• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thanh Hồi lập tức lấy hết khăn tắm và sữa tắm trong bồn, đóng vòi hoa sen lại rồi lủi thủi trốn ra khỏi nhà tắm. Cậu cởi trần đứng trước gương trong phòng, dù có nâng cổ áo đồng phục lên cao hết mức cũng không thể che đậy được dấu vết bên dưới.

Vậy là cả buổi sáng hôm nay cậu ở đó với dáng vẻ này sao??

Hủy diệt hết đi!

Tuyệt đối không thể như!

Cậu bắt đầu tìm kiếm trong tủ một cách tuyệt vọng, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo cao cổ.

... Là một chiếc áo len rất dày.

Ở thành phố S, khí hậu luôn rất ôn hòa, tuy đã là tháng 12 rồi, nhưng cũn không lạnh đến độ phải mặc áo len. Hạ Thanh Hồi bây giờ mà mặc áo len chỉ sợ là bị nóng chết.

Mặc kệ! Chỉ cần có thể che dấu hôn là được!

Vì hiện tại cậu ngồi ở hàng thứ nhất, chiều cao lẫn ngoại hình đều nổi bật nên hình  lạ lùng này càng khiến người ta chú ý hơn.

Từ Nguyên đi ngang qua, thấy kỳ lạ nên hỏi thăm, "Ê, Hồi ca, mày đang mặc gì vậy? Lạnh quá à? Hôm qua tao cũng chỉ mặc một chiếc hoodie thôi đó."

Hạ Thanh Hồi hơi có vẻ xấu hổ nói, "Ah, tao trời sinh thể hàn, lạnh lắm."

"Cái gì chớ?" Nói vậy thì Từ Nguyên bó tay rồi, "Quen nhau lâu vậy rồi sao tao không biết thế nhỉ?"

Đan Vân Triệt cố ý dựa vào bàn nhìn cậu,"Tôi cũng không biết đấy."

"Mẹ kiếp..." Hạ Thanh Hồi tức giận giơ nắm đấm về phía Đan Vân Triệt, rồi lại nghiến răng nghiến lợi thả xuống, "... Câm miệng."

Tại sao trải qua một đêm hôm qua, cậu ấy lại có thể điềm nhiên xem như không có việc gì, mặt không đỏ tim không đập nhanh??

Cái này không công bình!

Điều này không công bằng!

Vậy... hai người họ... hữu danh vô thực (1) à?

(1. có danh tiếng bề ngoài, có tiếng tăm nhưng lại không hề có thực chất.)

Cho nên Đan Vân Triệt vẫn là một kẻ cặn bã. 

Một bên cùng người khác chàng chàng thiếp thiếp, bên kia... vẫn có thể ngủ với cậu?!

Móa nó! Đây chính là nam nhân tuyệt thế cặn bã!

Hạ Thanh Hồi càng nghĩ càng tức giận.

Rốt cục là cậu ấy định làm gì?

Tiết đầu tiên của buổi chiều  thể dục.

Vừa lúc Hạ Thanh Hồi cũng không muốn ở chung một chỗ với Đan Vân Triệt, vì thế chạy nhanh ra ngoài dẫn mọi người đi xếp hàng.

Dọc đường đi cố gắng không quay đầu lại, sợ cùng anh bốn mắt nhìn nhau sẽ xấu hổ.

Tình cờ là lớp Phùng Duệ cũng đang học thể dục. Hắn ôm bóng đến tìm Hạ Thanh Hồi, "Hồi ca, hôm đó xảy ra chuyện gì vậy? Trong điện thoại hù tao sợ muốn chết, tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì không đó."

Hạ Thanh Hồi muốn nói ngày đó không phải có chuyện lớn. Tối hôm qua mới là chuyện lớn.

Phùng Duệ nhìn về phía sau, cẩn thận tập trung nhìn kỹ mới nhận ra là Đan Vân Triệt. Anh đang nhìn chằm chằm về phía Hạ Thanh Hồi bên này.

"Ohh, đại thần hôm nay không đeo kính à? Nhưng vẫn đẹp trai như thường ha ha ha."

Vừa nhắc đến việc vì sao anh không đeo kính, gương mặt Hạ Thanh Hồi không tự giác lại bắt đầu nóng lên rồi.

