• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Kình Thiên hoảng hốt dời mắt về phía ghế lô, ánh đèn lờ mờ phủ kín mặt người.

Ngay sau đó, anh ta nở nụ cười ngại ngùng, nói tiếp: "Không nói được, bởi vì hiện giờ anh ấy rất nổi tiếng, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy!"

"Phó Chu Trì, Trần Phong, ở bên này nè!" Hoắc Nhân Kiệt vẫy tay gọi người.

Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên nhìn qua.

-"Ây da, chó Phó tới rồi hả?"

- "Chẳng lẽ là ngửi thấy mùi ngôi sao nổi tiếng nhà anh sắp vỡ hình tượng?"

Phó Chu Trì xụ mặt ngồi xuống: "Là Hoắc Nhân Kiệt mời tôi tới đây."

Dứt lời, anh ta chợt thay đổi sắc mặt.

Ngôi sao nổi tiếng nhà ai sắp vỡ hình tượng?

Đừng có là nhà tôi đấy nhé!

Mới vừa lăng xê cho nổi tiếng thôi!

Chủ nhiệm giáo dục bị giám đốc gọi đi sang một bên, nói là nhường sân khấu cho Nguyễn Kình Thiên.

Ông ta rất hoang mang: "Nhưng hôm nay là buổi diễn của riêng tôi mà?"

"Là ý của ông chủ." Giám đốc vỗ vỗ vai chủ nhiệm giáo dục: "Anh đừng quan tâm nhiều như thế, về nhà chơi với con đi."

"Có điều..." Chủ nhiệm giáo dục do dự quay đầu lại, nhìn lên trung tâm sân khấu.

Tên Kình Thiên kia dường như định làm chuyện gì đó, chỉ là làm xong rồi cậu ta có thể thừa nhận nổi hậu quả không?

Chỉ mong là đừng bị người ta lợi dụng...

"Cậu đừng tưởng rằng cậu không nói là tôi hết cách rồi..." MC giơ điện thoại lên, quét ngang khuôn mặt Nguyễn Kình Thiên một cái, nhanh tay mở khoá màn hình, phấn khích nói: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho số khẩn cấp, để xem có phải là người yêu cũ thần bí hay không?"

"Gọi đi! Gọi đi! Chắc chắn rồi!" Giọng nói cao vút vang lên từ ghế lô.

Diêm Cẩn Dự lặng lẽ đưa qua một cốc chanh: "Uống thấm giọng đi, đừng để đau cổ họng."

Tống Nhất Xuyên vừa nhìn chằm chằm sân khấu vừa cầm cốc chanh, đầu ngón tay không tránh được mà chạm vào nhau, khiến cho mặt mày Diêm Cẩn Dự trầm xuống.

"Trả điện thoại lại cho tôi!" Trên mặt Nguyễn Kình Thiên hiện lên vẻ hoảng loạn. Anh ta muốn giật điện thoại lại, kết quả là MC nhảy sang bên khác, để micro kề sát điện thoại.

"Đừng nghe! Đừng nghe máy!" Nguyễn Kình Thiên đỏ mặt cầu nguyện.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng chuông đổ vang vọng.

Vài giây sau, một giọng nói lười nhác truyền ra từ trong điện thoại: "Muộn rồi gọi làm gì vậy? Không thể thêm tiền được nữa, cậu có gọi bao nhiêu lần cũng vậy thôi!"

Giọng nói quen quen khiến cho đám fan dưới sân khấu đều nhìn nhau.

Hình như là nghe ở đâu rồi, chỉ là trong phút chốc không nhớ ra nổi.

"Nói đi! Nếu không thì tôi tắt máy đây!" Giọng nói vẫn còn tiếp tục: "Đừng tưởng tưởng rằng tung tin là sẽ hữu dụng! Không chứng cứ không nhân chứng, nhiều lắm là tính bôi nhọ, khi ấy fans tôi mỗi người một ngụm bọt cũng có thể nhấn chìm cậu!"

Nghe vậy, đám fans trợn to mắt ra.

Người yêu cũ của Nguyễn Kình Thiên là ngôi sao thật hả?

Còn là một ngôi sao nam nữa?

Giọng nói kia... là...

"Trình Dã Thần?"

Có người nghe ra giọng nói là của ai, những người khác lên tiếng phụ họa: "Đúng rồi! Là Trình Dã Thần!"

"Người yêu cũ của Nguyễn Kình Thiên chính là anh ta sao?"

"Thêm tiền là sao? Phí chia tay á?"

"Trời đất ơi, drama lớn thế cơ à?"

Tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, khiến cho Trình Dã Thần phát hiện không đúng, trực tiếp tắt cuộc gọi.

MC trả điện thoại lại cho Nguyễn Kình Thiên, xấu hổ nói: "Xin lỗi, tôi không biết chuyện sẽ như thế. Cậu, cậu không sao chứ?"

Trên sân khấu, Nguyễn Kình Thiên hít hít mũi,dường như là muốn nghẹn nước mắt lại, tơ máu che kín tròng mắt lúc ngẩng đầu lên: "Không sao, mọi người không biết quá khứ đáng sợ của tôi, tôi chỉ là... yêu nhầm người rồi nên mới luôn sống trong đau khổ."

"Kình Thiên! Cậu không sai! Là anh ta nổi tiếng rồi nên mới vứt bỏ cậu!"

Có fans hô to.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng tôi nghe rõ ràng, anh ta chỉ muốn thoát khỏi cậu thôi, cậu cần gì phải bảo vệ anh ta chứ?"

Dư luận bắt đầu nghiêng về một phía. Tay nắm micro của Nguyễn Kình Thiên trở nên run rẩy.

Trong một góc sau sân khấu, hai bóng người thì thầm với nhau.

"Quay lại hết chưa?"

"Quay hết rồi, dù sao cũng phát sóng trực tiếp rồi."

"Để xem lần này Trình Dã Thần còn nhảy nhót kiểu gì nữa? À phải rồi, có video nhạy cảm không?"

"Kình Thiên nói có, để lát nữa tôi hỏi lại."

***

Sau khi Nguyễn Kình Thiên xuống sân khấu, hiện trường lại trở nên rối loạn.

"Lão Phó, hình như Trình Dã Thần là người của công ty anh nhỉ?" Trần Phong lắc cốc rượu, hỏi.

Tống Nhất Xuyên lập tức liếc qua.

- "Lão Phó? Xưng hô thân thiết vậy sao? Thỏa thuận thành chiến hữu cách mạng rồi hả?"

Trần Phong vừa mới uống một ngụm rượu, nghe vậy thì suýt nữa sặc hết rượu ra ngoài.

Gọi lão Phó là thân thiết?

Đây là cách xưng hô duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra để mọi người không nghĩ đến mối tình loạn luân!

Phó Chu Trì: "Là nghệ sĩ công ty tôi thì sao? Ai mà không có quá khứ, bị người ta biết cũng bình thường thôi."

- "Có nhiều mối tình là chuyện rất bình thường. Có điều, Trình Dã Thần nhà anh xây dựng hình tượng là dịu dàng tình thâm một lòng cơ mà?"

- "Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết anh ta là gay!"

-"Anh ta còn phải bỏ tiền ra mua quá khứ của mình nữa!"

- "Có điều, nói ra thì cũng keo kiệt quá đi, chỉ ra có 500.000 tệ thôi!"

- "Mỗi một tập phim mà anh ta tham gia đều có giá cao hơn nhiều!"

Phó Chu Trì siết chặt cốc rượu: "!!!"

Có thể dừng suy nghĩ lại không?

Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cậu cũng vạch trần nữa hả?

Rồi còn kéo hình tượng lại được không đây?

Nghe vậy, Trần Phong chợt chớp mắt, nói: "Nói vậy là tổng giám đốc Phó từng trải lắm sao? Hay là nói cho chúng tôi nghe thử đi?"

Phó Chu Trì còn chưa nói gì, tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên đã vang lên trước.

- "Từng trải cái quỷ đấy! Anh không biết anh ta từng phẫu thuật tuyến tiền liệt hả?"

- "Trước khi gặp Lục Thần, năng lực động thủ của anh ta kém lắm!"

-"Còn đang trông chờ hai anh giúp đỡ khai phá đấy!"

Một câu cuối cùng khiến cho hai anh em câm miệng, trong lòng đều toát ra câu mắng.

Ai muốn khai phá hả? Cậu đừng nói bậy!

Trong lúc bọn họ uống rượu, chuyện tình cảm giữa Trình Dã Thần và Nguyễn Kình Thiên đã bị tung lên mạng. Chưa đến nửa tiếng sau, vài cụm từ nhanh chóng nhảy vọt lên hot search Weibo.

# Trình Dã Thần là gay? Lăng xê cp với nữ ngôi sao là giả? #

# Người yêu cũ của Trình Dã Thần bị uy hiếp, không muốn trả nhiều phí chia tay #

# Nghệ sĩ dưới trướng Phó Thị liên tiếp tan vỡ hình tượng, là trùng hợp hay là quản lý không đủ nghiêm khắc #

Dư luận càng lúc càng xôn xao, đã kéo tới vấn đề quản lý công ty.

Không biết có phải là có công ty marketing tham gia hay không mà đột nhiên có một đợt seeding chỉ thẳng vào giải trí Phó Thị.

Phó Chu Trì nhìn lướt qua bình luận, nhíu mày, định cầm cốc lên uống một hơi, nào ngờ lại chạm nhầm vào mu bàn tay của ai đó.

Anh ta vô thức nhìn qua, vừa lúc thấy ánh mắt của Trần Phong.

Một giây sau, hai người đồng thời giật nảy người, rút cánh tay lại, sau đó cực kì ăn ý mà nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, thầm cầu nguyện trong lòng...

Không thấy! Không thấy! Vua dưa không thấy!

Lúc này, ghế lô kế bên ồn ào lên, có giọng nói ngọt ngấy thỉnh thoảng vang lên.

"Chị ơi, không mà, không uống nổi nữa rồi!"

"Chị ơi, đừng nhéo cổ người ta nữa, đau quá!"

"Chị ơi, em lại thua rồi, chị lợi hại quá đi!"

"Chị ơi..."

Tống Nhất Xuyên tò mò nhìn qua.

-"Nhìn người ta kìa, chơi đã thật sự. Rồi nhìn lại mấy thằng đàn ông bên mình, chỉ biết vùi đầu uống rượu, không thú vị chút nào!"

- "Hay là mình lật tuyển tập xem đi, để xem có video của Trình Dã Thần và Nguyễn Kình Thiên không?"

- "Hì hì hì, chắc chắn là k.ích th.ích lắm!"

Tiếng lòng mới đến đây, cậu chợt phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình.

Nhất là Diêm Cẩn Dự ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm trầm tối tăm chợt lóe.

"Nhìn, nhìn cái gì thế?" Tống Nhất Xuyên căng thẳng.

"Chơi trò chơi đi, người nào thua người đó bị phạt uống rượu."

Diêm Cẩn Dự nhìn chằm chằm chiếc cổ thon dài trắng nõn của Tống Nhất Xuyên, giọng nói có vẻ nguy hiểm khó tả.

*

Trình Dã Thần mới vừa ấn nghe cuộc gọi của quản lý là tiếng mắng đổ dồn dập tới.

"Cậu làm gì vậy hả? Sao lại để lộ gièm pha vậy hả?"

"Tôi đã nói là cậu hãy trấn an cậu ta rồi mà? Kết quả là hiện giờ dân mạng biết hết rồi?"

Trình Dã Thần để điện thoại cách xa lỗ tai mình một chút, trả lời với thái độ cực kì nhàn nhã: "Biết thì biết, dù sao thì tôi cũng có rất nhiều fan trung thành, cơ bản là không ai tin."

"Sắp có video luôn rồi mà còn không tin? Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Quản lý cười lạnh: "Lãnh đạo họp xong hết rồi, tạm thời dừng mọi công việc của cậu, chờ dư luận qua rồi lại suy xét thời gian xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng..."

Quản lý còn chưa nói xong, Trình Dã Thần đã bất mãn cắt ngang: "Dừng mọi công việc? Có khác gì là ăn không ngồi chờ đâu? Chỉ là vì Nguyễn Kình Thiên thôi hả? Mấy anh chuyện bé xé ra to quá rồi! Cậu ta cơ bản là chẳng làm được gì đâu!"

"Video ở đâu ra? Tôi không hề quay vide0! Chắc là cậu ta chỉ nói thế thôi!"

Quản lý thở dài: "Vide0 tới tay tổng giám đốc Phó rồi, người ta tống tiền một triệu tệ, giao tiền mới chịu xóa bỏ. Hiện giờ, cậu cứ cứng đầu cứng cổ, cũng chẳng tốt lành gì cho cậu đâu."

"Tổng giám đốc Phó?" Cuối cùng, Trình Dã Thần cũng nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, lắp bắp: "Nguyễn Kình Thiên có vide0 thật sao?"

"Hừ!" Quản lý cười lạnh nói: "Nếu muốn phát triển trong giới giải trí thì thời trẻ nên bớt ăn chơi, để tránh bị tuôn ra gièm pha, mọi người đều phải khó xử. Được rồi, tạm thời như vậy đi, khi nào có việc lại gọi."

"Đợi dã!" Trình Dã Thần cất giọng dồn dập: "Lão đại, nếu tôi không đi show hoặc là đi quay quảng cáo đã kí hợp đồng thì có tính là vi phạm hợp đồng không?"

Quản lý: "Đương nhiên rồi. Tôi nói trước, nếu có bất cứ bên nào kiện cậu vi phạm hợp đồng nào, công ty đều sẽ không phụ trách."

Trình Dã Thần luống cuống: "Lão đại, các anh không thể làm vậy với tôi!"

"Chúng tôi đương nhiên là có thể làm vậy!" Quản lý nói thẳng thừng: "Còn phải tính cả tổn thất của công ty khi bị hành vi cá nhân của cậu ảnh hưởng nữa!"

"Tự cầu nhiều phúc đi!"

Nói xong một câu cuối cùng, quản lý trực tiếp tắt cuộc gọi.

Trình Dã Thần siết điện thoại, mặt mày dần dần trắng bệch. Một lát sau, anh ta giống như là nổi điên mà lẩm bẩm: "Không được! Không thể như thế được!"

"Mình khó lắm mới bò đến vị trí hiện giờ. Mình tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào kéo mình xuống!"

"Nguyễn Kình Thiên, mày chờ đó cho tao!"

"Tao không để yên cho mày đâu!"

***

Tống Nhất Xuyên từ từ nheo mắt lại, vẻ mặt cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhíu mày nhìn kẻ khiêu khích ngồi ở đối diện mình.

"Tôi chọn... 6,3!"

"Cậu chắc chưa? Không đổi hả?" Giọng nói mát lạnh từ tính vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, có vẻ cực kì quyến rũ dễ nghe.

Tống Nhất Xuyên vô thức nuốt nước bọt,yết hầu trượt lên trượt xuống: "Không đổi! Chọn 6,3!"

"Ok, tôi mở đây!" Diêm Cẩn Dự giở cốc ra: "Không có số 3 nào hết. Cậu thua rồi!"

Tống Nhất Xuyên không tin kết quả, thò đầu qua nhìn: "Sao có thể không có số 3 nào chứ?"

- "Trời ạ! Ghê gớm thật sự! Đúng là không có số 3 nào hết!"

- "Diêm Cẩn Dự, anh không phải người hả, thắng liên tiếp mấy ván rồi!"

- "Mẹ nó, lại lần nữa, tôi không tin đêm nay tôi thua mãi không thắng!"

Ghế lô kế bên, Tống Hiểu Nam bất đắc dĩ bụm mặt lại.

Anh trai ơi!

Lần nào anh cũng lẩm bẩm số ở trong lòng... có thể thắng mới là lạ đấy!

Nói ra thì tên Diêm Cẩn Dự kia cũng mưu mô lắm, đã biết anh trai mình thích suy nghĩ lung tung đủ thứ mà còn chọn chơi loại trò chơi đó nữa!

Có nên đi vạch trần Diêm Cẩn Dự không đây?

Rồi có bị mã hóa hay không?

Tống Hiểu Nam đang do dự, bên kia đã bắt đầu trừng phạt.

"Để tôi đút cậu?" Diêm Cẩn Dự cầm cốc rượu, ánh mắt quấn quýt say mê, yết hầu trượt lên xuống, tầm mắt từ từ dời xuống cánh môi ướt át phủ rượu.

"Tự tôi uống không được hả?" Tống Nhất Xuyên bực bội mà xoa xoa giữa mày.

-"Sao cứ học người khác chơi này chơi kia vậy?"

- "Lần nào đút mình cũng run tay, rượu chảy xuống khoé miệng, dọc theo cái gáy, ướt hết cả sơ mi!"

- "Hay là Diêm Cẩn Dự có dấu hiệu nhồi máu não?"

- "Nếu không thì chính là cố ý!"

Diêm Cẩn Dự mỉm cười tươi tắn: "Không phải đã nói trước rồi sao? Bây giờ định đổi ý à?"

"Không chịu thua?"

Ba chữ cuối cùng dường như nhảy nhót trên vảy ngược của Tống Nhất Xuyên. Cậu đột nhiên sốt sắng nói: "Ai không chịu thua hả? Rót đi! Lại đây đi! Ván tiếp theo tôi sẽ thắng anh!"

-"Tôi mẹ nó sẽ làm cho anh ướt hết!"

Thấy hai người họ chơi hăng hái, người bên cạnh nhìn chằm chằm, dường như cũng muốn chơi.

Hoắc Nhân Kiệt không nhịn được giơ tay lên: "Tôi cũng muốn chơi!"

"Không được!" Tống Nhất Xuyên hùng hùng hổ hổ: "Đây là ân oán cá nhân của hai chúng tôi, không ai được chen chân vào! Các anh muốn chơi thì chơi riêng đi!"

Dứt lời, cậu tiếp tục lắc cốc. Sau khi dừng lại, cậu sợ bị người ta nhìn thấy, thò đầu lại gần cốc nhìn một cái rồi bắt đầu phấn khích.

"Ha ha ha, ông trời cũng giúp mình!"

- "Lần này mình chọn 6,1! Nếu còn thua nữa thì mình sẽ ăn xúc xắc luôn!"

Tống Hiểu Nam siết chặt sô pha.

Tàn nhẫn với mình vậy hả anh trai?

Thật sự không cần thiết phải như thế!

"6,1!" Tống Nhất Xuyên tự tin lại cẩn thận.

- "Mình không mong chờ nhiều lắm, có số 1 là được rồi!"

Diêm Cẩn Dự nở nụ cười gian xảo, gằn từng chữ: "Mở!"

"Ha ha, tôi có 6, 1, anh..." Tống Nhất Xuyên liếc qua rồi chợt há hốc mồm: "Anh không có một số 1 nào luôn vậy?"

-"Điên rồi điên rồi!"

Tống Hiểu Nam không nhịn nổi nữa, đứng dậy: "Anh ơi, hay là chúng ta về nhà đi?"

"Không được! Đêm nay anh phải sống mái đến cùng với anh ấy mới được!" Tống Nhất Xuyên ném cốc rượu trước mặt Diêm Cẩn Dự: "Rót rượu đi!"

Đám người hóng hớt xung quanh: "..."

Cứu không được!

Cơ bản là không cứu được!

Lúc đám người ra khỏi câu lạc bộ trai sáu múi, trời đã rạng sáng.

Tống Nhất Xuyên lúc thì giơ tay hô to: "Tiếp tục! Ván này tôi sẽ thắng!"

Lúc thì kéo cổ áo người nào đó: "Không phải là anh lại nhìn lén đấy chứ?"

Lúc cậu bước xuống bậc thang, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, may mà có người đi sau ôm eo cậu lại, khuôn mặt cậu mới tránh được tiếp xúc thân thiết với mặt đất.

"Anh tránh ra! Để tôi đỡ anh trai!" Tống Hiểu Nam chạy ra khỏi câu lạc bộ, thấy Tống Nhất Xuyên chật vật ngã vào trong lòng ngực Diêm Cẩn Dự, lập tức quát: "Nếu không phải anh tính kế anh trai tôi thì sao anh ấy có thể uống nhiều rượu như thế? Đừng có giả vờ tốt bụng nữa!"

Cô ấy vừa nói vừa kéo Tống Nhất Xuyên ra bên ngoài, lại phát hiện mình không thể kéo Tống Nhất Xuyên ra khỏi vòng tay Diêm Cẩn Dự được.

"Tôi đã thay nước vào cốc rượu của cậu ấy!" Diêm Cẩn Dự gằn từng chữ một: "Vậy nên, vì sao cậu ấy lại say rượu?"

Anh có vẻ là đang nói chuyện với Tống Hiểu Nam, chỉ là ánh mắt thâm thúy đen tối lại nhìn chằm chằm lên má Tống Nhất Xuyên, mặt mày hiện lên vẻ phức tạp khó phát hiện, dường như là muốn nhìn thấu gì đó.

Giây tiếp theo, tiếng lòng truyền vào trong đầu.

- "Hừ, tất nhiên là phải giả vờ say rượu rồi!"

- "Nếu không thì đại thiếu gia nhà họ Tống biết để mặt mũi ở đâu khi chơi thua suốt đêm?"

Nghe thấy tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên, Tống Hiểu Nam trực tiếp buông tay ra.

Được rồi!

Hai anh chơi với nhau đi!

Tôi mẹ nó quay vào bên trong, tiếp tục chơi chó con nhà tôi!

Tôi còn lo lắng cho anh thì tôi chính là lợn!

Tống Hiểu Nam nghĩ rồi dậm chân chạy vào trong.

Tống Nhất Xuyên vươn tay Nhĩ Khang: "Ơ kìa, em không đưa anh về nhà hả?"

Cậu vừa nói xong, cánh tay đã bị kéo giữa không trung: "Tôi phụ trách đưa cậu về nhà!"

"Không, không cần đâu!" Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên, đột nhiên thấy được tầm mắt sâu thẳm như giếng.

"Là tôi hại cậu uống nhiều, tất nhiên là phải phụ trách đến cùng rồi." Diêm Cẩn Dự mỉm cười, vẫy tay gọi taxi.

Một phút sau, hai bóng dáng không coi ai ra gì mà lên ghế sau ngồi.

Nhìn xe taxi chạy càng lúc càng xa, trong đầu Hoắc Nhân Kiệt chỉ có một câu.

Rõ ràng là phim sáu người, vì sao có một mình tôi là không tên không họ, chỉ có thể làm phông nền?

"Tôi cũng đi đây, buồn ngủ lắm rồi." Trần Phong ngáp ngủ, một mình đi lên phía trước, nhưng chợt nhớ đến gì đó, quay đầu lại nói: "Tổng giám đốc Phó, dường như nghệ sĩ dưới trướng của anh đều có vấn đề hết nhỉ?"

"Có liên quan gì cậu?" Phó Chu Trì xụ mặt.

Trần Phong mỉm cười, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai rực rỡ giữa trời đêm: "Không khéo là dạo này tôi định mở một phòng làm việc, có vài người bạn thân muốn rời khỏi giải trí Phó Thị đi ăn máng khác, không biết anh có đồng ý thả bọn họ đi không?"

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Mặt mày Phó Chu Trì trở nên lạnh lẽo hơn nữa. Anh ta cười như không cười nói: "Có gì mà không đồng ý? Chỉ cần cậu trả nổi tiền vi phạm hợp đồng là được rồi!"

"Tổng giám đốc Phó hào phóng thật sự." Trần Phong quay đầu, xua tay: "Hẹn gặp lại!"

Dứt lời, cậu ta chui vào trong taxi, vừa định đóng cửa xe thì thấy Phó Chu Trì đột nhiên xông lên, kéo cửa xe ra, chen vào trong xe.

"Anh làm gì vậy? Hai ta không tiện đường!" Trần Phong không ngờ Phó Chu Trì lại làm như thế, mặt mày có vẻ hoảng loạn.

Phó Chu Trì cười lạnh: "Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu vạch trần chuyện của Trình Dã Thần. Nói đi, cậu tốn bao nhiêu tiền mua chuộc Nguyễn Kình Thiên?"

Thấy một chiếc taxi chạy xa dần lần nữa, Hoắc Nhân Kiệt sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt: "Ơ, chuyện gì thế này?"

"Anh nghĩ không ra đâu, đừng nghĩ nữa." Mạnh Khung Kỳ cất giọng khàn khàn, có loại cảm giác mệt mỏi khó tả.

Anh ta phất tay, nói: "Tôi cũng..."

Hoắc Nhân Kiệt cắt ngang lời nói của anh ta: "Anh không được đi! Muốn ném tôi ở lại hả? Hừ, tôi nói cho anh biết, không được đâu!"

Hoắc Nhân Kiệt túm cánh tay Mạnh Khung Kỳ, kéo vào trong một chiếc taxi khác. Lúc này, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: "Mẹ anh không cho anh chơi với tôi mà?"

Hoắc Nhân Kiệt khựng lại, sau đó nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ha ha, buồn cười, mẹ tôi quản tôi được chắc?"

"Thế à?" Mạnh Khung Kỳ móc điện thoại ra: "Chúng ta chụp một tấm ảnh hôn môi gửi cho mẹ anh đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK