Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Dù có ôm tâm tư tươi đẹp gì đi nữa thì đối với người như Hoa Mộc Lan nàng, những thứ đó rốt cuộc cũng phải cắt đứt.
Lúc nàng quyết định thay cha tòng quân, tỷ tỷ đã xuất giá đã nhắc nhở rằng cho dù đàn ông ở quân doanh có nhiều đi chăng nữa, nàng cũng không nên mơ tưởng sẽ tìm được lang quân như ý, cũng không được để lộ thân phận là nữ nhi, nếu không sẽ lâm vào kết quả vạn kiếp bất phục.
Đối với Hoa Mộc Lan mà nói thì năm xưa tòng quân là thuận theo ý trời, về phần tình yêu trai gái vốn không nằm trong kế hoạch.
Hoàng đế Thác Bạt Đảo chinh chiến khắp nơi, toàn bộ các đại doanh đều cần binh lính, mười hai quân doanh ai cũng muốn có một tướng sĩ quen thuộc sa trường như Hoa Hình Cung. Khi Hoa gia nhận được giấy chiêu binh, mười hai quyển quân thư đều có tên của vị binh sĩ lão thành này.
Đối với tất cả các gia đình quân hộ, được kêu gọi nhập ngũ nhiều như vậy chính là một niềm vinh dự lớn lao.
Đến khi Hoa Mộc Lan đứng trước sự lựa chọn, nàng đương nhiên cũng sẽ bối rối do dự.
Nàng chưa từng trải qua chinh chiến nhưng mỗi lúc nghe A gia đắc ý dạt dào khoe chiến tích, nàng lại cảm nhận được một thứ gì đó khiến bản thân không rét mà run, không phải run rẩy vì sự tàn nhẫn của chiến tranh mà là khát vọng và cuồng nhiệt đối với máu tươi.
Thế nên sau khi do dự thật lâu, cuối cùng Hoa Mộc Lan vẫn chọn thành Hắc Sơn – biên giới giữa Đại Ngụy và Nhu Nhiên làm địa điểm tòng quân. Từ sâu thẳm trong tim, nàng không thích công thành rút trại hay giết người tuyệt hậu, thà tình nguyện đến nơi lạnh giá xa xôi mà bắt đầu hành trình nguy hiểm gian nan còn hơn.
Từ nay về sau nàng sẽ bắt đầu canh gác biên giới, một khi đại chiến chưa đến, có lẽ nàng sẽ gác cho đến lúc chết mới thôi.
Đối với quyết định này của Hoa Mộc Lan, cha Hoa không hề phản đối, nếu nói về võ nghệ của con gái sẽ rất có thể gặp phải bất trắc lúc công thành, còn đối đầu cùng đám Nhu Nhiên nhát gan thì chỉ có một khả năng là đối phương sẽ sợ tới mức đần người ra.
Binh sĩ Đại Ngụy lúc nào cũng rất xem thường người Nhu Nhiên.
Là vàng rồi cũng sẽ có lúc tỏa sáng, dù Hoa Mộc Lan không muốn xuất đầu lộ diện nhưng thiên phú đáng sợ và kỹ thuật bắn cung hơn người của nàng rồi vẫn sẽ khiến không ít người chú ý.
***
Tuy năm nay Ngụy đế Thác Bạt Đảo mới hạ lệnh chỉnh đốn toàn quân, quyết chiến Nhu Nhiên nhưng trên thực tế, từ ba, bốn năm trước, y đã có ý định tấn công Nhu Nhiên rồi.
Năm ấy Phụ hoàng băng hà, y đăng cơ ở tuổi mười lăm, trong lúc định ra tay áp đảo triều thần thì bọn Nhu Nhiên kia đã dẫn theo toàn quân xuôi Nam xâm phạm biên giới, mục đích là muốn thừa dịp quốc chủ Ngụy Quốc qua đời mà cắn một miếng bánh thật to.
Thế nhưng bọn chúng đã đánh giá sai tính cách thà gãy chứ không cong của Thác Bạt Đảo.
Dưới sự phản đối của các lão thần, Thác Bạt Đảo mười lăm tuổi đã dẫn dắt đại quân đánh trả, chẳng những đánh bại thế công của Nhu Nhiên mà còn một phát đặt ra quốc sách “Lấy công thay thủ”, bắt đầu kiếp sống chinh phạt bốn phương.
Ngụy Quốc là một đất nước không có lợi thế về vùng lãnh thổ, bốn phía đều có cường địch, phía Đông và Tây bị Tần Quốc, Lương Quốc và Hạ Quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, phía Bắc có Nhu Nhiên diện tích khổng lồ lại không ngừng xâm phạm, phía Nam gặp Lưu Tống có đất đai phì nhiêu rộng lớn, được quản lý bởi nhiều quan viên người Hán tài giỏi, bá tánh an cư lạc nghiệp, không giống Đại Ngụy hơn phân nửa quốc thổ là thảo nguyên và sa mạc, cằn cỗi tới mức không thể trồng trọt, ở các thành trì biên quan, nhà ai cũng treo đầy cờ trắng chiêu hồn, khổ cực không chịu nổi.
Đại Ngụy không nhiều ruộng tốt không lắm sông hồ, cũng chẳng có ruộng muối hay khoáng sản gì….
