"Trước mặt tôi, em muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Không cần phải kiềm chế."
Hạ Thanh Hồi lẳng lặng nghe. Cậu cảm thấy lúc này Đan Vân Triệt thật là đẹp mắt, giọng nói thật là dễ nghe.
"Tôi chỉ yêu cầu ở em như vậy thôi."
* Thứ bảy hôm nay, từ trong ra ngoài trường Tứ Trung đều chật ních người nhà của học sinh.
Lớp nào có học sinh ở lại ký túc xá thì được yêu cầu ở lại hỗ trợ quét dọn lớp, hướng dẫn đường đi cho phụ huynh, phát tờ rơi các thứ.
Hạ Thanh Hồi và mẹ hẹn thời gian gặp nhau ở cổng trường, dù bây giờ ở đây rất đông người nhưng Hứa Lị Bình vẫn có thể nhìn thấy con mình chỉ trong chớp mắt.
"Tiểu Hồi!"
Hứa Lị Bình kích động chạy tới ôm lấy Hạ Thanh Hồi. Cậu kiềm lại nước mắt, đứng ở đó ôm mẹ mình thật lâu mới buông ra.
Hứa Lị Bình cũng cố gắng lau nước mắt, kéo tay Hạ Thanh Hồi, vừa đi vào trường vừa trò chuyện với cậu, "Ở trường ăn uống có vừa miệng không, mẹ thấy con gầy đi nhiều rồi?"
"Sao có thể?" Hạ Thanh Hồi duỗi ra một cái cánh tay, xắn tay áo lên ra vẻ mạnh mẹ cơ bắp, "Không tin thì mẹ nhìn xem! Cơ bắp con đây nè!"
Cơ bắp ở đâu không thấy mà cái bà thấy chính là vết thương của cậu.
Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa quên trên tay mình có vết thương, vội vàng thả tay áo xuống.
Hứa Lị Bình rất lo lắng hỏi, "Con bị thương hả? Nhanh đưa mẹ xem? Có chuyện gì vậy? Đánh nhau với người ta hay sao?"
"Không có đánh nhau với ai cả, là con không cẩn thận nên bị ngã thôi."
Càng nói Hứa Lị Bình càng lo lắng, "Ở trường học một mình phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, ăn ngon ngủ ngon, còn nữa, thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, con đừng mặc mỗi áo ngắn tay rồi ra ngoài thế này. Phải chú ý giữ ấm!"
Mẹ luôn thích nói nhiều chuyện như vậy đấy.
"Con biết, con biết, lúc về con sẽ mặc áo."
Hạ Thanh Hồi đưa cô đến lớp của mình rồi lên lầu giúp giáo viên các môn làm mấy việc vặt.
Tưởng Lệ Hân lại một lần nữa đến trường Tứ Trung, lần này cô đã có thể tự tìm đường được.
Lúc cô đến thì không gặp Đan Vân Triệt, chỉ có thể đứng một mình trên sân trường tìm kiếm.
"Ai, mình nhớ lần trước đến là phòng giáo viên nằm bên kia... vậy tòa bên đây chắc là lớp học nhỉ?"
Rốt cục, cô cũng tìm được đến tòa dạy học.
"Lớp 10, lớp 11..." Cô đếm từng số trên cửa lớp, đếm mãi mà không thấy số "8" đâu.
Ở đây có rất nhiều học sinh đang đi lại trên hành lang. Cô ngẫu nhiên cản lại một cậu bé và hỏi, "Bạn nhỏ này, có thể chỉ cho cô lớp 8 ở đâu được không?"
"Lớp 8 ở phía đối diện ạ."
Nam sinh này là người lần trước viết thư tình được Hạ Thanh Hồi giúp đỡ.
"Xin lỗi cậu bé, cô tìm nãy giờ lâu lắm rồi, có thể phiền cháu dẫn cô tới đó được không?"
Nam sinh vừa mới chuẩn bị đi, nhưng vì ngại từ chối người lớn nên đồng ý dẫn Tưởng Lệ Hân đi hết một vòng chữ U của khu dạy học.
Nam sinh nhìn cô một thân hàng hiệu, có vẻ là phu nhân nhà giàu, có chút hiếu kỳ hỏi, "Ừm... con có thể hỏi cô là phụ huynh của bạn nào được không ạ?"
"Cô hả? Con cô tên là Đan Vân Triệt đó."
Nam sinh thiếu chút nữa không có đứng vững.
"Chúa ơi... cô là mẹ của đại thần?"
Tưởng Lệ Hân kiêu ngạo mà khoát khoát tay, "Cái gì mà đại thần, mấy đứa thật đúng là, A Triệt nhà cô chỉ là một người bình thường thôi."
Người, bình, thường.
Nam sinh nghĩ thầm, con trai của cô mà là người bình thường, vậy con đây chắc không phải con người.
"Này, con cũng biết A Triệt sao?"
"Đâu chỉ con, cả trường đều biết cậu ấy luôn mà."
Tưởng Lệ Hân vui vẻ cười cười.
Từ sau lớp 4, Đan Vân Triệt giác ngộ việc học hành, từ đó trở đi xung quanh cô là vô số những tiếng vỗ tay và vòng hoa.
Lại nói, cô nhớ tới lần trước nói chuyện với Phan Trung Thắng, ông có đề cập tới bạn cùng bàn gì đó của Đan Vân Triệt, nhưng nói nửa chừng lại không chịu nói nữa.
Thế là cô quyết định hỏi nam sinh này, "À cậu bé, con có biết bạn cùng bàn của A Triệt không?"
"Cô nói Hạ Thanh Hồi đúng không ạ?" Nam sinh dừng một chút, nở nụ cười, "Cậu ấy, cả trường cũng biết."
"Cũng học giỏi như A Triệt sao?"
"Ahaha không phải đâu ạ," Nam sinh cười lớn tiếng hơn, "Cậu ấy nổi tiếng vì đánh nhau, trốn học và cả viết thư tình nữa ạ, hahaha."
Dáng vẻ tươi cười của Tưởng Lệ Hân đông cứng lại.
Cái gì?
Bạn cùng bàn với Đan Vân Triệt lại là người như vậy?
Không đúng, lần trước lúc nói chuyện, Phan Trung Thắng rõ ràng là nói người này rất tốt mà, đúng không?
Sao lại khác một trời một vực với những gì cậu bé này nói vậy?
Hình thức họp phụ huynh cũng không có gì mới mẻ, trong đầu Tưởng Lệ Hân đều là bạn cùng bàn của Đan Vân Triệt, cho nên ngay khi kết thúc cuộc họp, cô đã đi theo Phan Trung Thắng đến trong văn phòng rồi.
Phan Trung Thắng ngồi xuống bàn làm việc của mình, "Có chuyện gì sao mẹ Vân Triệt?"
"Thầy Phan, thầy có thể nói cho tôi biết cụ thể bạn cùng bàn với A Triệt là đứa trẻ như thế nào không?"
Phan Trung Thắng có chút ngoài ý muốn, "À, Hạ Thanh Hồi sao, là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy..." Tưởng Lệ Hân đánh gãy lời ông, "Thầy Phan, thầy không thể qua loa như vậy được. Tôi nghe nói cậu ta đánh nhau trốn học, viết thư tình. Vậy thì đứa trẻ ngoan chỗ nào chứ?"
"Hừm... Cái này, cô nghe ai nói?"
"Ai nói không quan trọng, tóm lại là tôi nắm được thông tin như vậy, cho nên tôi nhất định phải tới xác minh rõ ràng. Tuyệt đối không thể để cho A Triệt của chúng tôi ngồi cùng một bàn với loại học sinh như vậy!"
"Mẹ!"
Đan Vân Triệt đứng ở cửa ra vào thật sự nghe không nổi nữa, đi đến, "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
"A Triệt, con nói thật với mẹ đi, bạn cùng bàn của con không phải là người đứng đắn đàng hoàng đúng không?"
"Mẹ!" Đan Vân Triệt xoa xoa Thái Dương, "Mẹ quá đáng rồi đó."
Phan Trung Thắng chứng kiến tình huống này cũng không biết khuyên giải như thế nào.
"Không được, mẹ không thể trơ mắt nhìn con bị loại người tệ nạn như vậy ảnh hưởng được!"
Đan Vân Triệt rất chân thành mà trầm giọng xuống nói với cô, "Mẹ, cậu ấy không phải, Hạ Thanh Hồi không phải người như vậy."
Phan Trung Thắng, "Thế này đi, mẹ Vân Triệt, Hạ Thanh Hồi ở ký túc xá trường, hiện tại cũng có mặt ở đây. Tôi lập tức gọi cậu ấy tới đây một chuyến."
"Vậy cũng được, "Tưởng Lệ Hân bình tĩnh một chút, "Tôi ở đây đợi."
Đan Vân Triệt ẩn nhẫn nhắm mắt lại.
Anh không biết nên làm thế nào lại để mẹ mình biết rõ một điều, Hạ Thanh Hồi thật sự rất tốt.
Không biết như thế nào thuyết phục nàng. Không biết làm sao để cô có thể vứt bỏ những định kiến ác ý đối với Hạ Thanh Hồi.
Anh chỉ biết là không thể vì mình mà Hạ Thanh Hồi bị xúc phạm như vậy được.
Hạ Thanh Hồi vừa mới tiễn mẹ ra khỏi cổng trường, mở điện thoại thì thấy được tin nhắn của Phan Trung Thắng, kêu cậu tới văn phòng một chuyến.
Kỳ lạ, họp phụ huynh xong rồi, tài liệu nên phát cũng đã phát, còn chuyện gì nữa sao?
ngay sau đó Phan Trung Thắng gửi đến thêm một câu: Mẹ Đan Vân Triệt muốn gặp cậu.
Cái gì?
Cậu đang nằm mơ hả?
Sao lại muốn gặp cậu?
Hạ Thanh Hồi nơm nớp lo sợ chạy lên văn phòng tầng 4, phát hiện bên cạnh lão Phan nhiều hơn hai người.
Phan Trung Thắng mím môi hướng ra cửa "Đây, cô nhìn đi, đứa nhỏ đó đến rồi."
Tưởng Lệ Hân cau mày nghiêng đầu ——
"Là con?"
"Là dì?"
Không khí đọng lại vài giây.
Phan Trung Thắng, "Ehem... Chuyện gì vậy? Hai người biết nhau sao?"
Tưởng Lệ Hân và Hạ Thanh Hồi đều dùng hai con mắt mở lớn trừng lẫn nhau.
"Dì là... mẹ của Đan Vân Triệt?"
"Con là... Bạn cùng bàn của A Triệt?"
Đan Vân Triệt cũng không hiểu, "Chuyện gì vậy?"
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Hạ Thanh Hồi, mọi tức giận trong lòng đều biến mất. Cô còn lập tức vui vẻ mà cười rộ lên, đi đến chỗ Thanh Hồi, giữ chặt cánh tay của cậu nói, "Đứa nhỏ này, chúng ta đúng là có duyên rồi, lại gặp nhau!"
Hạ Thanh Hồi sững sờ mà sờ sờ sau ót.
Cái tình tiết gì vậy hả?
Hóa ra cái người mà mình cứu hôm đó là mẹ của Đan Vân Triệt?
Này cũng trùng hợp quá rồi đó.
Tưởng Lệ Hân, "Thằng nhóc này, từ hôm đó dì vẫn cố gắng tìm con, nhưng tên con dì cũng không biết, hại dì sốt ruột mấy hôm nay. Thì ra con là bạn cùng bàn của A Triệt, dì nghĩ là người khác cơ. Chà, thế này thì dì thấy nhẹ nhõm rồi."
Hạ Thanh Hồi, "Ừm...dì...con.."
Tưởng Lệ Hân, "À đúng rồi, hôm nay thứ bảy các con không có lớp đúng không, dì mời con tới nhà dì ăn cơm, coi như cảm ơn con cứu dì một mạng."
Hạ Thanh Hồi nghe xong bị dọa không nhẹ, vội vàng xua tay, "Hả?? Không không không cần đâu dì, thật sự không cần, đó là chuyện nên làm thôi! Dì không cần khách khí như vậy đâu..."
"Vậy sao được?" Tưởng Lệ Hân nói xong kéo cánh tay của cậu, làm bộ muốn ra khỏi cửa, "Người ta nói một giọt nước ân lấy suối xuân báo đáp, này là con còn cứu mạng dì mà? Đi nào, theo dì về, về nhà dì kêu người nấu đồ ăn ngon cho con nhé!"
"Ah ah?? Thật sự không cần mà dì..."
"Như vậy sao được? Đừng khách sáo mà, đi một chút thôi."
Đan Vân Triệt với Phan Trung Thắng liếc nhìn nhau, lại nhìn về bóng lưng hai người trước cửa.
Một lần nữa, đây là tình huống gì vại?
Tưởng Lệ Hân một bên kéo Hạ Thanh Hồi một bên nhìn vào văn phòng nói, "A Triệt, còn đứng đó thất thần cái gì? Chúng ta cùng nhau về nhà nào."
Đan Vân Triệt rốt cục dần dần lộ ra dáng vẻ tươi cười, "Đến đây."
__Hết chương__