Trong mắt người ngoài, dường như Hạ Mục Lan đang nhìn vị Tướng quân anh tuấn cưỡi ngựa trắng kia tới mức choáng váng, ánh mắt trừng to quên cả chớp lấy dù chỉ một cái.
Mà trong mắt cha Hoa, tình huống này lại được diễn giải thành như vầy:
— Báo động đỏ phía trước! Báo động đỏ phía trước!
Người đàn ông có thể khiến nữ nhi nhà ông nhìn tới nỗi hai mắt trợn tròn rốt cuộc cũng đã xuất hiện trước mặt bọn họ!
A Đang Trác thì lại là: “Trời đất ơi cái vị A di này đẹp như vậy mà còn định giả thành nam trang là nghĩ mọi người trên đời này đều mù hết cả sao? Vẻ ngoài mắt ngọc mày ngài, nghiêng thành đổ nước mà còn giả cái gì nam!”
Hạ Quang không chắc Địch Diệp Phi có nhận ra cậu hay không, năm năm trước, vị Tướng quân này đã được điều đi trấn áp vùng Tây Bắc, người Tây Vực vốn không giữ chữ tín, có vị Đại tướng với thủ đoạn tàn nhẫn này nên biên quan mới được an bình.
Mà bản thân cậu vào năm năm trước bất quá chỉ là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa.
Hạ Mục Lan thu nhặt ký ức của Hoa Mộc Lan chỉ trong nháy mắt nhưng trong đoạn thời gian kỳ diệu kia, Địch Diệp Phi như chỉ mới cùng nàng chia tay.
Trong trí nhớ của Hoa Mộc Lan, Địch Diệp Phi này chính là một cô nàng chảnh chọe thỉnh thoảng sẽ xù lông nhím nhưng cũng có những mặt yếu ớt và cô đơn mà người khác không thể nào nhìn thấu.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Hoa Mộc Lan đã xem hắn như tỷ muội.
Sau khi bọn họ tách ra, Địch Diệp Phi gia nhập Túc vệ doanh của Ngụy đế, bởi vì hắn có dung mạo xinh đẹp, võ nghệ hơn người nên một lần nọ ngẫu nhiên đạt được sự thưởng thức của Thôi Hạo (nghe nói lúc Tư đồ Thôi Hạo còn trẻ cũng đẹp như nữ tử), hắn liền trở thành một trong những Túc vệ canh gác bên cạnh Ngụy đế.
Sau này Hoa Mộc Lan còn từng gặp lại hắn rất nhiều lần.
Nàng là hộ quân thuộc Hữu quân, nhận trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Hữu quân và Vũ lâm quân của Bệ hạ, tuỳ theo tình huống trên chiến trường mà chặn hậu hoặc chi viện. Thác Bạt Đảo là một vị vua thích ngự giá thân chinh, xung phong chém giết trên tuyến đầu làm gương cho binh sĩ nên những ngày tháng nhận nhiệm vụ yểm trợ của Hoa Mộc Lan cũng nhiều lần gặp phải cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cũng may cát nhân có thiên tướng, tuy hung hiểm nhưng đều vượt qua an toàn.
Thế nên những dịp nàng nhìn thấy Địch Diệp Phi đa số đều là lúc hắn đang chật vật.
Bởi vì cần quân hộ vệ Hữu quân đến chi viện thì tình hình bên phía Bệ hạ chắc chắn phải vô cùng khẩn cấp, mà bản thân là một Túc vệ quân bên cạnh Bệ hạ, tất nhiên Địch Diệp Phi cũng bị kẻ địch vây chặt khó thoát.
Hoa Mộc Lan đánh bại đại quân Nhu Nhiên năm ấy nên được phong làm Lục phẩm Tướng quân, chức danh “Oai vũ” vẫn luôn nằm trên đầu nàng không bị gỡ xuống, cho dù sau này Hoa Mộc Lan thăng lên làm chủ tướng hàm Ngũ phẩm thì danh hiệu vẫn là “Oai vũ Tướng quân” như trước đây.
Thế nhưng đồng đội cũ cùng đơn vị kia vì nhiều lần xả thân không màng sống chết hộ giá Hoàng đế mà từng bước lên cao, được thăng làm Vũ lâm quân hàm Ngũ phẩm, trở thành người Hồ có chức vị cao nhất từ trước đến nay.
Mà hắn thậm chí không phải là người Tiên Ti, lại càng không phải đệ tử danh môn vọng tộc người Hán.
Ký ức lúc sau này của Hoa Mộc Lan đối với hắn càng ngày càng mờ nhạt, hình như có lần mời nàng đến uống rượu mừng nhưng dường như hôn sự không thành, lại có mấy lần Hoa Mộc Lan rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh cũng đều nhờ người bạn cũ này tìm Thái y bên cạnh Bệ hạ trị liệu cho nàng.
Thế nhưng gặp nhau thường xuyên là không có.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Thấy Địch Diệp Phi vốn phải đang trấn thủ Tây Bắc, Hạ Mục Lan là người bất ngờ nhất trong số những người ở đây.
“Ta có việc phải hồi Kinh, thuận tiện đến đây gặp cố nhân.” Địch Diệp Phi xuống ngựa, bảo gia tướng nâng lễ vật đến, khách khí tặng cho cha mẹ Hoa và Hoa tiểu đệ, thậm chí hắn còn cẩn thận chuẩn bị thêm cho Hoa đại tỷ đã xuất giá và hai đứa con trai con gái của nàng ấy một phần lễ vật nữa.
Từ trong trí nhớ, Hạ Mục Lan biết Địch Diệp Phi là chiến hữu thân thiết cùng đơn vị với Hoa Mộc Lan nên cô chỉ tò mò nhìn thêm mấy lần chứ không ngăn cản hắn tặng đồ.
Hắn khác với mười bốn vị Vũ lâm quân kia, Hoa Mộc Lan chỉ có mối quan hệ sơ giao với bọn họ nhưng với Địch Diệp Phi chính là “bạn cùng lều”, đương nhiên không thể giống nhau được.
Địch Diệp Phi dường như cũng rất kinh ngạc khi thấy hai nhóc con bên cạnh Hoa Mộc Lan, sau khi thoáng ngẩn người, hắn bèn lấy từ trong ngực áo ra mấy món đồ nho nhỏ mang đến từ Tây Vực (có lẽ là mua cho đám con nít trong nhà) đưa tặng A Đan Trác và Hạ Quang mỗi người một cái.
“Ta không biết vị chiến hữu này của mình còn có con cháu viếng thăm, ta là đồng đội cùng đơn vị của nàng ấy, Trấn tây Tướng quân Địch Diệp Phi, các cháu là?”
Hạ Mục Lan bước qua vỗ vỗ lên vai A Đan Trác.
“Đây là A Đan Trác, con trai của tiểu đội trưởng A Đan Chí Kỳ.”
Địch Diệp Phi nhẹ gật đầu.
“Ngưỡng mộ đại danh A gia cháu đã lâu, giờ vừa thấy đã có thể biết được sức mạnh của huynh ấy năm xưa.”
Tất nhiên hắn biết mớ cơ bắp mà quần áo cũng che không nổi của A Đan Trác là đến từ đâu.
Câu nói trên chính là lời khen tặng.
A Đan Trác nghe lời khen này còn vui vẻ hơn bản thân được khen, cậu ngây ngô cười toét cả miệng, cảm tạ Địch Diệp Phi đã tặng mình cây phi tiêu.
Đây chính là một loại ám khí ở Tây Vực, rất ít thấy tại Trung Nguyên.
Đến khi đưa quà cho Hạ Quang, động tác trên tay Địch Diệp Phi thoáng chậm lại một nhịp nhưng hắn giả vờ như chưa phát hiện điều gì, vẫn cầm món đồ chơi bằng ngọc đưa tới.
“Tiểu công tử đây tướng mạo tuấn tú, không ngờ Hoa Mộc Lan là người thô kệch mà lại có được con cháu như thế.”
“Ngươi nói vậy là ý gì? Hoa Mộc Lan cũng chỉ có thể có con cháu thô kệch thôi sao?” Hạ Mục Lan tức tới nỗi hai mắt trợn trắng, “Có điều ngươi đoán đúng rồi, đây không phải con cháu ta mà là biểu đệ của Huyện lệnh nơi đây, đang làm khách tại nhà ta.”
“Ồ, không quá bất ngờ.” Địch Diệp Phi nói một câu hàm ý sâu xa, nhìn Hạ Quang nhận lấy món đồ bằng ngọc kia, “Đồ vật thô sơ, mong cháu đừng chê.”
“Không chê không chê, so với phi tiêu của người Đê(1) thì cái này cũng tốt lắm.” Hạ Quang vừa ngước mặt nhìn hắn cười hì hì vừa nói tiếng cảm ơn.
(1)Dân tộc Đê là tộc người thiểu số ở Trung Quốc cổ đại, sinh sống tại khu vực biên giới giữa các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc và Tứ Xuyên ngày nay.
“Đừng cứ đứng đây nói chuyện mãi thế, chúng ta vào nhà trước đi.” Hạ Mục Lan cảm thấy cả đám người đứng trước cổng nhà nhìn mớ cây hồng gãy trụi xác xơ có chút buồn cười bèn tiếp đón mọi người vào nhà.
Cô xem Địch Diệp Phi như “chiến hữu” của thần tượng nên đối đãi rất khách khí.
“Ngươi lặn lội đường xa mà đến, trước tiên nên nghỉ ngơi mới đúng.”
Địch Diệp Phi chuyển ánh nhìn qua mớ “củi đốt” mà Hoa Mộc Lan định chẻ, đồng tử thoáng co rụt lại.
“Tối qua ngươi đánh nhau với ai à?”
Gương mặt tươi cười của cha Hoa bỗng cứng đờ.
Hạ Mục Lan thầm than không ổn, vừa trừng mắt nhìn Địch Diệp Phi vừa vội vàng lấp liếm: “Làm gì có, tối qua bị lợn rừng vào sân thôi, thôi đừng nhìn nữa, vào nhà nhanh đi, chậm chân lát nữa là bị hàng xóm vây xem cho coi!”
“Thì ra là ‘súc sinh’ à.” Địch Diệp Phi cụp mắt.
Trước và sau nhà họ Hoa đều có đường cái đi ngang, hai bên trái phải là rừng cây, lại không có núi thì làm gì xuất hiện lợn rừng?
“Hoa Mộc Lan, ngay cả súc sinh cũng dám trêu chọc ngươi sao?”
Mấy cò trắng đang nấp trong thân cây đào rỗng nghe Địch Diệp Phi nói thế thì tức tới nỗi muốn cào gỗ.
Ngươi mới súc sinh! Cả nhà ngươi đều là súc sinh!
Chúng ta là cò trắng! Cò trắng đấy!
“Khụ…. bọn chúng cũng đâu có biết ta là Hoa Mộc Lan.” Hạ Mục Lan chột dạ ho khụ một tiếng.
*
Địch Diệp Phi cũng chẳng phải tên ngốc, thấy Hạ Mục Lan cố ý đổi chủ đề nên không nhiều lời nữa mà chỉ huy mấy gia tướng và người hầu vào sân nghỉ ngơi, cho ngựa ăn, bản thân hắn thì lại một mình đi theo Hạ Mục Lan vào nhà chính.
Địch Diệp Phi đã không còn là “mỹ nhân quân doanh” năm xưa nữa, hàng năm đánh Đông dẹp Bắc khiến trên người hắn luôn toát ra luồng khí sắc bén giống như Hoa Mộc Lan, chẳng qua Hoa Mộc Lan dù sao cũng là nữ, đã cởi giáp về hưu gần hai năm nên ngày thường vẫn có phần thu liễm hơn.
Còn hắn lại ở Tây Vực càn quét cường đạo phản quân, không thể một chốc một lát mà thu hồi cỗ sát khí kia được, làm cho hai người phụ nữ bưng trà rót nước trong nhà cảm thấy mất tự nhiên.
Phòng thị ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không dám, vội vội vàng vàng rót nước xong liền chạy vèo vào bếp tìm Hoa tiểu đệ đang đun nước nấu cơm.
Chỉ từ điểm này thôi đã có thể nhìn ra được sự khác biệt giữa Độc Cô Nặc cùng mười bốn Vũ lâm quân đối với tướng lĩnh lão thành trong quân đội.
Đôi khi yếu tố quyết định quan trọng không phải dung mạo mà là khí chất.
Đối với loại khí chất này, cha Hoa rành tới nỗi không thể rành hơn, thậm chí ông còn híp mắt đầy thích thú hài lòng. Trước đây, bạn tri giao của Hoa Mộc Lan cũng từng đến viếng thăm, trên người họ ai cũng có khí chất thiết huyết nam nhi, cứng rắn như đồng thế kia.
Thế nhưng tất cả đều còn phục vụ trong quân đội, nửa năm mới được nghỉ phép một lần mà gia đình họ lại định cư ở miền Nam, dù người ta có muốn tới thăm thì vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp.
Từ trước tới giờ, cha Hoa chưa từng được ngồi cùng một chỗ với vị Tướng quân nào có cấp bậc cao đến vậy nên trong lòng đắc ý khỏi phải nói.
Hoa Mộc Lan có khách đến thăm, A Đan Trác cảm thấy không được tự nhiên, dù sao cậu cũng là khách mà vị Tướng quân này rõ ràng không có chút liên hệ gì với cha cậu, cứ ngốc ở chỗ này cũng ngại bèn nói một câu “Cháu vào bếp giúp Hoa thúc thúc” rồi chạy biến đi.
Hạ Quang cũng có tính toán của chính mình, chỉ buông câu “Thật xin lỗi, ta đi kéo mấy khúc gỗ cây hồng về” rồi bước ra khỏi phòng, đi về phía rừng cây bên ngoài.
Mới đầu mẹ Hoa còn tưởng là cô gái nào đến tìm con mình, sau khi thấy người ta có hầu kết thì trong lòng lạnh xuống một nửa.
Đàn ông trong quân đội mà đẹp tới cỡ này, khó trách không ai nhìn trúng con gái nhà bà, khó trách sau khi nó giải ngũ về quê cũng chẳng có đồng đội nào muốn cưới aaaaa!
Mẹ Hoa lại không nghĩ đàn ông hơn ba mươi tuổi trong quân đội mà vẫn chưa cưới vợ đều là hạng người gì mà chỉ mãi oán thầm dung mạo của vị Trấn Tây Tướng quân kia. Cha Hoa thấy cảm xúc của mẹ Hoa cứ trồi trồi sụt sụt một cách khó hiểu còn tưởng căn bệnh “tức ngực” của bà tái phát, ông vuốt vuốt lưng cho bà rồi kéo bà vào phòng tìm thuốc uống.
Trong chớp mắt, nhà chính chỉ còn lại hai người Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi.
Địch Diệp Phi hơn ba mươi tuổi trông thành thục hơn nhiều, trầm tĩnh hơn nhiều so với Địch Diệp Phi trong trí nhớ của Hoa Mộc Lan. Gió cát khô hanh vùng Tây Bắc còn đáng sợ hơn Mạc Bắc, làn da trên mặt vị “mỹ nhân quân doanh” tuy không còn trắng nõn như xưa, thậm chí đã xuất hiện không ít nếp nhăn nho nhỏ nhưng dù là vậy, hắn mà mặc nữ trang vào còn đẹp hơn Hoa Mộc Lan không biết bao nhiêu lần.
“Ta nghe nói….” Địch Diệp Phi vừa an vị đã lên tiếng hỏi trước, “Ngươi đang kén rể ở quê?”
“Gì? Gì? Gì!” Hạ Mục Lan đứng bật dậy, “Ai bảo ta đang kén rể?”
Hoa Mộc Lan kén rể khi nào? Rõ ràng là mẹ Hoa bộc bạch nỗi niềm lo lắng về chung thân đại sự của Hoa Mộc Lan với người ngoài, sau đó bà mối và đủ kiểu người quái dị mới tìm tới cửa có được không?
Còn Hoa Mộc Lan nhiều lắm là chỉ mặc nam trang đi kiểm tra mấy gã đàn ông không đáng tin cậy kia, làm sao mà ngay cả Tây Bắc cũng biết hết rồi?
Cô rất nghi ngờ toàn bộ Đại Ngụy còn có ai không biết tới chuyện “Hoa Mộc Lan không ai thèm” hay không nữa!
Ai mà lại vừa miệng rộng vừa nhiệt tình như thế vậy?
“Hồi đầu mùa đông, ta về Kinh cầu viện binh thì gặp một vị cố nhân, có hàn huyên vài câu trong tiệc rượu.” Địch Diệp Phi thong thả nói, “Trên đường tới đây, ta nghe thấy lời đồn là có hơn mười vị Tướng quân trong Kinh cưỡi ngựa quý, chở vàng bạc châu báu đến cầu hôn ngươi, ta cẩn thận hỏi thăm thì hình như là cái tên ngốc Độc Cô Nặc dẫn đám người đó tới….”
“Ngươi không ngại người goá vợ ư?”
“Vợ Độc Cô Nặc chưa chết, họ chỉ hoà ly thôi.” Hạ Mục Lan sửa lại lời Địch Diệp Phi, “Lại nói, ta đã từ chối và bảo họ về Kinh rồi.”
“Vì sao ngươi không đồng ý? Độc Cô là đại thị tộc, nhà của tên Độc Cô Nặc kia lại là gia đình cường thịnh nhất ở Vũ Xuyên, nếu ngươi gả qua đó sẽ không có ai dám xem thường ngươi, cuộc sống sau này của ngươi sẽ rất thoải mái.” Địch Diệp Phi cũng quen Độc Cô Nặc, tất nhiên biết thằng nhóc kia ngoại trừ đầu óc ngu ngơ một chút, còn lại nhân phẩm, gia thế hay tướng mạo đều là dạng trăm dặm mới có một, vị hôn phu tốt như vậy mà cũng không chịu, rốt cuộc nàng muốn cái gì?
“Ta nói câu nào ngươi cũng bắt bẻ hết vậy? Bao nhiêu năm không gặp, vừa thấy mặt là ngươi đã hỏi ta mấy chuyện này?” Lần đầu tiên Hạ Mục Lan mới biết Địch Diệp Phi là kiểu người nhiều chuyện đến thế, “Ngươi hỏi sao ta không thành thân, ngươi cũng không thành thân đấy thôi!”
“Ta không giống, ta là người goá vợ.”
“A, thật xin lỗi.” Hạ Mục Lan mới chợt nhớ đến phần ký ức nọ. Địch Diệp Phi đã từng được một vị tướng lĩnh trong quân coi trọng, ông ta gả thấp con gái mình cho hắn nhưng cô gái được đính hôn cùng Địch Diệp Phi bất mãn với mối hôn sự này, cho rằng gả cho một người Hồ tạp là nhục nhã nên muốn tự sát hù dọa người nhà, kết quả diễn giả thành thật, thật sự vong mạng.
Sau này người nhà đó cũng có khúc mắc với Địch Diệp Phi, thậm chí huynh đệ của cô gái kia bởi vậy mà trút hết thù hận lên người hắn. Để tỏ ý tiếc nuối vì không cưới được cô gái ấy nên đến nay Địch Diệp Phi vẫn luôn không thành thân.
Thời gian qua lâu, nỗi bi thương của người nhà đó dần dần phai nhạt, cũng tha thứ cho Địch Diệp Phi, lại còn trong tối ngoài sáng giúp hắn trên triều đình.
“Không có gì, chuyện trôi qua lâu rồi, ta cũng chưa từng gặp mặt Chu cô nương kia.”
Đúng thật là Địch Diệp Phi không hề tỏ ra khó chịu.
“Ta bị người nhà ép ráo riết quá, không thể không qua loa có lệ. Độc Cô Nặc và nhóm Vũ lâm quân kia lại là ý tốt của Bệ hạ nhưng ta thật sự không có ý định thành thân, bị làm phiền muốn chết.” Bởi vì Hạ Mục Lan mới tìm lại được phần ký ức kia nên đối với Địch Diệp Phi cũng có chút “quen thuộc”.
“Cũng may hiện tại A gia A mẫu không thúc giục ta, về phần Bệ hạ, Độc Cô Nặc trở về cũng sẽ bẩm tấu rõ ràng.” Đầu mày Hạ Mục Lan giãn ra, “Bây giờ mỗi ngày ta dạy A Đan Trác tập võ, giúp đỡ mấy việc lặt vặt trong nhà, cuộc sống cũng nhẹ nhàng thoải mái.”
“Ngươi đúng là sống được nhẹ nhàng….” Địch Diệp Phi cười lạnh một tiếng, “Nếu ngươi muốn vứt bỏ đám chiến hữu chúng ta để sống những ngày thế này thì cần gì phải để lộ mình là nữ nhi, không bằng cứ lấy thân phận nam giới tiếp tục sống cuộc đời quân lữ còn hơn.”
“Hoa Mộc Lan, cho dù có cố gắng ngụy trang thành một người bình thường đến cỡ nào đi nữa thì trong lòng ngươi cũng rõ hơn ai hết, bất kể là trải nghiệm hay võ nghệ, hoặc những quá khứ đã qua, tất cả đều không cho phép ngươi làm một người bình thường.”
“Cái gì mà không bằng cứ lấy thân phận nam giới tiếp tục sống cuộc đời quân lữ còn hơn….” Hạ Mục Lan nhìn Địch Diệp Phi một cách bất mãn, sắc mặt cũng trầm xuống, “Bạn bè cũ gặp nhau, ngươi cứ phải nói mấy câu trào phúng không nóng không lạnh đấy sao? Ngươi cảm thấy làm như vậy là tốt lắm à?”
Hạ Mục Lan kéo ống tay lên để Địch Diệp Phi xem những vết sẹo do đao kiếm để lại.
Đôi mắt Địch Diệp Phi dần dần tối xuống.
“Trên người ta còn có rất nhiều vết thương như thế này! Ngươi cũng là người ôm vết thương mà đúng không? Vừa đến ngày âm u mưa gió thì mấy vết thương đó ngứa ngáy khó chịu, chẳng lẽ ngươi không bị? Ngươi cảm thấy cuộc sống cầm đao liếm máu, tước lấy tính mạng người khác làm nên thành tích quang vinh cho mình là những ngày lành?”
“Địch Diệp Phi, ngươi mở mắt nhìn cho rõ ràng! Hoa Mộc Lan mà ngươi biết là hạng người như vậy sao?”
…..
Địch Diệp Phi mấp máy đôi môi nhưng lại không thể phản bác.
Thật lâu sau, hắn mới thở dài một hơi.
“Ta biết chứ, Hoa Mộc Lan. Ta biết cuộc sống mà ngươi khao khát là thế nào, cho nên ta mới không đến tìm ngươi, cũng chưa từng khuyên ngươi nên làm gì.”
“Ta chỉ tiếc cho khả năng trời ban của ngươi. Ngươi chói mắt đến vậy, đặc biệt đến vậy, ngươi mới là anh hùng nên đứng bên trên để những người như bọn ta ngước nhìn ngưỡng mộ. Vậy mà hôm nay, người anh hùng ấy lại sống ở một thôn làng thế này, trải qua những ngày như những thôn phụ khác…”
“Cho nên ngươi tới đây với mục đích như vậy? Đến xem đồng đội cũ có thật là trải qua những ngày như thôn phụ hay không? Có phải ở nhà đốn củi, nuôi heo, gả không được mà còn bị súc sinh khi dễ? Ngươi là đang chờ ta khóc lóc thảm thiết, dựa vào lòng ngươi kể khổ nói hối hận sao?”
Hạ Mục Lan bị mấy lời của Địch Diệp Phi đốt cho một bụng lửa giận.
Mệt cho cô đối đãi với hắn hơn hẳn chiến hữu bình thường!
Kết quả là cái nhìn của hắn về Hoa Mộc Lan cũng giống y mấy người khác!
“Ta chỉ là…. Thôi bỏ đi.” Địch Diệp Phi buồn bực day trán. Hắn chưa bao giờ biết Hoa Mộc Lan là một nữ nhân nhanh mồm dẻo miệng, tính công kích mạnh đến như vậy.
Rõ ràng ở trong quân, nàng không phải thế này.
Hay là vì hắn và nàng xa cách quá lâu, ai cũng đã thay đổi theo năm tháng?
Hừ hừ…. không còn gì để nói đúng không!
Đừng nói là bạn bè nhiều năm không gặp, cho dù có thân thiết chí cốt cũng không thể can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng như thế.
Hoa Mộc Lan thích đốn củi, nuôi heo, thích sống như phụ nữ thôn quê đấy, mấy người quản được sao?
“Thôi được rồi, khó có dịp ngươi tới thăm, nói mấy chuyện vui vẻ chút không được à?” Hạ Mục Lan cứ cảm thấy sau khi mình gặp Địch Diệp Phi đã quên mất chuyện gì quan trọng nhưng một chút ký ức về chuyện quan trọng ấy cũng không thể nhớ nổi. Cô lại chẳng phải Hoa Mộc Lan chân chính nên chỉ đành thay nàng ấy chiêu đãi người chiến hữu này thật chu đáo, giống như chính mình tiếp đón mấy người bạn đại học tới thành phố N chơi trước đây vậy.
“Dạo gần đây ngươi thế nào? Công việc… ờm, công vụ trong quân hết thảy đều thuận lợi sao?”
‘Đừng nói chuyện với ta như vậy mà, Hoa Mộc Lan.’
Khuôn mặt Địch Diệp Phi thoáng chút đau thương.
‘Đừng dùng thái độ khách sáo như vậy mà.’
“Ấy ấy ấy ấy, sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt thế kia….” Hạ Mục Lan kinh ngạc mở to hai mắt, “Tình hình của ngươi bên kia gay go tới như vậy sao?”
Cô bỗng nhiên hiểu ra, vỗ một phát.
“Ngươi nói mình đến Bình Thành cầu viện, phía Tây lại muốn khai chiến ư? Người Đê? Yên Thiện(2)? Hay Thổ Dục Hồn?”
(2)Yên Thiện (Visayan) tương truyền là tộc người bất ngờ xuất hiện ở những vùng biển của Trung Quốc cổ đại, khuôn mặt đen nhẻm, không thạo ngôn ngữ Trung Quốc, tự do tới lui trên biển, cướp bóc khắp nơi, ăn thịt người và thích đồ sắt.
Quận Lương và phía Tây chỉ cách nhau có mấy châu, một khi chiến loạn thì chỉ sợ ở đây cũng không yên ổn được, Hạ Mục Lan không thể không coi trọng.
“…… Không có.” Vốn dĩ Địch Diệp Phi không nên tiết lộ vì đây là bí mật triều đình, thế nhưng Hoa Mộc Lan giờ đã không còn ở trong triều nữa, nàng cũng không phải dạng người miệng rộng nên hắn vẫn đề cập sơ qua.
“Bị dư đảng của nước Hạ kích động nên mấy bộ tộc Tây Vực phái người tới Đại Ngụy đón tăng sư bị đuổi ra ngoài, chống lại chính sách chèn ép đạo Phật của Bệ hạ. Nếu ta sử dụng quân đội Trấn Tây thì phía Tây sẽ máu chảy thành sông nên ta hồi Kinh xin chỉ thị của Bệ hạ và chư vị đại thần trong triều, xem có thể dùng cách nào khác để dẹp yên các tộc Tây Vực hay không.”
Thác Bạt Đảo tôn sùng Đạo giáo, tự xưng là “Thái Bình Chân Quân”, ngay cả quốc hiệu cũng đổi thành cái tên này. Y đã mấy lần hạ lệnh ép tăng hoàn tục, phá hủy chùa miếu và tượng Phật, thu lại đất đai sung vào quốc khố khiến cho không ít tín đồ đạo Phật bất mãn.
Không ít các quốc gia Tây Vực tín ngưỡng Phật giáo từ khi nhà Hán lập quốc, phần lớn tăng nhân đến nước Lưu Tống phía Nam và các nước phía Bắc để truyền giáo đều thông qua Tây Vực mà vào Trung Nguyên. Suốt dọc đường từ Tây Vực, bọn họ truyền giáo cho những tín đồ từ Quốc vương cho tới tầng lớp bình dân, ai cũng dâng người dâng ngựa dâng tài sản, khóc lóc nức nở đưa bọn họ đi tiếp về phía Đông.
Đáng thương cho Phật giáo bị Đạo giáo chèn ép trong Đại Ngụy đến ngay cả hoà thượng cũng làm không được, không cần biết ngươi là cao tăng tới từ Tây Vực hay Thiên Trúc, hoặc phải cút về phía Tây hoặc phải ngoan ngoãn hoàn tục.
Thế nên có kẻ cố tình kích động, gây ra chuyện thì đúng là không lạ gì.
Hạ Mục Lan nghĩ nghĩ trong đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ.
“Nước Hạ, đó không phải là đương triều Hoàng hậu….”
“Đúng thế. Vậy nên ta mới chỉ mang theo nhiêu đó người lặng lẽ thượng Kinh. Chuyện đến hôm nay, ta phải nhanh chóng trở về Đôn Hoàng.” Địch Diệp Phi thở dài, “Vì sao người đúc thành vàng cứ phải là vị nương nương này chứ? Cũng may là nàng không có con, nếu không thì không chừng như tiền triều, hậu cung loạn hết cả lên.”
Đương triều Hoàng hậu – Hách Liên Hoàng hậu chính là công chúa nước Hạ đã bị Đại Ngụy diệt quốc, sau này, nàng ấy và muội muội tiến cung hầu hạ Thác Bạt Đảo.
Hòng trấn an các tướng soái nước Hạ đã đầu hàng, Thác Bạt Đảo yêu cầu thời điểm sắc lập Hoàng hậu cũng cho phép hai tỷ muội các nàng tham dự nghi thức tuyển Hậu “Tay đúc ra vàng” của Đại Ngụy(3), theo quy củ của người Tiên Ti, hễ ai có thể một mình trước mặt mọi người đúc được vàng chính là vợ cả, kết quả là vô số phi tử hậu cung thất bại, chỉ có mỗi Đại công chúa Hách Liên Thị hành công, thế là Thác Bạt Đảo cũng chọn được Hoàng hậu của chính mình.
(3)Giải thích thêm về nghi thức này của nước Ngụy: các phi tần trong hậu cung nếu được phép tham gia nghi thức sẽ có một buổi quan sát cách đúc vàng (đúc vàng rất khó nhai vì toàn bộ quá trình đều cần sự tỉ mỉ và cả sức lực, nhiệt độ để nung chảy vàng cũng rất cao nên khả năng gặp tai nạn cũng tăng theo), nếu ai thực hiện thành công trong lúc nghi thức chính thức diễn ra sẽ được chọn làm Hoàng hậu chứ không cần phải có bè phái hay được ai ủng hộ.
Đại Ngụy bọn họ có chế độ “Tử quý mẫu tử”, Hách Liên Hoàng hậu không sinh được con trai ngược lại là chuyện tốt, cũng có người nói là Bệ hạ không để cho nàng ấy mang thai.
Mặc kệ kiểu nói nào, Địch Diệp Phi đều không thèm quan tâm.
Hắn là Tướng quân Đại Ngụy, giữ gìn sơn hà, mở mang bờ cõi mới là trách nhiệm thiêng liêng của hắn.
Tuy Hạ Mục Lan không để bụng mấy chuyện này nhưng vì Thác Bạt Đảo đã từng ngỏ ý mời Hoa Mộc Lan làm Bảo mẫu cho Thái tử, sau khi Hoa Mộc Lan từ chối, y thậm chí còn mời nàng làm Bảo mẫu cho đứa cháu trai vừa chào đời của mình, mặc dù Hoa Mộc Lan đều từ chối cả hai lần nhưng Hạ Mục Lan không cho rằng sự từ chối đó của nàng làm cho Hách Liên Hoàng hậu vui vẻ gì.
Bây giờ nghe thấy rất có thể Hách Liên Hoàng hậu còn liên can tới chuyện các tộc Tây Vực nổi loạn, tất nhiên cô sẽ có chút cảm khái.
“Hoa Mộc Lan, ngươi vẫn không biết vì sao ta phải đi đường vòng tới đây.” Địch Diệp Phi đè thấp giọng nói, “Dường như Bệ hạ vẫn chưa hết ý định đối với chuyện lập Bảo mẫu, ngươi lại cự tuyệt lời cầu hôn của đám người Độc Cô Nặc nên ta đoán Bệ hạ sẽ càng quyết tâm hơn. Dư đảng nước Hạ chưa tiêu diệt hết, cũng không biết có liên can gì đến Hách Liên Hoàng hậu hay không….”
“Ngoài ra, Tố Hoà Quân còn nói cho ta biết hiện tại Hách Liên Hoàng hậu cũng có chút tới lui cùng Thái tử phi, bản thân ngươi phải tự cẩn thận hơn đấy.”
“Gì? Ý ngươi muốn nói là hai vị nương nương kia muốn đối với ta?” Cô làm động tác “răng rắc” trên cổ mình một cái.
“Chỉ mong là chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều.” Địch Diệp Phi không trả lời vào thằng vấn đề.
Thác Bạt Đảo đã nhiều lần gọi Thác Bạt Tuấn là “Thế đích Hoàng tôn” trước mặt mọi người, Khấu Thiên sư cũng nói người này có “mệnh Thiên tử”.
Theo từng ngày Thái tử lớn lên, cả hai cha con cũng dần dần không cùng tư tưởng nên Thác Bạc Hoảng đã không còn được Hoàng đế sủng ái.
Thác Bạt Đảo lại xem trưởng tử của Thái tử như bảo bối, trưởng tôn này suốt ngày được y dẫn theo bên cạnh, thậm chí Thác Bạt Đảo còn tự mình dạy vỡ lòng cho đứa bé, tự mình tắm rửa thay quần áo, xử lý mọi sinh hoạt hàng ngày cho nó.
Thái tử đã lớn, chọn Bảo mẫu cũng chỉ có ý nghĩa tượng trưng thôi, mẹ đẻ của hắn bị ban chết nên thật ra hắn đã sớm có cung nhân nuôi nấng mình rồi. Thế nhưng tiểu Hoàng tôn kia lại không giống vậy, hiện giờ mẹ ruột vẫn còn sống, một khi tiểu Hoàng tôn được lập thành “Đích Hoàng tôn” hoặc sau này lập thành “Thái tử” thì mẹ ruột sẽ bị ban chết.
Vị mẫu thân của tiểu Hoàng tử kia là Công chúa của một dân tộc Nhu Nhiên bị bại trận, sau khi tranh đấu chính trị thua thê thảm đã đến cậy nhờ Bắc Ngụy.
Đây hầu như là chuyện cũ mười mấy năm trước luân hồi lặp lại, công chúa của những quốc gia thua trận có thể giữ được tính mạng hay không đều phải xem con trai của các nàng có chạm tay đến quyền thế được hay không.
Mà quyền thế như vậy sợ là chẳng có ai nguyện ý được hưởng.
“…. Ta hiểu rồi. Trước tiên ta xin cảm tạ ngươi và Tố Hoà Quân đã lo lắng cho ta. Ngươi nói vị cố nhân trong Kinh chắc là Tố Hoà Quân phải không?” Hạ Mục Lan hỏi một cách chắc chắn.
Địch Diệp Phi cũng không muốn giấu, chỉ do dự trong chốc lát rồi gật đầu.
“Tình cảnh của hắn cũng khó. Con gái hắn giờ đang ở trong cung bầu bạn cùng Công chúa nhưng thật ra là làm con tin. Dù biết nhiều tin tức đi chăng nữa, hắn cũng không dám tiết lộ.”
“Con gái của Tố Hoà Quân đã lớn đến độ có thể tiến cung bầu bạn cùng Công chúa….” Hạ Mục Lan không nhịn được tiếng thở dài, “Năm tháng đúng là cây dao mổ heo, chuyện cũ như vẫn còn nằm ngay trước mắt, trong trí nhớ của ta, Tố Hoà Quân vẫn chỉ là một tên thanh niên dạn dày kinh nghiệm, bây giờ cũng đã….”
Hạ Mục Lan không dám nghĩ nhiều nữa, nếu nghĩ nhiều, cô sẽ nghĩ tới đứa con trai ba tuổi kia của Hạ Quang mất thôi.
Thoáng cái đã mang vai vế cụ ông cụ bà, lỡ bị cô bạn tốt tên Cố Khanh biết được thì không biết sẽ chê cười Hạ Mục Lan đến thế nào đâu.
“Lại nói, ngay cả Tố Hoà Quân đều có con cái rồi mà sao ngươi vẫn không cưới vợ?” Hạ Mục Lan nhớ tới lời đồn “đoạn tụ” trong quân, thậm chí còn có kẻ nói thật ra Địch Diệp Phi là người của Hoàng đế, không thể chạm vào nhưng cô vẫn một mực không tin.
“Đừng nói là ngươi sợ Chu đại nhân giận chó đánh mèo nha. Địch Diệp Phi ngươi vốn không phải loại người nhát gan như vậy.”
Địch Diệp Phi nghe Hạ Mục Lan hỏi câu đó thì không khỏi sững sờ, hắn mở miệng trả lời một cách mất tự nhiên: “Dáng vẻ mấy cô nàng kia còn không đẹp bằng ta, cưới về làm gì.”
“Ui, vậy thì Hoa Mộc…. Ta càng không có chút hy vọng nào rồi. Ha ha, ngươi đừng có lộ ra vẻ mặt đấy, ta chỉ nói đùa, nói đùa thôi….”
Hạ Mục Lan lắc đầu đầy tiếc hận. Thật ra cô cảm thấy Hoa Mộc Lan và Địch Diệp Phi rất xứng đôi, nếu Hoa Mộc Lan trở về, muốn tìm bạn đời thì Địch Diệp Phi chính là đối tượng không tệ.
Chỉ tiếc hắn lại là một tên nhan khống, loại người nhan khống này ấy à, miễn cưỡng mất vui.
Chính bản thân cô cũng có tật nhan khống đấy thôi.
“So với mấy cô nương xinh đẹp kia…. Ta lại càng thua kém biết bao nhiêu.”
Một thân toàn sẹo đây này.
HẾT CHƯƠNG 44
Vở kịch nhỏ:
Địch mỹ nhân: …. Ta tới đây tự rước lấy nhục chi vậy?
Cái Ngô: ….. Ta…..
Cao Kim Long: Ta….
Độc Cô Nặc: Ta….. xếp hàng tuốt ở dưới.
Mười ba Vũ lâm quân: ….. Chúng ta ngay cả tên cũng chẳng có, ngoại trừ cái tên số hưởng Lý Bát Lang kia.