Nhưng lại có mấy trăm nghìn dũng tướng tinh thông kỵ xạ, nếu ông trời đã không ban cho họ những thứ đó, Thác Bạt Đảo sẽ tự dựa vào sức mình mà đạt được.
Bọn họ thay thế mấy quốc gia xung quanh ngăn cản sự xâm lược của Nhu Nhiên gần cả trăm năm, không những không tìm được đồng minh mà ngược lại còn dẫn tới một bầy sói. Một khi đã vậy, Thác Bạt Đảo y liền trảm sói nuốt hổ, thống nhất Trung Nguyên!
Ta tự mình tranh đấu giành thiên hạ!
Ôm ý nghĩ đó, hầu như khi vừa mới đăng cơ, Thác Bạt Đảo đã quyết định dùng quốc sách “Lấy võ lập quốc”, quân hộ Đại Ngụy lấy việc đi theo Thác Bạt Đảo đánh Đông dẹp Bắc là niềm tự hào vinh quang, mỗi một tòa thành bị đánh hạ ngoài quyết định quân công cho các tướng sĩ, họ còn có thể đạt được cả những gì bản thân ao ước: tài sản, nô lệ, phụ nữ, chỉ cần thắng trận, bọn họ muốn gì có nấy.
Đàn ông đều hy vọng vào chiến tranh, phụ nữ đều cầu nguyện có thể sinh được đứa con trai, khắp Lục Trấn phương Bắc, ai ai cũng tập võ, nguồn máu mới cuồn cuộn không ngừng đổ về quân doanh.
Trong quân đội, hễ nhánh quân nào có nhân tài kiệt xuất thì tướng lĩnh của doanh trại đó phải báo cáo lên Bình Thành, nếu không, một khi bị phát hiện sẽ mang tội không làm tròn trách nhiệm.
Thời điểm quân báo có liên quan tới Hoa Mộc Lan từ Hắc Sơn chuyển tới Bình Thành thì Thác Bạt Đảo vừa mới nghênh đón người con trai thứ tư. Ba người con trai trước đó của y đã chết non, lần này chính là nhi tử duy nhất cho đến thời điểm hiện tại của y, cũng là trưởng tử có tầm quan trọng nhất.
Bảo mẫu Đậu Thái hậu cho rằng do y tạo sát nghiệt quá nhiều nên hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa có được mụn con trai nào, bà khuyên y phải sống thiện hơn một chút, thế là trong một năm phi tử Hạ Phu nhân mang thai, Thác Bạt Đảo đều ăn chay, những lúc công thành cũng hạn chế hạ mệnh lệnh “Đồ sát”.
Có lẽ hành động sống thiện của y có hiệu quả hoặc có lẽ Đậu Thái hậu ăn chay niệm Phật mỗi ngày đã cảm động trời cao, đứa bé trai sinh ra vào buổi sớm tinh mơ ấy cất tiếng khóc mạnh mẽ vang dội, lúc đứa bé chào đời, vầng thái dương chỉ vừa mới nhô lên, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng khiến Thác Bạt Đảo thức trắng cả đêm ký thác niềm hy vọng lớn lao vào đứa bé, y tự mình đặt cho con cái tên “Hoảng”, mang ý nghĩa “Ánh sáng chói lòa”.
Sau khi y hưng phấn khó mà kiềm chế cả nửa ngày, đến buổi trưa thì sổ con của Tướng quân Hạ Hồng thuộc Hữu quân ở đại doanh Hắc Sơn đã chuyển đến trước mặt y, nói trong quân phát hiện ra một nhân tài có khả năng lấy một địch trăm, sức mạnh nghiêng trời, tiễn thuật xuất sắc, chỉ là tính cách quá mức hiền lành, tuy anh dũng hơn người nhưng lại không yêu giết chóc, cứ mãi không được thăng tiến.
Thác Bạt Đảo đã thấy quá nhiều kẻ giết người đỏ cả mắt, còn kẻ có được thiên phú ôm khát vọng kiến công lập nghiệp, lúc nào cũng muốn bò lên cao lại càng nhiều hơn nữa, thế nhưng người được trời ban thần lực mà lại không muốn phát huy nó đến tận cùng thì y chưa gặp được bao nhiêu.
Dũng tướng tên Hoa Mộc Lan này đã lập tức khiến Thác Bạt Đảo tò mò, y cho rằng trong một ngày mà có được cả nhi tử lẫn dũng tướng như thế là một điềm lành đại hỉ. Y bèn phái một “cò trắng” trà trộn vào quân doanh, dặn dò Hạ Hồng chú ý đặc biệt cho cò trắng kia vừa quan sát Hoa Mộc Lan, xem phải làm thế nào mới kích thích được ý chí chiến đấu của người này.
Hoa Mộc Lan yêu tiền thì cho tiền, thích phụ nữ cho ngay phụ nữ quyến rũ, nếu là một người trung kiên nghĩa đảm, có lẽ đồng đội hy sinh sẽ kích thích nỗi hận thù của cậu ta đối với kẻ địch; nếu chuộng danh tiếng thì có thể sắp xếp cho cậu ta trở thành một nhân tài mới nổi trong quân đội.
Làm Hoàng đế, y chẳng những năng chinh thiện chiến mà càng thấu hiểu lòng người hơn nữa.
Tố Hoà Quân nhờ Hoa Mộc Lan xách nước hộ lần trước chính là cò trắng lẫn vào trong Hữu quân, hắn cũng là con trai của một vị tướng lão thành bên cạnh Thác Bạt Đảo, để len lỏi đến bên cạnh Hoa Mộc Lan, có thể nói là hắn đã hao tổn hết tâm sức.
Hoa Mộc Lan kia không quá hòa đồng với đồng đội cùng đơn vị, luôn có sự đề phòng đối với những người bên cạnh.
Về phần tại sao không quá hòa đồng thì phải kể tới chuyện mà Hoa Mộc Lan gặp phải trước khi được thăng chức Oai vũ Tướng quân.
Không lâu trước đây, vì Đột Quý bỗng nhiên làm ra một cú hồi mã thương – đánh giết quay trở lại cứu Vương Phó tướng, Hoa Mộc Lan chỉ dùng sức của bản thân mở được đường máu trong loạn quân đã lập tức trở thành đề tài nóng hổi trong doanh trại.
Đột Quý cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đây mình đã nghe lời Vương Phó tướng khuyên, không lấy thằng nhóc này ra giết gà dọa khỉ, nếu không, sau này có muốn tìm thêm một “con gà” mạnh như vậy đúng là chuyện mơ tưởng hão huyền.
Cả đời này hắn chưa từng gặp qua một dũng tướng có thể tay không bóp nát đầu người như vậy.
Thế nhưng sự bùng nổ của thằng nhóc này vào ngày đó giống như chỉ là việc ngoài ý muốn, từ cái dạo cứu được Vương Phó tướng trở lại doanh trại, báo tin để quân tiếp viện đến giải vây thế công của Nhu Nhiên thì Hoa Mộc Lan không còn thể hiện ra võ dũng siêu quần như vậy nữa.
Sau này Đột Quý lại không yên phận, sau khi mất mạng chỉ vì tranh hơn thua mấy câu ngoài cửa miệng, Hoa Mộc Lan cũng đã phục vụ dưới trướng vài vị Phó tướng khác trong quân, những người kia đều nhắm vào biểu hiện khiêm tốn và bản lĩnh thiện xạ của Hoa Mộc Lan nhưng thái độ của họ đối với Hoa Mộc Lan lại là vừa yêu vừa hận, rất nhiều người cảm thấy “dùng không tiện tay”.
Hoa Mộc Lan không hề giống một dũng sĩ Tiên Ti, nếu bỏ đi thần lực khiến người ta líu lưỡi và bản lĩnh thiện xạ thì “tên đàn ông” này thật sự có thể bức điên mấy đồng đội khác.
*
“Vì sao ngươi không giết bọn chúng? Vậy mà lại dám thả chúng chạy thoát!” Tiểu đội trưởng mới của Hoa Mộc Lan túm lấy cổ áo quân trang của nàng, muốn đè nàng xuống đất tẩn cho một trận nhưng sau khi đẩy liên tục mấy cái vẫn không có hiệu quả, hắn ngừng lại hành vi tự rước lấy nhục kia, sửa lại thành phun nước miếng, dùng vẻ mặt khinh bỉ lớn tiếng chất vấn Hoa Mộc Lan.
“Bản lĩnh không trượt phát nào của ngươi đâu?”
“Không xuống tay được.”
Hoa Mộc Lan thản nhiên giải thích một câu rồi đẩy cánh tay tên kia ra.
“Ngươi chính là tướng sĩ Hữu quân của Đại Ngụy mà dám nói với ta không xuống tay được? Không muốn ngươi giết người thì chúng ta bảo ngươi tới quân doanh làm cái quái gì? Nấu cơm giặt giũ ư? Sao ngươi không dứt khoát về quê đẻ con cho rồi đi!”
Ngươi cho rằng Hoa Mộc Lan ta không muốn về nhà sinh con sao?
Hoa Mộc Lan nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt chán ghét, căm tức trừng tên tiểu đội trưởng đang giận mà không thể làm gì kia: “Những người đó là dân nước Nguỵ! Hồi nãy người nọ đã nói bọn họ là bá tánh bị bắt đi! Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng Tiên Ti? Cho dù nghe không hiểu đi nữa thì không ít người trong số họ nói tiếng Hán, cũng phải nghe được loáng thoáng chứ!”
“Bắt đầu từ khi chúng cầm vũ khí đối kháng lại chúng ta, chúng đã không còn là dân nước Ngụy!”
“Các ngươi đều điên hết cả rồi!”
“Hoa Mộc Lan, ta thấy ngươi mới là kẻ điên! Sao Tướng quân lại thu nhận một kẻ không tuân mệnh lệnh như ngươi về dưới trướng vậy chẳng biết! Tiểu đội Mười bảy không cần cái thứ vô tích sự như ngươi!”
Trong quân đội Nhu Nhiên, nổi tiếng nhất chính là “Tử doanh”.
Không giống như Đại Ngụy luôn luôn dùng nhánh quân tinh nhuệ để xung phong tuyến đầu, quân Nhu Nhiên thích dùng tội nhân và nô lệ là những bộ tộc khác đi xung phong làm kẻ chết thay, hòng quấy rầy đội hình kỵ binh của Đại Ngụy.
Nhu Nhiên là một liên minh từ nhiều bộ lạc du mục phương Bắc, kết hợp lại thành một đất nước lớn mạnh, thỉnh thoảng Nhu Nhiên cũng bị nội chiến, hơn nữa, lúc xâm lược biên giới Đại Ngụy mà chỉ cần thời cơ cho phép, chúng cũng sẽ bắt đi không ít thanh niên trai tráng sung làm binh sĩ chịu chết.
Hôm nay bọn họ theo lệnh tập kích bất ngờ doanh trại Nhu Nhiên, đã giết không ít quân Nhu Nhiên nhưng vẫn có một đám Nhu Nhiên đẩy mấy người chết thay này ra sau hòng cản trở đao kiếm thay chúng, để chúng có đường trốn thoát.
Quân kỵ binh chủ lực của Nhu Nhiên đều là một người ba ngựa(1), nếu để chạy thoát sẽ rất khó đuổi theo, thế nhưng những người bị bỏ lại thì khác.
(1)Một người ba ngựa: người Nhu Nhiên và Mông Cổ xưa rất thiện chiến, lớn lên trên lưng ngựa. Các tướng sĩ trong quân huấn luyện cho mình 2 con ngựa cái và 1 con ngựa đực (lý do là để cân bằng hormone giữa cái và đực, chúng sẽ không giành giật bạn đời của nhau), ngựa đã được huấn luyện sẽ tự biết cách di chuyển mà không làm rối đội hình.
Vì tranh đoạt quân công, những người này cũng sẽ bị giết sạch không còn một mống. Quân Nhu Nhiên để sổng không nhất định sẽ bắt lại được nhưng mấy người kẹt lại này chính là quân công hàng thật giá thật. Bọn họ chỉ mặc mấy bộ quần áo tả tơi, trong tay cầm mũi giáo gậy gộc huơ loạn xạ, dễ làm thịt hơn nhiều so với quân Nhu Nhiên giỏi cưỡi ngựa, chỉ chốc lát sau, bia đỡ đạn “Tử doanh” sẽ trở thành “quân công” treo trên lưng ngựa binh lính Đại Ngụy.
Giờ phút này, ai cũng đang cố đoạt quân công, tiếng hô giết của hơn một ngàn kỵ sĩ rung chuyển đất trời, mưa tên trên không trung cứ như đàn châu chấu đang bay, đám bộ binh bị bỏ lại hốt hoảng chạy trốn, rặng mây đỏ sẫm che kín chân trời, binh lính Đại Ngụy cưỡi ngựa chạy băng băng, hầu như có thể nhìn rõ bộ mặt dữ tợn của bọn họ.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Mộc Lan đối mặt với “Tử doanh” của Nhu Nhiên trong truyền thuyết, nàng thấy thay vì gọi mấy người này là chiến sĩ còn không bằng gọi họ là dân chạy nạn càng thích hợp hơn, tuy cũng có người thân cường thể tráng nhưng ngay cả một bộ áo giáp và vũ khí ra hồn đều chẳng có, dù mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng sẽ rất khó mà tìm được đường sống.
Mấy binh sĩ trong tiểu đội Hoa Mộc Lan đang tìm cách tranh giành một đám lính chết thay từ tay mấy đơn vị khác nên lùa họ qua phía nàng, định bao vây lại rồi diệt toàn bộ. Ai mà ngờ Hoa Mộc Lan lập tức rẽ ngang, chỉ về phía Nam nước Nguỵ cho bọn họ chạy trốn, công khai thả bọn họ một cách nhẹ nhàng.
Tuy hy vọng chạy thoát vô cùng xa vời nhưng những người nọ tìm được đường sống trong chỗ chết, ai cũng vui mừng quá đỗi, nhanh chóng bỏ chạy tứ tán.
Nhóm binh sĩ cùng tiểu đội đang ôm cây đợi thỏ, thấy Hoa Mộc Lan thả mấy con thỏ đi thì tức còn hơn bị vuột mất quân Nhu Nhiên, tiểu đội trưởng mới của Hoa Mộc Lan là một người lính già, tính tình cực kỳ nóng nảy, hắn lập tức thúc ngựa tiến lên, hận không thể đạp Hoa Mộc Lan rớt khỏi lưng ngựa.
Kết quả Hoa Mộc Lan chẳng những không có chút gì áy náy mà còn xuống ngựa tỏ vẻ mình sẽ không truy đuổi nữa.
Chỗ đáng giận của Hoa Mộc Lan chính là tuy nàng không chọc tới người khác nhưng nếu có ai chạm tới trên đầu nàng, mặc kệ nàng có lý hay vô lý cũng không để bản thân chịu thiệt thòi.
Trong quân đội nghiêm cấm gà nhà đá nhau, nhóm đồng đội mới lại không đánh thắng nổi nàng nên ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi mắng vài câu, phun mấy bãi nước bọt về phía nàng thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thế nhưng bị xa lánh và xem thường là điều không thể tránh khỏi, ai cũng không thích kiểu người mà trong mắt họ là đầu óc bất thường như Hoa Mộc Lan. Tiểu đội trưởng hay phụ trách việc đắp bếp nấu cơm, bị hắn cố ý làm khó dễ nên ngay cả được ăn đồ ăn nóng cũng là một chuyện khó khăn đối với Hoa Mộc Lan, dù là cơm cháo ngon lành thì khi tới tay nàng, trong đó cũng thường có mấy thứ dơ dáy như cục đờm hay bụi đất gì đó, không thể ăn nổi.
*
“Nghe nói mấy hôm trước ngươi thả một mớ lính Nhu Nhiên, bị mất hết bảy mươi quân công?” Hồ Lực Hồn cũng được điều tới nhánh quân chủ lực của Hữu quân, hắn nghe thấy Hoa Mộc Lan phải chịu ức hiếp trong khoảng thời gian này thì giấu bánh vừng nướng(2) còn dư lại, buổi tối lén đi tìm Hoa Mộc Lan.
(2)Là món bánh có xuất xứ từ những dân tộc thiểu số người Hồ (nên còn có tên là bánh người Hồ) được làm từ bột mỳ, trứng, mè, đường, muối, hạt óc chó.v..v… loại bánh này dễ làm, dễ mang theo và bảo quản được lâu nên rất phù hợp để làm lương khô:
Trong lòng Hoa Mộc Lan thì những đồng đội hồi còn ở trại tân binh mới thật sự là “vào sinh ra tử”, còn cái đám chung lều ngủ ngáy như sấm, chỉ vì một vài xích mích mà đã làm ra mấy hành vi trả thù xấu xa kia bất quá chỉ là đám ngốc muốn lợi dụng sức mạnh trời cho của nàng để đạt được quân công thôi.
“Người Nhu Nhiên hồi nào, là dân Ngụy bị bắt vào Tử doanh. Ngươi không biết đâu, trong nhóm người mà ta thả đi có không ít trẻ con, ngay cả râu còn chưa mọc nữa ấy.”
Hoa Mộc Lan nhồm nhoàm nhai bánh vừng do Hồ Lực Hồn mang tới, vì không có canh nóng ngâm nở nên bánh rất khó nuốt, làm nàng nghẹn tới mức mắt trợn trắng.
“Nói người ta mồm chưa mọc râu, mồm ngươi cũng có sợi nào đâu!”
Hoa Mộc Lan chột dạ lấy bánh vừng che vị trí nhân trung của mình lại.
Tuy nói người Tiên Ti họ không giống người Hán đến tuổi trưởng thành sẽ để râu, nhưng nếu lâu như vậy mà vẫn không có râu cũng thật sự khó mà giải thích được. Còn may là theo cơ thể càng lúc càng săn chắc, cần cổ nàng thế mà cũng có bộ phận trông khá giống hầu kết, nếu không thì khó mà lừa gạt cho qua được.
Hồ Lực Hồn thấy Hoa Mộc Lan vẫn còn lòng dạ ăn tiếp bèn thở dài.
“Như vậy không được, tiểu đội trưởng của các tiểu đội phụ trách ghi chép quân công, phân phát quân lương, hiện tại người và hắn xích mích tới nỗi cơm cũng chẳng được ăn, mà lý do lại vô lý như thế, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng. Ngươi đã bẩm báo với đại đội trưởng chưa?”
“Nói mấy chuyện này làm chi. Không có quân công thì thôi chứ sao.” Hoa Mộc Lan biết bản thân mình là nữ nhi, tất cả đều là hư ảo, đối với quân công cũng chẳng quá coi trọng. Ở Đại Ngụy, việc luận công ban thưởng mấy năm cũng chưa chắc được một lần nên nàng vốn không đặt chuyện quân công trong lòng.
Từ khi bắt đầu tòng quân, Hoa Mộc Lan đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thành thân, không có đất phong, không thể sinh con. Tất cả mọi hành động phải dùng tới lý lịch quân hộ đều có thể dễ dàng làm bại lộ chân tướng nữ nhi của nàng.
Hiện tại ngay cả quỳ thủy nàng cũng không có nên sợ là không có số được ôm con, nếu cái gì cũng không có thì tranh giành vỡ đầu chảy máu vì mấy thứ ngoài thân làm chi.
Nàng không kham nổi chức quan cao mà cũng không muốn đi tranh vinh sủng. Lớn lên ở Hoài Sóc, nàng biết rõ Lục Trấn phương Bắc vì bảo vệ phương Nam mà đã đưa hết nam nhi trai tráng trong nhà ra chiến trường như thế nào. Trước đây đều là các đấng mày râu thay nữ nhi liều mạng nên giờ cũng thử một lần đổi thành nàng bảo vệ các đấng mày râu, cũng chẳng có gì là khổ sở.
Tận trung với cương vị, sống chết do số trời là được rồi.
“Cho dù không tranh quân công nhưng cơm vẫn phải ăn chứ? Ta nói vị Tướng quân kia cũng có bệnh, bắt buộc phải dùng ngươi mới chịu, cố ý ném ngươi tới cái tiểu đội toàn là cặn bã này mà ra oai phủ đầu. Người Hán có câu gì ấy nhỉ? Cái gì mà muốn liều mạng cũng phải liều mạng cho chủ tử xứng đáng gì ấy….”
“Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết.”
“Đúng đúng đúng, chính là câu này, hắn còn không giỏi võ bằng Đột Quý nữa kìa, dựa vào đâu mà ra vẻ chứ!”
Hoa Mộc Lan chỉ cười cười chứ không nói gì.
Đối với mấy chuyện chính trị hay quyền mưu này, nàng vừa dốt đặc cán mai mà cũng vừa không muốn hiểu.
Nàng đến đây làm lính, lo hành quân đánh giặc là được. Dưới quyền vị Tướng quân nào thì đơn giản chỉ là có cơm ăn hay không, ăn ngon ăn dở hơn kém chút mà thôi.
“Ngươi đừng cứ ngồi cười ngây ngô mãi thế! Nếu A Đan tiểu đội trưởng mà biết hiện tại ngươi tệ đến mức ngay cả cơm cũng chẳng có ăn, không biết huynh ấy sẽ khổ sở tới cỡ nào đâu!” Hồ Lực Hồn thấy Hoa Mộc Lan đã ăn bánh vừng xong rồi mà vẫn sờ bụng là biết vẫn chưa ăn no.
Đi lính tốn hao nhiều sức lực, một người đàn ông trưởng thành mỗi bữa ăn ba, bốn cái bánh vừng là chuyện bình thường, một cái thì thấm vào đâu!
Hắn nhớ tiểu đội trưởng trước đây luôn tìm cách làm bánh vừng thật dày, thỉnh thoảng bên trong còn kẹp chút thịt vụn này nọ mà mấy đơn vị khác không có, nhớ đến đây khiến hắn không nhịn được cảm thấy buồn bã.
Hoa Mộc Lan nghe Hồ Lực Hồn nhắc tới A Đan Chí Kỳ thì đáy lòng dâng lên cảm giác bi thương, trong tích tắc, dường như Hồ Lực Hồn cũng cảm thấy mình đã nói sai, cả hai người đều chìm vào im lặng.
“Dù sao cũng không thể ở lại cái tiểu đội này được nữa….” Hoa Mộc Lan biết mấy đồng đội cũ đều lo lắng cho mình, nàng suy nghĩ chốc lát liền bày ra bộ dạng quyết tâm, nói với Hồ Lực Hồn, “Ta biết cách rời khỏi tên thủ hạ dưới trướng Phó tướng kia rồi, chờ thêm nửa tháng nữa, ta sẽ dốc hết sức lực đổi qua một đơn vị có thể có cơm no ăn.”
“Ngươi muốn tham gia kỳ luận võ của Hữu quân?”
“Ừm. Ta nhất định phải làm vậy.”
Nàng chính là người “siêu phàm” được A Đan Chí Kỳ hâm mộ, sao có thể lưu lạc tới mức ăn cơm chứa mấy thứ dơ bẩn được chứ!
Còn cả tên Tướng quân kia nữa, vừa muốn dùng nàng lại sợ nàng làm thân binh sẽ đoạt quân công của gã, đúng là đê tiện hết chỗ nói. Loại người có nhân phẩm đức hạnh kiểu đó mà muốn Hoa Mộc Lan nàng ôm bụng đói bán mạng cho gã, nàng mà đồng ý thì ông cụ ở nhà biết được cũng sẽ đánh gãy chân nàng cho xem.
Nếu đã vậy, nàng còn ở lại làm gì!
Nửa tháng sau, Hữu quân tổ chức cuộc tỷ võ quy mô lớn.
Cuộc tỷ võ này chia làm ba vòng, vòng một so sức lực, đá tảng trong thao trường chia làm bốn cấp bậc, ai có thể nâng loại nặng nhất trong thời gian lâu nhất, người đó sẽ là quán quân vòng một.
Vòng hai là kỵ xạ, chia ra làm bắn cố định và bắn di động, mười người có thành tích tốt nhất trong phần bắn cố định sẽ được chọn để bắn bồ câu buộc dây đỏ thả bay trên không trung, ai bắn hạ được nhiều bồ câu nhất, người đó chính là quán quân vòng hai.
Sau vòng thi kỵ xạ là vòng mã chiến(3), không giới hạn loại binh khí, không được gây án mạng. Chỉ cần thắng hai trong ba vòng sẽ là quán quân toàn cuộc, có thể đưa ra nguyện vọng thăng chức cùng Trấn quân Tướng quân của Hữu quân, tăng thêm đãi ngộ cho chính mình.
(3)Mã chiến là vòng đấu trên lưng ngựa theo lối cận chiến.
Tướng sĩ trong Hổ Bôn doanh không tham gia tỷ võ nhưng đại đa số dũng tướng trong Hổ Bôn doanh đều xuất phát là quán quân trong những trận tỷ võ thế này, chỉ cần là người có năng lực thì ai cũng đều xoa tay chuẩn bị, chực chờ nắm lấy cơ hội này để xuất đầu lộ diện.
Mục đích tham gia của Hoa Mộc Lan vô cùng đơn giản, nhưng cũng chính vì mục đích đơn giản nên nàng lại càng không thể thua.
Tuy nàng không thèm để ý tới quân công nhưng lại không muốn phải xem sắc mặt người khác. A gia khuyên nàng không nên biểu hiện quá nổi bật nhưng tại cái nơi như quân đội này, nếu nàng không nổi bật vốn sẽ không sống nổi!
*
“Hây da!” Chờ tất cả mọi người buông hết đá tảng, Hoa Mộc Lan đợi thêm chốc nữa rồi cũng buông tảng đá trong tay xuống. Chẳng qua là nàng tuy cũng muốn làm ra bộ dạng đỏ mặt tía tai thở hồng hộc nhưng tiếc rằng phơi nắng mãi khiến làn da ngăm đen, nâng đồ nhẹ như thế nên cũng không cần cố sức cho lắm, muốn đỏ mặt là chuyện rất khó khăn.
Về phần thở hồng hộc, đầu cổ tóc tai nàng chẳng có chút mồ hôi nào, nếu làm thế thì không khỏi quá ra vẻ, Hoa Mộc Lan chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Đôi khi biết giấu giếm cũng là một loại bản lĩnh, đáng tiếc là A gia chưa kịp dạy nàng bản lĩnh này, nàng đã tòng quân mất rồi.
“Cái người nâng đá tảng mặt cứ như nâng lông ngỗng kia chính là Hoa Mộc Lan đến từ Hoài Sóc?” Tố Hoà Quân đứng nấp sau Trấn quân Tướng quân Hạ Hồng nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy. Cậu ta đến tham gia tỷ võ cũng khiến bản Tướng quân rất bất ngờ. Trước đây cậu ta chưa bao giờ có mặt, chỉ thảnh thơi làm thủ hạ dưới trướng Đột Quý thôi. Bản Tướng quân lại không muốn ép buộc, nhân tài như vậy luôn có chút khác người, thật không ngờ cậu ta lại tự mình nghĩ thông suốt.”
“Dù sao đi nữa, đây cũng là chuyện tốt. Nếu Hoa Mộc Lan thật sự là dũng tướng có một không hai thì Hạ Tướng quân đã có công phát hiện tướng tài cho đất nước, hạ quan chắc chắn sẽ bẩm báo lên Bệ hạ về công sức của Tướng quân.”
“Không dám, ta chỉ không đành lòng nhìn minh châu phủ bụi trần mà thôi.”
Vòng hai, vòng thi kỵ xạ.
Hoa Mộc Lan nhìn vị “Địch mỹ nhân” trong truyền thuyết đang khiêu khích nhìn mình bằng ánh mắt hơi đáng tiếc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Sở trường của nàng là bắn tầm xa, sức công phá lớn nhưng lại không thể bắn liên tục, cho dù nàng muốn bắn liên tục thì cây cung của nàng cũng chịu không nổi. Không biết Địch Diệp Phi kia học được bản lĩnh “Liên châu tiễn pháp”(4) ở đâu, vòng hai này hắn thắng cũng xem như danh xứng với thực.
(4)Liên châu tiễn pháp: Nói nôm na là bắn liền tù tì không dứt.
Một mỹ nhân lợi hại như vậy, thật sự là nữ sao?
Hoa Mộc Lan tò mò nhìn lướt qua phần ngực của Địch Diệp Phi, chẳng thấy có thứ gì nhô lên cả.
Có điều nhìn lại môi và yết hầu của hắn cũng không thấy râu và hầu kết đâu!
Thôi thôi, không thể nhìn tiếp nữa, ánh mắt của vị “Địch mỹ nhân” kia đã từ khiêu khích chuyển thành tức giận rồi.
Nếu nhìn nữa thì sợ là vòng thứ ba sẽ biến thành ác đấu.
Hoa Mộc Lan là quán quân vòng một, Địch Diệp Phi là quán quân vòng hai, ai cũng có một điểm trong tay, tất nhiên sẽ phải đấu với nhau ở vòng mã chiến.
Địch Diệp Phi dùng chính là song kích tổ truyền, Hoa Mộc Lan lại cầm một cây trường thương tầm thường nhặt được trên chiến trường, ai có lợi thế hơn về mặt binh khí, vừa nhìn đã biết ngay.
Nhưng vì đã từng nghe nói tới tên tuổi của Hoa Mộc Lan, Địch Diệp Phi sẽ không khinh địch.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, đánh tới đánh lui cùng Hoa Mộc Lan hết mấy hiệp. Song kích của Địch Diệp Phi tung bay trong gió, Hoa Mộc Lan dựng thương đâm mạnh, múa ra hàng loạt bóng thương sáng loá.
Trong thao trường, tiếng vỗ tai khen ngợi và âm thanh trầm trồ không dứt vang lên bên tai, không ít những tướng sĩ nơi đây có xuất thân từ võ tướng thế gia, ai có bản lĩnh hay không, bản lĩnh tới mức nào vẫn có thể nhìn ra được.
Tuy diện mạo Địch Diệp Phi xinh đẹp như phái nữ nhưng thật sự là nam nhi chính cống, xét về thể lực hay lực cánh tay đều thuộc hàng xuất sắc đứng đầu, chỉ tiếc hắn đụng phải Hoa Mộc Lan với diện mạo chẳng phân biệt trống mái, tuy là nữ nhi một trăm phần trăm nhưng lại được trời ban cho sức mạnh hơn người, có một không hai.
Hoa Mộc Lan thi đấu suốt cả ngày, trong bụng đã đói meo, buổi sáng nàng không ăn gì mà chỉ uống miếng nước, vừa nâng đá tảng vừa thi bắn cung, giờ lại phải đánh nhau nên nàng hận không thể nhanh chóng định ra thắng bại để còn đi tìm Hồ Lực Hồn lấy đồ ăn.
Tuy nàng là nữ nhưng cũng không thể đánh vào gương mặt Địch Diệp Phi, phải nhịn không dám xuống tay, sợ đánh mỹ nhân mặt mũi bầm dập rồi, cơm thì ăn được đấy nhưng sau này ra cửa lỡ bị đám đồng đội chụp bao tải đánh hội đồng thì sao. Chỉ có điều cách thức chiến thắng mà không đả thương người ta quá ít, nàng chỉ có thể vừa triền đấu vừa phải chịu đựng dạ dày kêu gào khó chịu, suy tư không biết nên làm sao bây giờ.
Trong tích tắc Địch Diệp Phi bỗng nhiên lộ ra một sơ hở, sơ hở này vốn là muốn dụ Hoa Mộc Lan đâm thẳng về phía trước, hắn có hai thanh đoản kích, bên tay trái đúng là sát chiêu, chỉ cần Hoa Mộc Lan mắc mưu, mũi kích của hắn sẽ chĩa vào yết hầu nàng.
Một chiêu này không biết đã lừa được bao nhiêu tên Nhu Nhiên phải chết dưới ngựa của hắn, Địch Diệp Phi thấy quả nhiên Hoa Mộc Lan trúng kế, tung mũi thương đâm về phía mặt hắn thì trong lòng vui mừng khấp khởi, chuẩn bị lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm….
Cơ thể Hoa Mộc Lan ý thức được rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với tiềm thức làm ra phản xạ túm lấy sơ hở đó. Chẳng qua là nàng vẫn luôn nhớ kỹ không thể hủy hoại gương mặt của Địch mỹ nhân nên lướt mũi thương ra ngoài, trong lòng than một câu “Hỏng bét”, đổi từ đâm thành kéo ngang, dùng năm phần sức, đập một phát về phía ngực Địch Diệp Phi.
Chát!
Bộp!
Hoa Mộc Lan mạnh tới cỡ nào, nàng không đâm vào mặt Địch Diệp Phi theo sơ hở hắn tạo ra mà ngược lại vỗ lên ngực người ta, dẫn tới hàng loạt tiếng mắng chửi như “Hèn hạ”, “Vô liêm sỉ”, “Không biết xấu hổ”. Nàng đánh ra một chiêu đó rồi mới nhớ tới trong quân có lời đồn Địch mỹ nhân là thay cha tòng quân, cầm thương đập vào ngực người ta đúng là có chút bỉ ổi nhưng nàng đã ra tay rồi, muốn thu lại cũng khó.
Đoản kích trên tay trái Địch Diệp Phi mới giơ lên nửa đường đã phải đón lấy một lực đập mạnh mẽ đánh lên, lực đánh đó truyền khắp cả nửa người trái của hắn, đánh hắn văng khỏi lưng ngựa rơi xuống đất, tiếng va đập nặng nề vang lên.
“Ngươi quả nhiên là lợi hại…. Tuyệt kỹ gia truyền của ta…. vậy mà người cũng nhìn thấu….” Địch Diệp Phi chỉ cảm thấy tay trái bị tê tới mức mất đi cảm giác, nửa người trái cũng không thể động đậy.
Hoa Mộc Lan này lấy sức lực phá kỹ thuật, thật sự rất đáng sợ.
‘Ấy, hắn đang nói gì thế?’
Hoa Mộc Lan chẳng hiểu ra sao.
‘Bất kể thế nào thì mình cũng không hủy đi khuôn mặt của vị tỷ muội này, cũng không làm bị thương ngực người ta, chỉ đánh văng vũ khí, mặt xám mày tro chút xíu thôi, cũng may mắn lắm rồi.’
Hoa Mộc Lan nghĩ tới đây thì vô cùng vui vẻ mà xuống ngựa, cúi người đỡ nàng “nữ thần” trong quân này.
“Xin lỗi….”
Hoa Mộc Lan nở một nụ cười hối lỗi.
“Lần này ngươi thua, hai tháng sau còn có thể tham gia tỷ võ….”
“Nhưng còn cái bụng của ta thì thật sự không chờ nổi hai tháng nữa đâu.”
HẾT CHƯƠNG 42
Vở kịch nhỏ:
Hoa Mộc Lan mạnh tới cỡ nào, nàng không đâm vào mặt Địch Diệp Phi theo sơ hở hắn tạo ra mà ngược lại vỗ lên ngực người ta, dẫn tới hàng loạt tiếng mắng chửi như “Hèn hạ”, “Vô liêm sỉ”, “Không biết xấu hổ”.
Binh sĩ Giáp: Tập kích ngực! Phạm quy!
Binh sĩ Ất: Nhất định là hắn đã tính toán xong việc kiểm tra ngực của Địch mỹ nhân, đồ vô sỉ!
Binh sĩ Bính: Ông đây cũng rất muốn làm như vậy!
Hoa Mộc Lan:!!! Không biết hắn đã chọt trúng ngực ta bao nhiêu lần rồi đấy, biết không!