Tim cũng đập nhanh.
Chuyện gì vậy?
Hạ Thanh Hồi lùi về phía sau, "Cái gì....tỏ tình gì, tôi nói rồi mà tất cả là hiểu lầm thôi... Cậu đừng tưởng thật."
"Vậy, "Đan Vân Triệt không muốn bỏ qua, tiếp tục nghiêng người sang, "Nếu tôi nghiêm túc thì sao?"
Hạ Thanh Hồi ngẩn người, loạn xạ đưa tay đẩy anh ra, "Chuyện này kể ra hơi phức tạp, dù sao... không phải như cậu nghĩ."
"Không phải như tôi nghĩ, vậy là thế nào?"
Không biết.
Hạ Thanh Hồi không biết.
Không dám nhìn Đan Vân Triệt.
"Hạ Thanh Hồi."
Đan Vân Triệt nắm lấy một tay của Hạ Thanh Hồi. Thật sự rất dịu dàng. Bốn ngón tay nhẹ nhàng cào lên tay cậu, cào đến trong lòng cậu cũng ngứa ngáy.
"Làm...làm gì vậy?"
"Cậu, ghét tôi sao?"
Lập tức trong thâm tâm cậu xuất hiện hai nhân cách. Một cái tại lớn tiếng lên án: đương nhiên là ghét, ghét sự hoàn mỹ, toàn thân không có khuyết điểm nào của cậu, còn luôn làm mấy hành động kỳ quái với tui. Đương nhiên ghét người biến thái như cậu rồi, ghét muốn chết. Nhưng một cái khác thì nói ngược lại hết.
Nên tin ai giờ?
Đan Vân Triệt vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
Hạ Thanh Hồi trầm mặc rất lâu, sau đó lắc đầu, "... Không ghét."
Đã đến mức này rồi, làm sao mà cậu...có thể ghét người này được kia chứ.
Đáy mắt Đan Vân Triệt cuối cùng cũng xuất hiện nét vui vẻ, "Vậy là được rồi."
Là sao vậy? Nghe cậu nói không ghét nên vui vậy à?
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đuôi lông mày Đan Vân Triệt giương lên, bất ngờ cầm lấy chăn của Hạ Thanh Hồi, một lần nữa trùm cậu lại như một cái lều.
Trộm nhốt cậu lại.
Hạ Thanh Hồi, "Móa tôi sắp ngạt chết rồi!! Đan Vân Triệt cậu làm gì đấy! Mau thả ra!!"
Chỉ là cảm thấy Hạ Thanh Hồi như vậy thật sự rất đáng yêu.
Không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Muốn ôm cậu vào lòng quá.
* Gần đây số lần Cố Yến Hồng tìm Đan Vân Triệt tăng lên rất nhiều. Không chỉ như thế, Đan Vân Triệt gần đây còn luôn trốn học.
Quang minh chính đại mà trốn học.
Nhưng dường như tất cả giáo viên đều ngầm biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chưa thấy giáo viên nào hỏi thăm tại sao Đan Vân Triệt không đi học. Có đôi khi Hạ Thanh Hồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, chợt nhớ về những ngày tháng ngồi một mình.
Một thoáng nghĩ, cảm thấy như là một giấc mơ.
Nhưng cũng không hẳn là mơ.
"Đang nghĩ gì đó?"
Khi cậu tỉnh lại, tình cờ trông thấy Đan Vân Triệt, anh đang chống cằm nhìn cậu.
"Không có gì." Hạ Thanh Hồi ghé vào trên bàn học, nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ.
Ánh mắt vừa rồi cậu thấy, cảm giác rất không chân thực. Cậu lén lút véo mình một cái mới nhận ra, là cậu nghĩ nhiều rồi.
"Đan Vân Triệt," Hạ Thanh Hồi thay đổi tư thế thành nằm sấp, "Cậu... gần đây bận gì vậy?"
Đan Vân Triệt thoáng nở một nụ cười, không trả lời ngay, "Tôi còn tưởng em sẽ không hỏi đâu."
Hạ Thanh Hồi muốn nói tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là không biết có nên hay không thôi.
"Cho nên là làm gì?"
"Đang chuẩn bị cho cuộc thi thành phố."
Hạ Thanh Hồi phản ứng lại một chút, hỏi, "Là cuộc thi hóa học lần trước cậu nhắc đến phải không?"
"Ừ. Gần đây vẫn luôn ở trại huấn luyện."
Khó trách Cố Yến Hồng luôn gọi cậu ấy đi văn phòng, Hạ Thanh Hồi trêu chọc nói, "Ồ!!, ở cấp bậc học thần như cậu mà còn phải cực khổ vậy? Không phải là có thể giải quyết trong một nốt nhạc hả?"
"Giành được giải thành phố mới có thể đi thi tỉnh, "Đan Vân Triệt cũng phải vò đầu bức tóc, "Lấy huy chương vàng không dễ như vậy đâu."
"Là vậy à, "Hạ Thanh Hồi bắt đầu đùa bỡn cọng tóc ngốc trên đầu mình, "Tôi còn tưởng đối với cậu thì mấy cái này là chuyện nhỏ chứ."
"Đồ ngốc."
"À, đúng rồi, khi nào thì thi đấy?"
"Thứ Bảy tới."
"Nhanh vậy? Hình như cũng còn có mấy ngày."
"Ừ."
Nếu Đan Vân Triệt phải chịu áp lực thế này... Xem chừng đối thủ cạnh tranh cũng không phải đèn cạn dầu.
Ở một ngôi trường như trường Tứ Trung mà nói, hiếm có học sinh nào coi trọng việc thi đấu đến vậy. Suy cho cùng, IQ không chơi tới, thời gian cũng chẳng đuổi kịp.
Như vậy toàn bộ thành phố có lẽ trường cấp 3 giỏi nhất...
"Vậy đối thủ thi đấu với cậu... là Bác Anh sao?"
"Ừ."
"Thôi được rồi, mấy cuộc thi đua cái gì gì đó dù sao tôi cũng không hiểu nổi."
"Hạ Thanh Hồi."
"Làm sao?"
"Hôm đó, cậu đến không?"
Đan Vân Triệt rất chân thành mà nhìn cậu.
"Tôi..."
"Tôi muốn thấy cậu dưới khán đài, " Anh nghiêng người lại gần một chút, "Được không?"
Hạ Thanh Hồi trầm ngâm một hồi mới trả lời, "Đương, đương nhiên không thành vấn đề! Cậu đi thi sao có thể không ủng hộ được? A, đến lúc đó tôi gọi thêm Thần Thần, Phùng Tử với những người khác nữa, rủ bọn họ cùng đi cổ vũ cậu ha ha ha..."
"Không, " Thanh âm của anh hơi trầm xuống, "Tôi chỉ cần một mình cậu thôi."
Hạ Thanh Hồi im bặt, nụ cười sượng cứng trên mặt, có vẻ xấu hổ mà nuốt nước miếng.
Vốn muốn thoát khỏi bầu không khí mập mờ này, nhưng mà người ta đã bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, nếu từ chối hình như không thích hợp lắm ha.
"Biết rồi." Giọng điệu của Hạ Thanh Hồi cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi sẽ đi, hứa đó! Chỉ...tôi thôi!"
Đan Vân Triệt trong lòng vô cùng vui vẻ.
*"Sự cố thư tình " lần trước gây ra ồn ào rất lớn, khiến cho một số giáo viên lớp 8 và Trần Quyên phải cùng nhau mở họp bàn bạc.
Trần Quyên, "Thầy Phan, thầy nói xem sự việc liên quan đến Hạ Thanh Hồi trong lớp của thầy đã gây xôn xao dư luận, đồng nghiệp của em ở trường khác cũng biết cả rồi. Em thực sự không biết nên cười hay nên khóc nữa."
Phan Trung Thắng nghe xong sự tình, cười đến ngửa tới ngửa lui, uống một ly trà lớn mới bình tĩnh trở lại, "Ha ha ha đứa nhỏ này, thật sự là không có cách trị mà."
"Có cậu ta ở đây đúng là không thể thiếu chuyện cười mà."
Cố Yến Hồng ngồi bên cạnh cũng cười không dừng được. Cô thừa nhận là có ấn tượng rất sâu sắc với Hạ Thanh Hồi... nóng quá.
Tim cũng đập nhanh.
Chuyện gì vậy?
Hạ Thanh Hồi lùi về phía sau, "Cái gì....tỏ tình gì, tôi nói rồi mà tất cả là hiểu lầm thôi... Cậu đừng tưởng thật."
"Vậy, "Đan Vân Triệt không muốn bỏ qua, tiếp tục nghiêng người sang, "Nếu tôi nghiêm túc thì sao?"
Hạ Thanh Hồi ngẩn người, loạn xạ đưa tay đẩy anh ra, "Chuyện này kể ra hơi phức tạp, dù sao... không phải như cậu nghĩ."
"Không phải như tôi nghĩ, vậy là thế nào?"
Không biết.
Hạ Thanh Hồi không biết.
Không dám nhìn Đan Vân Triệt.
"Hạ Thanh Hồi."
Đan Vân Triệt nắm lấy một tay của Hạ Thanh Hồi. Thật sự rất dịu dàng. Bốn ngón tay nhẹ nhàng cào lên tay cậu, cào đến trong lòng cậu cũng ngứa ngáy.
"Làm...làm gì vậy?"
"Cậu, ghét tôi sao?"
Lập tức trong thâm tâm cậu xuất hiện hai nhân cách. Một cái tại lớn tiếng lên án: đương nhiên là ghét, ghét sự hoàn mỹ, toàn thân không có khuyết điểm nào của cậu, còn luôn làm mấy hành động kỳ quái với tui. Đương nhiên ghét người biến thái như cậu rồi, ghét muốn chết. Nhưng một cái khác thì nói ngược lại hết.
Nên tin ai giờ?
Đan Vân Triệt vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
Hạ Thanh Hồi trầm mặc rất lâu, sau đó lắc đầu, "... Không ghét."
Đã đến mức này rồi, làm sao mà cậu...có thể ghét người này được kia chứ.
Đáy mắt Đan Vân Triệt cuối cùng cũng xuất hiện nét vui vẻ, "Vậy là được rồi."
Là sao vậy? Nghe cậu nói không ghét nên vui vậy à?
Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đuôi lông mày Đan Vân Triệt giương lên, bất ngờ cầm lấy chăn của Hạ Thanh Hồi, một lần nữa trùm cậu lại như một cái lều.
Trộm nhốt cậu lại.
Hạ Thanh Hồi, "Móa tôi sắp ngạt chết rồi!! Đan Vân Triệt cậu làm gì đấy! Mau thả ra!!"
Chỉ là cảm thấy Hạ Thanh Hồi như vậy thật sự rất đáng yêu.
Không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Muốn ôm cậu vào lòng quá.
* Gần đây số lần Cố Yến Hồng tìm Đan Vân Triệt tăng lên rất nhiều. Không chỉ như thế, Đan Vân Triệt gần đây còn luôn trốn học.
Quang minh chính đại mà trốn học.
Nhưng dường như tất cả giáo viên đều ngầm biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chưa thấy giáo viên nào hỏi thăm tại sao Đan Vân Triệt không đi học. Có đôi khi Hạ Thanh Hồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh, chợt nhớ về những ngày tháng ngồi một mình.
Một thoáng nghĩ, cảm thấy như là một giấc mơ.
Nhưng cũng không hẳn là mơ.
"Đang nghĩ gì đó?"
Khi cậu tỉnh lại, tình cờ trông thấy Đan Vân Triệt, anh đang chống cằm nhìn cậu.
"Không có gì." Hạ Thanh Hồi ghé vào trên bàn học, nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ.
Ánh mắt vừa rồi cậu thấy, cảm giác rất không chân thực. Cậu lén lút véo mình một cái mới nhận ra, là cậu nghĩ nhiều rồi.
"Đan Vân Triệt," Hạ Thanh Hồi thay đổi tư thế thành nằm sấp, "Cậu... gần đây bận gì vậy?"
Đan Vân Triệt thoáng nở một nụ cười, không trả lời ngay, "Tôi còn tưởng em sẽ không hỏi đâu."
Hạ Thanh Hồi muốn nói tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là không biết có nên hay không thôi.
"Cho nên là làm gì?"
"Đang chuẩn bị cho cuộc thi thành phố."
Hạ Thanh Hồi phản ứng lại một chút, hỏi, "Là cuộc thi hóa học lần trước cậu nhắc đến phải không?"
"Ừ. Gần đây vẫn luôn ở trại huấn luyện."
Khó trách Cố Yến Hồng luôn gọi cậu ấy đi văn phòng, Hạ Thanh Hồi trêu chọc nói, "Ồ!!, ở cấp bậc học thần như cậu mà còn phải cực khổ vậy? Không phải là có thể giải quyết trong một nốt nhạc hả?"
"Giành được giải thành phố mới có thể đi thi tỉnh, "Đan Vân Triệt cũng phải vò đầu bức tóc, "Lấy huy chương vàng không dễ như vậy đâu."
"Là vậy à, "Hạ Thanh Hồi bắt đầu đùa bỡn cọng tóc ngốc trên đầu mình, "Tôi còn tưởng đối với cậu thì mấy cái này là chuyện nhỏ chứ."
"Đồ ngốc."
"À, đúng rồi, khi nào thì thi đấy?"
"Thứ Bảy tới."
"Nhanh vậy? Hình như cũng còn có mấy ngày."
