• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

dit/Beta: Chúi

Khi Trần Tiết tỉnh lại cảm thấy bên ngoài rất ồn ào, trong phòng cũng là một mảng tối đen như mực.

Tiếng ồn này không giống như ở chợ mà loáng thoáng mang theo một loại cố tình trêu ghẹo mập mờ.

Trần Tiết ở trong quân đội suốt mười hai năm, từ thiếu niên đến thành niên, hiện giờ đã đến tuổi thành gia lập thất sau khi nghe thấy âm thanh này chẳng hiểu sao lại “cứng” lên.

Ờm……..

Nhất định là hiện tượng nhất trụ kình thiên mỗi ngày rời giường rồi.

Không hề liên quan tới tiếng động ngoài kia.

Trần Tiết khổ sở dán mặt vào bức tường bên cạnh hòng giảm đi cảm giác khô nóng trong cơ thể.

Không đúng!

Nơi này nào phải căn phòng giam thấp bé tràn ngập mùi tanh tưởi kia?

Nếu là nó, hắn sao dám dán mặt lên tường!

“Huynh tỉnh rồi sao?” Giọng nói của một nữ tử truyền tới, tiếp đó là khuôn mặt nhỏ nhắn rụt rè ló ra từ góc phòng.

Bởi vì căn phòng quá tối nên Trần Tiết vốn không thể nhìn rõ mặt nàng, chỉ cảm thấy giọng nói ấy nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Cô gái này nói tiếng Hán.

Trần Tiết từng tuổi này rồi nhưng chưa từng giao tiếp với phụ nữ, thấy trong phòng đột nhiên nhiều thêm một cô gái thì kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

“Cô là ai? Đây là đâu? Còn đám người Hồ mang ta tới đây đâu rồi?” Trần Tiết vội vã hỏi một loạt câu hỏi, bởi vì nói quá nhanh nên giữa xương sườn truyền đến cơn đau dữ dội khiến hắn phải cắn răng rên rỉ.

Cô gái kia thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi thì có chút lo lắng bước tới nhưng không dám tới quá gần.

“Huynh không sao chứ?”

Hiển nhiên Trần Tiết xem nàng là người của Cái Ngô nên không dám thả lòng cảnh giác, ngay cả bộ trang phục đã giặt đến trắng bệch của nàng đều như mang theo sự nguy hiểm tiềm ẩn nào đó.

Bên dưới váy chắc chắn giấu vũ khí!

Hắn sẽ không mắc mưu đâu!

Hai người cứ thế mà giằng co một hồi, mắt to trừng mắt nhỏ đến nỗi đôi mắt cay xè, cô gái kia như sắp khóc đến nơi, Trần Tiết cũng cảm thấy dạ dày nóng rát.

Bọn chúng hạ độc ư?

Chẳng lẽ là loại độc khiến hắn phải ruột xuyên bụng nát mà chết?

Ục ục.

Ục ục ục ục.

“Phì!” Cô gái kia bật cười, bầu không khí căng thẳng cũng hoá thành hư không.

“Huynh đói bụng phải không? Ta mang cháo tới cho huynh.”

Trần Tiết bị nụ cười của nàng làm cho đỏ mặt, đáp lí nhí như muỗi kêu: “Làm…… Làm phiền cô nương rồi.”

Rất nhanh, cô gái đã bưng vào một bát cháo hạt dẻ, cơm hạt dẻ hơi khó tiêu nên nấu cháo sẽ nhừ hơn. Bụng Trần Tiết đang đói meo, vừa nhận lấy bát cháo đã húp rồn rột.

“Cẩn thận nóng đấy! Bọn họ nói xương sườn của huynh bị nứt, không thể lộn xộn!” Cô gái vô cùng căng thẳng, nhìn Trần Tiết húp cháo mà cứ như hắn đang uống dầu sôi nước thép vậy.

Trần Tiết húp xong bát cháo thì dạ dày lập tức không cồn cào nữa, xương sườn cũng bớt đau. Hắn đưa cái bát lại cho cô gái và hỏi một lần nữa.

“Cô là ai? Đây là đâu? Đám người Hồ mang ta tới đây đâu rồi?”

“Tên ta là Như La Nữ, đây là đâu, ta không thể nói cho huynh biết được. Cái Ngô đại nhân bảo khi nào họ về, họ sẽ tự nói cho huynh biết.”

Như La Nữ nhận lấy cái bát rồi lùi về sau mấy bước, co cụm vào góc phòng.

Từ lời nói của cô gái, Trần Tiết đã xác định gã “Cái Ngô” mà tướng quân nhà hắn nhắc tới chính là kẻ cướp hắn đi. Thế nhưng cái lý do kia thì…..

Cái lý do kia……

Mẹ nó chứ!

Ai cần gã cứu!

Tướng quân đại nhân nhà hắn đã mang theo “ông lớn” tới cứu hắn đấy, được không!

Nghĩ đến đây, Trần Tiết liền giận sôi máu, lại thêm bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng cười quyến rũ khiến hắn càng hận không thể cào tường.

Khốn kiếp! Hắn làm sao biết khi nào mấy tên đạo tặc đáng chết đó sẽ đến? Hắn lại còn phải nằm trên giường chờ bọn chúng tới như kỹ nữ vậy……

Ấy, khoan đã.

“Nơi này là kỹ viện à?” Trần Tiết càng nghe càng cảm thấy giống.

Phòng ốc tối đen, âm thanh trêu đùa bên ngoài và cả những tiếng động kỳ quái khiến cho lòng người ngứa ngáy……

Chẳng phải giống y như mỗi lần hắn đi ngang qua kỹ trại đấy sao?

Quân đội cũng có kỳ nghỉ, dù là ở biên quan nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ phạm nhân bị phạt vào kỹ trại hoặc nữ nhân bình thường tự nguyện vào đây buôn hương bán phấn để kiếm tiền, giải tỏa dục vọng cho đàn ông.

Trước đây Trần Tiết cũng tò mò, sau khi vào kỹ trại lại bị cảnh tượng xếp hàng buôn bán nơi đó dọa sợ, tuy hắn không có thói ở sạch nhưng nhìn vậy lại thấy khó chịu, thế nên cũng không thử qua.

Tình hình bây giờ như thế này khiến hắn không thể không nghĩ về phương diện đó.

Như La Nữ thở dài một hơi.

“Tuy không phải kỹ viện nhưng cũng chẳng khác là bao.”

“Phải là phải, không phải là không phải, cái gì mà chẳng khác là bao?” Trần Tiết cười xuỳ một tiếng, điều chỉnh cơ thể để mình nằm thoải mái hơn, “Phụ nữ các người nói chuyện cứ thích ấp a ấp úng, Tướng quân nhà ta vẫn là tốt nhất.”

“Nói như vậy,” Giọng nói Như La Nữ tràn ngập ý cười, “Cứ như Tướng quân của huynh là nữ vậy á. Huynh nói Tướng quân nhà huynh, bộ huynh cũng tham gia quân ngũ à?”

“Nói chuyện này với cô nương còn trẻ như cô cũng chẳng có gì thú vị. Tướng quân nhà ta…….” Âm sắc của Trần Tiết tràn đầy kiêu ngạo, “Cô từng nghe qua Hoa Mộc Lan chưa?”

“Trời ạ…” Đột nhiên Như La Nữ đè thấp giọng xuống, “Huynh là thuộc hạ của người đó?”

“Ừm.” Trần Tiết gật gật đầu trong bóng đêm.

“Huynh đừng nói với Cái Ngô đại nhân bọn họ mình là thuộc hạ của Hoa Mộc Lan.” Như La Nữ sợ sệt lí nhí thật nhỏ, “Hình như Cái Ngô đại nhân có thù oán gì với nàng ấy thì phải. Vừa nhắc đến Hoa Mộc Lan, Bạch Mã đã nghiến răng nghiến lợi, nghe nói xương sườn của Cái Ngô đại nhân là bị nàng ấy đánh gãy.”

“Trên đời này người đấu tay đôi cùng Tướng quân nhà ta mà thắng được chẳng có mấy ai đâu.” Trần Tiết không hề bất ngờ chút nào.

“Nhưng mà họ không đánh thắng Hoa Tướng quân nói không chừng lại muốn trút giận lên huynh thì sao!”

Trần Tiết im lặng.

Đám người này vậy mà lại không biết hắn là thuộc hạ của Hoa Tướng quân ư?

Đúng rồi, hắn rất ít khi nào khoe khoang ra ngoài.

Trên thực tế, nhóm đồng liêu bọn họ rất hiếm khi rêu rao với bên ngoài là mình từng thân mật với Hoa Mộc Lan đến mức nào. Nếu Hoa Mộc Lan là nam thì sau khi bọn họ uống say tất nhiên sẽ vỗ ngực kể chính mình đã từng như thế nào mặc chung một cái quần, ăn cùng một bát cơm với vị Hoa Tướng quân kia.

Nhưng Hoa Mộc Lan biến thành nữ, mấy lời này tất nhiên không nên hô bậy. Đây là sự ngầm ăn ý giữa bọn họ, cũng là để bảo vệ danh dự cho Tướng quân.

“Cô và đám Cái Ngô…… Không phải cùng một hội?” Trần Tiết hỏi ra miệng.

Nếu cùng một hội thì cần gì nhắc nhở hắn chuyện này.

“Ta không cùng một hội với bất cứ ai cả.” Như La Nữ lại thấp giọng đáp, “Ta chỉ là nô lệ thôi.”

Trần Tiết kinh ngạc, cố nhìn rõ khuôn mặt nàng trong bóng tối.

Tộc người Hồ thích nuôi dưỡng gia nô, phương Bắc chinh chiến liên miên, người dân trôi giạt khắp nơi cũng càng lúc càng nhiều, mua bán nô lệ tư nhân đôi khi chỉ cần cho một miếng cơm là được.

“Cô tên Như La Nữ, vậy cô là người Tiên Ti hay người Nguyệt Chi(1)?”

(1)Hay Đại Nguyệt Chi là tên gọi chỉ người Trung Á cổ đại, có giả thuyết cho rằng họ chính là (hoặc có quan hệ gần) với tộc người Tochari (Thổ Hoả La).

Trần Tiết không thích căn phòng quá yên tĩnh, vốn đã tối đen rồi, nếu yên tĩnh nữa sẽ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không ngủ được.

“Đều không phải, ta là người Nhu Nhiên.” Như La Nữ như có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của Trần Tiết, nàng vội vàng nở nụ cười, “Huynh đừng lo, ta sẽ không mạo phạm gì huynh. Ta là con cháu đời sau của người Nhu Nhiên quy thuận Đại Nguỵ, không phải Nhu Nhiên định cư ở Mạc Bắc.”

Nhu Nhiên là một đất nước rất thú vị, bị đánh bại là đầu hàng ngay, đầu hàng không được mấy năm, nghỉ ngơi lấy lại sức lại phản tiếp, hơn tám mươi năm nay hàng hàng phản phản không biết bao nhiêu lần, vị Hoàng đế trị vì hiện tại không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát đánh cho tàn phế, muốn nghỉ ngơi lấy lại sức cũng phải nghỉ mấy chục năm, có phản cũng chẳng làm được gì nhiều.

Đối với những người Nhu Nhiên quy thuận, Đại Ngụy vẫn thừa nhận họ là con dân Đại Ngụy, gọi họ là người Nhu Nhiên còn với Nhu Nhiên xâm lược biên quan lại khinh miệt gọi là “Nhúc nhích”.

Phi tần của đương kim Thái tử cũng có công chúa Nhu Nhiên. Vị phi tần Đông Cung sinh hạ hoàng trưởng tôn là do Thác Bạt Đảo ngự giá thân chinh, đánh Nhu Nhiên phía Bắc sau đó mang về.

Khi ấy, sau khi thất bại thảm hại, Khả hãn Nhu Nhiên đã uất ức mà chết, mấy người con trai tranh quyền đoạt vị, huynh trưởng của vị phi tần Lư thị này vì đấu tranh chính trị thất bại đã dắt theo muội muội trốn đến Bắc Nguỵ, mang theo binh sĩ, tộc nhân và dê bò quy thuận Đại Nguỵ.

Như La Nữ nói ra thân phận của mình khiến Trần Tiết hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu.

Nơi này là một trong bốn châu chiếm được từ nước Tống, dân cư đa số là người Hán, còn lại số ít người Tiên Ti hầu như đều là quân hộ hoặc võ tướng. Một nhà chủ tướng Hoa Mộc Lan của hắn chuyển đến phương Nam cũng vì nơi đây cần quân hộ đề phòng người Hán gây rối, quân phủ tốn rất nhiều sức lực, cho đất cho ngựa mới thành công di dời một số quân hộ Tiên Ti về đây.

Ngay cả như vậy, năm trăm người ở Trần Quận hay Lương Quận có một là người Tiên Ti là may lắm rồi, còn người Nhu Nhiên chỉ sợ chẳng có một mống. Vậy mà giờ lại xuất hiện người Nhu Nhiên, còn là kiểu cha ông quy thuận, không ở phương Bắc hoặc vùng Hà Tây mà lại ở Trần Quận, vậy chẳng phải kỳ lạ lắm sao?

“Cái Ngô bọn họ bắt ta đến phía Bắc rồi sao?” Trần Tiết nhíu mày, “Ta đã hôn mê bao lâu rồi? Ba ngày? Năm ngày? Ta không bị đói chết, hẳn là không lâu đến vậy mới đúng.”

“Hiện tại ta đang ở Đông Bình Quận hay Thượng Đảng Quận!”

“Ta không thể…..”

“Ngươi hỏi đúng là nhiều.” Một giọng nói mỉa mai truyền tới, “Sao ngươi không hỏi ta?”

Như La Nữ bị dọa sợ đứng lên, ngay chỗ góc nhà nàng ngồi có một cánh cửa ngầm.

Bạch Mã mặc một thân áo trắng bước đến.

“Có thể trêu đùa nữ nhân thì chắc đã lành lặn lắm rồi.“

***

Trần Quận, Huyện Hạng.

“Ngươi xác định có người nhìn thấy đám Hồ Lư Thuỷ kia chạy về phía Nam?” Sắc mặt Thác Bạt Hoảng rất khó coi, “Bọn chúng đến vùng ranh giới Trần Quận này làm gì? Chẳng lẽ là đuổi theo chúng ta?”

Không phải Thác Bạt Hoảng cả nghĩ, lúc trước Cái Ngô gây rối ở Lương Quận, sau khi bị bọn họ tống cổ đi hẳn phải về Hạnh Thành mới đúng, kết quả là chúng lại xuất hiện ở Trần Quận, lại cùng Hoa Mộc Lan một trước một sau đặt chân vào nhà giam nội quan.

Đừng nói là Thác Bạt Hoảng nghĩ như vậy mà ngay cả Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi đều nghĩ như thế.

‘Tên Cái Ngô này chẳng lẽ là hạng người ác độc đến vậy sao?’ Hạ Mục Lan buồn bực nghĩ, ‘Chơi ngải nguyền rủa không thành liền xuống tay đối với người bên cạnh mình? Biết mình quan tâm đến Trần Tiết nên bắt hắn đi, tra tấn hắn để sau này ép mình đi vào khuôn khổ?’

Hạ Mục Lan xoa cằm.

‘Nếu thật sự là vậy, lần sau gặp mặt vẫn nên đập nát xương cốt toàn thân hắn luôn đi.’

Trần Tiết mất tích, Hạ Mục Lan nghe từ lời hai vị Thái thú rằng tên cầm đầu sử dụng song đao khiến cô lập tức nhớ tới đao pháp song đao của Cái Ngô.

Đã biết kẻ cướp ngục là ai, cô lập tức xoay qua Thác Bạt Hoảng nhờ sự giúp đỡ từ nhóm cò trắng.

Cò trắng là bộ phận gián điệp đặc vụ, nơi nào cũng có tai mắt, Hạ Mục Lan phó thác hy vọng vào nhóm cò trắng nhưng so với điều tra thân phận một người nào đó, họ càng giỏi hơn về giám sát quan viên vì quan viên ở cố định tại địa phương, còn người Hồ Lư Thuỷ hay hiệp khách thì khác, nhóm người này di chuyển không ngừng, muốn tìm được tung tích là việc rất khó khăn.

Nhất là tên Cái Ngô làm xong chuyện xấu rồi bỏ chạy, vậy chắc chắn sẽ càng giấu giếm tai mắt, che đậy hành tung.

Thế nhưng cò trắng còn một cách thăm dò tin tức khác nữa, đó chính là thu mua tin tức từ côn đồ địa phương hoặc thủ lĩnh hiệp khách.

“Vâng, đám người Cái Ngô có đặc điểm nhận dạng rõ ràng, hơn nữa còn mang theo một người đang bị thương nên cũng có vài người gặp qua bọn chúng. Nhìn phương hướng có lẽ là đến phía Nam Hạng Thành.”

A Lộc Hoàn đã phải hao tâm tổn trí một phen.

“Có điều, phía Nam Hạng Thành là pháo đài của Viên gia, chủ quyền giám hộ thuộc Viên gia nên quan phủ rất khó can thiệp vào. Nếu đám người Cái Ngô bắt Trần Tiết vào đó thì chắc chắn chúng có liên quan tới tông chủ Viên gia là Viên Phóng, muốn hắn trả người chỉ sợ có chút phiền phức.”

(2)Pháo đài gồm hai loại, một loại của lãnh chúa/địa chủ có diện tích bao phủ cả một vùng rộng lớn, bên trong có lâu đài của lãnh chúa và nhà của người dân, loại thứ hai là pháo đài bình thường ở biên quan để phòng thủ. Bên dưới là hình vẽ mô phỏng loại pháo dài của lãnh chúa:



Vào pháo đài, ngay cả quan phủ cũng không vào được?

Là chỗ nào mà trâu bò dữ vậy?

Hạ Mục Lan lục lại ký ức một lát đã hiểu đại khái tình huống.

Đúng thật là trâu bò.

Từ triều Tấn tới nay, phương Bắc vẫn luôn nhiễu loạn thì phương Nam cũng chẳng khá hơn là bao. Triều Hán theo chế độ hương, đình, lý nên đa số người dân tụ cư theo tộc, tới khi loạn lạc, những nơi này liền trở thành mục tiêu cướp bóc của cải và con người. Cho nên, dân chúng trong thành đi theo sự dẫn dắt của những gia tộc lớn trốn tới tụ cư ở những nơi như núi rừng hoặc sông hồ chằng chịt, dựa vào địa thế hiểm yếu để tự vệ, do đó đã hình thành “pháo đài”.

Thời thế phát triển từng bước theo hướng này, những thế gia đại tộc người Hán ở lại phương Bắc bắt tay cùng cường hào địa phương, thông qua việc xây dựng pháo đài để tự vệ đã trở thành lãnh chúa, làm chủ pháo đài, bọn họ có được rất nhiều người cùng dòng họ, có quân đội riêng, có thể tu sửa pháo đài, có áo giáp và vũ khí. Những hộ nông dân phụ thuộc thường thường có mấy trăm, hơn một ngàn hộ, thậm chí cả vạn hộ, tất cả đều là nhân khẩu riêng của lãnh chúa.

Những lãnh chúa này được gọi là tông chủ, còn những người nông dân phụ thuộc vào tông chủ gọi là ấm hộ.

Mấy đời Hoàng đế Bắc Nguỵ đều không phải người tầm thường nhưng mặc dù họ có thể công thành cướp đất, tiêu diệt những quốc gia vây xung quanh như hổ rình mồi lại không cách nào diệt hết những “tông chủ người Hán” tồn tại khắp nơi này.

Những người dân sinh hoạt dưới sự che chở của tông chủ giống như chim tước nuôi trong nhà, vốn không muốn rời khỏi pháo đài đi theo phục dịch Hoàng đế người Hồ chinh chiến khắp nơi.

Nhưng bây giờ Bắc Nguỵ đã là một quốc gia, thuế vẫn phải thu, người cũng phải quản, không còn cách nào khác. Hoàng đế Bắc Nguỵ bèn ban một chế độ gọi là “Tông chủ giám hộ”, ngươi có quyền quản lý pháo đài và quân đội riêng nhưng phải ngoan ngoãn nộp thuế cho ta, nếu người dưới thuộc quyền quản lý của ngươi phạm tội cũng phải xử phạt dựa theo pháp luật.

Đây thật ra là một loại thỏa hiệp, nghĩa là ta không lấy đi quyền lợi của ngươi nhưng ngươi phải đưa thứ tốt cho ta, nếu không chúng ta đánh một trận xem ai mạnh hơn ai.

Dưới sự thỏa hiệp này, không ít cường hào phương Bắc đã xây dựng mối quan hệ hữu hảo với Đại Nguỵ. Khi Thác Bạt Đảo chinh chiến, không ít cường hào phương Bắc đã phái ra con cháu trong tộc dẫn theo gia tướng, binh mã và lương thực để tham chiến. Lý Bát lang đến cầu hôn chính là người của Lý Thị, một tông chủ hào tộc ở Lũng Tây, hiện giờ cũng đang phục vụ trong quân đội.

Còn phương Nam vì quy thuận chưa lâu nên độ trung thành kém hơn nhiều so với phương Bắc, đa số các tông chủ ở đây cũng không chịu hợp tác.

Như vậy thì chuyện sẽ khó giải quyết hơn, ngay cả Thác Bạt Hoảng cũng chẳng có ý kiến gì hay.

“Mấy người đó chẳng cho quan phủ chút mặt mũi nào sao?” Hạ Mục Lan khẽ nhíu mày, “Chỉ cần biết Trần Tiết ở đâu, tìm cách cứu ra là được. Nếu không được còn có thể mượn thêm quận binh từ phủ Thái thú.”

“Sức người ngược lại không phải là vấn đề.” Thái tử Thác Bạt Hoảng cứng rắn trả lời, “Chỉ là lỡ như không tìm được người hoặc để bọn chúng trốn thoát, tình huống sẽ phức tạp lên. Huống chi gia tướng và binh lính bên trong pháo đài không hề kém cạnh quân đội, tông chủ là nhân vật giàu nhất vùng, áo giáp vũ khí của bọn họ còn hoàn mỹ hơn so với trong quân, Hoa A di nói muốn tìm cách cứu ra, chẳng lẽ một mình một ngựa đi cướp người về hay sao?”

“Thật ra nhóm cò trắng biết được một tin tức từ hiệp khách địa phương.” A Lộc Hoàn Đột nhiên chen ngang, “Viên Phóng kia sống xa hoa lãng phí, rất thích Hồ cơ, mỗi năm đều sẽ chọn mua Hồ cơ giỏi ca múa từ khắp nơi hòng hưởng lạc, bên trong pháo đài đó có một tòa ‘Nghênh Phong Các’ chuyên nuôi những Hồ cơ này, nếu có khách quý đến sẽ phái họ ra chiêu đãi…”

Hạ Mục Lan nhăn mày đầy chán ghét theo bản năng.

“Hơn nữa, vũ ban nào có Hồ cơ tuyệt sắc hay con hát xinh đẹp ở đâu ở đâu, gã nhất định sẽ tìm đủ mọi cách mua về……” A Lộc Hoàn hơi rén trong lòng, liếm liếm môi dưới, “Có lẽ… có thể ra tay từ chỗ này…….”

“Hồ cơ à……” Địch Diệp Phi chớp mắt, đang định bảo Đôn Hoàng có không ít mỹ nhân thì lại bị ánh mắt mọi người làm cho hoảng sợ.

“Các ngươi đều nhìn ta làm gì?”

Vở kịch nhỏ:

Lý Bát lang: Cảm ơn tác giả đã cho iem lên sàn!

Độc Cô Nặc (tức tối): Ta không muốn làm người qua đường!

Thôi Lâm (chỉnh chỉnh cái mũi): Mặc dù mũi bị lệch nhưng ta vẫn là một chàng trái phóng khoáng thanh tao.

Du Huyện lệnh (số khổ vừa đi đường vừa lẩm bẩm): Nói dối là sai, sai lắm í… Aizzz

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK