• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit/Beta: Chúi

Tất cả những hồi ức về Trần Tiết chỉ thoáng qua trong chớp mắt nên trong lúc Hạ Mục Lan không thể kiềm chế rơi vào ký ức, tên cai ngục nhìn cô một cách đầy kỳ lạ.

Bên trong tấm chăn, người đàn ông bẩn tới mức mặt cũng không thể nhìn rõ cố gắng hết sức xoay đầu về phía này, động tác cứng đờ, vừa nhìn đã biết là hắn không thể nhúc nhích được.

Hạ Mục Lan bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng ánh mắt đủ để giết người trừng tên cai ngục: “Các ngươi tra tấn hắn? Các ngươi thế mà dám tra tấn hắn?”

“……. Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là cai ngục thôi mà….” Vẻ mặt tên cai ngục như đưa đám, hoàn toàn không rõ vị đại nhân Tiên Ti này bỗng nhiên sao lại như muốn giết người vậy chứ.

Rõ ràng ngài ấy biết người kia bị hạ ngục mấy tháng đã trải qua những gì rồi mà!

“Tướng…… Tướng quân đại nhân?” Giọng nói thô ráp như bị giấy nhám mài qua phát ra từ bên trong phòng giam.

“Mở cửa cho ta!”

Hạ Mục Lan vỗ một phát vào thanh chắn.

Cai ngục kia đã sớm được chỉ thị bèn vội vàng gỡ chìa khoá từ bên hông xuống, run rẩy mở cửa.

Đợi đến khi Hạ Mục Lan bước vào trong, hắn mới như thấy mãnh hổ vào chuồng, rầm một cái đóng sầm cửa, khoá lại một lần nữa.

Dưới vẻ mặt cắn răng chịu đựng của Trần Tiết, Hạ Mục Lan đi đến bên cạnh ổ rơm mà ngồi xuống. Bởi vì nằm sát mặt đất, lại chỉ phủ mỗi rơm rạ nên khắp nơi trong nhà lao đều bị ẩm ướt, trong thời tiết rét lạnh thế này, Hạ Mục Lan chỉ ngồi xổm đã có thể cảm nhận được hơi lạnh len lỏi vào cổ và tay áo, chỗ nào hở là bị hơi lạnh chen vào ngay.

Vừa nghĩ tới Trần Tiết bị giam ở cái nơi ẩm ướt này hết mấy tháng, Hạ Mục Lan bỗng có loại xúc động muốn hủy luôn nhà lao này, dẫn theo Trần Tiết vượt ngục.

Vẻ mặt Trần Tiết giống như đang nằm mơ, Hạ Mục Lan cố đè nén cảm giác đau xót trong khoang mũi, giơ tay kiểm tra vết thương của hắn.

Tuy cô chỉ là pháp y nhưng lại quen thuộc với kết cấu cơ thể người hơn nhiều bác sĩ khác. Trước đó có người nói xương sườn của hắn bị gãy, cô phải kiểm tra xem rốt cuộc nó thế nào.

Ai ngờ cô vừa mới vươn tay, Trần Tiết liền phản ứng rất dữ dội, nhấc cánh tay chặn ở phía trước, sau đó bị phản xạ có điều kiện của mình làm động tới vết thương, đau tới mức phải rên lên.

“Trần Tiết, đừng sợ…….”

Nước mắt Hạ Mục Lan lập tức rơi xuống.

“Ta không phải muốn vứt bỏ ngươi.”

***

Xương sườn của Trần Tiết đúng thật đã bị thương nhưng theo như lời hắn kể, hình quan kia không hiểu sao lại xuống tay rất nhẹ, Hạ Mục Lan sờ sờ, thấy xương chỉ bị nứt chứ chưa đến mức gãy.

Thế nhưng cứ để mặc kệ rất có thể dẫn tới vết nứt bị mở rộng hoặc bị tràn khí ngực và ho ra máu.

Hạ Mục Lan cởi ra áo khoác bông, trực tiếp quấn lên cho Trần Tiết.



“……. Bởi vì ta bỗng nhiên không gửi thư cho ngươi nữa, bên Ngu Thành lại truyền đến tin tức ta ở nhà chờ gả nên ngươi mới không tới?” Nghe Trần Tiết trả lời xong, trong lòng Hạ Mục Lan như bị đè nặng bởi tảng đá lớn.

Trần Tiết vẫn có chỗ khác biệt so với người Tiên Ti. Các huynh đệ Tiên Ti vừa nghe nói Hoa Mộc Lan phải gả chồng thì thi nhau đến cầu hôn, mà Trần Tiết thân là người Hán nghe nói Hoa Mộc Lan phải chờ gả thì vì tị hiềm nên không chủ động tới cửa.

“Có phải ngươi cảm thấy nếu Hoa Mộc Lan lập gia đình thì nhất định phải chặt đứt quá khứ mới gả được? Cho dù ngươi không tới, chuyện ta cùng ăn cùng ở với đàn ông suốt mười hai năm chẳng lẽ chặt nổi sao? Trước nay ta chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện đáng phải xấu hổ!”

“Hoa Mộc Lan rất ngay thẳng, sao phải vì gả chồng mà che che giấu giấu? Nếu là kẻ để ý tới mấy chuyện này, ta sẽ chịu gả sao? Ta sẽ vừa ý sao?”

Giọng điệu Hạ Mục Lan nói chuyện với Trần Tiết hoàn toàn như người một nhà. Cảm giác quen thuộc bất ngờ xuất hiện này quả thực cứ như trở về cùng lúc với dòng ký ức kia.

“Là ta hồ đồ rồi…” Trần Tiết chưa bao giờ dám cãi lời Hoa Mộc Lan, “Lúc đó, ta vừa đến Ngu Thành đã nghe thấy bọn họ chỉ trỏ sau lưng ngài, nói trước đây ngài là Tướng quân chắc chắn sẽ có rất nhiều thân binh, mà thân binh thì phải ở bên cạnh bảo vệ…….”

Hắn không nói nữa nhưng không cần hắn nói, Hạ Mục Lan cũng biết mấy câu tiếp theo chẳng phải lời hay ý đẹp gì cho cam.

Nói không chừng còn kể theo kiểu mấy câu chuyện hương diễm tục tằn nữa ấy chứ.

“Khi đó ta nghĩ cứ đợi hôn sự của ngài định ra rồi, ta sẽ đến thăm hỏi, thế nhưng vẫn không đợi được hôn sự định ra, ngài cũng mãi không viết thư cho ta…”

Hạ Mục Lan bất đắc dĩ chà chà khuôn mặt, không biết phải nói gì.

Hoa Mộc Lan quá thích viết thư!

Vấn đề chính là: lúc xuyên không đến đây, cô vốn không thấy có thư hồi âm!

Một phong cũng chẳng có!

Theo lý thuyết, nếu Hoa Mộc Lan viết thư cho người khác thì sẽ luôn được hồi âm nhỉ? Coi như không viết chữ nhưng gửi đồ vật làm kỷ niệm vẫn phải có chứ? Thế nhưng từ sau khi xuyên không đến giờ, ngoại trừ đống của cải kia, cô vốn không phát hiện bất cứ thư tín gì khác.

Nếu A Đan Trác không tới, cô còn không biết Hoa Mộc Lan đã giúp đỡ gia đình thằng bé nhiều năm như vậy.

Nếu Địch Diệp Phi không tới, cô còn tưởng sau khi Hoa Mộc Lan và hắn “chia lều” đã không còn liên lạc nữa.

Hiện tại đã có A Đan Trác và Địch Diệp Phi vì không nhận được thư mà chạy tới Hoa gia xem thực hư thế nào, vậy về sau chẳng biết còn bao nhiêu người sẽ tới thăm vì lo lắng cho Hoa Mộc Lan.

Rốt cuộc Hoa Mộc Lan đã chu cấp giữ liên lạc với bao nhiêu chiến hữu và người nhà của họ?

“Đừng có nói với ta trước đây ngươi lén vận chuyển lương thực nhiều lần như vậy là vì thay ta chu cấp cho những gia đình đó?” Hạ Mục Lan đột nhiên nhớ tới lời huyện thừa đã nói.

“Ta…” Trần Tiết hổ thẹn nói, “Là ta vô dụng, số lương thực lúc trước đều là ta ứng trước trong kho, lại dùng vải vóc ngài đưa trao đổi với thương nhân Lưu Tống lấy lương thực bù lại. Nơi này cách Lưu Tống khá gần, lương thực dễ mua mà rẻ hơn so với chỗ khác. Thế nhưng mua từ thương nhân Lưu Tống mất nhiều thời gian hơn so với ở bản địa.”