Chuyện này...mẹ nó sao tao có thể nói cho mày nghe được.

Phùng Duệ tiếp tục nhìn và khen ngợi Đan Vân Triệt, "Không đeo kính càng làm rõ đường nét khuôn mặt góc cạnh ah ah thật là đẹp trai, đôi mắt hoa đào của cậu ấy mê người quá đi."

Hạ Thanh Hồi, "..."

Mê người cái rắm.

Hạ Thanh Hồi không nói lời nào, sự chú ý của Phùng Duệ chuyển sang chiếc áo len của cậu, "Ai nha má ơi, tao mới phát hiện, mày mặc áo dày như vậy không nóng à? Có chắc  muốn mặc cái áo này học thể dục giữa trưa nắng không thế?"

Vừa nói xong đã bắt đầu kéo cổ áo len cậu.

"Mày định làm gì!!"

Hạ Thanh Hồi lo lắng hất tay Phùng Duệ ra, chỉnh lại cổ áo len.Ông trời phù hộ Phùng Duệ vừa rồi không nhìn thấy cái gì hết.

Phùng Duệ đúng là không chú ý tới cái gì, chỉ là cảm thấy có chút khác thường, "Thiệt là, sao mày lại kích động như vậy? Hồi ca, hôm nay mày kỳ lạ thật đấy."

Phiền chết rồi!!

Hạ Thanh Hồi bước nhanh đi về phía trước và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Thật là xấu hổ!!

Bởi vì Hạ Thanh Hồi dường như vừa nhớ ra mọi chi tiết trong tối hôm qua.

Đúng là do cậu chủ động thật.

... Muốn chết quá.

Sao có thể làm chuyện mất mặt như thế?

Giáo viên thể dục lần này có nhiệm vụ là cho mọi người luyện tập bóng chuyền. Cô điểm danh xong thì gọi Hạ Thanh Hồi đến, "Em tìm một bạn nam cao lớn một chút tới phòng thiết bị lấy vài quả bóng chuyền, cô đưa các bạn còn lại đi khởi động trước."

Hạ Thanh Hồi chuẩn bị đi tìm Từ Nguyên thì phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người. Giáo viên thể dục nhìn rồi nói, "Ồ, đúng lúc ghê, hai người các em cùng đi đi."

Mọe.

Đi với ai cũng được trừ Đan Vân Triệt, cậu không muốn đi với người này. 

Hạ Thanh Hồi lườm Đan Vân Triệt một cái rồi đi về phía phòng thiết bị. Đan Vân Triệt ở phía sau, không nhanh không chậm đi theo, nhìn bóng lưng cậu với vẻ mặt thích thú. 

Đáng yêu quá.

Không gian trong phòng thiết bị rất nhỏ, ánh đèn cực kỳ mờ mịt, hơn nữa không có người khác. Hạ Thanh Hồi đảo mắt một vòng xung quanh, thấy một vài kệ chứa đầy những quả bóng có hình dạng giống nhau. Thật khó để phân biệt đó là bóng chuyền hay bóng rổ. 

Hạ Thanh Hồi đang đứng ở kia cẩn thận tìm mấy quả bóng, trong lúc mất cảnh giác đã bị kéo vào vòng tay của ai đó. Sau đó, một luồng hơi ấm chạm vào môi cậu, cánh tay chỉ có cam chịu chống lên lòng ngực đối phương.

Đan Vân Triệt từ từ nhắm hai mắt lại, hàng mi dài chạm nhẹ vào lông mày của Hạ Thanh Hồi.

Hai mắt cậu mở to, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Đan Vân Triệt. Cậu dùng sức đưa tay đẩy anh ra, đối diện cậu lúc này là một nụ cười xấu xa. 

Hạ Thanh Hồi trừng mắt nhìn anh sau đó dùng mu bàn tay lau miệng mình, "... Tên điên."

Còn dám lau miệng ngay trước mặt mình?

"Xem ra tôi cần phải giúp em nhớ lại chuyện tối hôm qua nhỉ?!"

Đan Vân Triệt bước tới và tiếp tục ôm chầm eo cậu, hôn cậu. Nụ hôn rất sâu, cũng rất hung hăng mà chiếm lấy khoang miệng cậu. Quyết tâm không cho cậu cơ hội thở dốc. 

Hạ Thanh Hồi bị hôn đến muốn đánh người, lập tức trút giận bằng cách cắn lên cánh môi của anh một cái, sau đó lại một lần nữa đẩy anh ra mắng, "Con mẹ nó cậu lại hôn tôi! Để tôi cho cậu chết cũng không biết mình chết như thế nào!!"

Khóe miệng Đan Vân Triệt chậm rãi chảy ra một  máu, hoàn toàn không nghe lời buộc tội của Hạ Thanh Hồi. Hoặc là nói, ngay từ đầu anh đã không có ý định buông tha cho cậu dễ dàng như vậy.

Thế nên lần này anh trực tiếp ôm lấy gương mặt của cậu đẩy đến kệ để bóng, nhanh chóng dùng môi mình bao phủ lên bờ môi căng mộng của cậu. Mùi máu tươi được khuếch tán giữa nụ hôn mãnh liệt của hai người từng chút một, Hạ Thanh Hồi bị hôn đến đầu óc rối mù, không có sức lực phản kháng.

Cuối cùng đành chấp nhận nhượng bộ, chầm chậm đáp lại Đan Vân Triệt. Cánh tay không tự giác mà ôm lấy anh. Tuy nhiên phía sau lưng không được thoải mái cho lắm.

... Điên rồi.

Hôn lâu thật là lâu. Hạ Thanh Hồi cảm giác miệng mình nóng rát cả rồi, lúc này Đan Vân Triệt rốt cục chậm rãi buông ra, cụng nhẹ trán mình vào trán cậu. 

Hạ Thanh Hồi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng tấy của anh, nói không nên lời. 

Gì vậy chứ, rõ ràng tối hôm qua mới... Hôm, hôm nay lại hôn cậu nữa.

Cậu ấy đói khát vậy luôn à?

"Tối hôm qua em nói cái gì, bây giờ còn nhớ không?"

"...?"

Tối hôm qua... Nói gì đó?

Cũng không thể nói mình uống rượu xong là quên sạch được.

Đan Vân Triệt cầm chặt hai tay cậu, "Tôi muốn nghe một lần nữa."

Muốn ở thời điểm cậu hoàn toàn tỉnh táo, nói anh nghe một lần nữa.

Hạ Thanh Hồi cẩn thận hồi tưởng lại đêm qua. Mơ mơ hồ hồ... hình như là cậu vừa khóc vừa nói cái gì đó...

"Đừng nói là em không nhớ nhé."

Với lời nhắc nhở như vậy, Hạ Thanh Hồi đột nhiên nhớ lại tất cả. Từng câu từng chữ.

Đều nhớ ra rồi.

Mỗi lời nói đều xuất phát từ tận đáy lòng....

Thế nhưng mà cái người đứng trước mặt cậu đây, đến bây giờ vẫn cùng người khác mập mờ đưa đẩy tình chàng ý thiếp, cậu không hề muốn nói chút nào.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng anh cười với người con gái khác trước cửa lớp lần trước, cảm giác ghen tuông lập tức dâng lên.  Vì vậy cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, "Không nói. Tôi không muốn nói."

Đan Vân Triệt biết rõ cậu đang nghĩ chuyện gì, vì vậy ôm cậu vào lòng, "Hạ Thanh Hồi, em nghe kỹ cho anh. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có một mình em."

Hạ Thanh Hồi ngây ngẩn cả người.

"Em là người duy nhất của. Bất kể quá khứ, hiện tai hay tương lai."

"Chỉ có thể là em."

Giọng điệu nghiêm túc và chân thành trong từng lời nói của Đan Vân Triệt đủ để xóa tan mọi lo lắng của Hạ Thanh Hồi. Nhưng cậu vẫn rất tức giận, "Vậy... sao lúc đó cậu cười với đàn chị kia... còn, cười vui vẻ như vậy!"

Đan Vân Triệt nghiêng mặt hôn cổ cậu, "Bởi vì, chị ấy nhắc đến em."

Hạ Thanh Hồi lại một lần nữa ngây ngẩn cả người. Thì ra...mọi chuyện là vậy sao?

"Nếu vì chuyện này mà em hiểu lầm, vậy anh xin lỗi vì đã cười với chị ấy nhé!"

Trời ạ.

Hạ Thanh Hồi đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.

"Sao cậu không nói sớm! Làm tôi buồn lâu như vậy..."

"Bởi vì khi đó, anh không nghĩ em thích anh nhiều như vậy."

Quá đáng thật! Đến bây giờ mà còn muốn đắc ý!!

Hạ Thanh Hồi bắt đầu tức giận, muốn đánh người, "Hừ! Ai...thích cậu hồi nào! Dừng ở đó tự mình đa tình nữa!"

"Không thích thật hả?" Đan Vân Triệt mỉm cười bước lại gần cậu một bước, "Tối hôm qua hình như em không nói như vậy."

!!!!

Không đợi Hạ Thanh Hồi tức giận một lần nữa, Đan Vân Triệt lại ôm cậu, "Xin em đó, anh muốn nghe."

Được rồi.

Chuyện cho tới bây giờ, tâm tư của cậu đã bị nhìn thấu hết rồi, không giấu nổi nữa, "Vậy thì...nghe cho rõ đi. Đan Vân Triệt, tôi... thích cậu. Vô cùng, thích cậu."

Cuối cùng cũng nghe được.

Nghe rất rõ ràng.

Đan Vân Triệt chậm rãi buông Hạ Thanh Hồi ra, ánh mắt dời từ đôi má ửng đỏ xuống cái cổ thon dài, "Thay áo len ra đi."

Đối với Đan Vân Triệt mà nói, việc để lộ dấu hôn vừa lúc có thể giúp anh đánh dấu chủ quyền.

Không cho bất luận kẻ nào dám thèm muốn.

Nói đến áo lông thật sự là làm hỏng không khí mà. 

"Còn nói nữa! Không phải là lỗi của cậu à! Tôi xấu hổ tới mức muốn đêm nay trốn tới sao Hỏa luôn đó."

Đan Vân Triệt cười cười, kéo cổ áo đồng phục xuống một chút, lộ ra xương quai xanh trắng noãn cho Hạ Thanh Hồi xem, "Vậy tụi mình hòa nhau nhé!"

Hạ Thanh Hồi nhìn xương quai xanh của Đan Vân Triệt. Trên đó... đỏ đỏ hồng hồng một mảng lớn.

"... Hòa nhau gì chứ?"

Đan Vân Triệt chỉ chỉ làn da chỗ xương quai xanh, "Em nói xem, cái này ai làm?"

Hạ Thanh Hồi cảm thấy mặt mình nóng đến sắp bốc khói rồi. Không chỉ trên xương quai xanh, trên vai anh cậu cũng mờ mờ thấy vết móng tay cào.

Ah ah ah mắc cỡ chết người ta rồi!!!

"Chết tiệt!! Cậu đừng nói nữa được không!!"

"Vậy chuyện tối hôm qua, em có hối hận không?"

Hạ Thanh Hồi nghiêng đầu qua một bên, "... Không có."

Không hối hận. Cậu thừa nhận chính mình... thích cùng Đan Vân Triệt như vậy. Chỉ là cảm thấy qua ngượng ngùng mà thôi. 

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng vang. Hạ Thanh Hồi bị dọa vội vàng kéo ra khoảng cách Đan Vân Triệt. 

Kiều Trạch mở ra phòng thiết bị đi vào, nhìn bốn phía xung quanh, la lớn, "Đại thần, Hồi ca, các  có ở bên trong không? Giáo viên thể dục bảo các cậu đi lấy bóng chuyền mà sao nãy giờ không ai đem ra vậy? Ra ngoài đi, ba phút nữa hết giờ rồi."

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Đã sớm quên mất mục đích của mình đến đây là gì.

Đan Vân Triệt nhìn vào mắt Hạ Thanh  và không ngừng mỉm cười. Hạ Thanh Hồi cau mày, đánh anh một cái, "Cậu còn không biết xấu hổ mà cười!"

Đan Vân Triệt thuận thế nắm lấy tay cậu, sau đó mười ngón đan vào nhau, "Không được phép buông ra, bạn_trai."

__Hết chương__

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK