- Thị vệ không tiện xông vào hậu cung, không chừng sẽ nháo ra chuyện xấu, lúc này là mạng ngươi lớn, mới không bị liên lụy, lần tới chưa chắc có được vận may như thế, cho nên trẫm chọn bốn nữ nhân từ trong Cẩm Y Vệ đưa cho ngươi, sau này mặc kệ ngươi đi đâu, cũng phải mang theo các nàng, buổi tối cũng phải sai các nàng thay phiên trực đêm.
Du Phức Nghi kinh ngạc hỏi:
- Chỉ mình thần thiếp có, hay là các tỷ muội khác cũng có?
Tư Mã Duệ khinh thường bĩu môi:
- Những người khác có thể có mặt mũi lớn như vậy?
Du Phức Nghi nhíu mày nói:
- Các vị tỷ muội khác đều không có, chỉ một mình thần thiếp có, người định đem thần thiếp đặt lên giá nướng sao? Chỉ sợ không đợi thích khách lại xông vào Tử Cấm Thành, thì thần thiếp đã bị nướng chín mất rồi.
Tư Mã Duệ trợn tròn mắt, duỗi tay nhéo hai má của Du Phức Nghi, vừa dùng sức vừa mắng:
- Sao trẫm lại không tính toán trước? Sáng sớm liền nói cùng Tư Mã Dư, để hắn thay các nàng đổi danh đổi phận, kể từ đó, các nàng chỉ là cung nữ bình thường bị Nội Vụ Phủ phân công đến cung của ngươi, cho dù là ai cũng không nói được nửa câu không phải.
Tuy lúc trước chỉ kinh hách mà vô hiểm, thấy hắn an bài thỏa đáng, nàng đâu ngu mà cự tuyệt hảo ý này, vội đứng lên phúc thân, thiệt tình thực lòng nói:
- Đa tạ hoàng thượng suy nghĩ vì thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích.
Tư Mã Duệ nâng cằm:
- Hừ, ngươi biết là được rồi.
Vì là trừ tịch, Tư Mã Duệ có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không thể ở chổ của Du Phức Nghi quá lâu, ngồi được một lát, liền đứng dậy rời đi.
Bằng thời gian uống chén trà nhỏ, Triệu Hữu Phúc mang theo bốn cung nữ từ trong Cẩm Y Vệ đến đây.
Cẩm Y Vệ thăng chức nhanh đãi ngộ tốt, thế gia đại tộc tìm mọi cách đem hậu duệ trong phủ nhét vào đây.
Mà nữ tử, bị thời đại hạn chế, đừng nói là thế gia đại tộc, phàm là nhà nào có thể có cơm ăn, thì tuyệt đối sẽ không đưa nữ nhi tới nơi này.
Cho nên chỉ có mười mấy nữ tử, đều tới từ Dục Anh Đường(cô nhi viện) không phụ không mẫu là cô nhi.
Các nàng chỉ chấp hành nhiệm vụ đặc thù, thời gian còn lại thì ở trong phủ làm cung nữ thô sử vẩy nước quét nhà giặt đồ.
Lần này bị phái tới chổ Du đức phi để làm hộ vệ, các nàng cũng có chút vui sướng.
- Thỉnh an Đức phi nương nương.
Mới học cung quy có ba ngày, tuy lễ nghi không đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
- Đứng lên đi.
Du Phức Nghi gật gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Các ngươi danh tự(tên) là gì?
Triệu Hữu Phúc cười xen mồm nói:
- Các nàng ngay cả một tự(chữ) cũng không biết, có thể có danh tự gì hay, nói ra chỉ sợ làm bẩn lỗ tai của nương nương. Hiện giờ các nàng theo người, người chính là chủ tử của các nàng, vẫn là người đặt cho các nàng danh tự mới đi, cũng cho các nàng lây dính được chút phúc khí của người.
Chủ tử vì hạ nhân mà đặt danh tự cũng là ước định trở thành quy củ, Du Phức Nghi cũng không chối từ, chỉ chỉ bên trái người thứ nhất cùng người thứ hai, nói:
- Ngươi kêu Hạ Chí, ngươi kêu Đông Chí.
Thấy Du Phức Nghi chỉ chỉ hai người rồi dừng lại, sau một lúc lâu cũng không nói thêm gì, Triệu Hữu Phúc ra mặt hỏi:
- Còn hai người này thì sao?
- Hai người các nàng ta chuẩn bị đưa cho tam hoàng tử sai sử, đợi tam hoàng tử từ Từ Ninh Cung trở về, rồi đưa qua chổ hắn.
Du Phức Nghi bưng lên tách trà nhấp một ngụm trà, hỏi hai người nọ:
- Các ngươi có nguyện ý đi hầu hạ tam hoàng tử?
Hiện tại tam hoàng tử là người có khả năng cao nhất sẽ đăng cơ, sao các nàng lại không muốn? Hai người cùng kêu lên nói:
- Xin nghe nương nương phân phó.
- Này...
Hoàng thượng còn chờ hắn trở về bẩm báo, Đức phi nương nương đột nhiên ra chiêu này, hắn biết ăn nói sao với hoàng thượng đây?
Triệu Hữu Phúc căng da đầu, thật cẩn thận nói:
- Hoàng thượng sai các nàng tới đây là cho nương nương sai sử, nương nương lại phân một nửa cho tam hoàng tử, nếu hoàng thượng biết, chỉ sợ sẽ không vui.
Sau khi hoàng đế băng hà, các phi tần có hoàng tử sẽ đi theo nhi tử xuất cung vinh dưỡng.
Phi tần có công chúa thì dời đến Thọ Khang Cung, nơi thái hậu từng ở.
Còn các phi tần đã không có hoàng tử lại không có công chúa, hoặc là đi thủ hoàng lăng cùng tiên đế, hoặc là lên Thiên Thủy Am xuất gia.
Hai con đường này cái nào cũng không dễ đi, cho nên Tư Mã Diễm chính là chổ dựa nửa đời sau của nàng cũng nhau quan trọng như mạng của nàng, vì vậy tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện.
Du Phức Nghi hừ một tiếng, cường ngạnh nói:
- Nếu hoàng thượng đưa người cho ta, ta liền làm chủ, ngươi trở về bẩm báo đúng sự thật là được, nếu hoàng thượng không vui, thì thỉnh hắn thu hồi người lại, ta cũng không cần.
Triệu Hữu Phúc ngượng ngùng lui xuống, đợi một lúc lâu cũng không thấy phản hồi, nghĩa là Tư Mã Duệ ngầm đồng ý cách làm của nàng.
Sau khi Tư Mã Diễm trở về, Du Phức Nghi nói với hắn, ở độ tuổi này của hắn rất tôn sùng vũ lực cúng bái cường giả.
Nghe thấy liền cao hứng không thôi, quấn lấy các nàng muốn nhờ chỉ điểm công phu cho hắn, còn hợp với tình hình đặt danh tự cho các nàng là "Phi Hoa, Trục Nguyệt", khiến Du Phức Nghi che miệng cười không ngừng.
Đang cãi cọ ồn ào, Tiểu Mãn tiến vào bẩm báo nói:
- Nương nương, Nhan thải nữ cầu kiến.
- Nhan thải nữ?
Du Phức Nghi mờ mịt hỏi một câu, sau đó nhớ tới chuyện ở Vạn Thọ Đình gặp được vị thải nữ mặc váy vàng nhạt tú hóa hải đường tựa hồ họ Nhan, liền gật đầu nói:
- Thỉnh nàng vào đi.
- Thần thiếp thỉnh an nương nương.
Sau khi Nhan thải nữ tiến vào liền hành lễ với Du Phức Nghi, sau đó thi lễ với Tư Mã Diễm:
- Tam hoàng tử.
- Hắn chỉ là tiểu hài tử, đừng quá lễ tiết.
Du Phức Nghi nói với Tư Mã Diễm:
- Đừng ở chỗ này quấy rầy chúng ta nói chuyện, mang Phi Hoa, Trục Nguyệt trở về điện đi, canh bốn quay lại đây cùng ta đi dự tiệc.
- Nhi tử cáo lui.
Tư Mã Diễm vái chào Du Phức Nghi cùng Nhan thải nữ, rồi xoay người lui ra ngoài.
Du Phức Nghi chỉ vào ghế thái sư kế bên kháng sàng nâng cằm nói:
- Ngồi đi.
- Tạ nương nương ban tọa.
Nhan thải nữ ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt cảm kích nói:
- Ngày ấy làm phiền nương nương giúp đỡ, thần thiếp mới có thể miễn cho da thịt chịu khổ, trong lòng thần thiếp cảm kích vô cùng, vẫn luôn suy nghĩ muốn nói lời cảm tạ với nương nương, chỉ là thần thiếp xuất thân thấp hèn, vào cung sau lại không có thể diện gì, cũng không thể xuất ra vật gì có giá trị để tạ lễ, chỉ có tay nghề may vá là có thể miễn cưỡng chấp nhận, mất mấy ngày thời gian đã làm ra bộ váy này, cho nên lúc này mới tới đây dùng vật này tạ lễ.
Nói xong cung nữ theo sau Nhan thải nữ trong tay cầm nải, mở ra lấy ra váy hoa lập loè óng ánh.
Tuy Du Phức Nghi đã gặp không ít chuyện trong cuộc đời, cũng xém chút nữa bị váy này lóe cho mù mắt chó.
Nàng đi về phía trước tinh tế ngắm nhìn, thấy váy này dùng thiển phấn cùng thiển lục hai màu sắc vải dệt làm thành váy.
Cái này cũng chẳng có gì mới lạ, hơn hai mươi năm trước đã lưu hành, hiện nay còn có người làm lại.
Cái đặt biệt chính là mặt trên tú mẫu đơn thêu hoa, thiển phấn(hồng đỏ) đóa hoa lót trên thiển lục(xanh lục) màu lá, hai màu sắc hòa quyện rất tinh tế, thu hút ánh nhìn.
- Ở trong cung cũng có nhiều tỷ muội có kỹ thuật tú cao siêu tựa như Thường mỹ nhân, không ngờ lại có người không hề thua kém Thường mỹ nhân muội muội, không giống như ta thô kệch tú không đâu ra đâu.
Du Phức Nghi nhìn về hướng đông hô:
- Cốc Vũ, đừng ăn nữa, ngươi mau lại xem váy này phối với xiêm y gì mới thích hợp, đến lúc gia yến ta muốn xuyên.