"Ừ."
Nếu Đan Vân Triệt phải chịu áp lực thế này... Xem chừng đối thủ cạnh tranh cũng không phải đèn cạn dầu.
Ở một ngôi trường như trường Tứ Trung mà nói, hiếm có học sinh nào coi trọng việc thi đấu đến vậy. Suy cho cùng, IQ không chơi tới, thời gian cũng chẳng đuổi kịp.
Như vậy toàn bộ thành phố có lẽ trường cấp 3 giỏi nhất...
"Vậy đối thủ thi đấu với cậu... là Bác Anh sao?"
"Ừ."
"Thôi được rồi, mấy cuộc thi đua cái gì gì đó dù sao tôi cũng không hiểu nổi."
"Hạ Thanh Hồi."
"Làm sao?"
"Hôm đó, cậu đến không?"
Đan Vân Triệt rất chân thành mà nhìn cậu.
"Tôi..."
"Tôi muốn thấy cậu dưới khán đài, " Anh nghiêng người lại gần một chút, "Được không?"
Hạ Thanh Hồi trầm ngâm một hồi mới trả lời, "Đương, đương nhiên không thành vấn đề! Cậu đi thi sao có thể không ủng hộ được? A, đến lúc đó tôi gọi thêm Thần Thần, Phùng Tử với những người khác nữa, rủ bọn họ cùng đi cổ vũ cậu ha ha ha..."
"Không, " Thanh âm của anh hơi trầm xuống, "Tôi chỉ cần một mình cậu thôi."
Hạ Thanh Hồi im bặt, nụ cười sượng cứng trên mặt, có vẻ xấu hổ mà nuốt nước miếng.
Vốn muốn thoát khỏi bầu không khí mập mờ này, nhưng mà người ta đã bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, nếu từ chối hình như không thích hợp lắm ha.
"Biết rồi." Giọng điệu của Hạ Thanh Hồi cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi sẽ đi, hứa đó! Chỉ...tôi thôi!"
Đan Vân Triệt trong lòng vô cùng vui vẻ.
*
"Sự cố thư tình " lần trước gây ra ồn ào rất lớn, khiến cho một số giáo viên lớp 8 và Trần Quyên phải cùng nhau mở họp bàn bạc.
Trần Quyên, "Thầy Phan, thầy nói xem sự việc liên quan đến Hạ Thanh Hồi trong lớp của thầy đã gây xôn xao dư luận, đồng nghiệp của em ở trường khác cũng biết cả rồi. Em thực sự không biết nên cười hay nên khóc nữa."
Phan Trung Thắng nghe xong sự tình, cười đến ngửa tới ngửa lui, uống một ly trà lớn mới bình tĩnh trở lại, "Ha ha ha đứa nhỏ này, thật sự là không có cách trị mà."
"Có cậu ta ở đây đúng là không thiếu chuyện cười mà."
Cố Yến Hồng ngồi bên cạnh cũng cười không dừng được. Cô thừa nhận là mình có định kiến sâu sắc với Hạ Thanh Hồi. Định kiến cậu chắc chắn là một đứa trẻ xấu tính. Chỉ là lần trước Đan Vân Triệt ở văn phòng nói với cô câu nói kia, từ đó cô vẫn luôn tự hỏi chính mình. Ngẫm lại xem liệu có phải do mình thật sự đã quá đáng hay không.
Có lẽ không nên quá khắt khe với một đứa trẻ đáng yêu như này nhỉ?
Theo cô biết, tất cả các môn khác Hạ Thanh Hồi đề làm bài tập về nhà rất tốt, ngoại trừ môn hóa là cậu chưa bao giờ làm tới.
Hạ Thanh Hồi đang chăm chỉ học bài trong lớp, không biết sao đột nhiên bị Phan Trung Thắng gọi lên văn phòng. Lúc tới cử nhìn thử thì thấy hình như tất cả giáo viên đều có mặt, hay ghê.
Cậu xấu hổ nhưng biết làm gì nữa, chỉ có thể lễ phép gõ cửa một cái, Phan Trung Thắng mặt mày rạng rỡ, "Nào nào Hạ Thanh Hồi, tới đây, các giáo viên đang nhắc đến em này."
Nhắc cậu á? Ở đây có bao nhiêu giáo viên chứ?
... Hẳn tám phần là không có chuyện gì tốt lành rồi.
Vừa nhìn thấy Trần Quyên, đầu tiên là cậu cúi người chào, sau đó ưỡn ngực nói, "Chủ nhiệm Trần, 3000 chữ kiểm điểm em đã viết xong, một chữ cũng không thiếu, em để ở bàn làm việc của cô, cô vui lòng kiểm tra giúp em."
Trần Quyên không nhịn được bật cười. Mấy giáo viên nghe cậu nói xong cũng cười theo. Cười đến Hạ Thanh Hồi sởn hết cả gai ốc, còn cho là mình lại làm sai cái gì.
"Ai nha, không được cười nữa, "Phan Trung Thắng gỡ kính xuống lau nước mắt, đối với Hạ Thanh Hồi nói, "Nghe thầy nói này Hạ Thanh Hồi, quay lại chuyện chính. Thầy không phản đối vấn đề đồng tính luyến ái, mà bất kể là đồng tính hay dị tính, chúng ta cũng đều không thể yêu sớm, cậu nói phải không?"
Hạ Thanh Hồi liền vội vàng gật đầu, "Dạ dạ."
"Đúng như những gì cậu viết trong thư, bạn học Đan Vân Triệt đúng là cực kỳ ưu tú, cho nên dù là cậu có thật sự thích cậu ấy hay không thì chính bản thân mình cũng phải càng ngày càng trở nên ưu tú."
Hạ Thanh Hồi tiếp tục gật đầu, "Dạ dạ, thầy nói rất đúng."
"Theo ý kiến của các giáo viên khác, hai người các cậu không kém nhau bao nhiêu."
Hạ Thanh Hồi: "?? Thầy đang nghiêm túc ạ?"
"Đương nhiên, Thầy Phan của cậu nhìn người rất chuẩn. Cậu thấy đấy, các giáo viên ở đây không ai không thấy sự tiến bộ của em trong lúc làm bài tập và các bài kiểm tra. Chàng trai, phải cố gắng hết sức đấy!"
Không thể không nói, Phan Trung Thắng từ trước đến giờ vẫn một mực tin tưởng cậu. Từ lúc mới tiếp quản lớp 8, đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cứ như vậy vô điều kiện lựa chọn tin tưởng cậu.
"Được rồi!" Phan Trung Thắng cầm bình nước đứng lên, "Chúng ta chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, trước hết cứ vậy đi."
Các giáo viên khác vừa cười nói vừa đi ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Thanh Hồi với Cố Yến Hồng ở trong phòng làm việc. Hạ Thanh Hồi thấy kỳ lạ vì sao cô Cố còn chưa đi, nhưng bản thân cậu cũng không ý định ở chỗ này chờ lâu.
Vừa quay người đi, cậu nghe cô Cố gọi tên mình, "Hạ Thanh Hồi."
Hạ Thanh Hồi thoáng giật mình, hơi ngạc nhiên xoay người lại, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Hạ Thanh Hồi, cô xin lỗi em."
Hạ Thanh Hồi tưởng mình ảo giác nên nghe nhầm. Dường như vẻ mặt hung dữ thường thấy ở trên lớp đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hiền lành.
Cậu luôn cho rằng chỉ khi nói chuyện với Đan Vân Triệt cô Cố mới để lộ nét mặt này. Thiệt là bất thường.
"Trước đây cô không nên hành xử với em như vậy, là thái độ của cô không tốt." Cố Yến Hồng nhìn vào mắt cậu, "Cô hy vọng em sẽ không vì ghét cô mà không thích môn hóa, nếu vì vậy mà nó trở thành điểm yếu của em, em cũng không muốn khắc phục điểm yếu này, điều này thể hiện rõ thất bại của cô trong việc dạy học."
Hạ Thanh Hồi nghe hiểu. "Em có thể không chấp nhận lời xin lỗi này, nhưng cô thật sự hy vọng em đừng từ bỏ môn hóa."
Hạ Thanh Hồi cúi đầu trầm tư một chút rồi xoay người ra cửa, "... Em không có ghét cô, " Cậu thoáng nghiêng người, "Cũng không có ý định từ bỏ hóa học."
Đi ra khỏi văn phòng, Cố Yến Hồng vui vẻ nở nụ cười.
*
Thứ bảy.
Hạ Thanh Hồi như thường lệ đến lớp học thêm của cô Tưởng, học xong thì đến quán trà sữa làm việc.
Công việc buôn bán của quán vẫn rất tốt, nụ cười trên mặt chủ quá cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Quản lí trông thấy Hạ Thanh Hồi đứng một mình bên kia, nhìn xung quanh một chút, kỳ quái nói, "Ơ, hôm nay cậu bạn đẹp trai kia không tới hả?"
Hạ Thanh Hồi cười cười, "Ừ, cậu ấy, cậu ấy hôm có cuộc thi rất quan trọng, tôi quên xin nghỉ cho cậu ấy rồi."
"Ha ha ha, lớn lên đẹp trai mà còn giỏi như vậy? Thật hâm mộ."
Đan Vân Triệt đã gửi cho cậu thời gian và địa điểm bắt đầu cuộc thi.
Tay cậu có đeo đồng hồ, thỉnh thoảng nhìn một cái. Cũng may, trung tâm thành phố cách đây cũng khá xa nhưng tính toán một chút thì vẫn kịp.
Trung tâm thành phố S.
Cuộc thi hóa học cấp thành phố lần này là thi dưới hình thức thực nghiệm, bao gồm Bác Anh, Tinh Hà, Thành Hải, Tứ Trung cùng nhau dự thi.
Trong bốn trường thì Bác Anh là trường có nhiều thí sinh nhất, còn Tứ Trung người dự thi cũng chỉ có Đan Vân Triệt với một học sinh lớp 1.
Mặt khác ba trường đều có lượng "Fan hâm mộ" hùng hậu đến cổ vũ, còn Tứ Trung thì không có một mống nào. Bởi vì Đan Vân Triệt không có nói cho mọi người biết thời gian và địa điểm thi. Anh thầm nghĩ chỉ muốn một mình Hạ Thanh Hồi đi mà thôi. Vậy là đủ rồi.
Đội trưởng của đội Bác Anh là Lý Tử Dương, là đối thủ mạnh nhất của Đan Vân Triệt trong trường cũ.
Đám fan hâm mộ khí thế mạnh mẽ la lớn, "Tử Dương mạnh nhất!! Chờ cậu đoạt huy chương vàng!"
"Tôi, tôi lúc nãy mới thấy, thí sinh của Tứ Trung bên kia hình như là...A Triệt đúng không?"
"Ôi trời ơi!!, cuộc thi này khẳng định là kịch tính, hai người bọn họ lại thành đối thủ cạnh tranh rồi!"
"Tui không biết nên cổ vũ cho ai nữa..."
"Nói nhảm, tất nhiên là cổ vũ cho Lý Tử Dương lớp chúng ta rồi, lập trường phải kiên định!"
"Haizzz thế này không quen chút nào... Tui muốn A Triệt trở về..."
"Đúng vậy, nếu A Triệt ở đội chúng ta thì Bác Anh thắng chắc, Tứ Trung không có liên quan..."
Trọng tài, "Các đội thi vui lòng chờ trong hậu trường, cuộc thi Hóa học cấp thành phố lần thứ 16 chuẩn bị bắt đầu. Vòng tuyển chọn đầu tiên cho cuộc thi lần này sẽ là hình thức thi thực nghiệm tại chỗ..."
Quán trà sữa Thỏ Ngọt, Hạ Thanh Hồi tính toán thời gian xong hết, cởi tạp dề ra, đi vào nói với quản lý một tiếng, "Chị, sắp tới giờ rồi, em đi trước nhé."
Quản lý cười gật đầu, "Em mau đi xem soái ca thi đi, quán để Tiểu Lưu thay ca là được, ha ha ha."
Hạ Thanh Hồi cầm lên áo khoác cùng túi sách vừa mới chuẩn bị đi, trong tiệm bỗng nhiên xuất hiện một mảnh hỗn loạn.
"Ông nội, ông có sao không?"
"Ah!!! bác làm sao vậy? Mau nhìn xem?"
"Nhanh nhanh gọi xe cứu thương?"
Một bé gái chừng vài tuổi đứng cạnh ông nội không ngừng khóc. Hạ Thanh Hồi lập tức quay lại, ngồi xuống bên cạnh ông lão kiểm tra.
Ông lão vẫn luôn ôm ngực, khó khăn hít thở. Giống như là phát bệnh rồi.
"Phải mau đưa người tới bệnh viện, mọi người nhanh gọi 120 đi."
Hạ Thanh Hồi biết rõ bệnh viện cách nơi này bao xa. Không quản được nhiều như vậy, cậu ngồi xổm xuống nói với cô bé, "Em nhỏ, em đừng lo, ở chỗ này chờ được không? Ông nội nhất định sẽ không có chuyện gì."
Cô bé lau nước mắt, rất hiểu chuyện mà gật đầu. Cậu lập tức quẳng balo lại, cõng ông lão chạy về hướng bệnh viện.
Quá mệt, trời nắng gắt nên vừa chạy không bao lâu mồ hôi đã đầm đìa.
"Ông ơi, ông phải kiên trì, chúng ta còn một chút nữa là tới rồi! Cố lên!"
"Chị y tá! Gấp lắm! Ở đây có ông lão cần cấp cứu gấp!!"
Thấy vậy chị y tá lập tức kéo giường chạy tới, phụ Hạ Thanh Hồi đỡ ông nằm xuống, "Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ báo ngay cho bác sĩ!"
Bảo đảm người đã được đưa vào phòng cấp cứu, Hạ Thanh Hồi mới chậm rãi từ bên trong đi ra. Cậu đứng ở sảnh bệnh viện, khom người chống gối, cật lực thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Lúc này mới giơ cổ tay lên xem đồng hồ —— Cách cuộc thi bắt đầu chỉ còn 10p!!
Xe buýt số 6 đã đi mất rồi. Lộ trình và thời gian tính toán tỉ mỉ giờ hoàn toàn bị gián đoạn. Làm sao bây giờ!
Hạ Thanh Hồi lao ra khỏi bệnh viện, thấy một vài chiếc taxi liền liều mạng vẫy tay, nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại.
8 phút.
Cuối cùng cũng có một chiếc chịu dừng lại, cậu tranh thủ thời gian mở cửa lên xe, "Bác tài, tới trung tâm thành phố, càng nhanh càng tốt!!"
Kết quả là giữa đường bị ùn tắc, xe taxi dừng ở đó rất lâu không di chuyển được.
Chỉ còn lại ba phút.
Hà Thanh Huy nóng nảy muốn bùng nổ, "Bác tài, có thể nhanh một chút không ạ, tôi thật sự rất gấp."
Sư phó cũng rất không kiên nhẫn mà trả lời, "Chàng trai, không thấy phía trước đang tắc đường à? Cậu nghĩ tôi muốn dừng ở đây lắm à? Muốn nhanh cũng hết cách! Xe của tôi không có cánh đâu mà bay được."
"A Triệt, trận đấu sắp bắt đầu, bọn họ đều vào chỗ rồi, chúng ta không đi sao?"
Đan Vân Triệt nhìn nhìn bên ngoài, lại nhìn xuống chỗ ngồi dưới khán đài, "Tôi muốn chờ một lát."
1 phút.
Hạ Thanh Hồi gửi cho Đan Vân Triệt vô số tin nhắn, gọi mấy cuộc cũng không ai bắt. Gấp đến độ Hạ Thanh Hồi muốn đập điện thoại, "Chết tiệt! Đan Vân Triệt con mẹ nó sao cậu không nghe điện thoại hả!!"
Chẳng lẽ là lên sân khấu nên không mang theo điện thoại?
Ah ah ah ah trời ơi không xong rồi!!
Hết cách rồi. Hạ Thanh Hồi sờ sờ túi, móc ra tờ 50 tệ đưa cho bái tài, "Tôi đợi không được rồi, bác tài, giờ tôi xuống ở đây. Cám ơn chú!"
Bác tài nhô đầu ra hô to một tiếng, "Này, chàng trai! Tiền thối nèeee!"
Hạ Thanh Hồi chạy đi rồi, từ phía xa quay đầu lại, "Không cần đâu chú!"
Cậu chạy gấp gáp, mấy lần suýt tông đầu vào xe ô tô trên đường, cứ chạy và chạy, cậu có cảm giác mình không thấy đường đi nữa, chỉ có thể nhìn thấy mặt của Đan Vân Triệt.
"Hôm đó, cậu đến không?"
"Tôi muốn thấy cậu dưới khán đài, được không?"
"Không, tôi chỉ cần một mình cậu đến thôi."
Chết tiệt.
Đan Vân Triệt, chờ tôi.
Xin cậu đó, chờ tôi.
"Cuối cùng...cũng tới rồi.."
Cuộc thi đã sớm bắt đầu rồi, cậu còn... kịp không?
Cậu vừa mở cửa lớn —— Không có người xem, không có thí sinh, không có giám khảo. Chỉ còn lại có một đống bàn ghế ngã trái ngã phải, dưới sàn bừa bộn.
Dì dọn vệ sinh đang quét rác, cậu đi đến hỏi, "Dì ơi, cho con hỏi... chỗ này vừa tổ chức cuộc thi hóa phải không ạ?"
Dì, "Đúng vậy, nhưng mà đã thi xong rồi."
Thi xong. Trận đấu kết thúc rồi. Hạ Thanh Hồi cuối cùng vẫn không tới kịp.
Hắn ngơ ngác ngồi bệt xuống đất.
Mệt quá.
Tại sao lại như vậy?
Trận đấu đã kết thúc rồi.
Cậu điên cuồng làm mới wechat. Đan Vân Triệt chưa trả lời một tin nào của cậu.
Tại sao lại không trả lời chứ...
Lúc trở về ký túc xá đã muộn rồi, Hạ Thanh Hồi đứng ở ngoài cửa. Xuyên qua khe hở có thể trông thấy yếu ánh đèn yếu ớt. Xem ra Đan Vân Triệt ở bên trong.
Tay của cậu lơ lửng mãi trên tay nắm cửa, chậm chạp không hạ xuống.
Phải đối mặt thôi. Trốn tránh không phải là cách.
Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Đan Vân Triệt ngồi ở trước bàn học ghi đề. Nghe thấy động tĩnh ở cửa cũng không ngẩng đầu lên.
Hạ Thanh Hồi ngồi xuống giường mình, đối diện với Đan Vân Triệt.
Trên mặt anh không hề có một chút cảm xúc xáo trộn nào. Lâu vậy rồi mà không chịu nói chuyện luôn...Tức giận rồi?
Hạ Thanh Hồi nhớ rõ ánh mắt của anh nghiêm túc như thế nào khi nói ra những lời đó. Có bao nhiêu nghiêm túc, cậu ngẫm lại.
Một đống lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng cậu. Tình cờ nhìn thấy một quả táo với một cái bát thủy tinh bên cạnh.
Thế là cậu quyết định lấy trái táo, đem đi rửa sạch rồi quay lại chỗ cũ, ngồi xuống lặng lẽ gọi vỏ. Gọt xong thì cắt thành khối, đặt vào bát thủy tinh.
Lông mi Đan Vân Triệt khẽ run lên nhưng anh tiếp tục viết đề.
Xong hết cậu lấy một cây tăm ghim vào rồi đẩy bát qua cho anh, "Ăn... Ăn đi."
Không nói lời nào, Hạ Thanh Hồi biết khẳng định là Đan Vân Triệt tức giận thật rồi. Vậy phải làm sao bây giờ?
Người ta gọt táo cho cũng không ăn, Hạ Thanh Hồi cúi đầu, có chút không biết làm sao ngồi bóp véo ngón tay, rốt cục lắp bắp mà mở miệng, "Tôi...tôi hôm nay không đi... Là có lý do, không, không phải cố ý thất hứa với cậu."
Không quan tâm.
"Mặc kệ cậu tin hay không...thì hôm nay tôi thật sự đã tới địa điểm thi, chỉ có điều... tới muộn rồi."
Vẫn không quan tâm.
Tim Hạ Thanh Hồi đập thình thịch, "Đan Vân Triệt, cậu nói chuyện đi."
Đan Vân Triệt viết xong đề cuối cùng, cất giấy bút, tắt đèn bàn, đứng lên đi về phía phòng tắm.
Cậu tình nguyện để cho Đan Vân Triệt đánh cậu một trận còn hơn cứ bạo lực lạnh như thế này.
"Này, Đan Vân Triệt!"
Hạ Thanh Hồi nhịn không được đứng lên giữ chặt cổ tay anh, "Cậu nãy giờ có nghe tôi giải thích không?"
Không khí an tĩnh một giây, rốt cục nghe thấy hắn mở miệng, "Không cần giải thích."
Ngay cả.. cơ hội giải thích cũng không cho cậu sao?
"Vì sao không cần tôi giải thích? Tôi hôm nay thật sự..."
Đan Vân Triệt chậm rãi xoay người lại nhìn cậu, "Bởi vì tôi biết Hạ Thanh Hồi tới trễ nhất định là có việc."
"Cái... Cái gì?"
"Bởi vì tôi biết Hạ Thanh Hồi không phải là người như thế."
"Cậu..."
"Bởi vì ta tin tưởng ngươi."
Bởi vì tin tưởng, cho nên không cần giải thích.
Hạ Thanh Hồi ngẩn người, hỏi anh, "Cậu...không giận hả?"
Đan Vân Triệt cười lắc đầu. Tên ngốc này rõ ràng không làm gì sai lại cúi đầu gọt táo cho anh, làm sao mà tức giận cho được.
Nghe vậy, Hạ Thanh Hồi tủi thân lên án, "Thế mà vừa rồi cậu còn không để ý tới tôi, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, vậy là sao?"
"Coi như trừng phạt."
"Hở?"
"Không tức giận, nhưng không có nghĩa là chuyện này xong rồi," Không đợi Hạ Thanh Hồi kịp phản ứng, Đan Vân Triệt đẩy cậu xuống bàn học "Cậu định bồi thường tôi thế nào?"
__Hết chương__