"Cộc cộc—— "
Phan Trung Thắng đẩy gọng kính dày trên sống mũi lên, nhìn về phía cửa, "Ah, Hạ Thanh Hồi, cậu tới rồi hả?"
Hạ Thanh Hồi đi đến trước bàn làm việc Phan Trung Thắng, "Thầy, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đăng ký tham gia cuộc thi Toán."
"Tốt, tốt," Phan Trung Thắng vỗ nhẹ vào người cậu, "Tôi đã xem kết quả thi cuối kỳ kỳ trước của cậu rồi, rất rất tốt. Đầu tháng sau sẽ có một đêm tự học cho kỳ thi sơ khảo, đến lúc đó cậu tới lầu bốn tòa nhà Linh Vận làm bài kiểm tra. Vòng sơ khảo khẳng định cậu không có vấn đề gì, nhưng sau đó sẽ có một số khóa huấn luyện và tuyển chọn. Tôi sẽ thông báo cho cậu trong thời gian tới. Có thể thời gian sẽ tương đối dài, kiến thức học trên lớp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cậu đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Em biết, nên nghỉ đông em đã học xong tất cả các môn của học kỳ mới rồi, sau khóa huấn luyện em sẽ về ký túc xá cố gắng ôn tập lại một lần nữa."
Trên mặt Phan Trung Thắng hiện lên một tia kinh ngạc. Xem ra Hạ Thanh Hồi đã có ý định từ sớm.
"Vậy thì quá tốt! Đã quyết định thì phải kiên trì theo đuổi, không thể để toàn bộ sức lực của mình bị lãng phí."
"Em biết rồi thầy."
Hạ Thanh Hồi kể lại tình huống cụ thể cho Đan Vân Triệt nghe. Anh gật đầu, "Cứ yên tâm huấn luyện, trong giáo có gì không hiểu thì cầm về, anh giảng cho em. Tuyệt đối không được để lại khúc mắc gì."
Hạ Thanh Hồi nằm lên cánh tay Đan Vân Triệt, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh, "Nếu học kỳ mới tôi lại bị tụt hạng ở tất cả các môn thì phải làm sao bây giờ..."
"Anh giúp em bổ túc, rất nhanh sẽ kéo điểm cho em thôi," Anh nghiêng người tiến gần đến gương mặt Hạ Thanh Hồi, "Nhưng anh phải tính phí bù."
Lần này Hạ Thanh Hồi hiểu ra ngay lập tức.
Cậu bĩu môi một cái, tức giận nhéo nhéo mặt Đan Vân Triệt, "Biết rồi, biết rồi, bạn trai muốn cái gì cũng cho hết."
"Ngoan."
Sau khi vượt qua kỳ sơ khảo, Hạ Thanh Hồi chính thức tiến vào trạng thái huấn luyện, vì thế thường xuyên phải trốn học đi tham gia lớp thi đấu. Cùng đi với cậu cũng chỉ có một vài bạn lớp 1.
Cũng may giáo viên huấn luyện của bọn họ là người có nhiều kinh nghiệm, trình độ không thua gì giáo viên bên trường Bác Anh.
Thời gian huấn luyện ngày hôm nay tương đối muộn nên Hạ Thanh Hồi bỏ luôn thời gian ăn trưa, trực tiếp đi thẳng đến cổng phía Bắc mua bánh ngọt. Sau giờ học cậu gửi tin nhắn Đan Vân Triệt.
[Đại soái]: Dì lại gửi bánh ngọt tới nè, chờ tôi đi lấy rồi về ký túc xá chúng ta cùng ăn.
[A Triệt ca ca]: Anh đợi em ở phòng.
Hạ Thanh Hồi hưng phấn chạy đến cổng Bắc, còn tưởng rằng bánh ngọt như thường ngày để ở phòng bảo vệ, kết quả tìm trên bàn của chú bảo vệ hồi lâu cũng không thấy chiếc túi quen thuộc đâu.
Hạ Thanh Hồi đã đến đây lấy bánh nhiều lần rồi, chú bảo vệ cũng coi như quen mặt cậu, cũng biết là cậu tới đây lấy đồ gì vì vậy nói, "Hạ Thanh Hồi, hôm nay chắc đem tới hơi trễ, mà chắc cũng nhanh thôi à, không gấp thì con cứ ngồi đây đợi một lát đi."
"Vâng, cảm ơn chú."
Hạ Thanh Hồi ngồi trên ghế trong phòng bảo vệ chờ đợi, nhân lúc rảnh rỗi thì lại gửi tin nhắn cho Đan Vân Triệt.
[Đại soái]: Anh ăn cơm chưa? Đừng ăn no quá, chừa bụng tí ăn bánh nữa, tôi quay lại ngay.
[A Triệt ca ca]: Yên tâm, chừa bụng chờ em.
[Đại soái]: [/ hehe ][/ love]
Có chiếc ô tô đỗ cách cổng trường không xa, sau đó một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống xe, xách theo một cái túi. Người đàn ông đó nghiêng đầu về phía phòng bảo vệ và đưa chiếc túi cho nhân viên, "Xin chào, làm phiền rồi."
Chú bảo vệ cũng cười nhận lấy, "Cuối cùng cũng đến rồi. Thằng nhóc hôm nay ra ngồi đây đợi này." Quay đầu nói với Hạ Thanh Hồi, "Con ơi, bánh ngọt của con đến rồi."
Hạ Thanh Hồi lúc này mới thoát khỏi giao diện trò chuyện với Đan Vân Triệt chuẩn bị đứng lên. Ngẫng đầu, nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm, rồi lại giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Hai người nhìn nhau vài giây. Hạ Thanh Hồi xác định mình biết người này, đây là người đàn ông mà mẹ cậu lấy làm, "...Chú Ngụy?"
Trước kia ông đều để đồ lại rồi rời đi, Ngụy Khải không nghĩ tới hôm nay Hạ Thanh Hồi lại ngồi đợi, "Sao...sao lại là con?"
Ngụy Khải nhất thời không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói dối, "À... Tiểu Hồi, dì con hôm nay có việc, chú vừa tan tầm không lâu tiện đường đem đến cho con đây."
Chú bảo vệ ngay sau đó thêm vào một câu, "Hả? Không phải mà tiên sinh, mỗi lần đều là anh tới đây đưa đồ mà? Tôi già thật nhưng không thể nhận lầm người như vậy được đâu."
Tay Hạ Thanh Hồi dừng lại giữa không trung, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hứa Lị Bình rõ ràng nói với cậu là dì nhỏ học nghề làm bánh ngọt, cho nên mỗi tuần mới đều đặn gửi bánh đến cho cậu mà? Hạ Thanh Hồi vẻ mặt kinh ngạc ông.
Ngụy khải cười xấu hổ.
Quán Trà Sữa Sweet Rabbit.
Hạ Thanh Hồi bưng ra hai ly trà sữa, một ly cho mình, một ly khác đưa cho Ngụy khải. Ngụy khải cười tiếp nhận, "Cảm ơn Tiểu Hồi."
Hạ Thanh Hồi ngồi xuống đối diện ông, "Vậy... tất cả bánh ngọt cháu nhận được từ năm nhất trung học đến giờ... đều là do chú làm?"
"... Ừ, mẹ cháu nói thích ăn ngọt, nên chú đăng ký một lớp học trực tuyến, sợ cháu ăn một món hoài chán nên lần nào cũng thay đổi. Cũng không biết... cháu có thích hay không."
"Vậy tại sao mẹ cháu lại nói là do dì làm?"
"Bởi vì..." Ngụy Khải ấp úng rất lâu, "Chú sợ nếu cháu biết là chú làm thì không chịu nhận, cho nên... Chú thật sự xin lỗi, Tiểu Hồi, đã lừa cháu thời gian dài như vậy."
Hạ Thanh Hồi rơi vào trầm mặc. Ngụy khải nói tiếp, "Chú biết con vẫn không chấp nhận được chú, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng chú vẫn muốn làm chút chuyện gì đó cho cháu. Bởi vì trong mắt chú, người nhà của Lị Bình cũng là người nhà của chú."
Hạ Thanh Hồi chậm rãi siết chặt tay, trước sau vẫn cúi đầu không nói gì.
"Chú... thật sự rất yêu Lị Bình, sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị một chút tổn thương nào," Ngụy hải rất cẩn thận nắm lấy tay Hạ Thanh Hồi, "Chung quy lại, đều là do chú sai, hi vọng cháu đừng hận mẹ cháu nữa. Cô ấy rất yêu cháu."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hạ Thanh Hồi đã hiểu rất rõ rồi. Lúc thi chuyển cấp, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột và khó có thể chấp nhận được. Nhưng việc bố mất, là chuyện không thể nào tránh khỏi, chỉ còn lại một người thân là mẹ, làm sao cậu có thể ghét bà được?
Thấy cậu nãy giờ không nói gì, Ngụy Khải lặng lẽ thở dài, cầm cặp tài liệu và ly trà sữa còn dang dở lên, "Tiểu Hồi, cám ơn con đã đãi chú, chú đi trước đây. Ở trường học phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Đợi đến ông đi tới cửa, Hạ Thanh Hồi rốt cục cũng đứng lên gọi một tiếng, "Chú Ngụy."
Ngụy Khải có chút kinh ngạc quay đầu lại, "Làm sao vậy?"
"Bánh ngọt ăn ngon lắm, cám ơn chú. Còn có..." Ánh mắt cậu lóe lên, "Cháu sẽ sẽ dành thời gian về nhà thăm mẹ và... nhà chú."
"Được." Ngụy Khải rất vui vẻ vẫy tay chào cậu.
"Đi đường cẩn thận, à.. chú ơi!"
Ngụy khải lần nữa quay đầu.
"Cảm ơn chú đã chăm sóc mẹ cháu."
"Vậy, chú đi đây, còn phải đi đón em gái cháu."
"... Vâng."
Mẹ có bến đỗ vậy rồi... quãng đời còn lại của mẹ sẽ không khổ sở nữa. Thật tốt.
*
Bởi vì học tập căng thẳng nên ban đêm Hạ Thanh Hồi gần như dính gối là ngủ. Chỉ là đêm nay, cậu gặp ác mộng.
Mơ thấy Đan Vân Triệt buông tay và dần rời xa cậu, bóng dáng anh biến mất trong ánh sáng ban ngày vô tận. Dù cho Hạ Thanh Hồi có vùng vẫy và cầu xin như thế nào trong giấc mơ, anh đều không hề lưu luyến quay đầu nhìn lại. Cả thế giới trở nên hoàn toàn trống rỗng. Nhưng rất nhanh nó lại biến thành một mảnh đen kịt. Chỉ còn một mình Hạ Thanh Hồi ở đó, đứng giữa thế giới không người.
"Ah —— "
Nỗi đau đớn trong mơ quá mức chân thật. Hạ Thanh Hồi bật người dậy, không ngừng thở mạnh, trên đầu, trên người ướt đẫm mồ hôi.
Là mơ. Hạ Thanh Hồi, chỉ là mơ mà thôi.
Cậu không ngừng tự nói với mình rồi mở điện thoại lên xem, mới 5 giờ sáng.
Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn.
"Phù —— " Hạ Thanh Hồi vuốt ngực, kêu một tiếng, "Anh Triệt."
Không có người trả lời.
"Anh Triệt anh đâu rồi?"
Chẳng lẽ còn chưa dậy nữa? Hạ Thanh Hồi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, xuống giường, ngó lên giường trên một cái.
Đan Vân Triệt không có ở đấy.
Chăn, mền đều bị xốc lên hết.
Đồng phục và giày đi học của anh ấy không có ở đó. Hạ Thanh Hồi đi tới nhà vệ sinh nhìn thử cũng không thấy anh.
Mới 5h thôi mà, chẳng lẽ anh ấy dậy sớm như vậy để đến lớp học bài à? Cái này cũng không đúng, bình thường đều chờ mình cùng đi kia mà, tuyệt đối không có khả năng một mình đi học trước. Hơn nữa túi sách cũng chẳng mang theo.
"Bạn trai, anh đâu rồi?"
Hạ Thanh Hồi cầm điện thoại gọi cho Đan Vân Triệt. Trong túc xá không có tiếng chuông vậy hẳn là điện thoại cũng bị cầm đi rồi. Hạ Thanh Hồi muốn thấy anh ngay nên không có ý định trở về ngủ tiếp, tranh thủ thời gian rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi nhanh chân đến phòng học. Kết quả còn sớm quá căn tin còn chưa mở cửa, phòng học cũng bị khóa. Đan Vân Triệt sáng sớm ra ngoài làm gì vậy nhỉ?
Hạ Thanh Hồi đứng ở cửa đợi thật lâu. Tôn Y Na là người đến sớm thứ hai, lúc thấy cậu ở đó thì ngạc nhiên, vừa mở cửa vừa nói, "Này Hạ Thanh Hồi, hôm nay cậu đi học sớm vậy? Đi sớm học bài? Trách không được thi cuối kỳ cậu thi tốt như vậy."
Hạ Thanh Hồi gãi gãi sau gáy, "À ờ... Đúng vậy, chào buổi sáng lớp trưởng."
Cậu trở về chỗ ngồi. Bàn, ghế và những thứ trên bàn của Đan Vân Triệt rõ ràng vẫn giống như khi anh rời đi ngày hôm qua.
Buổi sáng anh ấy không hề đến lớp.
Thẳng đến khi các bạn học đều tới đông đủ, tiếng tán gẫu hỗn loạn tràn ngập toàn bộ lớp học, người đến trễ nhất là Phan Trung Thắng cũng đã đứng ở cửa ra vào rồi, Đan Vân Triệt vẫn không xuất hiện.
Chờ thêm một chút.
Trong giờ học, Hạ Thanh Hồi không ngừng lướt tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại.
Một cái cũng không trả lời.
Các giáo viên vào dạy đều cho rằng Đan Vân Triệt lại đi tham gia cuộc thi gì nữa rồi, cũng không ai hỏi tới.
Hạ Thanh Hồi ngơ ngác nhìn qua chiếc ghế trống bên cạnh. Lời giảng của giáo viên không nghe lọt một chữ.
Ngay cả cơm trưa Hạ Thanh Hồi cũng không ăn, chuông tan học vang lên lập tức chạy về ký túc xá.
Đan Vân Triệt vẫn chưa quay lại.
Hạ Thanh Hồi ngủ trưa cũng không ngủ, bỏ hết các tiết học buổi chiều, vì để tìm Đan Vân Triệt, cậu gần như lật tung cả trường Tứ Trung lên.
Một ngày vội vàng trôi qua.
Đan Vân Triệt không trả lời một tin nhắn nào, thậm chí còn không gọi điện thoại.
Giống như biến mất khỏi thế giới vậy.
Không tìm được người khiến Hạ Thanh Hồi tuyệt vọng.
Màn đêm vội vàng buông xuống.
Hạ Thanh Hồi về ký túc xá, bất lực ngồi phịch xuống giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vẫn không có tin tức gì.
Hai tay cậu nắm tóc, giống như muốn bứt hết tóc trên đầu xuống, "Chết tiệt!! Đan Vân Triệt con mẹ nó anh ở chỗ quái quỷ nào vậy!! Có thể đừng... như vậy được không..."
Chẳng lẽ... cậu lại bị bỏ lại một mình lần nữa?
Cậu mang theo một tia hi vọng cuối cùng mở điện thoại, phát hiện QQ vừa mới đăng tải tin tức: Đau lòng! Một thiếu niên ở thành phố S gặp phải tai nạn xe liên hoàn chết thảm trên đường! Tình huống cụ thể cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra...
Điện thoại trực tiếp bị ném xuống đất. Hạ Thanh Hồi hoàn toàn không dám ấn mở hình ảnh trong bản tin.
"Không thể nào. Không thể nào." Hạ Thanh Hồi dốc sức liều mạng lắc đầu, "Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra... Chắc chắn không phải Đan Vân Triệt..."
"Tôi không tin là đến bây giờ cậu vẫn không hiểu tình cảm của tôi."
"Cậu thật sự không biết sao?"
"Hạ Thanh Hồi, em nghe cho kỹ, từ đầu đến cuối trong lòng tôi chỉ có một mình em."
"Em là người duy nhất."
"Cho dù là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai."
"Chỉ có thể là em."
Chẳng lẽ Đan Vân Triệt cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống của cậu?
Những ký ức và lời nói đó có phải đều là ảo giác và giấc mơ không?
Nhưng tại sao những cái chạm đó lại chân thực đến thế?
Hạ Thanh Hồi không tin. Không thể chấp nhận được.
Cậu nắm chặt điện thoại lao ra khỏi ký túc xá.
Trường học đã đóng cửa, trên đường có vài người đang đi bộ.
Ngoài trời mưa to, giọt mưa nện vào da thịt lạnh lẽo như băng. Hạ Thanh Hồi đang không ngừng chạy về phía trước.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Cho dù hôm nay phải đi khắp thế gian, cậu cũng nhất định phải tìm được Đan Vân Triệt.
Bỏ qua sự cản trở của nhân viên bảo vệ, Hạ Thanh Hồi lao ra khỏi cổng trường. Vừa chạy ra khỏi đó chỉ trong nháy mắt, cậu nhìn thấy Đan Vân Triệt đứng trước mặt mình.
Hạ Thanh Hồi ngây người, Đan Vân Triệt đang lẳng lặng nhìn cậu, trong ánh mắt phảng phất chứa đầy sương mù.
Có lẽ là do chạy trên đường thật lâu thật lâu, quần áo trên người toàn bộ ướt đẫm. Hạ Thanh Hồi cũng vẫn nhìn Đan Vân Triệt.
Hai người không ai để ý đến mưa vẫn đang rơi.
Anh ấy không có việc gì.
Đan Vân Triệt không có việc gì.
Hạ Thanh Hồi nghiến răng nghiến lợi, dùng sức đẩy anh, mọi sự tức giận và uất ức dâng trào, "Tại sao! Tại sao anh lại biến mất? Anh có biết tôi lo lắng cho anh đến thế nào không?! Có biết tôi đã tìm anh bao lâu rồi không? Anh thậm chí còn không hề biết..."
Đan Vân Triệt đứng ở kia không nói lời nào. Hạ Thanh Hồi không chịu được bạo lực lạnh như vậy, lần này trực tiếp đẩy người ngã ra đất, "Đan Vân Triệt anh nói chuyện đi! Sao lại làm vậy? Anh có biết nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi, tôi..." Cũng không thể sống được nữa.
Đan Vân Triệt ngồi trong mưa, đôi môi mỏng hơi hé ra, "Anh xin lỗi."
Chỉ ba chữ đó là có thể giải quyết vấn đề sao? Hạ Thanh Hồi rốt cuộc chịu không được rồi, quỳ gối trên người Đan Vân Triệt, nắm cổ áo muốn đánh người, "Ông ngoại qua đời." Đan Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu, "Mới vừa nãy."
Hạ Thanh Hồi buông nắm đấm lơ lửng giữa không trung. Sau đó chậm rãi thả xuống.
"Rạng sáng nhận được thông báo sức khỏe nguy kịch." Đan Vân Triệt gần như là túc trực cả ngày ở bệnh viện. Nhưng vừa mới nãy, ông đi rồi.
Hạ Thanh Hồi ngồi nghe.
"Không còn gì phải hối tiếc nữa."
Dù cho trọng sinh trở về, anh vẫn phải chấp nhận sự thật rằng ông ngoại sẽ qua đời. Nhưng ít nhất nó cũng bù đắp được sự tiếc nuối vì không thể gặp ông lần cuối ở đời trước.
"Trên giường bệnh anh đã nắm tay và nói cho ông biết, anh sẽ sống thật hạnh phúc đến hết cuộc đời."
Ông từng nói với anh rằng đây tâm nguyện duy nhất của ông.
Ông là người thân hiểu anh nhất.
"Khoảnh khắc cuối cùng, trên mặt của ông là nụ cười mãn nguyện."
Hạ Thanh Hồi ôm chặt lấy anh. Cậu biết rõ cảm giác mất đi người thân là như thế nào.
Không thể gặp bố lần cuối là một điều tiếc nuối không bao giờ có thể bù đắp được.
Hạ Thanh Hồi cũng biết, mình chính là hạnh phúc của Đan Vân Triệt, "Tôi thật sự lo lắng cho anh, lo muốn chết."
Tin tức này đến quá đột ngột, anh không thể để ý nhiều, "Thật sự xin lỗi," Anh kiên nhẫn nhắm mắt lại, "Không có lần sau đâu."
"Đừng bao giờ để tôi tìm không thấy anh nữa, bạn trai. Nếu không... tôi có thể sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc đấy."
Trời mưa càng lúc càng lớn. Nước mưa lạnh buốt xen lẫn nước mắt ấm áp.
"Anh hứa."
*
Học kỳ hai của cấp ba rất ngắn, tốc độ học của lớp trong học kỳ này rõ ràng nhanh hơn nửa học kỳ đầu rất nhiều.
Cũng sắp đến lúc diễn ra cuộc thi Hóa cấp tỉnh. Đan Vân Triệt đã nhận được thông báo từ Cố Yến Hồng, anh sẽ sớm phải đến tỉnh khác để tham gia cuộc thi. Nhưng anh không yên lòng Hạ Thanh Hồi nên trì hoãn mấy ngày mới nói cho cậu biết.
Hạ Thanh Hồi im lặng hồi lâu, "Phải đi bao lâu thế?"
"Chắc khoảng một tuần."
"..." Hạ Thanh Hồi muốn nói lại thôi.
Đan Vân Triệt đưa tay sờ sờ vành tai cậu, có chút lo lắng hỏi, "Ở một mình được không?"
Hạ Thanh Hồi cúi đầu vặn vẹo ngón tay, giọng điệu yếu ớt nói, "... Nói không thì anh cũng đâu thể không đi."
Nói ra có ích gì. Đây là tương lai của bạn trai đó.
Hạ Thanh Hồi lại im lặng.
Mặc dù biết mình muốn ở bên Đan Vân Triệt mọi lúc mọi nơi, nhưng cậu lại càng cũn muốn trở nên mạnh mẽ và dũng cảm hơn trước. Chính xác là ý nghĩa đấy.
"Không sao đâu! Đùa thôi, Hạ Thanh Hồi là ai chứ? Tôi ở một mình không có vấn đề gì đâu! Có khi đến lúc anh quay lại tôi còn mạnh hơn anh! Chờ đi xem!"
Đan Vân Triệt cười cưng chiều, "Được vậy thì tốt."
Nhưng thực tế là, Hạ Thanh Hồi không làm được. Đêm đầu tiên Đan Vân Triệt rời đi, cậu nghĩ về anh nhiều đến mức đến lật qua lật lại mãi vẫn không ngủ được. Chỉ là cậu ép mình phải hoàn thành xong đống bài học trong ngày.
Mình nhớ mùi hương của anh ấy, những lời thì thầm, những cái ôm và những nụ hôn của anh.
Cuối cùng Hạ Thanh Hồi quyết định leo lên giường của Đan Vân Triệt ngủ, để cơ thể mình hoàn toàn được mùi bạc hà thơm ngát bao bọc lấy. Tiếc là làm vậy cậu vẫn chẳng ngủ được.
Tất nhiên, Đan Vân Triệt cũng giống như vậy. Cả đêm không thể nhắm mắt vì nhớ đến Hạ Thanh Hồi.
Mặc dù biết có thể là Đan Vân Triệt đã ngủ rồi, nhưng Hạ Thanh Hồi vẫn không kiềm gọi video cho anh, vậy mà được nhận ngay lập tức.
Trong màn hình, Đan Vân Triệt cũng nằm trên giường, một tay cầm điện thoại, tay kia kê dưới đầu.
Hai người nhìn nhau cười cười.
Màn hình có hơi sáng, tự dưng anh cảm thấy hoa văn trên ga giường khá quen mắt liền nói, "Cầm chắc điện thoại để anh nhìn em một lát."
Vì vậy Hạ Thanh Hồi dời điện thoại ra xa, vén chăn lên, để lộ phần thân trên trước ống kính, "Ừ đây, nhìn cho rõ nhé."
Cổ họng Đan Vân Triệt đột nhiên trở nên khô khốc.
Anh biết rõ Hạ Thanh Hồi cố ý.
"Em ngủ khỏa thân trên giường anh à?"
__Hết chương__