhân gia, cũng chưa chắc dùng đến 50 vạn lượng. Nhà bọn họ keo kiệt vậy, càng không thể...... Phi phi phi, thế nào cũng nói mình keo kiệt! Lan Đại Phú tự quyết định, trở lại Giang Nam, chuyển chút đồ hiếm vào kinh đưa cho Hòa Linh, cũng không uổng phí Hòa Linh chỉ giáo lần này. Ông chỉ là giúp đỡ giấu người thôi. Mặc dù nhìn như quan trọng, nhưng không có ai thấy!
"Ta ngày mai đi! Qua vài ngày xử lý một chút là có thể trở lại."
Hòa Linh gật đầu, thật ra thì thời điểm kiếp trước, Lan Đại Phú cũng không có lưu lại Vĩnh An lâu như vậy, xem ra, có một số việc nhỏ đã thay đổi. Lan Đại Phú trở ra chính là cùng Lan thị chào tạm biệt. Nghe nói một mình Lan Vân ở lại kinh thành, lại nghĩ đến căn phòng kia của Lan Đại Phú, ngay cả một người làm cũng không có, Lan thị chủ động nói bảo Lan Vân đến trong phủ ở. Đúng lúc này Sở Phi trở về, Sở Phi đối với Lan Vân ấn tượng cũng cực tốt, nghe Lan thị vừa nói như thế, cũng đồng ý, ai có thể nghĩ tới, Lan gia trưởng công tử có tiền như vậy, ngay cả một người làm cũng không có, về phần gã sai vặt, chỉ nghĩ cùng đừng nghĩ rồi. Nghĩ tới điều này, Sở Phi lần nữa khẳng định gọi Lan Vân sang.
Lan Đại Phú người này mặc dù keo kiệt, nhưng không thích chiếm tiện nghi, ông và người bình thường cũng không giống nhau, ông cảm thấy, chiếm tiện nghi, trên căn bản cũng là tham lam. Cho nên ngay từ khi bắt đầu thà không chiếm! Nhưng mà nghĩ đến Sở Hòa Linh năng lực gây chuyện thị phi trước sau như một, ông lại cảm thấy, cho phép Lan Vân lưu lại cũng tốt, tối thiểu có thể tiếp ứng khẫn cấp. Nghĩ như vậy, ông không chừng chừ hỏi "Muội chắc chứ? Hay muội chẳng lẽ đang mưu đồ ta cái gì sao?"
Lan thị cực kỳ tức giận, nện cho ca ca của mình một cái: "Ca ca thật là khiến người ta tức giận, huynh cho rằng ai cũng như huynh sao! Giống huynh lòng tiểu nhân vậy, cũng không biết làm sao lại có thể giả vờ thật thà. Không cần không cần! Cái gì cũng không cần huynh lo! Thiệt là! Bảo Lan Vân tới ở, công tử đại hộ của Lan gia ở Giang Nam, ngay cả một gã sai vặt cũng không có, nói ra thật là làm trò cười cho người khác."
Lan Đại Phú bắt được trọng điểm trong lời nói, "Muội nói mà, cái gì cũng không cần!"
Sở Phi nhìn ông như vậy, cảm thấy không trách được người ta nói không nên dậy nổi vào kẻ buôn bán, thật là quá mức tiểu gia tử khí, nhưng mà vẫn là nói: "Để cho nó tới ở thôi. Dù thế nào cũng là cô cô của mình, một mình nó ở bên ngoài, cũng không an toàn."
Mặc dù Lan Vân công phu không tệ, nhưng tuổi cũng không lớn lắm, là người ra đời không lâu. Nghe bọn họ nói như vậy, Lan Đại Phú không thể từ chối, nhưng mà ông liên tục báo cho Lan Vân, muốn y chăm sóc tốt biểu muội mình, chăm sóc nhiều một chút, đặc biệt là lúc biểu muội gây chuyện. Lan Vân nghe, không ngừng gật ddlequydon.com đầu liên tục, cũng không hiểu là như thế nào! Biểu muội nhà y, căn bản cũng không có lúc nào không gây chuyện. Lan Vân nghĩ như thế. Y từng nghĩ biểu muội mình là cây đèn đã cạn dầu, nhưng lại không ngờ là vào ở trong phủ ngày đầu tiên, biểu muội mình liền gây sự.
Rõ là...... Quá dũng mãnh!
Vả lại, chuyện này còn là do Lan Vân đưa tới. Được Sở Phi đồng ý, Lan Vân dọn vào Sở phủ, điểm này Sở lão tướng quân cũng biết được, dĩ nhiên là đồng ý. Lan Đại Phú mặc dù keo kiệt, nhưng lúc tới kinh thành, cũng sẽ mang chút đồ thú vị, đối với người già bọn họ cũng không hẹp hòi. Lan Vân bên cạnh đều không có một người làm, tới bên này ở cũng là có thể. Nhưng có người trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Mà người này chính là kẻ không gây chuyện sẽ chết Lý Hiển! Lý Hiển nghe nói Lan Vân vào phủ, càng cảm thấy là Lan gia điều tra được những thứ này mới nói cho Sở Hòa Linh, vì vậy hết sức căm thù Lan Vân. Hơn nữa, y là ngoại tôn Sở lão tướng quân, đương nhiên có thể ra vào tự do, Lan Vân tính là gì, cũng chỉ là chất tử của Tam phu nhân thôi! Một người ngoài, thế nhưng cũng có thể vào ở. Y thậm chí hoài nghi, Lan Vân chính là vị hôn phu tương lai Tam Phòng tìm cho Hòa Linh, nghĩ đến cũng đúng, thân thể nàng như vậy, muốn gả ra ngoài nhất định là không được khả quan. Nhưng nếu là Lan Vân thì không cần bàn những thứ khác, dù sao cũng là biểu ca biểu muội. Hơn nữa Lan gia là Thương Hộ, thân phận không cao, cưới Hòa Linh cũng coi là được.
Nghĩ như vậy, y càng cảm thấy Lan Vân không vừa mắt. Mặc dù nha đầu chết tiệt kia ác độc, nhưng gương mặt đúng là đẹp thật, nói là tiên nữ cũng không phải là quá đáng. Sở gia mấy cô nương này, thì Hòa Linh là phát triển tốt nhất, nàng và Hòa Chân bằng tuổi, nhưng so ra cao hơn rất nhiều, có ngực có eo, đẹp mắt làm cho lòng người không yên. Nếu như tiện nghi cho tên tiểu tử Lan Vân kia, thật là làm cho lòng y sinh oán độc. Y chỉ nghĩ tới, đợi y trở về Giang Nam, trù bị tốt tất cả, tất nhiên khiến cho nàng đẹp mắt, nhất định trói nàng đến Giang Nam. Để cho nàng biết, chọc tới Lý Hiển y, không được sông tốt như vậy. Có điều hiện tại, phải tạm thời nhẫn nại, y cũng nghe nói chuyện nha đầu chết tiệt kia làm mẫu thân té trật chân, thật là một nha đầu liều mạng. Có điều Mộng nhi cũng vô dụng, lúc này ca ca và mẫu thân mình đều xảy ra chuyện, thế nhưng nàng không đi thu thập một chút cái tiểu tiện nhân đó! Nghĩ đến đây, Lý Hiển hận nghiến răng nghiến lợi.
Có điều rất nhanh, y nghĩ ra một kế. Lệnh nha hoàn dìu tới chỗ phòng của Sở thị, hai mẹ con vừa bí mật hiểu rõ mưu đồ với Sở Hòa Linh, bọn họ đều hận đến xương tủy, Nhưng mà lại có chút sợ. Mặc dù tạm thời không thể xử lý nàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không để cho Sở Hòa Linh tốt hơn, nghĩ như vậy, liền truyền ra lời đồn. Cùng biểu ca mình léng phéng, như vậy danh tiếng, của Sở Hòa Linh phải chịu trách nhiệm cũng đáng! Chỉ là hai người căn bản không biết, từng cử động của bọn họ cũng bị Lý Mộng để ý, kể từ khi biết được Lý Hiển không phải là thân ca ca của mình còn tính toán với nàng, tinh thần nàng cảnh giác vạn phần, mặc dù nàng không thể làm gì mẫu thân mình, nhưng mà đối với tên ca ca giả này, nàng nhất định sẽ không khách khí. Còn không đợi Lý Hiển làm gì, Lý Mộng đã ngồi ở phòng của Hòa Linh.
Hòa Linh mỉm cười: "A, y thật đúng là không ở yên nổi."
Lý Mộng tiếp tục nói: "Còn có Hòa Chân, muội phải cẩn thận nàng." Thật ra thì cũng không thể nói Lý Mộng sẽ cùng với Hòa Linh đứng cùng một trận tuyến, chỉ là Hòa Linh giúp nàng, nàng tự nhiên cũng muốn trả lại, đây là phong cách hành sự của nàng. Mặc dù tính toán mẫu thân mình khiến cho trong lòng nàng có chút không thoải mái, Nhưng mà lại dễ hiểu. Thử nghĩ nếu mẹ nàng đàng hoàng một chút, cũng không có gì. Nhìn lại vết thương của Lý Hiển, có thể thấy được nàng vẫn còn thủ hạ lưu tình.
Có lúc nàng suy nghĩ, nếu như không biết trước chuyện tình của mẫu thân và Lý Hiển, nàng cuối cùng có thể sẽ biến thành giống như Hòa Linh hay không. Giống nhau cực đoan. Chỉ là tất cả đèu không có xảy ra, nàng không phải là Hòa Linh, tự nhiên không biết Hòa Linh là ý định như thế nào! Nghĩ như vậy, Lý Mộng lại có chút bình thường trở lại. Mà Hòa Linh nghe được Lý Mộng cảnh cáo, nhịn không được bật cười, nàng giọng nói thanh thúy, giống như hoàng anh xuất cốc, thanh thúy nhưng lại lộ ra một chút yêu mị!
"Sở Hòa Chân là cái loại gì, muội so với biểu tỷ càng hiểu rõ hơn."
"Còn Lý Hiển bên kia, muội tính như thế nào nói? Ta biết được y vừa mua được mấy người làm nhiều chuyện, đã chuẩn bị có hành động." Lý Mộng khẽ cau mày, nàng chán ghét nhất hành động bỉ ổi như vậy, làm mất danh tiếng của một cô gái mà nói, có thể thấy được ác độc như thế nào.
Hòa Linh tức giận đang cầm ly trà, cười ngọt ngào: "Hả? Có người dám nhận tiền của y sao!" Dừng lại một chút, nàng lập tức đổi sắc mặt: "Xem ra ngày thường tiền thưởng Tam phòng chúng ta là để nuôi chó!"
Phủ tướng quân, phóng khoáng nhất chính là Tam Phòng, hiện tại nếu bọn họ ham lợi nhỏ, như vậy Hòa Linh cảm thấy, mình cũng không cần khách khí rồi.
Cũng ngay vào lúc này, Xảo nguyệt thở phì phò từ phòng bếp trở lại, nhìn sắc mặt nàng, Hòa Linh đã khôi phục lại nụ cười, nàng cười yếu ớt hỏi "Thế nào? Bị uất ức sao?"
Xảo nguyệt cắn môi, không biết nên nói hay không.
Hòa Linh thong thả ung dung, "Là có người bên ngoài nói xấu ta và biểu ca, đúng không?"
Xảo nguyệt kinh ngạc một chút, ngay sau đó gật đầu, nàng cắn môi: "Những thứ kia xấu miệng, cũng nên kéo ra ngoài "
Hòa Linh cười yếu ớt, "Phòng bếp người ta nói sao?"
Xảo nguyệt gật đầu: "Vâng, là Thúy Thúy! Nàng làm như ta không biết, tỷ tỷ nàng và Biểu thiếu gia quan hệ rất tốt, nói khó nghe, chính là đã ngủ với nhau, còn tưởng rằng Biểu thiếu gia có thể đem tỷ muội bọn họ đều thu phòng sao!" Không để ý Lý Mộng cũng ở đây, nàng tức giận nói.
Hòa Linh nhìn Xảo nguyệt đang bê món ăn, đưa tay, Xảo nguyệt vội vàng đưa tới, Hòa Linh bưng chén nhỏ, dùng muỗng canh không ngừng mím môi, nhấp đủ rồi, trực tiếp ném trên đất, chén kiểu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hòa Linh cười: "Biểu tỷ cần phải làm chứng cho muội, muội là do ăn cái này mới xảy ra chuyện."
Lý Mộng ngơ ngẩn.
Hòa Linh vừa ngã xuống, Lý Mộng lập tức: "Nhanh đi truyền đại phu, nhanh đi a......"
Xảo Nguyệt có chút mơ hồ, có điều là bên cạnh Hòa Linh đã lâu, lập tức hô to: "Có ai không, mau tới cứu người!"
Chờ Lan thị chạy tới, chỉ thấy Lý Mộng gương mặt gấp gáp: "Tam cữu mẫu, linh tỷ nhi uống đồ ngọt lập tức liền té bất tỉnh......"
Lan thị liếc mặt......