Hoa Mộc Lan đầu óc đơn giản không biết rốt cuộc trong đầu Địch Diệp Phi nghĩ gì nhưng nàng cũng không muốn lừa người bạn tốt trong quân doanh này.
Có điều nếu ngẫm kỹ một chút, dường như nàng cũng chẳng có hứng thú gì với đàn ông mà?
Lúc trước nhìn thấy bóng người trần truồng còn hơi thẹn thùng nhưng vì thời gian tắm rửa trong quân đội không cố định, xác suất gặp phải trường hợp trần truồng đi tắm cũng ít. Tuy thời điểm huấn luyện và lên chiến trường đôi khi sẽ dính sát vào nhau nhưng ngoại trừ hồi đầu nàng hơi không quen, sau này hoàn toàn tự xem mình như đàn ông luôn.
Mà nàng cũng chỉ có thể trở thành đàn ông.
Hiện giờ vùng Mạc Bắc này rất lạnh, khí hậu giữa ngày và đêm có sự chênh lệch rất lớn nên sẽ không ai ở trần đi ngủ.
Có điều nếu tới mùa hè thì khó mà nói trước.
Hoa Mộc Lan không tự chủ được, sa vào dòng suy nghĩ tiêu cực linh tinh như “Trời ạ sắp ấm lên rồi mình phải sống thế nào đây”, “Mùa hè mà không tắm rửa thì cả người hôi lắm dù mình không thích sạch sẽ nhưng cũng chịu không nổi đâu”, trong phút chốc suy nghĩ càng bành trướng lên, quên luôn cả Địch Diệp Phi đang nghiến răng nghiến lợi chờ câu trả lời.
Địch Diệp Phi chờ nửa ngày cũng không chờ được đáp án mong muốn, lại thấy Hoa Mộc Lan vậy mà ngẩn ngơ nhìn mặt hắn chằm chằm, dù hắn có ôm cả bụng tức cũng không rống lên được.
Tên ngốc này, cứ đứng đực ra mãi!
Có thể nhìn mặt mình chằm chằm, thấy thế nào cũng không giống cái kiểu có hứng thú với mình nhỉ?
Chẳng lẽ Hoa Mộc Lan thật sự thích đàn ông, chỉ có đối với mình là không?
………
Này thật đúng là tự rước lấy nhục.
Mà khoan….
Địch Diệp Phi hắn rốt cuộc suy nghĩ cái quái gì vậy? Bị mấy tên điên trong quân kia làm cho khùng luôn rồi sao?
Địch Diệp Phi lạnh hết cả người, lảo đảo ngả nghiêng chạy vụt ra ngoài.
*
Chuyện xảy ra ngày đó chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, ít nhất thì Hoa Mộc Lan không để trong lòng. Còn cái vị “Địch mỹ nhân” tiếng tăm lừng lẫy trong quân về sau cũng không có thái độ khác thường nào nữa.
Hôm ấy hắn chạy ra ngoài tìm Trần Tiết hỏi rõ mọi chuyện, khi biết tất cả đều chỉ là suy tưởng lung tung của mình thì không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cũng chính vì những suy tưởng đó mà áp lực và sợ hãi càng lúc càng đè nặng trong lòng Địch Diệp Phi.
Năm xưa, mẹ của hắn là ca vũ cơ trong nhà quan to quý tộc, bà có giọng hát du dương, dáng múa uyển chuyển, lại có khả năng giả giọng nhưng vì lấy sắc hầu người nên chưa bao giờ được người khác tôn trọng, ngay cả trong nhà hắn, bà cũng không có được địa vị như mấy nàng dâu khác dù bà đã sinh cho phụ thân vài đứa con trai.
Địch Diệp Phi kế thừa dung mạo của mẹ, từ bé đã rước lấy không ít phiền phức, cũng vì vẻ đẹp hơn người nên mẹ hắn đành rời xa cố hương, lang bạt kỳ hồ, bà biết tương lai hắn sẽ phải chịu đựng những gì bèn bắt hắn thề tuyệt đối không được tự hủy hoại vẻ ngoài của mình, cũng không được đắm chìm trong trụy lạc.
Lời thề ấy tàn nhẫn biết bao nhiêu, mang theo gương mặt như yêu tinh sống trên đời nhưng lại không thể sống đường hoàng chính đáng là một việc khó khăn không tưởng.
Địch Diệp Phi vẫn luôn cho rằng mình là thân nam nhi trai tráng, dẫu lớn lên có giống con gái nhưng cũng tuyệt đối không biến thành đồng bóng lố lăng, cho dù có đồng đội thân thiết trong quân nhưng hắn luôn biết chừng mực, không lúc nào là không nhắc nhở người khác về thân phận nam nhi của hắn.
Thể mà bây giờ hắn lại thất thần chỉ vì việc Hoa Mộc Lan có hứng thú đối với mình hay không.
Hứng thú cái gì?
Hứng thú kiểu gì đây chứ?
Địch Diệp Phi bị ý nghĩ kia làm cho hoảng sợ khó mà kiềm chế, trong lòng điên cuồng gào thét muốn trốn khỏi nơi này.
Hắn không muốn trở thành loại người đáng thương có thể dịu dàng hầu hạ dưới thân thể tên đàn ông khác trong miệng người đời!
*
“Hoa Mộc Lan, giúp ta xách vài thùng nước được không?” Một người cùng tiểu đội nhưng khác lều tên Tố Hoà Quân xốc màn tiến vào, thấy Hoa Mộc Lan đang chia chiến lợi phẩm của mình thành ba phần, sau đó cất kỹ vào mấy cái túi lớn và sọt tre rồi bắt đầu ngồi quỳ chân phía sau chiếc bàn viết thư, liệt kê mọi thứ ra danh sách.
Địch Diệp Phi ở cùng lều thì đang lau chùi song kích, chiến lợi phẩm của hắn cũng không gửi về nhà mà thường vứt lung tung đầy ra đất, Hoa Mộc Lan còn phải giúp hắn sắp xếp lại nữa.
Làm chiến hữu cùng đơn vị đã một thời gian nên Tố Hoà Quân thấy quen rồi, không thèm cả kinh ngạc, hắn chỉ đứng đợi chỗ cửa lều trong chốc lát, thấy Hoa Mộc Lan vẫn chưa có dấu hiệu buông bút còn Địch mỹ nhân sờ soạng ngọn song kích như vuốt ve bờ môi tình nhân thì rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Ngươi gửi đồ cho người nhà của vị tiểu đội trưởng đã anh dũng hy sinh, ta vẫn hiểu được, vậy tại sao ngươi còn gửi cho cái kẻ nhát gan kia nữa?” Tố Hoà Quân ác ý suy đoán về gia đình Mạc Hoài Nhi.
“Nói một câu khó nghe chứ đẩy một thằng bé không thể đánh trận đi tòng quân, chỉ sợ người nhà cậu ta đã chuẩn bị tinh thần cậu ta chết trận sa trường rồi, tội tình gì ngươi phải chu cấp cho cái động không đáy đó….”
Quân đội Đại Ngụy không có chính sách lương thưởng gì, lương thực phát xuống khó lắm mới đủ ăn cho một người. Tất cả mọi của cải của quân lính có được đều từ cướp đoạt trong chiến tranh và những lần ban thưởng, ví dụ như mẹ của Địch Diệp Phi là do cha hắn cướp đoạt mới có.
Chiến tranh với nước khác còn có thể công thành trì phá doanh trại mà cướp được vài món, đánh với tụi Nhu Nhiên vừa nghèo mạt rệp vừa láu cá khó chơi, có thể đoạt được một ít đồ là chuyện không hề dễ dàng.
Đối với lính quèn ăn bữa nay lo bữa mai mà nói, mấy món đồ thoạt nhìn có vẻ như keo kiệt này chính là phần thưởng lớn nhất họ có được sau những lần bán mạng, cách một khoảng thời gian lại tìm đường gửi đồ về như Hoa Mộc Lan chẳng có mấy ai.
“Ta có giữ lại cũng vô dụng thôi.” Hoa Mộc Lan ngẩng đầu cười cười, viết xuống nét bút cuối cùng.
Nếu nàng chết trận thì sợ là không thể giấu được thân phận nữ nhi của mình, trợ cấp nên hưởng cũng sẽ không được hưởng. Nếu đã vậy, mấy thứ như di vật này cũng không quan trọng nữa, còn không bằng cứ đưa hết cho những ai có thể sử dụng.
“Được rồi, ta đi xách nước giúp ngươi.”
Sức của nàng rất mạnh, thỉnh thoảng đồng đội muốn tắm gội hay đắp lò cải thiện bữa ăn, nàng sẽ trở thành ứng cử viên tốt nhất.
Đại khả hãn đã chính thức tuyên bố sẽ thân chinh công phá Nhu Nhiên, các nhánh quân lớn đều bắt đầu lục tục xuất phát, quan viên quân nhu người Hán đã tiếp viện nhiều đợt vật tư cho thành Hắc Sơn. Ai cũng biết lần này không phải mấy trận đánh nhỏ như trò đùa trẻ con nữa, Đại khả hãn rút tay khỏi Hạ Quốc rốt cuộc cũng chuẩn bị động tới Nhu Nhiên.
Hoa Mộc Lan không biết khi nào mình sẽ chết trận.
Đại khả hãn trong lời nói của Vương Tướng quân và Hạ Tướng quân là một anh hùng kiêu dũng thiện chiến, là một vị lãnh tụ có sách lược quyết đoán. Ngự giá thân chinh là kết cuộc đã định, thân là tướng sĩ hộ quân, tất cả bọn họ ngoại trừ liều chết bảo vệ Đại khả hãn cũng chẳng còn con đường thứ hai để đi.
Hoa Mộc Lan biết có rất nhiều người trong quân đang xoa tay chuẩn bị chờ kiến công lập nghiệp, ngay cả Địch Diệp Phi cũng lau chùi song kích thường xuyên hơn. Mà nàng lại chẳng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như người khác, mỗi ngày luyện binh luyện cưỡi ngựa bắn cung, đến kỳ nghỉ(1) thì cùng Địch Diệp Phi đi dạo chợ ở thành Hắc Sơn, sinh hoạt cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
(1)Còn gọi là nghỉ tắm gội, thời xưa quan lại và học trò được nghỉ mỗi mười ngày một lần để tiến hành tắm rửa/trai giới.
Hoa Mộc Lan đi theo Tố Hoà Quân rời khỏi lều, Địch Diệp Phi lắng nghe âm thanh trò chuyện giữa hai người họ càng lúc càng xa mới lò dò đi đến chỗ Hoa Mộc Lan vừa ngồi viết thư, vẻ mặt đầy hâm mộ cầm lấy phong thư.
Biết viết chữ thật đúng là tốt.
Địch Diệp Phi tự ti nhìn từng dòng chữ cứ như thiên thư đối với hắn.
Mẹ hắn là nô lệ, cha hắn là người Hồ Cao Xa, vậy nên hắn không biết viết chữ mà cũng không hiểu tiếng Hán.
Mấy hôm trước, khi sứ giả đến doanh trại tuyên đọc thánh chỉ thì đa số mọi người đều lộ ra nét mặt mê mang, chỉ có Hoa Mộc Lan sau khi nghe xong thoáng nhíu mày, nặng nề thở dài một hơi.
Chính hơi thở đó đã khiến hắn sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch to lớn giữa mình và Hoa Mộc Lan.
Xét về võ nghệ, chẳng có ai trong Hữu quân là đối thủ của Hoa Mộc Lan, Tướng quân bên Trung quân Ưng Dương đã mấy lần ngỏ lời mời gia nhập Trung quân nhưng Hoa Mộc Lan đều uyển chuyển từ chối. Khi hắn và Hoa Mộc Lan đấu võ, tỉ lệ thắng bại là năm – năm nhưng ai cũng thấy được Hoa Mộc Lan đã nhường hắn, mà Địch Diệp Phi hắn cũng không thoả mãn với tỉ số năm – năm này.
Xét về kỵ xạ, Hoa Mộc Lan cầm cung nặng ba trăm cân, bắn được khoảng cách một trăm năm mươi bước, hiện giờ ngay cả quân Nhu Nhiên cũng biết có một vị “Oai vũ Tướng quân” có thể cách xa mấy trăm bước mà tước lấy đầu người, vừa thoáng thấy lá cờ Hổ Bôn của Hữu quân đã cong mông bỏ chạy, còn Địch Diệp Phi hắn thì sao….
Chỉ sợ nếu không đội nón giáp Hổ Bôn lên chiến trường sẽ lập tức bị đám Nhu Nhiên vây quanh vì nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn đi!
Hắn vuốt tờ giấy nhẵn mịn, trong lòng dâng lên cảm giác kính sợ sâu sắc đối với cái gọi là “chữ viết” này.
Rõ ràng đều xuất thân từ quân hộ, chỉ vì có mẹ là người Hán là sẽ biết đọc biết viết sao?
Cũng đúng, mẹ hắn là ca vũ cơ, hắn cũng biết về âm luật.
Ca hát……
Thì có tác dụng gì chứ?
Địch Diệp Phi không cam lòng buông phong thư xuống, cầm song kích bước ra ngoài.
Đích đến của hắn chính là thao trường.
Hoa Mộc Lan chạy nhanh như vậy, nếu hắn không nỗ lực thì chẳng phải còn không bằng cả thằng nhóc người Hán miệng còn hôi sữa kia sao!
Hắn muốn là người đứng sóng vai cùng đồng đội chứ không nguyện làm một kẻ theo đuôi!
Hoa Mộc Lan giúp xách mấy thùng nước đến lều trại của đồng đội cùng đơn vị, vừa bước vào đã thấy một người trong đó lau qua loa nửa người trên, hiện đang ở trần đứng trong lều, trước mặt hắn ta là một cái bồn gỗ lớn, thấy Hoa Mộc Lan xuất hiện, hắn lập tức hô lên: “Hoa Mộc Lan, ngươi đến đúng lúc lắm, ta không với tới sau lưng, ngươi giúp ta chà chà lưng một tí!”
“Thôi đi Ô Lực, với sức của Hoa Mộc Lan mà ngươi kêu hắn giúp chà lưng, ngày mai còn muốn mặc khôi giáp nữa không?” Tố Hoà Quân cũng mệt mỏi cả ngày, người đầy mồ hôi, vừa nghĩ có thể tắm rửa một trận thoải mái nhưng tiếc rằng đã huấn luyện bê đá nguyên ngày, hiện tại trên tay chẳng còn bao nhiêu sức lực nên mới nhờ Hoa Mộc Lan giúp đỡ.
“Hôm nay là kỳ nghỉ của ngươi và Địch mỹ nhân, chúng ta còn phải hai ngày nữa, cuộc sống này sao mà khổ quá đi!”
Ô Lực cũng chịu hết nổi khoảng thời gian huấn luyện liên tục này, để nghênh đón Đại khả hãn ngự giá mà mỗi ngày họ đều phải tiếp nhận những đợt huấn luyện tàn khốc, chỉ vì không muốn đánh mất thể diện của đại doanh Hắc Sơn trước mặt Vũ lâm quân của Hoàng đế.
“Ta thì thà bận rộn một chút còn hơn, cho dù được nghỉ tắm gội cũng không rời khỏi doanh trại được, ích lợi gì đâu.” Hoa Mộc Lan giúp Tố Hoà Quân đổ nước vào một cái bồn, thấy hắn bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, nàng bèn duỗi lưng một cái, cười nói, “Danh sách kia của ta còn chưa viết xong, ta phải về. Lại nói, hôm nay rõ ràng là kỳ nghỉ tắm gội của ta và Địch Tướng quân nhưng chúng ta còn chưa được tắm, các ngươi đã tắm trước rồi.”
“Thôi đi, trời càng lúc càng nóng lên, cả thân mồ hôi này mà không tẩy rửa sạch sẽ thì không ngủ nổi. Đâu được như các ngươi, một người vốn không bao giờ chảy mồ hôi, một người dù mệt thế nào đi nữa cũng chẳng đến mức mồ hôi đầm đìa. Các ngươi đều là tiên trên trời, xin đừng so đo với phàm phu tục tử như chúng ta, buông tha cho chúng ta đi!” Tố Hoà Quân cởi nốt bộ áo đơn cuối cùng, đứng bên cạnh bồn gỗ bắt đầu lau người.
Tắm rửa xong còn phải giặt quần áo, bọn họ đều là những người đàn ông độc thân khổ sở, không tắm còn được, không giặt quần áo thì mớ quần áo này mặc một khoảng thời gian sẽ vứt đi luôn.
Cũng may họ chỉ cần đạt được quân công thêm một cấp nữa thôi là có thể có được hai, ba thân binh, đến lúc đó không phải lo tới chuyện giặt đồ.
Từ lúc Tố Hoà Quân cởi áo đơn, Hoa Mộc Lan đã bắt đầu lùi dần về phía sau, chờ Ô Lực cũng bắt đầu cởi quần thì nàng đã xoay người rời khỏi lều trại.
Hiện giờ nàng đã sắp hai mươi tuổi, đôi khi đi ngủ cũng sẽ nằm mơ thấy vài chuyện chẳng hiểu ra sao, thấy vài cảnh tượng tươi đẹp ướt át.
Bắt đầu từ lúc ấy, nàng đã nhận ra cơ thể phát triển và tâm chí hoàn toàn không liên quan đến nhau. Nàng là nữ nên tất nhiên sẽ có cảm giác thích thú với cơ thể đàn ông, trước đây vì sinh tồn và sợ bại lộ thân phận, nàng không có cách nào đặt tinh lực vào chuyện “tưởng nhớ đàn ông”, giờ đã thích ứng được với cuộc sống quân doanh, nàng vậy mà cũng bắt đầu mộng xuân.
Về vấn đề này, Hoa Mộc Lan không thể làm gì được, chuyện đùa thô tục nghe thấy trong quân quá nhiều, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến cảnh tượng mấy đồng đội “giúp đỡ” lẫn nhau, dù sao nàng cũng là một cô gái chưa trải việc đời, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy, đầu óc nảy ra một vài ý tưởng lung ta lung tung cũng là chuyện thường tình.
Mấy năm nay, quỳ thủy vẫn chưa từng xuất hiện, nàng còn tưởng mình là con trai đầu thai lộn, thật không ngờ bản thân cũng có ngày mơ thấy cơ thể trần truồng của đàn ông.
Hoa Mộc Lan vừa hoảng hốt suy nghĩ linh tinh vừa đi trở về lều.
Địch Diệp Phi đã không còn ở đây.
Hoa Mộc Lan khẽ lắc đầu, tiếp tục ngồi sau bàn bắt đầu viết thư.
Nhưng tâm sự thầm kín này, nàng không có ai để cùng chia sẻ.
Lần trước viết thư nàng đã than vãn cùng A mẫu là gió cát ở Mạc Bắc quá lớn, da mặt của nàng bị nứt nẻ quá trời, A mẫu vậy mà lại nhờ người đưa thuốc mỡ dưỡng môi dưỡng da tới, làm cho đám chiến hữu cùng đơn vị cười nhạo hết nửa tháng. Từ khi đó trở đi, nàng cũng không dám nói với A mẫu mấy chuyện khuê phòng thầm kín nữa.
Thế nhưng mà….
Vì cớ gì nàng lại mơ thấy chính mình biến thành nam nhân đè trên người Địch Diệp Phi chứ?
Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cánh tay Hoa Mộc Lan nổi đầy da gà da vịt, lông tơ dựng đứng cả lên.
Thật là đáng sợ!
Rõ ràng là nàng xem hắn như tỷ muội!
Chẳng lẽ vì nàng ở trong quân đội quá lâu nên giờ cũng bắt đầu thích con gái rồi?
***
Đối với Địch Diệp Phi mà nói thì ảo tưởng về phái nữ đương nhiên vẫn sẽ có.
Từ lúc còn bé, hắn đã có dáng dấp xinh đẹp, tuy vóc người không giống con gái nhưng cũng không tráng kiện như con trai. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã có rất nhiều bé trai trong thôn mon men tới nhà hắn, hẹn hắn cùng ra ngoài chơi.
Lúc ấy hắn cứ tưởng vì mình tốt tính, người nhà đều hiền lành nên mấy bạn nhỏ xung quanh mới thích chơi với mình như vậy. Nhưng bắt đầu từ khi đám con trai đánh nhau vì hắn, Địch Diệp Phi mới dần dần hiểu ra không phải bọn họ thích chơi với hắn mà là xem hắn như mấy đứa bé gái xinh đẹp.
Bởi vì dung mạo này mà từ bé Địch Diệp Phi đã ăn không biết bao nhiêu khổ, hứng chịu không biết bao nhiêu tủi nhục. Bất kể là mọi người xem hắn như con gái hay cảm thấy hắn nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ thì hắn đều im lặng chịu đựng.
Có lẽ cha hắn cũng cảm thấy có đứa con trai như vậy rất mất mặt nên không mấy tha thiết với hắn.
Cũng may, Địch Diệp Phi có một vị thúc thúc võ nghệ cao cường, người này lại không có con trai nên ông ấy xem hắn như con trai ruột, dốc lòng truyền thụ võ nghệ cho hắn, dạy dỗ bảo ban hắn đạo lý làm người, để hắn không lớn lên trở thành kẻ hận đời.
Khi Địch Diệp Phi tòng quân nhập ngũ, vị thúc thúc ấy đã đưa song kích gia truyền cho hắn, cộng thêm cha hắn cho bảo giáp chiến mã, vừa vào quân doanh, hắn đã vượt trội hơn người khác rất nhiều.
Chỉ có khuôn mặt mang đến khuất nhục này là chẳng thay đổi gì, tình hình còn càng lúc càng tệ hơn.
*
Ngoại trừ túi da xinh đẹp và tướng mạo âm nhu, tính cách Địch Diệp Phi lại không hề điềm đạm, thậm chí còn có chút thô bạo đẫm máu. Thường ngày ở quân doanh phải đè nén quá nhiều cảm xúc tiêu cực, khi ra chiến trường sẽ giải tỏa toàn bộ lên người kẻ địch, vậy nên mỗi lần hắn tắm máu trở về là khiến không ít người sợ chết khiếp.
Vẻ ngoài mong manh và tâm tính tàn nhẫn tạo thành sự tương phản khổng lồ, thỉnh thoảng hắn sẽ ác độc chà đạp quân Nhu Nhiên một phen, hắn biết hành động này chẳng giúp được gì cho hoàn cảnh hiện tại của mình nhưng nếu không làm vậy, có lẽ hắn đã phát điên từ lâu rồi.
Mà Hoa Mộc Lan là kiểu người hắn chưa bao giờ gặp qua.
Kiên nghị, khoan dung, lạc quan, trời sinh có được thần lực nhưng lại có một sự tinh tế hiếm thấy ở đàn ông.
Mặc dù vẻ ngoài của Địch Diệp Phi hắn như phái nữ, cá tính cũng tương đối nhạy cảm nhưng nếu nói “tinh tế” thì đúng là chê cười.
Một khoảng thời gian rất dài, Hoa Mộc Lan không có tiếng tăm gì trong Hắc doanh, không đoạt quân công, không truy đuổi quân đào ngũ, đôi khi bị đồng đội chiếm thủ cấp nhưng Hoa Mộc Lan vẫn không hề để bụng.
Thế nhưng khi ra trận, chỉ cần trong khả năng cho phép, Hoa Mộc Lan nhất định sẽ che chở thuộc hạ bên cạnh, không để bọn họ uổng phí tính mạng. Mọi người trong nhánh quân bảo hộ đều hâm mộ thuộc hạ của Hoa Mộc Lan mà nguyên nhân là vì trong quân có lời đồn Hoa Mộc Lan vô cùng sợ chết, vì lẽ đó, Hoa Mộc Lan cũng không liều lĩnh, đối với thuộc hạ luôn quan tâm có thừa, cũng không tác oai tác quái.
Sinh hoạt cùng lều với nhau lâu như vậy rồi, Địch Diệp Phi phát hiện tuy Hoa Mộc Lan không chú ý chuyện ăn mặc nhưng trên người luôn sạch sẽ, không hề tỏa ra mùi lạ hay hôi thối giống mấy người khác.
Hoa Mộc Lan luôn tuân theo lời hứa lúc hai người mới dọn vào ở chung, là sẽ tuyệt đối không rình rập Địch Diệp Phi khi hắn tắm rửa, càng không có lời nói hay hành động quấy rối nào lúc nửa đêm.
Thật ra thì Địch Diệp Phi cũng chưa từng chứng kiến tình cảnh Hoa Mộc Lan tắm rửa thay quần áo. Người chiến sĩ với tính cách hướng nội kia luôn giữ gìn lời thề của mình một cách vụng về, thậm chí còn không muốn làm ra hành động nào khiến Địch Diệp Phi hiểu lầm.
Hoa Mộc Lan cũng không thông minh, có chăng là sự cần mẫn mà người khác không có. Khi Vương Tướng quân chỉ bảo họ cách bày binh bố trận thì đôi lúc hắn vừa nghe đã hiểu, còn Hoa Mộc Lan cứ hỏi tới hỏi lui mấy lần.
Tới thời điểm thật sự cần bày binh bố trận, Hoa Mộc Lan lại thực hiện chẳng kém Địch Diệp Phi hắn là bao, nhiều khi nửa đêm tỉnh dậy cũng thấy Hoa Mộc Lan đang cầm một nắm đá đặt lên bàn, không ngừng di chuyển, ngày hôm sau lại sắp xếp diễn tập y theo đội hình đó.
Không ai biết Hoa Mộc Lan đã nhiều lần lén ra ngoài tiếp tục rèn luyện, cũng không ai biết Hoa Mộc Lan đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực sau lưng mọi người.
Ai cũng chỉ biết ngồi đó bàn tán về vận cứt chó của Hoa Mộc Lan, nói nếu ông trời đặt thần lực đó lên người bọn họ thì họ sẽ làm thế này thế nọ.
Một người không thể tự khống chế sức mạnh của bản thân thì dù trời có ban cho thần lực cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Hôm nay là ngày nghỉ của Địch Diệp Phi mà hắn vẫn cầm vũ khí đến thao trường luyện tập khiến cả đám người ghé mắt nhìn.
Tướng sĩ trong quân chỉ cần có được một canh giờ nghỉ ngơi thôi, họ sẽ tranh thủ không bỏ phí.
Địch Diệp Phi muốn luyện tập khả năng dùng kích nên tất nhiên không thể tập một mình. Cũng may dưới tay hắn có nhiều thuộc hạ, một là giãn gân giãn cốt, hai là sẵn tiện huấn luyện thêm cho binh sĩ, một công đôi việc, cớ sao không làm?
Hắn cởi hết trang phục mùa đông bên ngoài, bày ra tư thế sẵn sàng đánh nhau, quát to một tiếng: “Đến đây!”
Một canh giờ sau.
Cả đám người đánh với Địch Diệp Phi đều mồ hôi đầy đầu, nằm ngang dọc tứ tung, hoặc rên la hoặc ngã nghiêng một đống.
Có lẽ vì nắng quá gắt, có lẽ là hoạt động quá mệt nên rất nhiều người bắt đầu cởi phăng hết quần áo của chính mình, trời thì lạnh mà nguyên một vùng hở ngực hở lưng, nằm trong thao trường hóng gió mát.
Địch Diệp Phi cũng nóng không chịu nổi, vừa mới cởi áo kép ra, định cởi thêm áo trong đã thấy một đám nhãi ranh nuốt nước miếng ừng ực, đưa mắt nhìn chằm chằm vào tay hắn, hai con mắt toát ra ánh sáng dâm dê khiến người ta vừa trông đã sợ….
Bàn tay chuẩn bị cởi áo trong của hắn dừng lại, bàn tay cầm áo kép thì không ngừng quạt gió.
“Tướng quân, ngài đổ nhiều mồ hôi như vậy sao không cởi áo ra đi, cho mát!”
Một tên tiểu binh trông thấy mồ hôi trên cổ Địch mỹ nhân chảy dài xuống dưới rồi biến mất ở vùng xương quai xanh, hắn cảm thấy lỗ mũi ê ẩm ngứa ngứa bèn vội vàng dùng tay che lại, cái miệng vẫn không quên ồn ào: “Đúng vậy đúng vậy, Tướng quân đại nhân cởi áo trong ra đi, tiểu nhân sẽ cởi áo tháo thắt lưng thay ngài?”
Nghe nói Tướng quân của bọn họ là nữ, bởi vì trong nhà có cha già em nhỏ nên mới thay cha tòng quân. Giờ thấy chắc mẩm tám phần rồi, nếu không thì tại sao không dám cởi trần trước mặt bọn họ chứ?
“Ngài không nóng à? Chúng ta nóng muốn chết rồi đây. Hì hì….”
Một thuộc hạ bên dưới cũng ồn ào theo.
Địch Diệp Phi cũng bị đám thuộc hạ gan to bằng trời kia chọc cho tức giận, ngược lại bật cười: “Ta sợ nếu bản Tướng quân đây thật sự cởi cho mát mẻ….”
Hắn cười như không cười.
“Thì bị nóng sẽ là các ngươi.”
“Á!”
“Ui da…..”
Xoang mũi của cả đám tiểu binh bỗng chốc nóng lên, vừa đưa tay che mũi vừa kêu gào loạn xạ.
*
Lúc Địch Diệp Phi giãn gân giãn cốt, giải tỏa nỗi bực bội xong, vui vẻ hài lòng trở về lều trại thì thấy Hoa Mộc Lan đang nâng phong thư nhà đã đọc ít nhất mấy chục lần trong tay, nghiêm túc nhìn từng chữ một.
Trên cái bàn trước mặt nàng là vài phong thư đã được sắp xếp ngay ngắn, bì thư viết mấy chữ to mà Địch Diệp Phi không nhận ra. Thế nhưng hắn chẳng phải kẻ ngốc, cũng có thể đoán được trên đó viết mấy kiểu như “Người nào kính gửi” này nọ.
Thấy Hoa Mộc Lan khẽ mỉm cười nhìn nhìn bức thư nhà, trái tim hắn không hiểu sao cứ nghẹn lại.
Giống như Địch Diệp Phi, đa số người Tiên Ti không biết chữ Hán, ở quê cũng khó tìm được ai biết chữ nên cái gọi là thư nhà này là món đồ xa xỉ mà bọn họ không thể nào nhận được.
Vì thế, một Hoa Mộc Lan có cái để hoài niệm, có cái để nhớ thương thoạt trông vô cùng chướng mắt.
Hoa Mộc Lan chú ý tới ánh mắt của Địch Diệp Phi, vì vẫn còn đắm chìm trong tâm tình tốt đẹp chưa thoát ra được nên nụ cười của nàng rất dịu dàng, thần thái cũng đặc biệt vô cùng.
“Ngươi đã về?”
Trong nháy mắt kia, đáy lòng Địch Diệp Phi cứ như bị đập một búa thật mạnh, khiến hắn che ngực cả một lúc lâu vẫn không thể lên tiếng.
“Ta…. Ờm….. Ta……” Hắn bỗng nhiên đỏ mặt một cách khó hiểu, không phát hiện giọng nói mình phát ra cũng mềm nhẹ hơn nhiều, “Ta…. Vừa rồi ta ra ngoài luyện tập cho đám nhãi ranh kia….”
Hắn chỉ chỉ bên ngoài.
“Khó có khi được nghỉ, ít nhất cũng nên nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút.” Hoa Mộc Lan cất phong thư đi, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào tay mình thì hơi thông cảm nhìn hắn.
“Ngươi muốn viết thư gửi về nhà? Sao không nói sớm, ngươi đọc ta viết, bảo đảm ngươi sẽ vừa lòng.”
“Không cần đâu.” Địch Diệp Phi hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dạng bản thân mình ngây ngốc ngồi đó, nói với Hoa Mộc Lan mấy câu “A mẫu khỏe không A gia khỏe không A đệ khỏe không mọi người khỏe không ta vẫn khỏe” là cái kiểu gì.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó, hắn liền cảm thấy mình ngu muốn chết.
“Bất cứ lúc nào ngươi cần thì nói, đừng khách sáo.”
Hoa Mộc Lan cầm xấp danh sách vỗ vỗ lên chân, nàng ngồi gập chân quá lâu nên đầu gối hơi ê ẩm, cẳng chân cũng sưng lên.
“Ngươi muốn tắm rửa à? Ta đi xách nước cho ngươi.” Hoa Mộc Lan thấy cả người hắn toàn là mồ hôi, áo kép và quân trang đều khoác trên khuỷu tay nên chắc là hắn cũng mệt lắm rồi.
“Hoa Mộc Lan, ngươi có thể đừng nói chuyện bằng cái giọng điệu ghê tởm này được không!” Địch Diệp Phi thiếu điều như nhảy dựng lên mà kháng nghị, “Thật sự là….. thật là….”
Giống y như cô vợ nhỏ hỏi phu quân có muốn tắm rửa ngủ chung hay không!
Hoa Mộc Lan bị hắn thẹn quá hoá giận mà hết hồn.
“À à à à…. Vậy ta sẽ đổi giọng nói khác…”
Nàng khụ một cái, dùng giọng nói khàn khàn thô thiển nói: “Ngươi muốn tắm rửa à? Ta đi xách nước cho ngươi.”
“Không liên quan tới giọng nói….” Địch Diệp Phi bất lực đỡ trán, bỗng tát một cái lên đầu mình, cảm thấy bản thân sắp bị ép cho điên rồi.
“Quên đi, ngươi cứ xem như ta phát điên vậy….”
“Thế ngươi có muốn tắm hay không?”
“…… Muốn.”
Hoa Mộc Lan xách nước về cho Địch Diệp Phi, còn quan tâm săn sóc mà ra ngoài đi lung tung hết nửa canh giờ, chờ đến khi nàng trở về thì trong lều đã tràn ngập hơi nước, độ ấm cũng cao hơn bên ngoài khá nhiều.
Địch Diệp Phi mặc áo đơn sạch sẽ ngồi trong lều, quần áo dơ đã được hắn giặt sạch treo bên ngoài, dùng chậu nhỏ múc hết nước trong bồn lớn đổ đi, tất cả đều được dọn dẹp đâu ra đấy.
Thật giỏi giang!
Hoa Mộc Lan thầm khen trong lòng một tiếng.
Địch Diệp Phi không biết chữ, buổi tối không luyện võ nên cũng chẳng biết còn gì để làm.
Trong thời gian ra ngoài, Hoa Mộc Lan đã tìm một chỗ vắng vẻ để tắm rửa, tắm xong, nàng cũng cảm giác thoải mái hơn nhiều, thấy Địch Diệp Phi với mái tóc còn ẩm ướt ngồi đó, nàng cau mày nhưng vẫn không nói gì.
Nước nhỏ tí tách khắp nơi, đồ đạc trong này có thể bị mốc hết hay không?
“Hoa Mộc Lan, ta có thể nhờ ngươi một chuyện được không?” Địch Diệp Phi ngẩng đầu, giống như lơ đãng hỏi.
“Chuyện gì?”
“Những lúc ngươi rảnh rỗi có thể dạy ta viết chữ được không? Không cần dạy gì nhiều, ta chỉ cần biết viết tên của mình và nhận ra một số chữ đơn giản là được.”
“Cái này….”
Nàng chưa từng dạy cho ai bao giờ, ngay cả mớ chữ mà nàng biết cũng đã học từ lâu lắm rồi.
“Ngươi có yêu cầu gì, nếu ta có thể làm được thì cứ việc nói.”
“Được!” Hoa Mộc Lan đồng ý một cách sảng khoái, “Một khi đã như vậy, ngươi hãy….”
Nàng nhìn Địch Diệp Phi đột nhiên căng thẳng cả người.
“Đầu óc ngươi sẽ không nghĩ tới mấy thứ kỳ quặc gì chứ hả?” Hoa Mộc Lan thấy hắn như thế, không nhịn được mà nở nụ cười, “Ta không phải loại người thích làm khó người khác, ngươi hãy hát lại bài hát lần trước cho ta nghe đi.”
“Có thể đổi điều kiện khác không?”
A mẫu hát hay đã từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của hắn từ thuở ấu thơ, đó cũng là vết nhơ trong xuất thân của hắn khi thành niên.
“Không đổi. Bài hát đó nghe rất hay, ta nhớ khi còn bé đã từng nghe A gia hát nhưng ông ấy ngại, về sau không hát cho ta nghe lần nào nữa. Ngươi hát đi.”
Địch Diệp Phi mất tự nhiên quay lưng lại, dùng ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, thấp giọng ngâm nga:
‘Nước chảy về phía thấp, chim bay đến nơi cao.
Nam tử sinh để chiến, nữ tử sinh để may.
Dũng sĩ nhìn tương lai, quạ đen xem dưới thấp.
Đã sinh ra hình vóc, cũng có ngày mạng vong.’
“Đã sinh ra hình vóc, cũng có ngày mạng vong ư?” Rốt cuộc Hoa Mộc Lan cũng đã biết hai câu cuối là gì, thấp giọng lặp lại.
Vì lý do gì mà nàng lại ở cùng lều với vị Địch mỹ nhân nức tiếng trong quân này thế?
Hiện giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy quá ly kì mà.
Những chuyện đã qua kia….
HẾT CHƯƠNG 41
Tác giả có lời muốn nói: Đừng nghĩ quá nhiều, quá khứ của Hoa Mộc Lan không có mối tình nào cả, cho dù từng có tâm tư gì đi nữa (chuyện thường trong đời thôi) thì cũng bị thực tế vô tình bóp nát.
Chỉ vì tác giả tôi hay viết mấy đoạn văn dẫn ý cho chương sau ấy mà a ha ha ha.
Vở kịch nhỏ:
Mấy hôm trước, khi sứ giả đến doanh trại tuyên đọc thánh chỉ thì đa số mọi người đều lộ ra nét mặt mê mang, chỉ có Hoa Mộc Lan sau khi nghe xong thoáng nhíu mày, nặng nề thở dài một hơi.
Hoa Mộc Lan: (thở dài) người này nói câu nào cũng là tiếng Hán mà tại sao gộp lại hết thì nghe không hiểu vậy nhỉ?