• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi chỉ mong được như thế!" Nguyễn Kình Thiên mặt mày đỏ bừng, trên môi lại hiện lên ý cười gian xảo: "Vào bất cứ lúc nào anh muốn"

Trình Dã Thần nhìn chằm chằm Nguyễn Kình Thiên, một lúc lâu sau mới hung hăng thốt ra một câu: "Mày đúng là người điên!"

Dứt lời, gã buông tay ra.

Nguyễn Kình Thiên ho khan vài tiếng mới thở đều lại được.

Trình Dã Thần quay đầu bỏ đi, nhưng bị Nguyễn Kình Thiên kéo tay lại: "Chỉ có bao nhiêu đây thôi sao?"

"Buông ra!" Trình Dã Thần hất mạnh ra, nào ngờ Nguyễn Kình Thiên lại đẩy mạnh gã lên trên tường.

Hai người đột nhiên thay đổi vị trí, hơi thở nguy hiểm đập vào mặt Trình Dã Thần.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ kéo anh cùng nhau xuống địa ngục." ánh mắt lạnh lẽo Nguyễn Kình Thiên sáng ngời giống như con sói hung ác trong đêm: "Từ ngày anh vứt bỏ tôi, tôi đã thề rằng dù anh có bò cao thế nào, tôi cũng sẽ kéo anh xuống dưới."

Trong nhất thời, Trình Dã Thần sợ hãi trước khí thế của Nguyễn Kình Thiên. Gã rụt rụt cổ, miệng cọp gan thỏ nói: "Mày gia nhập phòng làm việc của Trần Phong là để trả thù tao?"

"Um..."

Trình Dã Thần đau đớn hô lên một tiếng, nhưng lại bị Nguyễn Kình Thiên nuốt hết vào trong nụ hôn môi.

Âm u, ẩm ướt, bế tắc, mùi hôi lan tràn...

Nụ hôn kịch liệt dữ dội dường như dẫn người ta về tới những ngày tháng trong căn phòng ngầm không thấy ánh mặt trời.

Nhịp tim Trình Dã Thần đập nhanh hơn nữa.

Từng câu chuyện cũ lướt qua trong đầu...

Những hình ảnh triền miên lâm li tràn đầy đầu óc...

Trình Dã Thần đột nhiên phản ứng lại, đẩy Nguyễn Kình Thiên ra ngoài: "Mày có thể đừng suy nghĩ bằng phía dưới không?"

"Phía dưới?" Nguyễn Kình Thiên lau vết máu bên môi, tầm mắt khiêu khích lướt qua phía dưới: "Anh cũng có cảm giác mà?"

Trên mặt Trình Dã Thần hiện lên vẻ hoảng loạn: "Có cái rắm! Tôi chán ghét anh lâu rồi! Là anh giống như âm hồn bất tán cứ bám dai bám dẳng tôi!"

"Có thể đường ai nấy đi không? Coi như là chúng ta chưa từng quen biết nhau?"

Nguyễn Kình Thiên mỉm cười, gằn từng chữ: "Không! Được!"

"Anh đúng là kẻ điên!" Trình Dã Thần cảm thán lần nữa.

Sao nói mãi mà không hiểu thế nhỉ?

Hai kẻ nghèo hèn ở bên nhau thì làm gì có tương lai?

Chỉ dựa vào tình yêu thôi hả?

Nằm mơ đi thôi!

Lúc không xu dính túi, chỉ có thể ăn màn thầu mỗi ngày, vừa thấy thịt cá là đôi mắt sáng rực lên... tình yêu có thể giúp người ta đỡ đói không?

Trình Dã Thần hít sâu một hơi: "Coi như tôi cầu xin anh đi, buông tha tôi, cũng buông tha anh, được không?"

"Không được!" Nguyễn Kình Thiên trả lời dứt khoát, đi chậm đến trước mặt Trình Dã Thần, nâng cằm Trình Dã Thần lên: "Cả cuộc đời này, anh đừng mong thoát khỏi tôi!"

-"Không ngờ tên Nguyễn Kình Thiên kia chính là một tên cố chấp điên cuồng? Cắn Trình Dã Thần rồi là không muốn nhả ra nữa?"

-"Chậc chậc, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi khó chịu lắm nhỉ?"

-"Ít nhiều gì cũng có cảm giác ép buộc yêu đương, thích xem lắm nha..."

Hiện trường quay show Hôn Nhân Hào Môn kì bốn.

Tống Nhất Xuyên ngồi trên sofa lải nhải trong lòng. Các khách mời vừa đến khách sạn tập hợp nghe thấy tiếng lòng, đều lặng lẽ đến gần Tống Nhất Xuyên.

Mới tới là có drama rồi, thích quá đi mất!

- "Có điều, Trình Dã Thần cũng là một kẻ bất lực. Nếu anh ta muốn bỏ quên quá khứ thì cũng đừng tỏ vẻ lưu luyến làm gì."

- "Hơn nữa đêm đi tìm người ta để làm gì? Mới vừa chất vấn vài câu đã bị người ta hôn cho mềm nhũn cả người."

- "Nói là anh không hề có tình cảm với Nguyễn Kình Thiên, hừ, có quỷ cũng không tin. Nếu ngày nào đó Nguyễn Kình Thiên được nhà họ Nguyễn nhận về nhà, chắc là anh sẽ tự mình đưa đến miệng Nguyễn Kình Thiên ha?"

Tống Nhất Xuyên tập trung hóng drama, không hề để ý thấy đám khách mời tụ tập phía sau mình.

Đạo diễn đứng sau máy theo dõi thấy vậy thì vội vàng gọi MC ra sân.

"Chào buổi sáng các vị khách mời. Đến với show hẹn hò mùa bốn, tôi muốn giới thiệu một gương mặt mới với các vị."

MC nhường sang một bên, Tần Mộ đứng phía sau bèn bước lên phía trước, vẫy tay với màn ảnh: "Hello!"

Tống Nhất Xuyên ngồi trên sô pha ngước mắt lên nhìn.

— "Hầy, cái thứ kia cũng tới đây nữa hả?"

— "Trà xanh nổi danh chốn ăn chơi không phải là người bình thường đâu!"

-"Hoắc Nhân Kiệt chơi lại anh ta không đây?"

Trà xanh nổi tiếng?

Ai cho phép cậu định nghĩa tôi hả?

Sắc mặt Tần Mộ có chút khó coi, nhưng mà gã vẫn giữ ý cười trước màn ảnh: "Nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn trong mấy ngày quay show sắp tới."

Nghe vậy, MC cầm micro hỏi: "Tần Mộ, các anh đều là người chung giới, chắc là các anh thân thiết lắm nhỉ?"

Tần Mộ cười cười: "Tôi chỉ quen một người trong show thôi."

"Là ai vậy?" MC tò mò hỏi.

Tần Mộ nhìn về phía Mạnh Khung Kỳ: "Là anh Kỳ! Nói ra thì hai chúng tôi xem như là bạn chung trường, học cùng một trường cấp ba trước khi tôi du học nước ngoài."

"Woa..." MC cố ý kéo dài âm cuối để tạo ra bầu không khí mờ ám.

Show Hôn Nhân Hào Môn mùa bốn vẫn cứ nổi tiếng trước khi phát sóng trực tiếp. Chủ yếu là vì drama ở ba mùa trước quá mức động trời, để cho dân mạng vô thức mà mong chờ nhiều hơn nữa, sau đó tập trung canh giữ phòng phát sóng trực tiếp.

Vậy nên, tất cả dân mạng đều thấy cảnh vừa rồi, bình luận đột ngột tăng lên.

[Xem ra Tần Mộ mang theo ý đồ đến tham gia show nha! Anh ta định ra tay với lão cán bộ nhà chúng ta?]

[Tôi không thích kẻ đến sau! Tôi sẽ liều mạng với người nào dám hủy cp!]

[Tiểu yêu tinh, lần này anh phải canh kỹ lão cán bộ, tuyệt đối đừng để người khác có cơ hội xen chân vào nha!]

[Ê kíp cố ý gây chuyện à? Chưa có một đôi nào được ghép thành công, vậy mà bây giờ còn dám làm ra một tình địch khuấy đục nước hơn nữa?]

[Mấy bà để ý thấy không? Số lượng khách mời giảm rất nhiều, không thấy Mạc Tử Kỳ, Ngụy Lê, Bách Lý Ứng Thành... người mới chỉ còn mỗi Lục Thần, không thấy cả ba chị em hóng hớt nữa. Sao thế này? Mùa này là tập hợp đam mỹ hả?]

[Mấy bà không xem trailer à? Mùa này đi quay tại một trường học nam ở nước ngoài, vậy nên không tiện dẫn theo khách mời nữ.]

Phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang bàn tán xôn xao. Tại hiện trường, MC đưa micro tới trước mặt Mạnh Khung Kỳ: "Hóa ra hai anh là bạn cùng trường. Vậy lúc còn đi học, có phải là hai anh khá thân với nhau không?"

"Xin lỗi, không học chung một khối nên không có tiếp xúc."

Mạnh Khung Kỳ xụ mặt, dáng vẻ đừng có lôi kéo làm quen, khiến Tần Mộ có chút mất mặt.

Hoắc Nhân Kiệt vẫn luôn nín thở đứng ở bên cạnh thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.

Hóa ra là không có tiếp xúc với nhau?

Vậy lời đồn ánh trăng sáng ở đâu ra vậy?

Rõ ràng là bịa đặt người ta!

"Người đến đủ rồi, đi được chưa?" Hoắc Nhân Kiệt hỏi MC với vẻ mặt đắc ý: "Đợi lát nữa không lên máy bay kịp giờ thì trách ai đây?"

MC nghẹn lời: "À thì..."

"Xin lỗi, làm lỡ giờ của mọi người." Tần Mộ vội vàng xin lỗi, sau đó xách vali nhường đường.

Mười phút sau, một đám khách mời ngồi xe buýt đi sân bay.

MC cầm micro đứng ở phía trước, giới thiệu quy tắc mùa này: "Lần này chúng ta sẽ đi Trường nam sinh St. Paul có lịch sử lâu đời tại châu Âu."

"Chúng ta sẽ cùng nhau cảm nhận sự khác biệt về văn hóa tại Trường nam sinh St. Paul."

"Đợi đã!" Tần Mộ trợn mắt hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi Trường nam sinh St. Paul!" MC nghi ngờ mình đọc sai, cố ý nhìn lại kịch bản: "Đúng rồi, là Trường nam sinh St. Paul!"

MC hoảng hốt nhớ lại: "Tần Mộ từng học ở Trường nam sinh St. Paul mà nhỉ?"

"Oh, chỉ là từng dự thính thôi." Tần Mộ gượng cười: "Dự thính không lâu là đi rồi."

Sao lại quay ở đó vậy?

Mẹ không hỏi rõ ràng đã kí hợp đồng rồi sao?

Gã bắt đầu thấp thỏm, không nhịn được mà liếc Tống Nhất Xuyên một cái, sợ có tiếng lòng gì đó vang lên.

"Châu Âu có truyền thống phân trường nam nữ. Truyền thống này đã kéo dài khoảng một nghìn năm."

MC giới thiệu: "Bồi dưỡng theo giới tính có ưu điểm nhất định. Ở trường học, phái nam sẽ được tập trung bồi dưỡng phẩm chất lãnh đạo, đồng thời được thiết kế chương trình học tập theo đặc điểm tính cách của từng người."

"Trong chuyến trải nghiệm vườn trường châu Âu lần này, chúng ta sẽ được trải nghiệm cưỡi ngựa, thuyền Kayak, bóng bầu dục, khúc côn cầu... Sau quá trình học tập, chúng ta sẽ có các cuộc thi..."

[Trường nam sinh St. Paul thật hả? Ê kíp ngầu thật sự! Trường nam sinh St. Paul chính là trường quý tộc tư lập top 1 châu Âu, rất khó để nhập học!]

[Đúng vậy! Không chỉ khó nhập học, mà còn có học sinh bị đào thải vào mỗi năm nữa! Phương châm trường học bọn họ là bồi dưỡng những quý ông ưu tú, tất cả những học sinh có hạnh kiểm xấu đều sẽ bị đuổi đi!]

[Tần Mộ từng học ở đó hả? Lợi hại quá đi! Tôi thay đổi cách nhìn về anh ta rồi nhé!]

Xe buýt nhanh chóng đến sân bay. Các khách mời lục tục đi vào phòng chờ, không lâu sau là bước lên máy bay.

Tống Nhất Xuyên chọn bừa một chỗ. Diêm Cẩn Dự tự nhiên mà ngồi bên cạnh cậu.

Tần Mộ cũng đã lên máy bay, nhìn thấy vị trí trống bên cạnh Mạnh Khung Kỳ, lập tức sáng mắt bước nhanh qua: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

"Có người ngồi rồi." Mạnh Khung Kỳ mím môi, cất giọng lạnh lùng.

"Ai vậy?" Tần Mộ hơi giật mình, do dự hỏi.

Mạnh Khung Kỳ ngước mặt, vừa định nói chuyện thì phía sau có giọng nói khiêu khích vang lên: "Là tôi!"

Tần Mộ quay đầu lại, thấy Hoắc Nhân Kiệt đang nhìn mình với vẻ mặt đắc ý: "Người ngồi bên cạnh anh ấy lúc nào cũng là tôi. Nếu cậu không biết thì bây giờ tôi đã nói cho cậu biết rồi đấy!"

"Xin lỗi, tôi thật sự không biết."

Tần Mộ cười cười, đi ra dãy ghế phía sau.

Lúc nhìn lên phía trước, trong mắt gã đã không còn vẻ khiêm tốn.

Gã mỉm cười.

Mới đây mà đã tuyên bố chủ quyền rồi, liệu có phải là sớm quá không?

Người cười đến cuối cùng mới là người thắng!

Mấy tiếng sau, máy bay đến nơi.

Đại biểu người Hoa của trường học chạy xe buýt đến đón. Các khách mời lục tục lên xe, chạy thẳng về phía Trường nam sinh St. Paul ở ngoại thành.

Xe chạy một tiếng rưỡi, cuối cùng cũng chạy đến lâu đài cổ kiểu Anh ở châu Âu, bầu không khí cổ điển trang trọng đập vào mắt.

Camera man nhắm màn ảnh về phía kiến trúc cổ. Dân mạng bàn tán trên phòng phát sóng trực tiếp.

[Trời ạ! Cảm giác như đang xem phim Anh vậy, hơi thở lịch sử tràn đầy trước mắt!]

[Loại trường học như thế thật sự cho phép quay show hả? Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó!]

[Có người ra kìa! Đó là đồng phục kiểu Anh à? Đẹp trai quá đi! Khi nào trường học nước ta cũng sửa thành kiểu như thế?]

[Đạo diễn có mắt thẩm mỹ lắm, tất cả đều là trai đẹp kiểu Anh, tôi có thể li.ếm màn hình nữa rồi!]

[Khỏi phải nói, bé Xuyên và anh Dự đẹp trai nhất ở trong lòng tôi, không ai có thể so sánh được!]

Xe buýt dừng trước lâu đài cổ, ban nhạc chào đón ê kíp show bắt đầu diễn tấu.

Tống Nhất Xuyên xuống xe, nhìn lướt qua một vòng.

-"Tất cả đều là người nước ngoài, khó xem drama lắm!"

— "Hay là mình lại xuống tay với khách mời đi chung đi!"

- "Đúng vậy! Làm vậy đi! Tìm xem trước đã!"

Nghe thấy tiếng lòng, các khách mời sôi nổi quay đầu đi, sợ thấy ánh mắt của vua dưa.

Chỉ có một mình Lục Thần là chẳng hay biết gì. Anh ta liếc nhìn Tống Nhất Xuyên một cái, sau đó khẽ đẩy Nguyễn Kình Thiên đứng bên cạnh mình.

"Chỉ có hai người mới là chúng ta thôi, sắp tới chúng ta nên quan tâm giúp đỡ nhau nhiều hơn."

Nguyễn Kình Thiên cười cười rồi vô thức nhìn về phía Tống Nhất Xuyên, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Giây tiếp theo, tiếng lòng truyền vào trong đầu.

-"Trình Dã Thần bị anh nhốt vào trong tầng ngầm rồi hả?"

-"Người anh em, anh làm vậy là không ổn đâu!"

-"Cho dù là con riêng thì cũng đừng tự sa ngã như thế chứ!"

-"Anh còn chưa báo thù mà, anh định đi vào tù ngồi trước hả?"

Tiểu đội hóng hớt lập tức nhìn về phía Nguyễn Kình Thiên.

Anh cũng điên quá đấy chứ?

Nguyễn Kình Thiên chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, rồi nhảy vọt ra ngoài màn ảnh.

Ông chủ mới Trần Phong lập tức nháy mắt cảnh cáo anh ta: Anh đừng làm bậy, nếu xảy ra chuyện thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!

Nguyễn Kình Thiên không phải đồ ngốc, vừa nhìn là hiểu ra ngay ý cảnh cáo trong mắt Trần Phong. Anh ta tự hỏi vài giây, sau đó móc điện thoại ra, nhanh chóng ấn bàn phím.

[Chìa khóa để dưới thảm, anh giúp tôi đi mở cửa thả người.]

Bên kia nhanh chóng trả lời: [Ok.]

Nửa tiếng sau, Trình Dã Thần đỡ eo, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng thuê ngầm.

"Nguyễn Kình Thiên, lần sau nhìn thấy anh, tôi sẽ làm chết anh cho xem!"

Người đàn ông đeo kính gọng vàng thấy dáng vẻ đi đường loạng choạng của gã, cười châm chọc nói: "Anh vẫn nên cầu nguyện lần sau mình đừng chết trên giường đi."

Nghe vậy, khuôn mặt Trình Dã Thần nhanh chóng đỏ bừng, chỉ là ngoài miệng vẫn cứ cãi lại: "Anh ta là giam cầm phi pháp, tôi có thể kiện anh ta!"

"Muốn kiện thì kiện..." Người đàn ông mỉm cười: "Nhà họ Nguyễn không hề thiếu kiện tụng, có thể tiếp kiện bất cứ lúc nào."

Trình Dã Thần thay đổi sắc mặt: "Anh là người nhà họ Nguyễn?"

Người đàn ông gật đầu.

Trong mắt Trình Dã Thần hiện lên vài phần khó tin: "Nguyễn Kình Thiên được nhà về nhà họ Nguyễn rồi hả?"

"Tạm thời chưa nhận." Người đàn ông mắt kính cất giọng lạnh nhạt: "Tôi đi trước. Cậu có vấn đề gì thì có thể đi hỏi anh ta."

Dứt lời, người đàn ông mắt kính quay người bước đi, trang phục xa xỉ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh đơn sơ nơi đây.

Trình Dã Thần từ từ đứng thẳng dậy, nhìn người dần biến mất sau hàng hiên âm u, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Nếu thật sự có thể leo lên nhà họ Nguyễn thì muốn nổi tiếng trong giới giải trí chỉ là vấn đề về thời gian."

Đại diện người Hoa của trường học dẫn các khách mời đi qua đội văn nghệ, đi thẳng đến trước mặt hiệu trưởng và trường phòng Phòng Giáo vụ đang vỗ tay hoan nghênh.

Đạo diễn bước nhanh lên phía trước: "Chào hiệu trưởng, nghe danh đã lâu, cảm ơn quý trường đã đồng ý cho ê kíp quay chụp, nếu có quy tắc gì cần phải tuân thủ thì quý trường cứ việc nói."

Hiệu trưởng tuổi già mái tóc bạc màu, tươi cười hiền hòa: "Rất vinh hạnh khi có show Hoa Quốc đến trường chúng tôi quay chụp. Trường chúng tôi sẽ dốc hết sức phối hợp."

Dứt lời, ông ấy chợt nhìn sang Tần Mộ, có chút khó hiểu: "Cậu trai trẻ, có phải là chúng ta từng gặp nhau rồi không?"

Tần Mộ mỉm cười: "Tôi từng học ở St. Paul, hiệu trường từng gặp tôi cũng là chuyện bình thường."

"Thảo nào..." Hiệu trưởng hiểu ra, lập tức thu hồi tầm mắt, nhiệt tình vỗ tay nói: "Đi thôi, tôi dẫn các cậu đi xem ký túc xá."

Tần Mộ âm thầm thở hắt ra một hơi.

Đúng vậy...

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, ai còn nhớ rõ nữa?

Huống chi, ông thầy kia từ chức lâu rồi, muốn đối chất thẳng mặt cũng khó, nói gì đến tìm ra sự thật.

Gã tự an ủi mình rồi hoàn toàn yên lòng, đi theo sau đội ngũ khách mời, không hề để ý thấy phía sau có người đang nhìn chằm chằm theo mình.

Tới lúc lựa chọn phòng ký túc xá, phía trường học không đi theo nữa.

Staff đi lên nói: "Vẫn là phòng ba người và phòng bốn người."

Staff hơi khựng lại rồi tiếp tục nói thêm một câu: "Đương nhiên là cũng có phòng hai người."

Chỉ là chưa từng có ai lựa chọn phòng hai người.

"Các vị khách mời có thể tự mình lựa chọn."

Hoắc Nhân Kiệt bĩu môi: "Cần gì phải lãng phí thời gian như thế? Dựa theo lệ cũ là được, kỳ trước chọn thế nào thì kỳ này chọn thế đấy."

"Tôi muốn đổi phòng ngủ!" Trần Phong chợt giơ tay lên.

Hoắc Nhân Kiệt cười hi hi nhìn qua: "Sao hả? Cậu muốn ở riêng một phòng với anh trai mình à?"

Sau khi kết thúc tiệc nhận thân, mối quan hệ cùng mẹ khác cha của hai người đã bị công khai hoàn toàn, có muốn trêu chọc thì cũng có thể thoải mái mà trêu chọc.

Trần Phong xụ mặt: "Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi muốn ở riêng một phòng với anh trai tôi?"

Hoắc Nhân Kiệt còn chưa kịp trả lời, tiếng lòng đã nhảy ra.

- "Cần gì phải hỏi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nữa mà!"

-"Cho đến tận bây giờ, hai người họ vẫn còn đi chung một phòng WC nữa kìa!"

-"Anh Trì của anh đã biết rõ ràng đồng hồ sinh học của anh, mấy giờ thức dậy, mấy giờ mắc tiểu, mấy giờ đi tiểu..."

-"Lần nào cũng có thể đoán đúng giờ, sau đó giành trước một bước!"

Nghe thấy tiếng lòng, Trần Phong đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng Phó Chu Trì một cái.

Quả nhiên, tên khốn kiếp kia là cố ý!

— "Mẹ của hai người họ cũng ghê gớm lắm! Để làm hai anh em trở nên thân thiết hơn, bà ta đã cho người gỡ bồn cầu trong nhà vệ sinh chung."

-"Trời ạ, thần trợ công là đây sao?"

-"Nếu có một ngày nhìn thấy hai anh em... thì bà ta có khóc không đây?"

Trần Phong: "..."

Tôi không đổi phòng là được chứ gì?

Tôi vẫn ở phòng ba người được chưa?

Tôi thật sự đờ mờ phục cậu lắm, lần nào tôi lên tiếng cũng sẽ bị mang ra tế cả!

Chẳng lẽ tôi chỉ có thể thành thành thật thật làm phông nền thôi sao?

Đạo diễn đứng sau máy theo dõi thở dài một hơi: "Hầy, đám người kia có thể có ý tưởng mới được không? Cứ lựa chọn phòng ngủ như cũ mãi thì làm gì có cp mới nào nữa?"

"Đạo diễn, đừng sốt ruột..." Trợ lý khuyên nhủ: "Tần Mộ và Nguyễn Kình Thiên ở chung một phòng mà? Hai người bọn họ, cô nam quả nam, chắc chắn là sẽ tạo nên cảm giác cp?"

"Cũng đúng..." Đạo diễn lập tức hớn hở trở lại: "Tôi thấy hai người họ ở trong phòng vệ sinh cả buổi không ra, có phải là đang lén lút nói chuyện với nhau không?"

Trợ lý cực kì phấn khích: "Có thể lắm nha, có khi cp kia thành thật đấy!"

Màn ảnh đảo qua phòng ngủ hai người.

Tần Mộ vừa cúi đầu rửa tay vừa châm chọc: "Tôi khuyên anh đừng có ý đồ gì với tôi. Cho dù tôi lựa chọn ở chung một phòng với anh thì hai ta cũng không thể nào đâu."

Dứt lời, gã đợi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, bèn ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Kình Thiên: "Anh có nghe không hả?"

Nguyễn Kình Thiên không nhanh không chậm móc thuốc lá ra, ngậm vào trong miệng, bật lửa, hít sâu một ngụm, nhả ra vòng khói.

"Đừng hút thuốc lá ở nơi công cộng, thật sự là không có tố chất!" Tần Mộ mặt mày chán ghét.

Nguyễn Kình Thiên cười lạnh: "Tôi đang định đi WC thì cậu đột nhiên xông vào. Giữa hai ta, ai mới là kẻ không có tố chất?"

Tần Mộ không ngờ một vị người mới vẫn luôn nhường nhịn lại đột nhiên nói năng sắc bén như thế. Gã hơi khựng lại rồi nói tiếp: "Tôi, tôi chỉ là có chuyện muốn nói với anh thôi!"

"Hừ, cậu lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng tôi sẽ cảm thấy hứng thú với cậu?" Nguyễn Kình Thiên lại hút một ngụm thuốc lá, ánh mắt âm trầm: "Sắp bị chơi nát rồi, làm gì có ai coi trọng nữa?"

"Anh nói bậy gì vậy hả?" Tần Mộ đỏ mặt.

Nguyễn Kình Thiên bĩu môi: "Trong giới truyền hết rồi, chỉ có một mình cậu là còn đang tự lừa mình dối người thôi."

"Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ lập tức rút khỏi show, để tránh sắp tới bị tung scandal, không thể nào ở lại trong giới được nữa."

Tần Mộ gân cổ cãi lại: "Tôi không có scandal!"

Nguyễn Kình Thiên nheo mắt, nở nụ cười khinh thường, không nói thêm gì nữa.

Trên phòng phát sóng trực tiếp, fan bắt đầu nhảy nhót.

[Hai người họ đang làm gì vậy? Mới vừa gặp mặt là có chuyện riêng muốn nói rồi hả?]

[Có chút mong chờ, rốt cuộc cũng có một cp thành rồi?]

[Thật ra thì Nguyễn Kình Thiên trông giống top hơn...]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK