Trên đường đi Tư Mã Duệ nắm tay nàng, tranh công nói:
- Trẫm nghe nói mẫu hậu khó dễ ngươi, liền lập tức chạy tới cứu viện, như thế nào, thấy trẫm đối với ngươi tốt không?
Thái hậu chỉ là ngoài miệng giáo huấn vài câu, nhiều nhất là phạt sao chép mấy quyển kinh thư mà thôi.
Tốt xấu gì thì nàng cũng là khuê nữ của tiên thái phó, thái hậu có thể đòi đánh đòi giết nàng sao?
Cuối cùng hắn lại khen ngược, tùy tiện vọt vào, lại còn chống đối với thái hậu, lại lôi kéo nàng rời đi.
Đáng lẽ thái hậu chỉ có năm phần bất mãn với nàng, bị hắn lăn lộn như vậy, trực tiếp trúng độc đắc, bay lên thập phần, vậy mà hắn còn có mặt mũi ở chỗ này đắc ý dào dạt?
Nàng hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thật là cám ơn!
Tư Mã Duệ trừng mắt:
- Ngươi có thái độ gì đấy?
Chân tướng vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, Du Phức Nghi xoay đầu đi, lười quan tâm đến phản ứng của hắn.
Miễn cho mình không cẩn thận lại đem chân tướng nói trắng ra, chọc hắn nhảy nhót lung tung làm ầm ĩ.
Dù sao so với chuyện trở mặt với thái hậu, thì gánh tội danh sủng phi còn tốt hơn.
Tư Mã Duệ còn định đem đầu nàng bẻ lại, bào căn hỏi để(hỏi rõ đầu đuôi), hắn bận tâm lo lắng cho nàng ở trước mặt thái hậu chịu ủy khuất.
Trong lòng nghẹn hỏa vì nàng có thái độ không tốt với hắn nhưng cũng vì tình vì lý ẩn chứa bên trong, nên nhịn xuống xúc động.
Mẫu thân của Thẩm tế tửu bị nhiễm phong hàn, hắn xin nghỉ ở phủ hầu bệnh.
Cho nên sáng sớm Tư Mã Diễm đã từ thư phòng đến đây, ở trong thư phòng của Du Phức Nghi đọc sách một lúc lâu.
Nhìn thấy ngự liễn của Tư Mã Duệ, vội vàng nghênh đón, vẻ mặt hưng phấn hét lên:
- Phụ hoàng, xe trượt tuyết đã làm xong, hồ trong Ngự Hoa Viên đã kết băng dày ước chừng ba thước, người lôi kéo nhi thần vừa đi vừa trượt đi.
Tư Mã Duệ từ trên ngự liễn nhảy xuống đất, trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Lúc chơi bời thì biết tìm trẫm,lúc gánh trách nhiệm thì chạy nhanh hơn chuột, trẫm bị ấm đầu mới có thể mang ngươi đi chơi, cái loại tiểu tử không có nghĩa khí.
Tư Mã Diễm mếu máo, ủy khuất nói:
- Lúc trước là phụ hoàng đáp ứng với nhi thần, như thế nào lại có thể nói lời mà không giữ lời?
Du Phức Nghi nắm tay Tiểu Mãn nâng đỡ từ trên ngự liễn bước xuống, đi đến bên người Tư Mã Diễm, xoa đầu hắn, trấn an nói:
- Còn không phải là trượt tuyết sao, mẫu phi lôi kéo ngươi đi trượt là được.
Tư Mã Duệ xuy một tiếng, buồn cười nói:
- Ngươi thân thể khô gầy như que củi, là ngươi kéo xe trượt tuyết hay là xe trượt tuyết kéo ngươi?
Thấy Du Phức Nghi không để ý tới lời trào phúng, lại còn sai người đi nâng xe trượt tuyết, chuẩn bị dây thừng, lấy ngồi đệm, bỏ thêm than vào lò sưởi tay chân.
Toàn bộ Trường Xuân Cung khí thế ngất trời bận rộn nhiều việc, đương nhiên không phải nói giỡn.
Tư Mã Duệ ngẩn người, lúc này mới chấp tay sau mông, cố làm ra vẻ nói:
- Thôi thôi, để trẫm kéo mẫu tử các ngươi đi trượt tuyết.
- A? Mẫu phi cũng cùng nhi thần ngồi chung xe trượt tuyết? Phụ hoàng có thể kéo nổi sao?
Tư Mã Diễm kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kỳ không tín nhiệm liếc lên liếc xuống đánh giá Tư Mã Duệ.
- Thằng nhãi ranh, dám coi khinh trẫm!
Tư Mã Duệ ưỡn ngực, lắc lư cánh tay, tự tin tràn đầy nói:
- Đừng nói chỉ có một mình mẫu phi ngươi, dù là mười người như nàng, trẫm cũng kéo được.
Mười người? Thật là khoác lác không có bài bản, cũng không sợ nổi da trâu da bò.
Du Phức Nghi trừng mắt liếc hắn một cái, lại là nhịn xuống không nói ra những lời "dễ nghe", miễn cho hắn bỏ việc không làm, để nàng phải tự thân ra trận.
Đoàn người mênh mông đi đến bên hồ, Tư Mã Duệ sai người đi xuống thử độ dày của lớp băng cùng chịu lực.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới để Du Phức Nghi cùng Tư Mã Diễm ngồi vào trong xe trượt tuyết.
Hai tay hắn nắm dây thừng, chân mang guốc gỗ, sau đó hạ thấp thân thể, bắt đầu đi về phía trước.
Mặt băng trơn trượt, hắn lại dùng sức lực quá lớn, xe trượt tuyết đụng vào người hắn, suýt nữa khiến hắn cắm đầu xuống đất, Tư Mã Diễm ha ha cười không ngừng:
- Ai nha, xe trượt tuyết muốn lôi kéo phụ hoàng cùng trượt.
Tư Mã Duệ đỏ mặt, thẹn quá hóa giận mắng:
- Câm miệng!
Sau khi mắng xong hắn điều chỉnh lực đạo, khi khởi hành thuận lợi hơn rất nhiều, xe không đụng vào người hắn nữa, vững vàng mà vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Ai ngờ mới kéo vòng hồ có một vòng, bầu trời rơi đầy bông tuyết, Tư Mã Duệ ngẩng đầu nhìn trời, cố làm ra vẻ, thong thả một bước lại một bước "Gian nan" đi về phía trước, trong miệng nói:
- Ta là lão trượng(ông già) bán than, đại tuyết còn phải kéo xe than nặng nề hành tẩu khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trời đã tối đen mới luyến tiếc thu dọn quán, trong nhà nương tử nấu cơm đợi mãi mà ta còn chưa trở về, liền mang theo ấu tử(con thơ) đi ra ngoài tìm ta, loay xoay tìm hết tám con phố, rốt cuộc cũng tìm được ta. Mặt đường trơn ướt ta sợ bọn họ té ngã, liền để bọn họ ngồi lên xe than, lôi kéo bọn họ cùng đống than từng bước gian nan đi về phía trước, tuy kiệt sức, nhưng nghĩ đến lúc về tới nhà, một nhà ba người ngồi vây quanh lò than vừa ăn cháo rau củ cải cùng bánh ngô do chính tay nương tử làm thật là hạnh phúc biết bao, thân thể mỏi mệt lại một lần nữa tràn đầy sức lực...
Tư Mã Diễm là đồ tham ăn từ trong chuyện xưa thê thảm bắt được trọng điểm, ngửa đầu nhìn về phía Du Phức Nghi, chảy nước miếng hỏi:
- Mẫu phi, cháo rau củ cải cùng bánh ngô là cái gì, ăn ngon không?
- Không ngon.
Là người sinh ra từ thập niên tám mươi, cháo rau nấu củ cải cùng bánh ngô lúc nhỏ Du Phức Nghi thường hay ăn.
Cháo rau củ cải thiếu đường thiếu muối vô vị, bánh ngô ăn đau cổ họng, ký ức này khắc sâu trong đầu nàng.
Đến nỗi tới lúc trưởng thành có những ngày tháng cuộc sống tốt đẹp, mỗi khi nghe đồng sự chung quanh muốn thay đổi khẩu vị bằng cách ăn mấy cái này.
Nàng liền cảm giác dạ dày khó chịu, cho nên chỉ tùy tiện nói một câu cho có lệ với Tư Mã Diễm, liền chuyển đề tài khác, đi nói móc Tư Mã Duệ:
- Người nghèo đến nổi chỉ có thể dùng cháo cùng bánh ngô, thú được hoàng hậu nương nương làm chính thất lại thích ăn Chiêu Cao Hương(tên loại bánh), làm sao còn bạc nạp thần thiếp loại mặt hàng như thế này làm tiểu thiếp? Người vẫn nên đi kéo hoàng hậu nương nương đi, thần thiếp cùng Diễm nhi có thể nuôi sống bản thân hai mẫu tử chúng ta tự chăm sóc lẫn nhau, không phiền lão trượng bán than phải buồn lo vô cớ.
Ảo tưởng tốt đẹp lập tức cất cánh bay đi, Tư Mã Duệ trở lại trong hiện thực, oán hận mắng:
- Ngươi thật biết cách tức chết người.
Du Phức Nghi giả vờ bất đắc dĩ nói:
- Thần thiếp chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Tư Mã Duệ hận nghiến răng nghiến lợi, kéo xe trượt tuyết chạy như bay cho hả giận.
Tư Mã Diễm hưng phấn hô to gọi nhỏ, thì thầm bên tai Du Phức Nghi:
- Phụ hoàng thật là lợi hại, so với xe ngựa mà hôm qua nhi thần ngồi xuất cung còn nhanh hơn.
Du Phức Nghi chỉ chỉ vào trán hắn:
- Ngươi thật to gan, dám đem phụ hoàng ngươi so với ngựa, cẩn thận nếu để hắn nghe được, sẽ quất roi ngươi.
Tư Mã Diễm thè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Du Phức Nghi, làm nũng nói:
- Người là mẫu phi của nhi thần, không thể bán đứng nhi thần.
- Đem phụ hoàng ngươi so sánh với ngựa là không đúng, ngựa dùng để kéo xe ngựa, còn phụ hoàng ngươi thì kéo xe trượt tuyết.
Tư Mã Diễm kinh ngạc mở to hai mắt, Du Phức Nghi bình thản nói:
- Ta nghe nói ở đông bắc không ít địa phương, thường xuyên đại tuyết phong sơn, muốn đi ra ngoài rất bất tiện, dân bản xứ liền tạo ra xe trượt tuyết, đem đại cẩu trong nhà buộc vào, dùng để kéo người hoặc là kéo hàng hóa, vừa nhanh lại vừa an toàn, so với ngựa hay lừa còn nhanh hơn nhiều.
(Yul: đại tuyết phong sơn nghĩa là tuyết phủ kín núi)
- Mẫu phi thật to gan, lại đem phụ hoàng so...
Tư Mã Diễm ngậm miệng, rốt cuộc cũng không dám đem chử "Cẩu" nói ra.
- So sánh với...Không sợ nhi thần cáo trạng với phụ hoàng sao?
Du Phức Nghi không quan tâm nhướng mày:
- Ngươi đi cáo trạng đi, đợi đến lúc ngươi lại bị đánh, xem còn ai tới cứu ngươi!
Tư Mã Duệ lôi kéo xe trượt tuyết trượt được nửa vòng, cơn tức dần dần bình ổn, quay đầu thấy bọn họ chụm đầu đàn đúm, liền hỏi:
- Hai người các ngươi lẩm nhẩm lầm nhầm làm cái gì? Hay là đang nói xấu trẫm?
- Sao có thể chứ?
Tư Mã Diễm vội vàng phủ nhận, trợn mắt nói láo khen ngợi:
- Mẫu phi đang khen phụ hoàng, nói là phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, kéo xe trượt tuyết vừa nhanh lại vừa an toàn, không có ai uy vũ bằng phụ hoàng.
Tư Mã Duệ đắc ý cười ha ha:
- Coi như mẫu phi ngươi cũng có mắt nhìn người.
Du Phức Nghi trừng mắt nhìn Tư Mã Diễm, trong lòng có chút chột dạ, thằng nhãi này trước kia bị thân chủ giáo dưỡng theo khuôn phép giống như tiểu đại nhân.
Chỉ vì mấy lời nàng đe dọa, mà nói dối trôi chảy giống như hạ bút thành văn.
Mắt không chớp mặt không đỏ, lúc này mới bao lớn? Đã có tính tình như vậy, tương lai sẽ thế nào?
Xem ra nàng phải cân nhắc thật kĩ xem nên làm như thế nào giáo dục hài tử, chuyện này mới là vấn đề cấp bách.