“Ta… ta là muốn tiết kiệm chút tiền cho ngài để đổi lương thực được nhiều hơn một chút.”

“Là ta liên lụy đến ngươi.”

Hạ Mục Lan không trách hắn vì sao không trực tiếp đưa tiền cho mấy gia đình đó, cô cũng không nghi ngờ hắn có đứng giữa trục lợi hay không.

Trần Tiết vốn không phải là người như vậy.

Từ A Đan Trác, cô đã biết rằng nếu trực tiếp đưa tiền ngược lại sẽ khiến mấy kẻ cùng hung cực ác nổi lên ý xấu, nếu là phụ nữ, trẻ em hay người già mà cầm vải lụa hoặc vàng bạc ra ngoài mua đồ còn sẽ bị người ta theo dõi.

Mua lương thực từ thương nhân phương Nam nước Tống đến đây rẻ hơn nhiều so với phương Bắc. Những năm đầu Bắc Nguỵ thương nghiệp khó khăn, thêm phần không lưu thông tiền tệ nên quy tắc mua bán trong dân gian vô cùng hỗn loạn, thường thì phía Đông tốn một thước (vải), phía Tây phải tốn mười thước, đại lý giao dịch cũng hầu như không có.

Trần Tiết là Quận uý luyện binh, không thể tự ý rời vị trí quá lâu. Mua “lương thực lậu” rồi phái người đưa đi so với việc hắn đến từng chỗ thu mua, lại đưa đến từng nhà càng có hiệu quả hơn.

“Vì sao ngươi không chịu nói với ta?” Hạ Mục Lan thở dài, “Nếu ngươi nói sớm, ta chẳng qua chỉ tốn thêm chút công đến từng nhà đồng liêu giúp họ đặt mua ruộng đất là được rồi.”

*

“Tướng quân…… Ngài làm sao vậy ạ?” Trần Tiết thoáng kinh ngạc nhìn Hạ Mục Lan, “Mấy người đó đều là nô lệ hoặc địa vị thấp kém, chỉ có thể dưới danh nghĩa của ngài làm thêm mấy việc nặng nhọc, đâu được phép có đồng ruộng để trồng trọt?”

“À…..” Hạ Mục Lan cẩn thận lật giở lại ký ức trong đầu.

Làm gì có nô lệ?

Hoa Mộc Lan là người nuôi nô lệ ư?

“……. Thật ra ta không viết thư cho các ngươi không phải vì ta phải gả chồng.” Mặt Hạ Mục Lan đỏ ửng cả lên.



Cứ dùng mãi một lời nói dối, cô thật sự là hổ thẹn.

“Năm nay ta bị một đợt bệnh nặng, lúc tỉnh lại thì đầu óc mơ mơ hồ hồ, đã quên rất nhiều chuyện cũ, phải nhìn thấy người mới nhớ được mấy chuyện cũ đó.”

Trần Tiết siết chặt nắm đấm.

Bởi vì lời đồn đãi vớ vẩn của dân làng nên Tướng quân bị thương tổn quá lớn, nảy sinh tâm bệnh hay sao?

Một vị Tướng quân uy phong lẫm liệt trong quân mà sau khi về hưu cũng phải chịu mấy người vô tri nhàn rỗi chỉ trỏ sau lưng, bị áp lực tới nỗi sinh bệnh?

Quên hết những chuyện trong quá khứ, nàng đã phải thương tâm đến cỡ nào cơ chứ?!

Trong chốc lát, sự phẫn nộ của Trần Tiết đối với thế giới này bỗng ùn ùn trỗi dậy.

Còn chẳng phải vì nàng là nữ sao?!

Còn chẳng phải vì nàng làm tốt chuyện mà đàn ông chưa chắc làm nổi đấy sao?!

Còn chẳng phải vì nàng không thể sinh con sao?!

Như vậy có gì sai?!

Sai phải là cái thói đời này mới đúng!

*

Hạ Mục Lan nhìn mặt Trần Tiết hết xanh lại đỏ, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Trong đoạn ký ức kia, năng lực tự bổ não của Trần Tiết thật sự khiến một người hiện đại như cô nhìn mà than thở, mà thái độ ngông cuồng đắc ý của hắn cũng làm Hoa Mộc Lan gặp rất nhiều rắc rối.

Cái gì mà “hàng” giữa háng to đùng, ngực cứng hơn đá tảng linh tinh, đều từ miệng vị thân binh này truyền ra ngoài.

Vừa nghĩ đến Trần Tiết rất có thể tưởng tượng Hoa Mộc Lan thành Lâm Đại Ngọc mảnh mai nằm liệt giường, Hạ Mục Lan liền cảm thấy mình có nghĩa vụ phải uốn nắn lại cái ý tưởng đáng sợ kia của hắn.

Thế nên cô vội vàng sửa đúng: “Ngươi chớ có nghĩ nhiều, chỉ bị phong hàn một trận thôi, có thể là trúng gió nên mới vậy.”

Hạ Mục Lan càng giải thích bao nhiêu thì Trần Tiết càng cảm thấy chuyện mà hắn nghĩ đúng bấy nhiêu.

Vị Tướng quân này của hắn rất biết cách giấu giếm sự thật, đồng hành cùng nhau mười hai năm mà hắn đâu biết nàng là nữ!

Chắc chắn là nàng muốn một mình chịu đựng nỗi đau ấy.

“Không nói mấy chuyện này nữa, sau khi ngươi ra khỏi đây hãy nói tiếp.” Hạ Mục Lan áy náy nhìn người thuộc hạ cũ của Hoa Mộc Lan.

“Mấy xe lương thực kia cuối cùng đã về đâu? Mấy quân nô lại là chuyện gì?”

“Đó chính là nô lệ trong Tử doanh của Nhu Nhiên mà ngài đã tìm cách cứu về đấy.” Trần Tiết mở to hai mắt, “Là nhóm người già và trẻ em kia, ngài không nhớ sao? Năm đó ai cũng phản đối ngài nuôi họ, thế là ngài để họ đi theo thợ thủ công ở Hắc Sơn Thành học nghề, dùng ruộng đất được ban thưởng đưa cho họ để họ có cái ăn…”

“Năm nay biên quan bị hạn hán lớn, bên Hắc Sơn không đủ lương thực mà ăn. Họ còn phải nuôi người già trẻ em, ta nghĩ chỉ mấy xe lương thực thôi, lấy tiền trong nhà cộng thêm vài món khác không phải không đủ nên không muốn quấy rầy ngài.”

“Về phần lương thực…….” Trần Tiết nhớ đến lương thực đang ở đâu thì giận sôi lên, “Bị cướp mất rồi!”

“Nếu đã bị cướp thì ngươi cứ thành thật khai báo là được rồi, sao phải chịu đựng khổ hình, cắn răng không nói?” Hạ Mục Lan nhíu mày, “Trần Quận cũng có cướp à?”

“Ta không thể khai, một khi khai ra sẽ dính líu đến ngài lén chuyển quân lương cùng ta. Ta là nửa đường bị cướp lương thực nhưng nếu lộ ra chuyện nô lệ bên kia sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ngài.” Trần Tiết lắc đầu.

“Lần này khác với chuyện giúp đỡ người nhà đồng đội trước đây. Đây là lấy quân lương tích trữ ở chỗ nô lệ. Còn không bằng khiến họ nghĩ ta vận chuyển quân lương đem bán, dù sao tội danh cũng như nhau, cớ gì phải liên lụy ngài vào.”

“Lúc ngươi áp tải lương thực dùng bao nhiêu người? Cướp lương thực bao nhiêu người? Bọn chúng ăn mặc thế nào, khẩu âm ra sao, ngươi còn nhớ không?” Hạ Mục Lan cười một cách dữ tợn, “Lần này tới đây, ta có dẫn theo vài vị ‘tai to mặt lớn’. Chờ ta nghĩ cách cứu ngươi ra khỏi đây, chúng ta lại tìm bọn chúng tính sổ!”

“Ta dẫn theo mười mấy thuộc hạ tự mình áp tải. Bọn cướp hẳn không phải người địa phương, nghe giọng nói cũng không giống người Hán hay Tiên Ti. Mỗi tên đều tự cưỡi ngựa, rất ít nói chuyện, trông giống thổ phỉ hay mã tặc vậy. Bản lĩnh tên cầm đầu không yếu, ta chỉ chống đỡ đâu khoảng một khắc đã bị song đao của hắn chém bị thương cánh tay. Nếu không phải ta nhanh chân chạy trốn chỉ sợ cánh tay đã bị chém đứt luôn rồi.”

“Khoan đã, ngươi nói cái gì?” Hạ Mục Lan chớp mắt, “Song đao ư?”

Cô bỗng nhiên nhớ tới một người.



“Có phải tên thủ lĩnh tóc xoăn trẻ tuổi, đeo một cái khuyên tai hình tượng Phật?”

“Đúng vậy!”

“Cái Ngô!” Hạ Mục Lan căm hận đấm một phát vào vách tường.

Vách tường nhà lao chấn động một cái, bụi đất rơi rào rào. Trần Tiết không biết vì sao chủ tướng mình lại lộ ra vẻ mặt như thế.

“Ta không ngờ ngoài việc bắt cóc, hắn vậy mà còn kiêm luôn chặn đường cướp của! Ba bốn tháng trước, hừm, cũng không biết hắn tới Trần Quận làm chuyện thương thiên hại lý gì nữa đây!”

Đám người Hồ Lư Thuỷ này không ngoan ngoãn đợi ở Hạnh Thành và phía Tây mà chạy loăng quăng khắp nơi làm gì thế?

“Tướng quân biết tên thủ lĩnh kia là ai?” Trần Tiết lộ ra sự khâm phục, “Tướng quân thật là kiến thức rộng rãi.”

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.” Hạ Mục Lan buồn cười đáp.

“Hắn cũng từng đến nhà ta trộm đồ. Trộm không thành lại muốn cướp, còn bắt đi một vị công tử nhà quyền quý, mất công ta phải chạy thật xa một chuyến, đánh một trận với hắn.”

“Vậy nhất định là Tướng quân thắng.” Đầy mặt Trần Tiết đều là vẻ kiêu ngạo.

“Đó là đương nhiên.” Hạ Mục Lan gật đầu, “Ta đã thay ngươi báo thù, trận chiến ấy ta đánh gãy xương sườn hắn, bắt hắn thề sẽ không đụng đến thường dân nữa.”

Nghĩ đến Cái Ngô bị mình tự tay đánh gãy xương sườn, Hạ Mục Lan cảm thấy ông trời đúng là có mắt, Cái Ngô đi một vòng lại bị thua dưới tay cô, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn.

Hẳn nên đánh ác hơn mới phải!

“Để ta về thương lượng cùng mấy vị bằng hữu kia xem nên xử lý vụ án của ngươi như thế nào. Mấy xe lương thực thì dễ rồi, tiền ta mang theo đủ, mua bù lại hoặc bồi thường trực tiếp là được. Chỉ không biết ngươi sẽ bị phán tội gì, nếu tội quá nặng không tránh được phải chuẩn bị nhiều hơn.” Hạ Mục Lan thở dài, “Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta. Nếu thực sự không được, ta sẽ gánh tội cho ngươi, ai làm nấy chịu.”

“Tướng quân, không được đâu!” Trần Tiết lắc đầu, “Nếu là thế, bao nhiêu cực hình ta phải chịu lúc trước đều uổng phí.”

“Trước tiên ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, ta nói ngươi cũng tuổi này rồi mà sao chưa thành gia lập thất vậy. Nếu lập gia đình rồi thì ít nhất chuyện ăn mặc cũng có người chuẩn bị cho.”

Hạ Mục Lan nhẹ nhàng kéo tấm chăn phủ lên chân Trần Tiết.

Trần Tiết chỉ cười khổ.

Phải lén vận chuyển quân lương, còn phải thường xuyên đi vắng một thời gian tìm mấy thương nhân Lưu Tống kia, hắn nào dám cưới vợ.

Làm vậy chẳng phải liên lụy tới con gái nhà người ta hay sao.

Cái tên tự mang nghĩa “Bồi dưỡng đạo đức” cũng sắp bị hắn bôi cho đen thui rồi.

“Ta thấy cũng bình thường, dù sao thì một người độc thân, quả phụ còn chẳng thèm.” Trần Tiết không để bụng mà nói, “Chỉ là đám cướp kia hiển nhiên đã lẩn trốn đến đây, ngài nói xem hắn đã chạy rồi, giờ đi đâu mà tìm?”

“Ngươi chớ nhọc lòng.” Hạ Mục Lan cười giảo hoạt, “Ta còn cả một đàn cò trắng đấy thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK