- Miễn lễ!
Không đợi Du Phức Nghi phân phó, Cốc Vũ đã sai người bưng hai ghế thái sư tới, cười hì hì nói:
- Du đại gia, du đại phu nhân, ngồi xuống nói chuyện.
- Tạ, tạ.
Y Lị Toa dùng hán ngữ sứt sẹo nói lời cảm tạ, rồi ngồi xuống ghế thái sư, nhìn thấy nơi này ấm áp, bốn góc phòng còn đốt huân lung(lò sưởi), liền lột bỏ tả lót của nữ nhi.
- A, y phục thật tinh xảo.
Tiểu chất nữ ăn mặc cùng phong cách với Y Lị Toa, nhìn rất đáng yêu, Du Phức Nghi vội vàng từ trên kháng sàng đi đến trước mặt Y Lị Toa, giang hai tay nói:
- Cho ta ôm một cái.
Y Lị Toa đưa nữ nhi cho Du Phức Nghi nhìn Du Phức Nghi lại nhìn khuôn mặt nữ nhi vài lần, cười nói:
- Giống, rất giống.
- Chất tử giống cữu, chất nữ giống cô, nàng giống ta cũng không có gì kỳ quái.
Du Phức Nghi cười cười, quay lại kháng sàng, dùng ngón tay chọc nhẹ hai má tiểu chất nữ, rồi hỏi Du Thiệu Nghi:
- Đã đặt danh tự chưa?
Du Thiệu Nghi bung quạt xếp, cười ha hả nói:
- Chỉ đặt dương danh là Cynthia, còn đại danh, phải nhờ nương nương đặt.
Du Phức Nghi vừa trêu đùa Cynthia vừa liếc Du Thiệu Nghi, hừ nói:
- Tục ngữ nói rất đúng, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, huống chi ngươi đã đọc vạn quyển sách lại đi ngàn dặm đường, sao ta có thể so sánh với ngươi, đừng để ta mất mặt xấu hổ.
Vẻ mặt Y Lị Toa mờ mịt nhìn về phía Du Thiệu Nghi:
- Nghe, không hiểu.
Du Thiệu Nghi thay đổi ngôn ngữ, bô bô phiên dịch, Du Phức Nghi vễnh tai cố sức lắng nghe.
Nhưng nghe không hiểu, có lẽ không phải tiếng anh…Khụ, ở hiện đại nàng dốt nhất chính là tiếng anh, cho dù Du Thiệu Nghi nói tiếng anh, nàng phải cố lắm mới nghe hiểu.
Huynh muội cùng mẫu, khác biệt quá lớn, Du Phức Nghi chỉ có thể hiểu biết trung dung, Du Uẩn Nghi càng khỏi nói đến.
Du Thiệu Nghi có bản lĩnh đã gặp sẽ không quên, mảng ngôn ngữ cũng có thiên phú.
Mấy năm nay hắn đi du lịch tứ phương, đến một địa phương hắn chỉ cần nghỉ ngơi một hai tháng, là có thể học được bảy tám phần ngôn ngữ địa phương.
Cynthia bị Du Phức Nghi trêu chọc cười “Khanh khách” không ngừng, nước miếng chảy từ khóe miệng, Du Phức Nghi cầm khăn lụa động tác thuần thục thay nàng lau nước miếng.
Du Thiệu Nghi trêu chọc nàng nói:
- Nếu nương nương thích nữ hài nhi như thế, tự mình sinh một đứa là được.
- Ngươi nói thật nhẹ nhàng.
Nữ nhi là tâm can bảo bối của mẫu thân, có nữ nhi bên người, suốt ngày sẽ trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, thâm cung cô tịch cũng có thể trôi qua vui vẻ.
Chỉ là ở cổ đại điều kiện chữa bệnh lạc hậu, sinh nở giống như bước chân vào Quỷ Môn Quan, có thể toàn mạng trở về hay còn không phải xem vận khí.
Nếu có cái gì tốt xấu, Tư Mã Diễm làm sao bây giờ? Chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được?
Cho dù không có nguy hiểm, ai có thể khẳng định nhất định sẽ là nữ nhi? Nếu chẳng may sinh hạ nhi tử, mà nhi tử này lại có dã tâm, như thế chẳng phải sẽ thành huynh đệ tương tàn? Đó chính là làm bậy không thể sống.
- Này có khó gì?
Du Thiệu Nghi liếc nàng một cái, hừ nói:
- Đừng nghĩ là ta mới trở về, cho nên không biết chuyện trong cung, Tống Tư Minh đã nói hết với ta, hiện giờ trong cung trừ hoàng hậu cùng Trịnh quý phi còn có thể phân một chút sủng ái ra, thì thời gian còn lại hoàng thượng đều ở trong cung của ngươi, tuy không phải độc sủng, nhưng cũng không khác mấy, trừ phi ngươi không muốn, nếu ngươi muốn, chẳng phải như trở bàn tay?
Không đợi Du Phức Nghi cãi lại, Y Lị Toa đột nhiên mở miệng nói:
- Không sinh, đúng. Nữ nhân Đại Chu, thấp bé, dễ, khó sinh.
- Nói bậy.
Du Thiệu Nghi đẩy cánh tay của Y Lị Toa, ai ngờ Y Lị Toa đẩy ngược lại hắn, sức lực quá lớn trực tiếp đẩy hắn ngã xuống mặt đất, vẻ mặt tức giận bất bình nói:
- Ta nói, nói thật. Vì, muội muội tốt.
Vị đại tẩu này thật là ngay thẳng hào sảng nha, ngay cả tướng công cũng dám đánh, chuyện này đổi lại là nữ nhân Đại Chu tuyệt đối không có khả năng.
Du Phức Nghi lấy tay che miệng cười,
Du Thiệu Nghi da mặt dày, không biết xấu hổ từ trên mặt đất bò dậy, ngồi lại ghế thái sư, nhe răng với Y Lị Toa:
- Dám đánh ta, hưu ngươi a~
Y Lị Toa cũng nhe răng với hắn:
- Hưu ngươi.
Thính Phong, Cốc Vũ, Tiểu Mãn cùng với Lý Nguyên Bảo đang ở trong điện hầu hạ, nghe vậy không nín được, liền cười ra tiếng.
“Chậc chậc" Du Thiệu Nghi phe phẩy quạt, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nói:
- Thật là chủ tử dạng nào, sẽ có nô tài dạng đó.
- Đa tạ đại ca khích lệ.
Du Phức Nghi làm bộ không hiểu lời hắn châm chọc, quay đầu nói với Y Lị Toa:
- Vừa nhìn thấy đại tẩu liền cảm thấy hợp ý, sau này nếu đại tẩu rảnh rỗi, hãy mang Cynthia tiến cung thăm ta, cũng nói cho ta biết vài chuyện thú vị bên Pháp quốc, miễn cho ta không có kiến thức là ếch ngồi đáy giếng.
Y Lị Toa vội nói:
- Thích, muội muội, thường tới, chơi.
Du Phức Nghi cao hứng cong cong khóe môi, liếc mắt nhìn thấy mười mấy cái rương, vì thế nhíu mày nói:
- Tại sao lại mang nhiều đồ vật như vậy? Các ngươi hãy lưu lại đi, vừa mới thành thân, lại có Cynthia, cần chuẩn bị nhiều thứ, ta ở nơi này cũng không thiếu cái gì.
Du Thiệu Nghi đứng dậy, mở một cái rương, chỉ vào đồ vật bên trong nói:
- Đều là mấy đồ chơi mà ở Đại Chu không có, vận chuyện đến nơi này liền trở thành quý giá, kỳ thật ở bên kia giá trị chỉ có mấy đồng, ngươi tự lưu trữ thưởng thức, hay tặng cho người khác cũng được, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của đại tẩu ngươi, trực tiếp nhận là được, người nước ngoài không có kiểu nhún nhường như vậy, cẩn thận nàng hiểu lầm ngươi nhìn không vừa mắt.
Hắn đã nói như vậy, Du Phức Nghi đành phải cảm tạ Y Lị Toa:
- Đa tạ đại tẩu nghĩ đến ta.
Lại nói:
- Ta cũng thay đại tẩu cùng tiểu chất nữ chuẩn bị vài thứ, này đó tạm thời không tiện lấy ra, mắc công các ngươi mang theo đồ vật đi rêu rao khắp nơi, khiến người khác chướng mắt, lát nữa ta sẽ sai người trực tiếp nâng tới phủ.
- Muội muội đưa này nọ nhất định là đồ tốt rồi.
Du Thiệu Nghi thọc tay Y Lị Toa, nói:
- Còn không mau nói lời cảm tạ với muội muội?
Y Lị Toa đang suy nghĩ lời Du Phức Nghi nói, nghe vậy vội đứng kéo váy ngồi xổm phúc thân, cười hì hì nói:
- Tạ, tạ.
Du Phức Nghi lại ôm Cynthia trêu đùa một lúc lâu, thấy canh giờ không còn sớm, liền đem Cynthia giao cho Du Thiệu Nghi, đứng dậy, nói với Y Lị Toa:
- Dựa theo quy củ trong cung, ngoại gia của các phi tần tiến cung, được đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, đại ca là ngoại nam không đi được, Cynthia còn nhỏ, bên ngoài trời rất lạnh, không thể mang nàng theo, chỉ còn ta và ngươi.
Y Lị Toa nhìn Du Phức Nghi gật gật đầu:
- Hoàng hậu, thỉnh an, đi.
Du Thiệu Nghi còn nghĩ Y Lị Toa nghe không hiểu, đang muốn mở miệng phiên dịch cho nàng, thấy thế cười nói:
- Từ khi tới Đại Chu, hán ngữ của nàng tiến bộ vượt bậc.
Y Lị Toa đắc ý nhướng mày:
- Muốn, nỗ lực, bằng không, nghe không hiểu, đâu.
Y Lị Toa nhận thức Du Thiệu Nghi không đến hai năm, hán ngữ có thể đạt được trình độ này đã rất đáng quý.
Có Du Thiệu Nghi là lão sư, mấu chốt vẫn là nàng có thiên phú.
Nghe các nàng muốn đi Khôn Ninh Cung thỉnh an Vương hoàng hậu, đám người Thính Phong bận việc bù lu bù loa.
Thính Phong sai người chuẩn bị kiệu, người lấy áo choàng, người lấy lò sưởi, trong lúc nhất thời thật náo nhiệt.
Du Phức Nghi bị các nàng bao thành cái bánh chưng, thu thập sẵn sàng, đang định kéo cánh tay của Y Lị Toa, để nàng ngồi cùng kiệu với mình.
Lại thấy nàng cầm dù trên tay, áo choàng, lò sưởi cũng không mang theo, Du Phức Nghi chọc Du Thiệu Nghi:
- Trời lạnh như vậy, mà đại tẩu ngay cả áo choàng cũng không có, hiện giờ phủ chúng ta nghèo đến như vậy?
Du Thiệu Nghi tức giận trừng mắt nhìn Y Lị Toa, bất đắc dĩ giải thích nói:
- Mẫu thân sai người làm mấy cái rương xiêm y cho nàng, bên trong áo choàng hơn mười cái, chỉ là nàng không sợ lạnh, sợ xuyên áo choàng sẽ nhìn mập mạp, nhất định không chịu xuyên.
Giải thích xong lại oán hận nói:
- Ngươi cứ mặc kệ nàng, cứ để nàng bị đông lạnh nhiễm phong hàn, xem nàng còn gì để nói.
Y Lị Toa nhìn hắn thè lưỡi, tự tin tràn đầy nói:
- Pháp quốc, mặc ít, cũng không, nhiễm phong hàn.
Thể chất của người phương tây so với người phương đông mạnh hơn nhiều, Du Phức Nghi từng nghe nhiều chuyện về phụ nữ phương tây.
Nghe nói phụ nữ Âu Mĩ sau khi sinh em bé xong chỉ nghỉ ngơi năm ba bữa, là phải trở lại công ty đi làm.
Chuyện này mà đổi lại là phụ nữ phương đông các nàng, chỉ sợ ngay cả giường cũng không xuống được.
Du Phức Nghi định kêu Cốc Vũ lấy áo choàng đến cho nàng, thấy thế đành thôi, tiến lên kéo cánh tay của nàng, cùng nàng đi vào trong viện.
Kiệu đã chuẩn bị tốt, Du Phức Nghi lôi kéo nàng vào kiệu.
Y Lị Toa tò mò nhìn đông xem tây, vẻ mặt hưng phấn nói với Du Phức Nghi:
- Lần đầu tiên, ngồi, vui quá. Trước kia, đi xe ngựa.
Du Phức Nghi cảm thấy không chỉ nàng tới Đại Chu mà hán ngữ tiến bộ vượt bậc.
Nếu Du Phức Nghi ở cùng nàng lâu, thì thính lực cùng lý giải lực cũng có thể tiến bộ vượt bậc.