• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở lại tẩm điện, không chỉ có Tư Mã Diễm, ngay cả Triệu tài nhân cùng Thường mỹ nhân cũng từ đông điện lại đây.

Nghe Cốc Vũ thuật lại, Thường mỹ nhân thở dài nói:

- Này còn không phải là câu nương nương thường nói "không tìm đường chết sẽ không phải chết", Lẽ ra chuyện An gia gặp phải bệnh thiên hoa, tội tuy nặng, nhưng không phải cố ý, nhiều lắm tước vị thôi, nàng lại lăn lộn như vậy, đúng là khen ngược, mệnh cũng không còn.

- Sao có thể không lăn lộn?

Triệu tài nhân “Chậc” một tiếng, bĩu môi nói:

- Suốt ngày thúc giục nhị hoàng tử tiến tới, còn không phải muốn lên vị trí kia? Nhưng nàng không được sủng, có thể dựa vào, trừ chuyện hoàng thượng yêu thương nhị hoàng tử, cũng chỉ còn mẫu gia Anh quốc công phủ, nếu Anh quốc công phủ đổ, nàng còn có thể có dựa vào? Đã tới tình cảnh này này, đành đập nồi dìm thuyền, vận khí tốt sẽ diệt trừ được đại hoàng tử cùng tam hoàng tử, chỉ còn lại một mình nhị hoàng tử, dù hoàng thượng muốn như thế nào, thì thái hậu cùng nội các cũng sẽ không ngồi yên, cuối cùng chỉ có thể giơ cao đánh khẽ coi như xong chuyện.

- Thật giỏi tính toán.

Triệu tài nhân khinh thường trừng mắt nhìn về phía Dực Khôn Cung, sau đó nhìn Du Phức Nghi, mặt dày khen ngợi nói:

- May mà nương nương của chúng ta tuệ nhãn như đuốc, nhìn thấu âm mưu của nàng.

Thường mỹ nhân cũng vội phụ họa.

Tư Mã diễm ở bên cạnh nghe một lúc lâu, lại hỏi thăm Cốc Vũ một phen, cuối cùng cũng hiểu tiền căn hậu quả.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, đợi Triệu tài nhân cùng Thường mỹ nhân dừng lại, lúc này mới hỏi Du Phức Nghi:

- Hiện tại đại hoàng huynh như thế nào?

- Có chuyện hay không có chuyện, lúc này vẫn chưa biết được.

Du Phức Nghi trấn an vỗ vỗ lưng hắn, lại bổ sung nói:

- Nhưng vì sự an nguy của thái hậu cùng Tần tài nhân, nhất định sẽ đem hắn cách ly khỏi Từ Ninh Cung, đến nơi nào mẫu phi không đoán được, dù gì trong cung cũng có rất nhiều cung điện bỏ trống.

Làn da trực tiếp tiếp xúc nước mủ của người bị bệnh thiên hoa, tỷ lệ lây bệnh rất cao, đại hoàng tử có thể trúng chiêu hay không, Du Phức Nghi cũng không thể kết luận.

Kiếp trước lúc nàng sinh ra virut thiên hoa đã bị nhân loại tuyên bố tiêu diệt, mấy cái hiểu biết này đều từ trong Bách Khoa Baidu, dù sao lý luận cùng hiện thực luôn chênh lệch.

Tư Mã Diễm tựa vào người Du Phức Nghi, cảm khái khi sống sót sau tai nạn:

- May mà có mẫu phi, nếu không lúc này nhi thần đã bị thê thảm giống đại hoàng huynh.

Triệu tài nhân cùng Thường mỹ nhân lại khen ngợi Du Phức Nghi.

Sau đó Triệu tài nhân thu liễm thần sắc, cau mày nói:

- Xưa nay hoàng thượng đau nhất là nhị hoàng tử, nếu nhị hoàng tử cầu tình thay An thục phi, chỉ sợ hoàng thượng sẽ mềm lòng.

Du Phức Nghi chém đinh chặt sắt nói:

- Sẽ không.

Tư Mã Duệ tâm địa tuy mềm, nhưng hắn có giới hạn, nếu chạm đến điểm giới hạn kia, tuyệt đối sẽ vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.

Sự thật chứng minh, Du Phức Nghi rất hiểu Tư Mã Duệ, buổi sáng hôm sau âm mưu mưu hại thái hậu cùng đại hoàng tử của An thục phi bại lộ nên “Sợ tội tự sát”.

Buổi chiều lại truyền đến tin Anh Quốc công phủ bị hủy đan thư thiết khoán cả phủ bị nhốt vào thiên lao.

Bệnh thiên hoa đang hoành hành, đang lúc mọi người cảm thấy bất an lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lúc nhất thời trong cung cùng với trong kinh nhân tâm hoảng sợ, e sợ không nhiễm bệnh thiên hoa lại bị liên lụy vào đại án này.

Vào lúc này, Tư Mã Duệ lại ra mệnh lệnh khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Đó là tấn phong Thường mỹ nhân làm Hiền phi, ban Chung Túy Cung, cũng đem nhị hoàng tử ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng.

Thường mỹ nhân quỳ xuống đất cảm tạ ân, nơm nớp lo sợ tiếp nhận thánh chỉ, vội vàng chạy đến chổ Du Phức Nghi.

Triệu tài nhân đứng dậy, vén áo thi lễ với Hiền phi, cười hì hì nói:

- Thần thiếp thỉnh an Hiền phi nương nương, chúc mừng Hiền phi nương nương thăng chức!

- Muội muội đừng chọc ta.

Thường hiền phi vội nâng Triệu tài nhân lên, sau đó quay đầu vẻ mặt thấp thỏm lo âu nói với Du Phức Nghi:

- Nương nương, này phải làm như thế nào mới phải?

An thục phi đã chết, nhị hoàng tử cần chọn phi tần khác để nuôi nấng, Trịnh quý phi cùng Lâm chiêu nghi xuất thân hiển quý đương nhiên sẽ bị loại trừ ngay từ đầu.

Trương tiệp dư lại cùng phe với An thục phi, không chịu liên lụy nên lấy bệnh thiên hoa để được cách ly.

Tất nhiên không cần suy xét, mà đám phi tần trong cung rất ít, có thể lựa chọn cũng không còn mấy người, cho nên Thường mỹ nhân xuất thân thương hộ tính tình hiền dịu muốn không trúng tuyển cũng khó.

Quan trọng nhất chính là nàng là người của mình, nhị hoàng tử ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, cũng coi như Tư Mã Duệ lấy chuyện này bồi thường trấn an mình cùng Tư Mã Diễm suýt nữa xảy ra chuyện.

Đạo lý là như thế này, nhưng lại không thể nói trắng ra, vì thế Du Phức Nghi cười nói:

- Dựa vào tư lịch cùng tính tình của muội muội, phân vị nên sớm thăng một bậc, tuy lần này thăng mau một chút, cũng chỉ vì chức trách giáo dưỡng nhị hoàng tử, dù là ai cũng không nói được cái gì, muội muội chỉ cần thản nhiên tiếp nhận là được.

Rốt cuộc vẫn là hoàng tử được Tư Mã Duệ thương yêu nhất, dù vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, cũng không thể không tìm cho hắn mẫu phi xuất thân thấp hèn.

Mẫu thân vừa mất liền nâng nàng thành hiền phi đứng đầu tứ phi, để tránh hắn chịu khắt khe, cũng không biết Tư Mã Giác có thể hiểu phần tình này hay không.

Thường hiền phi thở dài nói:

- Ta chưa từng dưỡng hài tử, không biết nên làm như thế nào giáo dưỡng nhị hoàng tử, thật sự là trong lòng rất lo lắng sợ hãi.

Du Phức Nghi cười nói:

- Chuyện học hành đã có lão sư dạy dỗ, sinh hoạt đã có cung nhân hầu hạ, đừng nói ngươi chỉ là dưỡng mẫu, ngay cả ta là thân mẫu, nhiều nhất cũng chỉ có thể hỏi han ân cần một phen, còn có thể làm cái gì? Hay yêu cầu làm cái gì? Còn có hoàng thượng, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?

Du Phức Nghi không nói nữa, dù sao tương lai đăng cơ chính là Tư Mã Diễm, nàng làm thái hậu, chỉ cần ở trong cung dưỡng lão là được.

Không cần giống các phi tần khác, phải trông cậy vào nhi tử tương lai mới có thể đón mình ra cung vinh dưỡng, không cần ở trước mặt thái hậu cúi đầu khom lưng kiếm ăn.

Cho nên nàng chỉ cần duy trì bề ngoài hài hòa với Tư Mã Giác là được, không cần tận tâm tận lực.

Dù sao Thường hiền phi cũng không phải là người ngốc, chỉ là chuyện quá bất ngờ còn chưa phục hồi tinh thần, lúc này mới không rõ tình huống.

Sau khi bình tĩnh lại, đương nhiên có thể suy nghĩ cẩn thận, nếu không nàng chỉ là một mỹ nhân không hề có căn cơ, không thể nhiều năm như vậy ngay cả cọng tóc cũng không hư tổn.

Trong lòng Du Phức Nghi vừa mới cân nhắc, liền thấy Thường hiền phi tự vỗ đầu mình, cười mỉa nói:

- Nhìn ta xem, thật chưa hiểu việc đời, lại cao hứng đến u mê, mất công nương nương đề điểm, bằng không lúc này đầu ta vẫn là một đống hồ nhão.

Nói xong lại vẻ mặt buồn bã nói:

- Đi theo nương nương ngần ấy năm, đột nhiên lại dọn ra ngoài, trong lòng trống trơn, thực sự có chút khó chịu.

Triệu tài nhân đột nhiên xen vào hưng phấn nói:

- Ai nha, kể từ đó, chẳng phải đông điện không có ai ở? Trường Xuân Cung phong thuỷ tốt như vậy, bao nhiêu người cúi đầu cầu khẩn được dọn đến đây, nếu người tới rất chướng mắt, chẳng phải sẽ phiền nhiễu Đức phi nương nương an tĩnh? Hay là để thần thiếp đi cầu xin hoàng hậu nương nương, để thần thiếp chuyển đến đây?

Thường hiền phi trừng mắt nhìn Triệu tài nhân một cái rồi nói:

- Muội muội thật giỏi tính toán.

- Đương nhiên.

Triệu tài nhân cười đắc ý, nhướng mày nói:

- Làm sao, ta thay Hiền phi nương nương lưu tại hầu hạ bên người Đức phi nương nương, Hiền phi nương nương không cao hứng?

Thường Hiền phi cắn răng:

- Cao hứng, rất cao hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK