• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- "Chiêu rút củi dưới đáy nồi hay thật sự! Đúng là kịch bản đại nữ chủ!"

- "Bây giờ sắp trả thù xong rồi, bước tiếp theo là trạch đấu hào môn, để mình nhìn xem..."

-"Hít hà, quả nhiên..."

- "Bà phó yêu cầu Phó Chu Trì dẫn Lục Thần và đứa em trai cùng mẹ khác cha về nhà, vài hôm nữa là sẽ mở tiệc nhận thân."

- "Oh wao, mối tình tay ba ngược tâm ngược thân chấn động đất trời sắp mở màn rồi!"

-"Có điều, mình vẫn còn một thắc mắc, một người phụ nữ mạnh mẽ khôn khéo như bà Phó sao có thể coi trọng tên trà xanh Lục Thần kia được?"

-Để mình lật xem thử..."

Lúc nghe đến phần mấu chốt, bả vai Phó Chu Trì đột nhiên bị vỗ vỗ.

"Tổng giám đốc Phó, anh..."

"Cút đi!" Phó Chu Trì không hề quay đầu lại.

Camera man La cực kì bất đắc dĩ: "Tổng giám đốc Phó, tôi đang ghi hình, anh có muốn đổi tư thế khác không?"

Nghe vậy, Phó Chu Trì mới hồi hồn lại, lập tức đứng thẳng dậy, hắng giọng đổ tội: "Muộn lắm rồi mà cậu còn chạy ra hành lang mở phát sóng trực tiếp, cậu là đồ b.iến th.ái sao?"

Camera man La: "Là đạo diễn..."

Bảo tôi ra ngoài xem có quay hình trúng tên b.iến th.ái nào không?

Phó Chu Trì không hề cho anh ta cơ hội nói ra câu cuối cùng, trực tiếp ngắt lời anh ta: "Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây."

"À, vâng!" Camera man La trả lời, còn không quên nhắm màn ảnh theo bóng lưng của Phó Chu Trì.

Vậy nên, dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của Phó Chu Trì bị đám dân mạng trên phòng phát sóng trực tiếp thấy rõ ràng.

[Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Người vừa mới ghé vào cửa nghe lén giống như con nhện chính là tổng giám đốc Phó?]

[Bà không nhìn lầm đâu, ha ha ha, cười chết mất, vậy mà anh ta còn nói camera man là đồ b.iến th.ái? Anh ta có cần soi gương để xem ai b.iến th.ái hơn không?]

[Chẳng lẽ là tổng giám đốc Phó có sở thích nghe lén? Rốt cuộc thì trong phòng Bé Xuyên có gì vậy? Rõ ràng là trong phòng không nghe thấy gì mà?]

[Kỳ lạ! Kỳ lạ quá đi mất! Show hẹn hò này chỗ nào cũng có vẻ kỳ lạ sởn tóc gáy, nhưng vì sao... tôi cứ cảm thấy buồn cười là sao?]

Đạo diễn nhìn chằm chằm bình luận lướt nhanh trên máy theo dõi, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng không nhịn được nữa đập mạnh xuống bàn.

"Hơn nửa đêm đi bò cửa người ta!"

"Ngay cả tôi cũng nghĩ bậy, huống chi là dân mạng!"

"Rốt cuộc là Phó Chu Trì đang làm gì vậy?"

***
Sáng sớm hôm sau, vua dưa dẫn tiểu đội hóng hớt tập hợp ở nhà ăn.

Lúc xếp hàng lấy cơm xong rồi ngồi vào bàn, staff cầm loa ra sân khấu: "Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay vẫn là dạy học. Vài vị khách mời không dạy học vào hôm qua sẽ được ưu tiên rút thăm vào hôm nay."

"Ngoài ra, tôi sẽ tuyên bố vị giáo viên bộ môn được yêu thích nhất vào hôm qua.""

Nghe vậy, Lục Thần ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên hi vọng.

"Tống Hiểu Nam!" Staff nói với giọng điệu phấn khích.

Lục Thần lập tức thay đổi sắc mặt: "Vì sao vậy? Hôm qua cô ta không có tiết dạy mà?"

Staff móc một tờ giấy nhỏ ra: "Bạn Tả Gia Thành nói là chị Hiểu Nam giải đề cực kì rõ ràng chi tiết, cảm ơn chị Hiểu Nam đã kiên nhẫn dạy dỗ."

Tống Hiểu Nam cười đắc ý: "Xem như thằng bé kia biết nhìn hàng!"

Một lời nói hai ý nghĩa khiến cho sắc mặt Lục Thần trở nên âm trầm hơn nữa.

Hừ, tất cả đều là kịch bản, có cái gì đáng để khoe khoang đâu?

Sau khi ăn cơm, rút thăm xong, mọi người chuẩn bị đi dạy học.

Tổ quay chụp đã chờ sẵn ở bên ngoài phòng học.

Tống Nhất Xuyên chọn một vị trí tốt, nằm trên ghế bập bênh phơi nắng. Lúc này, cậu chợt cảm thấy món đậu ăn buổi sáng hơi mặn, vừa định tìm nước uống thì có người đưa qua.

"Nước ấm, uống tốt cho dạ dày." Diêm Cẩn Dự mỉm cười, nụ cười sáng hơn cả ánh mặt trời.

Thấy vậy, Tống Nhất Xuyên nhìn sang chỗ khác, cầm cốc, hắng giọng nói: "Cảm ơn nha!"

Cậu vừa dứt lời, tiếng nói của đạo diễn ở cách đó không xa vang lên: "Chuông đi học vang lên lâu rồi, sao Tả Gia Thành còn chưa tới nữa?"

"Có phải là xin nghỉ rồi không?" Trợ lý nhìn ra cổng trường với ánh mắt mong chờ.

"Không phải, hiệu trưởng nói là hôm nay em ấy đi học mà?" Đạo diễn rất khó hiểu.

Lúc này, staff chạy tới: "Đạo diễn, không thấy ở trong nhà, bà nội em ấy còn đòi người từ chỗ chúng ta nữa kìa, nói em ấy không về nhà từ tối qua rồi."

"Không thể nào!" Đạo diễn đứng bật dậy, vô thức nói lớn tiếng hơn nữa: "Tối hôm qua chính tôi đưa em ấy vào nhà mà!"

"Vậy em ấy đâu rồi?"

Ừ, cậu bé đâu rồi?

Tiểu đội hóng hớt sôi nổi nhìn về phía Tống Nhất Xuyên,trong mắt đều là dấu chấm hỏi to đùng.

Tống Nhất Xuyên vừa mới uống một ngụm, thấy vậy thì suýt nữa sặc.

- "Trời đất! Nhìn tôi làm gì?"

-"Đâu phải là tôi trói đâu?"

Trói?

Trói kiểu gì?

Trói kiểu bắt cóc đấy hả?

Tả Gia Thành bị bắt cóc?

Tiểu đội hóng hớt suy nghĩ đủ điều, đôi mắt trợn càng lúc càng to.

-"Đám người kia định ăn thịt người hả gì mà nhìn chằm chằm vào mình vậy?"

Tống Nhất Xuyên hết cách, đành phải quay ghế sang chỗ khác, tiếp tục lật xem tuyển tập chuyện thiên hạ.

- "Chậc chậc chậc, đúng là bị trói đi rồi, cũng gọi điện thoại tống tiền cho giáo sư Hình rồi, ra giá cao lắm nha, mở miệng là năm mươi triệu tệ, gấp mười lần số tiền năm triệu tệ treo thưởng tìm con trai năm xưa!"

- "Sao đây? Tiền chuộc cũng được tính the0 giá hàng tăng lên nữa hả?"

-"Cha mẹ Tả Gia Thành tới ngay trong đêm, không dám báo cảnh sát, chỉ vì mong muốn con trai mình an toàn."

-"Thương cho lòng người làm cha mẹ trong thiên hạ..."

Tiếng lòng lải nhải tới đây thì có tiếng bước chân vang lên cắt ngang tiếng lòng.

"Đạo diễn, đây là giáo sư Hình của Thanh Bắc, mới vừa xuống máy bay. Giáo sư Hình nghe nói trường học có cậu bạn biết giải vi phân tích phân nên đến đây xem thử."

"Giáo sư Hình?"

Đạo diễn ngẩng đầu lên liền thấy một cô gái đeo kính đen, mặt mày nghiêm túc, mặc đồ đồng phục đứng trước mặt mình.

Ông ta vội vàng đứng dậy, cực kì khách sáo giơ tay ra: "Chào giáo sư Hình, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!"

Giáo sư Hình bắt tay nhanh với ông ta, sau đó nhìn một vòng xung quanh, hỏi: "Tống, à không đúng, Tả Gia Thành đâu rồi?"

"Hôm nay em ấy không đi học, chúng tôi không tìm thấy em ấy." Đạo diễn nơm nớp lo sợ trả lời, có loại ảo giác bị cô giáo hỏi chuyện.

Đành chịu thôi, ai bảo thời còn đi học giáo viên mà mình sợ nhất là giáo viên dạy Toán cơ chứ?

"Không đi học?" Giáo sư Hình như là cố ý như là vô tình nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.

Trước khi xuống máy bay, cô đã chuẩn bị đầy đủ, xem lại các video show hẹn hò trước đây để nhớ rõ khuôn mặt của vua dưa.

Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, bọn bắt cóc chỉ gọi điện thoại một lần, đòi tiền chuộc xong là im bặt.

Cô sốt ruột muốn điên lên, nhưng lại không hề có chút manh mối nào.

Cô hết cách rồi, đành phải đi tìm Tống Nhất Xuyên, để xem có thể lấy được tin tức nào không.

Cho dù là một tin tức nhỏ nhoi thôi cũng được!

Để đứa nhỏ có hi vọng sống sót!

Thấy mình lại trở thành tiêu điểm lần nữa, Tống Nhất Xuyên gãi gãi đầu.

- "Giáo sư Hình đến đây giờ này là vì muốn tìm manh mối hả?"

- "Hướng đi sai rồi. Tối hôm qua, đạo diễn và trợ lý sợ Tả Gia Thành có nguy hiểm, mỗi người một bên giống như hộ pháp trái hộ pháp phải đưa thằng bé về nhà. Kết quả là hôm sau thằng bé mất tích, điều này chứng tỏ cái gì?"

Giáo sư Hình bước lên một bước.

Chứng tỏ cái gì?

-"Nếu tôi là giáo sư Hình, tôi sẽ đi thẳng tới nhà thằng bé, hỏi bà nội của thằng bé đã làm gì vào tối qua?"

Hóa ra vấn đề nằm ở bà nội của Tả Gia Thành!

Giáo sư Hình quay đầu bỏ đi, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, mới nói với đạo diễn: "Ê kíp có thể theo tôi đi nhà Tả Gia Thành không?"

"À ừ, chúng tôi còn chưa quay xong..."

Đạo diễn thật sự sợ đi chung với giáo viên Toán học, do dự mà từ chối.

Trợ lý sáp lại gần, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn, giáo sư Hình nói tự nguyện đầu tư xây trường tiểu học dưới danh nghĩa ê kíp chúng ta."

"Tuy rằng vẫn chưa quay xong, nhưng mà vẫn được nha!" Đạo diễn lập tức sửa miệng, sau đó sắp xếp thay đổi sân quay.

Vậy nên, mọi người cùng nhau đi về phía nhà Tả Gia Thành.

Lục Thần đi ở cuối cùng đội ngũ nhìn theo bóng dáng giáo sư Hình, mặt mày có vài phần phức tạp.

Rõ ràng mình đã nói với giáo sư Hình rằng Tả Gia Thành là đứa con thất lạc nhiều năm của giáo sư Hình, vì sao giáo sư Hình đi tới tận đây rồi còn muốn giấu giếm, và đạo diễn còn giả vờ như không biết?

Chẳng lẽ là kịch bản nữa?

Kịch bản trong kịch bản?

Lục Thần nheo mắt, bước nhanh lên chỗ giáo sư Hình, nói với giọng điệu trò chuyện thường ngày: "Giáo sư, em là sinh viên tốt nghiệp Thanh Bắc, từng nghe giáo sư giảng bài, giáo sư giảng bài cực kì xuất sắc."

Lúc này, giáo sư Hình đang sốt ruột như kiến bò trên chảo náo, tâm trạng vô cùng bất an, liếc nhìn anh ta một cái, đáp với sắc mặt khó coi: "Cậu tên... Lục Thần?"

"Đúng vậy, em là Lục Thần." Lục Thần nở nụ cười hòa nhã: "Giáo sư còn nhớ em ạ?"

"Ừ, tôi từng nghe điện thoại của cậu." Giáo sư Hình nói đầy ẩn ý.

Lục Thần thay đổi sắc mặt.

Ý gì vậy? Muốn làm rõ trước mặt ê kíp sao?

Anh ta thấp thỏm trong lòng, rồi lại phát hiện giáo sư Hình không nói thêm nữa, bước nhanh lên phía trước, kéo ra khoảng cách với mình.

Tống Nhất Xuyên vừa lúc thấy vậy thì bĩu môi.

- "Làm thân thất bại rồi hả?"

- "Rốt cuộc thì anh có phải là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ Thanh Bắc không vậy? Sao mà thấy giáo sư không thân thiết với anh vậy?"

-"Cũng đúng thôi, ngay tại lúc này, ai có tâm trạng dây dưa với anh, người ta đang sốt ruột tìm con kìa!"

Đám người nhanh chóng tới cửa nhà Tả Gia Thành. Ê kíp mở cửa đi vào sân, staff hô lên với bên trong: "Bà nội ơi, bà có ở nhà không?"

Chờ cả buổi không thấy ai đáp lời, đạo diễn khó hiểu hỏi: "Không phải là ngủ rồi chứ?"

-"Ngủ cái gì mà ngủ, cơ bản là không ai ở nhà!"

Tiểu đội hóng hớt sôi nổi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Nghe nói già lẩm cẩm rồi mà?

Ngay cả đi đường cũng khó khăn thì có thể đi đâu được?

Lúc này, Cố Đại Sơn đi ra từ trong nhà cách vách, nhìn thấy Tống Nhất Xuyên, bèn đi lại bám vào rào tre, hỏi: "Tiểu Xuyên, món ăn kèm mà tôi đưa ngon không?"

"Rất ngon nha, tỏi đúng vị lắm." Tống Nhất Xuyên cười trả lời.

- "Tối qua ăn xong cả người lẫn chăn đều là mùi tỏi!"

- "May mà mỗi phòng có mấy cái chăn, nếu không là bị chê dữ lắm rồi."

"Anh Đại Sơn, bà nội Tả Gia Thành đâu rồi?" Ngay sau đó, Tống Nhất Xuyên hỏi ra vấn đề mà mọi người đều quan tâm.

Cố Đại Sơn sửng sốt: "Không có trong nhà hả? Tôi mới vừa thấy mà?"

Anh ấy nhìn một vòng bên trong, sau đó nghe thấy Tống Nhất Xuyên hỏi một câu không liên quan: "Bà nội Tả Gia Thành tên gì vậy?"

Tiểu đội hóng hớt: "!!!"

Tới rồi!

Vua dưa sắp bày ra năng lực rồi!

"Ây da, cậu hỏi khó tôi rồi." Cố Đại Sơn gãi gãi đầu: "Tên gì hả, chắc là Vương Lệ Quyên? Lần trước điều tra hộ khẩu, tôi thấy bà ấy ghi tên Vương Lệ Quyên."

Tống Nhất Xuyên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.

-"Để mình nhìn xem..."

-"Ơ, không có người tên Vương Lệ Quyên?"

- "Sao có thể chứ? Chẳng lẽ là dùng tên giả?"

Nghe vậy, giáo sư Hình đột nhiên thay đổi sắc mặt nặng nề, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi có người quen có tên khá là giống, chỉ là đảo hai chữ cuối cùng thôi."

-"Vương Quyên Lệ? Đi tra từ này thử xem..."

-"Trời ạ, có tin tức thật kìa..."

"-Má ơi, là người quen gây án..."

Người quen?

Tiểu đội hóng hớt chấn động!

Cậu nói rõ ràng ra đi, người quen nào, quen với ai?

Hiện trường trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí có một chút quỷ dị.

Đạo diễn rất khó hiểu, nhưng không dám lớn tiếng hỏi, đành phải lẩm bẩm: "Sao không ai nói nữa vậy? Tôi cảm thấy có chút sởn tóc gáy rồi đấy!"

Vu Giai Giai liếc qua, muốn nói lại thôi.

Haizz, hết cách rồi, ai bảo ông không nghe được drama cơ chứ!

Vu Giai Giai quay sang nhìn Tống Nhất Xuyên, trong lòng hò hét liên tục.

Rốt cuộc là người quen nào vậy? Anh mau nói đi!

-"Hóa ra Vương Quyên Lệ từng là dì giúp việc nhà giáo sư Hình."

-"Năm xưa, con trai con dâu cháu trai nhà bà ta chết trong một vụ tai nạn xe, bà ta bị kí.ch t.hích dữ dội, thấy gia đình người ta hòa thuận thì nảy sinh chán ghét và ghen tị, vậy nên có ý định bắt cóc bé Gia Thành."

-"Bà ta không chỉ có ý định, mà còn thật sự đi làm."

-"Bà ta nhân lúc cả nhà giáo sư Hình không ở nhà, cố ý không khoá cửa, để bé Gia Thành chơi trong sân nhà, tạo điều kiện thuận lợi cho bọn buôn người đã liên hệ trước đó, chỉ trong chớp mắt thôi là bé Gia Thành đã bị bắt cóc."

- "Chuyện không bại lộ, Vương Quyên Lệ không bị nghi ngờ, tất cả là do bà ta không hề bỏ trốn, cứ coi như không có chuyện gì mà tiếp tục làm dì giúp việc, thậm chí những lúc ở trước mặt cả nhà giáo sư Hình, bà ta còn sốt ruột, khóc lóc the0."

- "Bà ta là điển hình của trường hợp lúc mình gặp mưa, mình cũng phải kéo dù của người khác ra, thấy người khác khổ sở hơn mình là có loại cảm giác thỏa mãn b.iến th.ái..."

Nghe vậy, giáo sư Hình tức giận siết chặt nắm tay, thân thể run nhè nhẹ, phải dùng hết sức lực mới có thể bình tĩnh, không đến mức mất khống chế.

Đáng sợ!

Thật sự là đáng sợ!

Năm xưa, lúc nhà dì Vương xảy ra chuyện, cô còn cho một số tiền an ủi khá lớn, muốn giúp đỡ người ta vượt qua khó khăn.

Kết quả là bị lấy oán trả ơn, khiến cho hai mẹ con cô chia lìa nhiều năm.

Hiện giờ nghĩ kỹ lại, thời điểm bé Gia Thành mất tích, dì Vương đúng là có các hành vi đáng nghi ngờ, không chỉ có thường xuyên lên gọi điện thoại, mà còn xin nghỉ không lâu sau đó nữa...

Nói cái gì mà tiếp tục ở lại đây thì sẽ khổ sở hơn nữa, vậy nên phải rời khỏi chốn đau thương...

Không thể tha thứ được!

- "Thời ấy, kỹ thuật điều tra chưa đủ hoàn thiện,muốn tìm dân cư mất tích chả khác gì tìm kim trong biển rộng. Vương Quyên Lệ chạy xuống nông thôn, sửa tên khác, đồng thời không cho phép bé Gia Thành tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dẫn đến khó tìm kiếm hơn nữa."

-"Dù có treo thưởng năm triệu tệ cũng không có tác dụng!"

- "Huống chi, nhà họ Hình còn có nội gián!"

Giáo sư Hình: "!!!"

Nội gián?

-"Nội gián là..."

Tiếng lòng còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại của giáo sư Hình đã vang lên. Cô không định nghe điện thoại, nhưng lại thấy Tống Nhất Xuyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình.

Để tránh việc Tống Nhất Xuyên nghi ngờ, giáo sư Hình chỉ có thể cố nén lòng sốt ruột, ấn mở loa ngoài điện thoại, điện thoại lập tức truyền ra giọng nói nôn nóng.

"Bên em thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

Giáo sư Hình liếc nhìn Tống Nhất Xuyên một cái, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Tạm thời không có!"

"Em cảm thấy có nên báo cảnh sát không? Thật ra thì anh định báo cảnh sát, nhưng mà thư ký Khương nói làm như vậy sẽ gây nguy hiểm cho đứa nhỏ, vậy nên..."

Giáo sư Hình nhíu mày: "Anh nghe lời thư ký Khương?"

"Thư ký Khương chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. Cậu ấy làm việc nhiều năm ở nhà ta..."

Lời nói còn chưa nói xong, tiếng lòng lại vang lên lần nữa.

-"Thư ký Khương? Nội gián cũng họ Khương?"

-"Trùng hợp vậy hả? Chính là người cùng với Vương Quyên Lệ đòi năm mươi triệu tệ?"

Giáo sư Hình đột nhiên cứng cả người, con ngươi co rút.

Là cậu ta?

Cô cất giọng run rẩy với điện thoại: "Anh đừng làm gì cả, chờ em qua chỗ anh."

Giáo sư Hình tắt cuộc gọi, vừa định đi thì nghe thấy tiếng lòng thở dài của Tống Nhất Xuyên.

- "Đúng rồi, chính là anh ta!"

- "Thư ký Khương của hiện giờ có thể nói là điên rồi. Con anh ta tham ô công quỹ đi ngoài cờ bạc, thua tiền sạch sẽ, nếu không nhanh chóng bù lại khoản tham ô thì chắc là phải đi tù."

- "Trong lúc cùng đường bí lối, anh ta đột nhiên phát hiện tung tích của Gia Thành, vậy nên nổi lên ý định ác độc..."

-"Nếu bây giờ vạch trần anh ta, chắc là Gia Thành sẽ dữ nhiều lành ít, dễ dàng bị giết..."

Giáo sư Hình vừa bước chân ra ngoài, nghe vậy thì khuỵu xuống, may mà có Tống Hiểu Nam đứng bên cạnh kéo lại, mới không đến mức té ngã.

Ngay cả khi biết hung thủ là ai, cũng không thể cứu được con trai nữa sao?

Phải làm sao bây giờ?

Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?

Cô gần như tuyệt vọng, hết biết nên làm gì.

Tiểu đội hóng hớt nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.

Vua dưa sờ mũi, tiếp tục lật xem.

-"Có nên giấu tên mật báo nữa không? Thật ra thì Gia Thành chưa đi xa, đang bị nhốt trong nhà máy hóa chất hoang trong thị trấn."

- "Nếu mật báo lần nữa thì chắc là sẽ bị theo dõi nhỉ? Hay là dùng điện thoại của anh Dự?"

-"Khiến cảnh sát dời mục tiêu?"

Diêm Cẩn Dự mỉm cười, lúc nhìn những người khác, mặt mày có vẻ đắc ý, dường như đang nói "thấy địa vị của tôi ở trong lòng Bé Xuyên chưa".

"No 1!"

Thật ra thì không cần phải mật báo, bởi vì giáo sư Hình lấy được toàn bộ tin tức đã nhanh chóng ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng sốt ruột với hiện trường quay chụp.

Đạo diễn lại sửng sốt, thì thầm: "Giáo sư Hình đi đâu vậy? Đã nói là đầu tư rồi, đừng có quịt đấy nhé!"

"Có điều, vì sao mình cứ cảm thấy Tả Gia Thành và giáo sư Hình có mối quan hệ gì đó vậy?"

***

Giáo sư Hình đi ra rất xa thì mã hóa mất hiệu lực. Cô không gọi điện thoại cho chồng, mà trực tiếp gọi điện thoại cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách vụ án con trai mất tích.

Đầu dây bên kia gần như là bắt máy ngay: "Tình hình sao rồi?"

Thật ra thì giáo sư Hình đã báo cảnh sát lâu rồi, chỉ là chưa nói với chồng thôi.

Cô sợ có thêm một người biết thì sẽ có thêm một con đường để lộ tin tức.

Đành chịu thôi, đây chính là sự cẩn thận vốn có của giáo viên môn Toán.

"Gia Thành hiện đang ở nhà máy hóa chất trấn Ngọc Long, hung thủ là thư ký Khương và dì giúp việc từng làm ở nhà tôi."

Giáo sư Hình nói nhanh một hơi: "Nhân lúc thư ký Khương chưa tới, các anh có thể nhanh chóng liên hệ với cảnh sát địa phương được không? Tôi sợ Gia Thành có nguy hiểm."

"Được! Tôi gọi điện thoại ngay đây!" Dứt lời, đội trưởng định tắt cuộc gọi, nhưng chợt nhớ tới gì đó, hỏi thêm: "Giáo sư Hình, sao cô biết chi tiết quá vậy?"

Giáo sư Hình hơi khựng lại: "Có người giấu tên gửi tin nhắn cho tôi."

Lại là giấu tên?

Chẳng lẽ là có liên đến anh hùng mật báo?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK