Cuốn sách được dựng thẳng trước mắt nhưng không có một chữ nào lọt vào trong đầu cậu.
Sao cậu có thể ngủ với Đan Vân Triệt như vậy?
Sắp khùng rồi. Ah ah ah ah ah ah ah ah ah!
Đan Vân Triệt sáng nay đến muộn một cách đáng ngạc nhiên. Gần như là cả lớp đều đến đông đủ rồi anh mới vác cặp đi vào.
Các bạn cùng lớp ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không giống bình thường.
"Ơ lạ thật, sao hôm nay đại thần không đeo kính vậy nhỉ?"
"Làm hại tui tưởng anh đẹp trai nào đi nhầm phòng chứ."
"Không đeo kính cũng đẹp trai điên, chỉ có nhìn không quen thôi à. Haizz, lớn lên bằng cách nào vậy, ghen tỵ chết mất!"
Hạ Thanh Hồi nhịn không được lén lút nhìn anh, sau khi chạm mắt với anh, cậu lập tức quay mặt đi.
Cậu ấy đến trường mà không đeo kính...
Rõ ràng bình thường đều đeo kính đi học mà, sao hôm nay...
Hạ Thanh Hồi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cậu chứng kiến sáng nay. Kính cậu ấy hình như rơi bể rồi...
Có lẽ nào...
ĐMM!!
Xấu hổ quá đi!
Trên trán Hạ Thanh Hồi bắt đầu đổ mồ hôi, tay cầm sách cũng run rẩy theo.
Đan Vân Triệt ngồi xuống bên cạnh cậu như không có chuyện gì xảy ra, lại phát hiện cậu hơi khác thường.
Vì vậy duỗi ra hai ngón tay dán lên trán cậu, hỏi, "Không thoải mái à?"
Cơ thể Hạ Thanh Hồi run lên một cái, lắp bắp nói, "Hả? Ah, chưa, không có."
Vô thức nghiêng người ra phía sau.
"Sao mặt đỏ quá vậy?"
Hạ Thanh Hồi muốn nói: Anh hai ơi biết rồi còn hỏi, cố ý phải không?
Cậu nói xem tại sao tôi lại đỏ mặt!!
Đúng, đúng vậy, Đan Vân Triệt quả thật là cố ý hỏi.
Chỉ muốn ghẹo cậu một chút mà thôi.
Hạ Thanh Hồi ngồi học hoàn toàn không có cách nào tập trung chú ý bài được, chỉ cần cùi chỏ không chú ý chạm vào nhau cũng khiến cả người cậu không được tự nhiên.
Trong giờ Ngữ văn, nhân lúc giáo viên Trương quay đầu viết lên bảng, Hạ Thanh Hồi lặng lẽ kéo ghế dịch ra xa một chút, rồi lặng lẽ di chuyển cơ thể ra ngoài.
Cậu phải... giữ khoảng cách với Đan Vân Triệt.
Hạ Thanh Hồi cố gắng không để mình gây ra tiếng động.
Đan Vân Triệt nhìn thấy hết những hành động mờ ám của cậu.
Giáo viên Trương viết xong, cầm sách đi xuống phía dưới.
Vì vậy Đan Vân Triệt khom lưng xoay người, vươn tay nắm lấy thanh ngang bên cạnh chiếc ghế của Hạ Thanh Hồi và dùng lực kéo nó về phía mình.
Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa đâm vào người Đan Vân Triệt, sắp không thở nổi nữa.
"Trốn cái gì.?
Hạ Thanh Hồi đôi má đỏ ửng, "Tôi... không có trốn, cảm thấy hơi chật chút xíu thôi ha ha ha, chẳng lẽ cậu không cảm thấy vậy sao, ha ha ha..."
"Tôi không nghĩ vậy."
"..."
Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt.
Xấu hổ vô cùng tận.
Hạ Thanh Hồi quyết định hôm nay trở về sẽ đổi tên trên mạng của mình thành "Hồi xấu hổ."
E rằng hành tinh này thực sự không thích hợp để cậu ở lại nữa rồi.
Cuối cùng cũng vượt qua được buổi sáng đầy gian khổ, tiếng chuông vừa reo, Hạ Thanh Hồi cầm lấy áo khoác nhanh chân bỏ chạy. Tranh thủ đến căn tin ăn cơm xong rồi bay về ký túc xá lấy chậu và sữa tắm, chuẩn bị vào nhà tắm lớn để đi tắm.
Mùi rượu trên cơ thể thực sự quá nồng.
...Tối hôm qua vì lý do khó nói nên không thể đi tắm được.
Không thể tưởng tượng nổi mà.
Vừa mở cửa ký túc xá, cậu thấy trên mặt đất vẫn bừa bộn như lúc sáng. Hạ Thanh Hồi ngơ ngác đứng đó một lúc. Vô số mảnh ký ức mơ hồ hiện lên.
Tối hôm qua hình như bọn họ hôn nhau từ cửa đến... giường.
Quần áo nhanh chóng bị cởi ra hết.
!!!! Nghĩ cái gì vậy! Đừng nhớ lại màaa!
Mau quên hết đi! Quên hết đi!!
Hạ Thanh Hồi lắc đầu thật mạnh, cố gắng gạt bỏ mọi hình ảnh đáng xấu hổ trong đầu mình.
Đi tắm! Đúng rồi, phải đi tắm! Đi lấy chậu rồi vào nhà tắm thôi ha ha ha! Mau đi thôi!
Có khá nhiều học sinh nội trú đi tắm vào buổi trưa. Hạ Thanh Hồi cởi quần áo và bước vào nhà tắm.
Đậu óa, mông mình đến giờ vẫn còn đau, chắc là sưng rồi.
Cậu đứng dưới một trong những vòi hoa sen ở phòng tắm, để dòng nước ấm xối thẳng xuống đầu. La Tiêu Dao đứng bên cạnh cũng đi tắm giống cậu, đã nhìn cậu rất lâu rồi. Suy tư một lát, La Tiêu Dao nhịn không được vỗ vỗ cậu, "Hồi ca."
Hạ Thanh Hồi hướng quay sang liếc hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao... sao vậy?"
"Ờm..." Vẻ mặt của La Tiêu Dao hết sức phức tạp, ánh mắt từ trên mặt dời xuống, "Hình như thời tiết bây giờ cũng không nóng lắm, ký túc xá của cậu có nhiều muỗi không thế?"
"Hả?" Hạ Thanh Hồi khó hiểu, "Muỗi gì cơ, phòng tôi không có."
"Ờ... sao cậu không nhìn xuống..."
Cái gì?
Hạ Thanh Hồi cúi đầu nhìn trên người mình một cái ——
"Mẹ kiếp!!!"
Thặc khủng khiếp.
Chẳng trách khi cậu bước vào có rất nhiều người nhìn với ánh mắt kỳ quái...
.. Ah ah ah ah ah ah ah ah ah tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra!!!!
La Tiêu Dao tiếp tục ân cần nhắc nhở, "Trên... trên lưng cậu cũng có..."
Hạ Thanh Hồi, "..."
La Tiêu Dao, "Tối nay tôi cho cậu một ít hương đuổi muỗi nhé? Trong phòng của chúng tôi vẫn còn một ít."
Hạ Thanh Hồi lúc này chỉ muốn chết càng nhanh càng tốt.
"Ah ah ah Đan Vân Triệt cái tên khốn nạn này tôi phải giết cậu!!!!"
__Hết chương__