- Đợi thần thiếp làm xong đôi hài cho tam hoàng tử, sẽ bắt đầu làm xiêm y hài vớ cho tiểu hoàng tử.
- Đừng nói những lời này.
Thính Phong bưng nước trà tiến vào, nghe Thường mỹ nhân nói vậy vội vàng nhắc nhở nói:
- Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm muốn có tiểu công chúa, nếu để hoàng thượng nghe thấy, sẽ lớn chuyện.
Thường mỹ nhân hoảng sợ, giơ tay tự vả miệng mình một cái, cười xấu hổ nói:
- Nhìn xem thần thiếp há miệng ăn nói, định vuốt mông ngựa cũng chụp không đúng, lại chụp lên đùi ngựa.
Du Phức Nghi cười nói:
- Ngươi cũng đừng khiến mình mệt mỏi, có Thượng Y Cục chu cấp, để các nàng thu xếp là được.
- Mười ngày nửa tháng mới làm được một kiện, sao có thể mệt mỏi?
Thường mỹ nhân xua tay, lại sợ hãi nói:
- Thần thiếp thi từ ca phú cầm kỳ thư họa dốt đặc cán mai, đầu óc lại chậm chạp, nương nương dạy chơi mạt chược năm sáu lần cũng học không xong, chỉ có thể thêu thùa may vá qua ngày, nương nương ngàn vạn lần đừng từ chối, nếu không thần thiếp cũng không biết làm thế nào trôi qua ngày tháng ở nơi này?
Ai, nàng là một cô nương bình dân bá tánh, đang sống yên ổn thì bị tên lưu manh Tư Mã Duệ cướp vào trong cung, vì không muốn bị người khác chà đạp, cho nên chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy mình.
Miệng lưỡi không lanh lợi, không biết xu nịnh vuốt mông ngựa, chỉ đành liều mạng thay Du Phức Nghi làm xiêm y hài vớ cho Tư Mã Diễm.....
Nghĩ lại cũng thật đáng thương. Nhưng nữ nhân trong hậu cung, mặc kệ là được sủng ái hay không được sủng ái, đều không có quyền chọn lựa, ai so với ai tốt hơn?
Du Phức Nghi cười nói:
- Không phải ta từ chối ngươi, mà ta chỉ sợ ngươi dụng công quá mức, làm hỏng đôi mắt.
Thường mỹ nhân nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Nương nương hãy yên tâm, mỗi ngày thần thiếp chỉ làm một hai canh giờ, mắt sẽ không sao.
- Mẫu phi.
Đột nhiên Tư Mã Diễm ló đầu ngoài cửa, Thường mỹ nhân thấy thế vội đứng dậy cáo từ:
- Tần thiếp cáo lui.
- Thỉnh an Thường mẫu phi.
Tư Mã Diễm hành lễ với Thường mỹ nhân, Thường mỹ nhân vội nghiêng người né tránh, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Du Phức Nghi nhìn về phía Tư Mã Diễm, cười hỏi:
- Sao giờ này lại tới đây, trốn học phải không?
- Không có đâu.
Tư Mã diễm tiến đến bên cạnh Du Phức Nghi, lại không dám đến gần người nàng, ngồi cách xa nàng một thước, giải thích nói:
- Tháng ba rét lạnh, Thẩm tế tửu bị cảm nhiễm phong hàn, hôm nay báo bệnh, cho nên nhi thần tự ôn thư.
Du Phức Nghi nghe vậy, dặn dò Vấn Mai đi theo Tư Mã Diễm đến đây:
- Thu đông lạnh, nhớ xuyên cho tam hoàng tử nhiều một chút, thà nóng cũng đừng để bị đông lạnh, bệnh dịch không phải là thứ có thể đùa giỡn.
Vấn Mai gật đầu, cười nói:
- Nương nương yên tâm, nô tỳ nhớ rõ.
Tư Mã Diễm đột nhiên quay đầu qua hướng khác, rầm rì nói:
- Trong bụng người đã có tiểu đệ đệ, còn quản nhi thần làm cái gì, để nhi thần bị đông chết đi.
Vừa mới đề điểm Thường mỹ nhân xong, Thính Phong nghe vậy lại vội mở miệng nói:
- Đừng nói những cái này, hoàng thượng tâm tâm niệm niệm muốn có tiểu công chúa, nếu người để hoàng thượng nghe thấy, cẩn thận hoàng thượng quất roi người.
- Thật sự là tiểu muội muội?
Đối mắt của Tư Mã Diễm lập tức sáng ngời, ngay sau đó lại ảm đạm, tức giận nói:
- Phụ hoàng là hoàng đế cũng không phải là Ngọc Hoàng đại đế, còn có thể miệng vàng lời ngọc hay sao? Nếu sinh ra tiểu đệ đệ, để xem phụ hoàng còn gì để nói.
- Im cái miệng quạ đen!
Du Phức Nghi giơ tay tát một cái lên vai hắn, quở mắng:
- Nếu thật sự sinh ra tiểu đệ đệ thì thế nào? Tục ngữ nói rất đúng "đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh".thêm một đệ đệ là có thêm một phần trợ lực, đối với ngươi mà nói thì chỉ có lợi, ngươi ghét bỏ cái gì?
Tư Mã Diễm không cho là đúng nói:
- Tục ngữ kia là nói thường gia bá tánh, nếu dùng với hoàng thất đệ tử, thêm một huynh đệ, là thêm một đối thủ cạnh tranh, đồng bào huynh đệ liều mạng giết nhau nhiều lắm, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, mẫu phi nói xem, nhi tử nên làm sao với hắn mới có thể không khiến mẫu phi thương tâm?
Du Phức Nghi còn đang lo lắng mình sinh hạ tiểu hài tử sẽ gây nguy hiểm cho địa vị của Tư Mã Diễm, nhưng nàng đã hoài thai, không thể xoá sạch là xong?
Vậy mà hắn còn ở nơi này nói chuyện giật gân, Du Phức Nghi tức giận một cái tát chụp lên kháng trác, cả giận nói:
- Cút đến thư phòng luyện tự đi, hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi.
Tư Mã Diễm kinh ngạc, lập tức quỳ trên mặt đất, thỉnh tội nói:
- Mẫu phi bớt giận, nhi thần chỉ thuận miệng nói này nọ mà thôi, cũng vì sợ mẫu phi từ nay về sau có đệ đệ rồi sẽ không đau nhi thần, chứ không phải thật sự muốn cùng đệ đệ tranh ngôi vị hoàng đế, nếu hắn muốn, nhi thần phụ giúp hắn tranh là được, cũng không phải là chuyện gì đại sự, nào đáng để mẫu phi phải tức giận? Nếu tức giận hư hại thân cốt, thì biết làm như thế nào cho phải?
Du Phức Nghi bị tính trẻ con của hắn làm cho tức cười, mắng:
- Ngươi cho rằng ngôi vị hoàng đế là rau xanh củ cải trắng, muốn cho ai liền cho, muốn nhường ai liền nhường? Không có là chết sao?
Tư Mã Diễm gật đầu nói:
- Nói rất đúng, nếu mẫu phi vì chuyện hư vô mờ mịt này mà tức giận, chẳng phải sẽ rất nực cười sao?
Nói xong nhìn Du Phức Nghi lè lưỡi một cái, rồi nhanh như chớp chạy tới thư phòng.
Du Phức Nghi tức nghẹn muốn chửi thề, đang định đuổi theo, mắng hắn vài câu, đột nhiên Tiểu Mãn tiến vào bẩm báo nói:
- Nương nương, Nhan bảo lâm cầu kiến.
Nhan bảo lâm trang điểm giống như Hồ Điệp, sau khi tiến vào liền phúc thân hành lễ với Du Phức Nghi:
- Thần thiếp thỉnh an nương nương.
Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, liền lanh mồm lanh miệng nói:
- Hôm nay thần thiếp đến đây, thứ nhất là tạ ơn nương nương, nhờ phúc của nương nương, thần thiếp có thêm kiến thức về kính chiếu ảnh, đây là những thứ đồ vật Tây Dương mà ở Đại Chu rất hiếm thấy, thần thiếp thật sự vô cùng cảm kích. Thứ hai là thần thiếp muốn chúc mừng nương nương, nghe nói nương nương lại một lần nữa hoài dựng, tần thiếp vui mừng vô cùng, vội sai người từ trong tư kho lấy ra những dược liệu đồ bổ, tuy so với những trân quý ở chổ nương nương không đáng là gì, nhưng tốt xấu gì cũng một phần tâm ý của thần thiếp, mong nương nương vui lòng nhận cho.
Nói xong liền nâng tay, cung nữ đi theo phía sau vội vàng tiến lên vài bước, tiện tay xách theo mấy cái hộp quà đưa cho Tiểu Mãn đang đứng hầu hạ bên người Du Phức Nghi.
Du Phức Nghi liếc nhìn Tiểu Mãn ý bảo nhận lấy, rồi quay đầu nói với Nhan bảo lâm:
- Ngồi đi.
Nhan Bảo Lâm ngồi trên ghế thái sư, cười nói nhàn thoại thường gia:
- Mỗi người mang thai có phản ứng khác nhau, giống như mẫu thân của thần thiếp, có khoảng ba tháng cơm nước không vô, chỉ có thể dùng canh sâm giữ mệnh, mà đại tẩu của thần thiếp so với lúc chưa mang thai cũng không có gì thay đổi, mỗi ngày nên ăn sẽ ăn nên ngủ sẽ ngủ, còn đi đây đó la cà, không hề cảm thấy không thoải mái...Thần thiếp thấy khí sắc của nương nương vẫn tốt, giống như không có nhiều phản ứng.
Lúc trước chủ thân thể này hoài dựng Tư Mã Diễm, cũng giống như đại tẩu của Nhan bảo lâm, không có gì không thoải mái.
Đến lượt Du Phức Nghi xuyên qua, lại ăn uống không vô, mới đầu chỉ ngửi thấy mùi vị thức ăn mặn là phun.
Hiện tại ăn cái gì phun cái nấy. Sáng hôm nay cũng không dám ăn gì, để khỏi bị xấu mặt ở Khôn Ninh Cung.
Chỉ uống nửa chén nước sôi để nguội, ai ngờ vừa mới đi đến Vĩnh Thọ Cung, liền phun ra.
Khí sắc tốt là do trước kia thân cốt dưỡng tốt, lúc này nôn nghén mới có mấy ngày, chưa đến mức khuôn mặt vàng như nến, sau này thế nào khó mà nói.
Nhưng loại chuyện này phải giữ kín, nếu không để bên ngoài biết được, nàng sẽ không được yên.
Cho nên nàng cười cười xoa xoa bụng, tự hào nói:
- Đứa nhỏ này giống như Diễm nhi, biết đau lòng mẫu phi, cũng không lăn lộn làm khổ ta.
- Vẫn là nương nương có phúc khí.
Nhan Bảo Lâm khen này nọ, sau đó trầm mặt, nhíu mày, lo lắng nói:
- Nương nương là lần thứ hai mang thai, đáng lẽ là đại hỉ sự, chỉ là sự sủng ái của hoàng thượng được bao lâu? Lúc này người hoài thai chính là mười tháng, sau mười tháng tình hình sẽ như thế nào? Khó có thể nói. Cũng không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn Tống tài tử là hiểu, trước khi sinh hạ nhị công chúa được bao nhiêu sủng ái? Sau khi hoài thai trôi qua mười tháng do không thể thị tẩm, hoàng thượng liền quên mất nàng, nếu còn có chút sủng ái, chuyện về nhị công chúa do nàng không phải cố ý, sẽ không đến mức bị tống đến lãnh cung. Nương nương, người nghe tần thiếp một câu, người ngàn vạn lần đừng như vậy.
Du Phức Nghi vừa nghe xong liền biết nàng ta có chủ ý gì, đương nhiên sẽ không để nàng ta như nguyện, vì thế nàng cong cong môi, không để bụng nói:
- Muội muội một lòng vì ta mà suy nghĩ, ta vô cùng cảm kích, chỉ là ta vị cư chính nhất phẩm Đức phi, dưới gối đã có tam hoàng tử, hiện giờ trong bụng lại hoài dựng, hoàng thượng sủng ái hay không đối với ta mà nói, chỉ là dệt hoa trên gấm, có cũng được, không có cũng không sao, ai dám trễ nải chà đạp ta? Cũng không cần vì này đó mà lo lắng, thuận theo tự nhiên là được.
- Tần thiếp biết nương nương là người phong quang tễ nguyệt(= ngay thẳng), khinh thường cùng người tranh sủng, nhưng nương nương cũng nên vì tam hoàng tử mà suy nghĩ.
Nhan bảo lâm biết Du Phức Nghi rất yêu thương Tư Mã Diễm, cho nên nàng cảm thấy xuống tay từ trên người Tư Mã Diễm sẽ không sai:
- Đều là hoàng tử, tam hoàng tử so với hai vị hoàng tử khác thì yếu hơn một chút, luôn bị bọn chúng đè lên đầu, cả đời khuất nghẹn sống trong bực tức, Tam hoàng tử có thể nhịn sao? Cho dù hắn có thể nhịn, nhưng nương nương người có thể nhẫn tâm sao? Nếu muốn giữ được sự sủng ái của hoàng thượng đối với nương nương, phải nghĩ biện pháp lưu hoàng thượng ở lại Trường Xuân Cung mới được, chỉ là nơi này trừ nương nương ra, chỉ còn Thường mỹ nhân, tuy nàng ta có tư sắc không tầm thường, nhưng tuổi đã cao, lại nhiều năm vô sủng, chỉ sợ hoàng thượng nhìn không thuận mắt.
Không đợi Du Phức Nghi mở miệng, nàng lại nói vài câu, sau đó đứng dậy, "Bùm" một cái, quỳ trước mặt Du Phức Nghi, vẻ mặt ngượng ngùng rồi lại kiên định nói:
- Thần thiếp nguyện ý trợ giúp nương nương, dọn đến Trường Xuân Cung, thay người phụng dưỡng hoàng thượng, sau khi nương nương sinh nở, liền có thể phục sủng như lúc ban đầu, không cần rơi vào hoàn cảnh như Tống tài tử, chỉ nghe người mới cười đâu thấy người xưa khóc.
Tự tiến cử xong, lại vội vàng tỏ lòng trung thành nói:
- Ngày đó nếu không có nương nương ra tay tương trợ, thần thiếp đã sớm bị Tào tiệp dư hạ độc thủ, một mạng này đều là nương nương ban tặng, thần thiếp nhất định tuân theo chỉ thị của nương nương, vì nương nương làm trâu làm ngựa, tuyệt đối không vong ân phụ nghĩa phản bội nương nương, thỉnh nương nương hãy yên tâm.
Thấy mình giả câm vờ điếc, thế là đi thẳng vào vấn đề, da mặt nàng ta thật đủ dày.
Những lời nàng nói nãy giờ, một câu Du Phức Nghi cũng chả muốn nghe, nói gì đến tin tưởng?
Nàng không phải một ngày hai ngày mới lĩnh giáo kỹ thuật diễn trong hậu cung, còn có thể bị mắc mưu?
Nếu theo như nàng ta mong muốn, sau này được sủng ái, người mà nàng ta muốn xử lý đầu tiên chính là mình.
Vừa tiến cung bị phân vị thấp, bất đắc dĩ phải tìm chỗ dựa, sau đó dẫm chỗ dựa leo lên phân vị cao, loại tiết mục này, kiếp trước đọc cung đấu thấy rất nhiều.
Kiếp này thân chủ kiến thức không kém, sao có thể ngốc đến nổi giúp người khác kê đá ngáng chân?
Mà cho dù Du Phức Nghi chịu giúp Nhan bảo lâm được như nguyện, thì Tư Mã Duệ cũng không phải là người gỗ mặc người bày bố.
Diện mạo tính cách như Nhan bảo lâm là loại hắn ghét nhất, cho dù có bò lên giường, cũng sẽ bị hắn đạp xuống đất, hoàn toàn không cần nàng nói cái gì làm cái gì.
- Ngươi cũng nói ta là người phong quang tễ nguyệt, nếu đã gánh mỹ danh như vậy, sao có thể làm ra chuyện tổn hại mặt mũi? Những lời như vậy đừng nói trước mặt ta, nếu không ta sẽ nổi giận.
Du Phức Nghi giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Nhan bảo lâm, sau đó quay đầu mắng Tiểu Mãn:
- Thất thần làm cái gì, mau đến nâng Nhan bảo lâm đứng lên, xuân hàn se lạnh, còn quỳ trên mặt đất, bị người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ ta ỷ trong bụng hoài long thai liền càn rỡ, lén tra tấn phi tần.
Tiểu Mãn vội vàng đi tới kéo Nhan bảo lâm đứng lên, Nhan bảo lâm cũng không giãy giụa, thuận thế đứng lên, giống như không nghe thấy lời Du Phức Nghi vừa nói, nàng cười nói:
- Những lời thần thiếp mới vừa nói, đều là những lời từ đáy lòng, mong nương nương để tâm.
Nói xong liền uốn gối phúc thân:
- Nương nương hoài thai, không nên ngồi lâu, thần thiếp không quấy rầy nương nương nữa, thần thiếp cáo lui.