Trần Phong quay đầu lại, cười như không cười đáp: "Vì sao phải lựa chọn cậu?"
"Vì..." Lục Thần vừa định nói chuyện thì chợt nhìn thấy camera: "Thôi bỏ đi, tự anh đi giải thích với dì Lam đi."
Lục Thần tỏ vẻ hận sắt không thành thép rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Trần Phong nở nụ cười châm chọc.
Đây chính là người có thể khiến hai anh em họ chết mê chết mệt theo lời Tống Nhất Xuyên?
Nếu không có hào quang nam chính thì Lục Thần chỉ là một người cực kì bình thường.
------
Mạnh Khung Kỳ chạy vào phòng, định đóng cửa lại, nhưng lại bị người ta dùng cánh tay chặn cửa, đã vậy còn nhe răng hô đau: "Ây da! Đau!"
Mạnh Khung Kỳ hoảng loạn quay đầu, cửa phòng mở hết ra, sốt ruột hỏi: "Kẹp trúng anh rồi hả?"
"Ừ!" Hoắc Nhân Kiệt ấm ức gật đầu: "Đau lắm nha!"
"Ai bảo anh theo sát tôi làm gì?" Mạnh Khung Kỳ vừa tức giận nói vừa kéo người lại gần mình để cúi đầu nhìn cánh tay: "Tôi nhớ rõ ê kíp có bác sĩ, anh có cần đi khám không?"
"Không cần đi khám, không sao cả." Hoắc Nhân Kiệt cười hì hì.
Mạnh Khung Kỳ chợt nhận ra mình bị chơi, giơ tay đẩy người ra.
Kết quả là bị Hoắc Nhân Kiệt ôm chặt ngay sau đó: "Đừng tức giận nha, tôi chỉ là muốn giải thích với anh thôi, tối qua tôi không cố ý c.ởi quần áo, là do thói quen từ nhỏ, không thể chịu nóng nực được, trước đây đều là mẹ tôi giúp tôi..."
"Mẹ anh?" Mạnh Khung Kỳ trợn mắt.
Hoắc Nhân Kiệt vội vàng sửa miệng: "Là lúc nhỏ! Lớn lên là không như vậy nữa! Tôi tự mình ngủ thôi! Tuy tôi là mamaboy, nhưng tôi tuyệt đối không phải là kẻ bi.ến th.ái!"
"Ai biết là anh nói thật hay là nói dối?" Mạnh Khung Kỳ bĩu môi.
Hoắc Nhân Kiệt vội vàng giơ tay lên, nói với vẻ mặt tràn đầy chân thành: "Tôi có thể thề với trời!"
Hai người chỉ lo nói chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý thấy trong phòng có camera.
Các fan vô tình đi vào phòng phát sóng trực tiếp của hai người họ...
[Ối trời đất ơi! Đây chính là ve vãn với nhau ở trong truyền thuyết hay sao? Nhét thẳng một quả quýt đường vào trong miệng tôi!]
[Tôi không nghe lầm đấy chứ? Hoắc Nhân Kiệt c.ởi quần áo vào buổi tối chỉ vì nóng nực? Cởi sạch sẽ luôn hả? Tr.ần tru.ồng đúng không? Vì sao tôi không thấy?]
[A a a, phòng phát sóng trực tiếp có quay lại không? Tôi muốn xem từng giây một để chụp màn hình lại!]
[Thảo nào ai cũng nói Hoắc Nhân Kiệt là tiểu yêu tỉnh! Hóa ra là anh ta dùng cách như thế để dụ dỗ lão cán bộ nhà ta!]
[Kí.ch th.ích...]
"Đừng tức giận được không? Cùng lắm thì đêm nay..." Hoắc Nhân Kiệt nhỏ giọng nói: "Tôi gài chặt nút thắt đồ ngủ, vậy thì có muốn cởi cũng không cởi được!"
"Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi." Thật ra thì Mạnh Khung Kỳ đã mềm lòng khi bị Hoắc Nhân Kiệt ôm chặt, chỉ là giọng điệu vẫn cứ lạnh lùng, giống như là một con lừa cứng đầu.
Hoắc Nhân Kiệt còn định nói thêm gì đó, nhưng mà ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng lòng.
-"Vẫn còn ôm nhau nữa hả? Chưa giải thích rõ ràng nữa hả?"
- "Ây da, anh cứ thừa nhận rằng mình có đến 80% là cố ý dụ dỗ người ta đi!"
- "Chậc chậc chậc, đều là người trưởng thành rồi, làm gì cứ chơi mãi trò đoán tới đoán lui vậy?"
- "Mau chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi sắp vào WC rồi nè, lỡ như thấy cảnh gì không nên thấy rồi tái phát bệnh nghề nghiệp thì sẽ dễ móc điện thoại ra quay lại lắm!"
Nghe vậy, hai người lập tức tách ra, sau đó không hẹn mà cùng sửa sang quần áo cho gọn gàng ngay ngắn.
Tống Nhất Xuyên vặn tay nắm cửa, thò đầu qua khe cửa, mỉm cười gian xảo hỏi: "Tôi có làm phiền hai anh không vậy?"
"Không, không có!" Hoắc Nhân Kiệt chột dạ quay đầu đi.
Mạnh Khung Kỳ không nói một lời nào, đi thẳng đến bên cửa sổ, giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba chị em hóng hớt cũng đã về phòng. Tống Hiểu Nam không cam lòng mà đấm xuống giường: "Anh trai tớ bất công quá đi! Người ta ngoại tình, anh ấy là người dẫn đầu đi bắt gian. Đến khi hai người kia làm bậy bạ, anh ấy lại giữ mặt mũi cho hai người kia!"
Cố Thất Thất bắt chéo chân: "Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ đều là người độc thân, sao có thể giống với người đã kết hôn hoặc là đang hẹn hò?"
"Đúng là không giống nhau!" Vu Giai Giai trả lời một cách qua loa.
Cô ấy chống cằm bằng một tay, nhớ tới dáng vẻ anh trai ruột Vu Chấn Vũ xách vali bỏ đi thì bất đắc dĩ mà thở dài.
Anh trai sốt ruột về như thế, chẳng lẽ là anh tài xế kia tự sát thật hả?
Tuổi còn trẻ, ngoại hình cũng đẹp trai, sao lại luẩn quẩn như thế chứ?
***
Lúc mọi người tụ tập xuống nhà ăn lầu một, mùi hương món thịt nướng Ả Rập đã quanh quẩn chóp mũi.
Tống Nhất Xuyên ngồi trước bàn mlem mlem muốn ăn, vừa định thò tay ra gắp thịt...
Staff đột nhiên lên tiếng tuyên bố nội dung trò chơi tối nay: "Ê kíp sẽ gọi ngẫu nhiên một số điện thoại trong danh bạ điện thoại của khách mời, sau đó hỏi đối phương một vấn đề."
"Các khách mời không được phép báo trước cho đối phương, nếu không là sẽ bị trừng phạt."
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên ngước mắt lên nhìn.
- "Trời ạ, ê kíp biết chơi quá chứ? Bọn họ muốn ai xấu hổ chết tại chỗ vậy?"
-"Mình đoán người chết nhanh nhất là hải vương."
-"Danh bạ điện thoại của anh ta, ha ha ha, buồn cười chết mất, thật sự là hiện trường tuyển phi ngực to!"
Quả nhiên, sự thật giống như suy đoán của cậu.
Staff đi đến bên cạnh Bách Lý Ứng Thành ngồi ở gần nhất: "Vui lòng giao điện thoại."
Hai phút sau...
"Anh buông tay ra đi!"
"Anh túm chặt thế làm gì?"
Có phải là trong lòng anh có quỷ không?
[Ha ha ha, cười chết mất thôi, đây là show hài hả? Staff lại đi cướp điện thoại với khách mời?]
[Rốt cuộc thì điện thoại của Bách Lý Ứng Thành có bí mật gì vậy? Liệu có phải danh bạ điện thoại đều là số của tiếp viên hàng không giống như lời đồn không?]
[Nhìn dáng vẻ căng thẳng không dám buông tay của anh ta là biết danh bạ điện thoại của anh ta có vấn đề rồi!]
[Làm sao bây giờ? Tôi rất là tò mò! Staff đoạt mạnh hơn nữa đi!]
[...]
Cuối cùng, Bách Lý Ứng Thành cảm thấy mỏi tay, dần buông tay sau vài lần đoạt qua đoạt lại.
"Tôi lấy được rồi nhé!" Staff sung sướng hô lên, sau đó giơ điện thoại lên với đạo diễn, ánh mắt tràn đầy đắc ý, giống như là đang nói: Tôi thắng rồi, có thể thêm một cái đùi gà vào bữa cơm tối nay không?
Thấy cảnh này, Bách Lý Ứng Thành tức giận đến mức ngứa răng, gằn giọng nói: "Tôi nhớ rõ anh rồi!"
Nghe vậy, staff lập tức la hét với máy theo dõi: "Đạo diễn, anh ta uy hiếp tôi kìa!"
Bách Lý Ứng Thành: "..." Anh con mẹ nó đúng là có chút EQ!
Trong ánh mắt cổ vũ của đạo diễn, staff mở điện thoại của Bách Lý Ứng Thành lên, camera man lập tức đi lại gần, nhắm máy quay ngay màn hình điện thoại.
Một giây đồng hồ sau, hai người đồng thời hít hà một hơi.
Danh bạ điện thoại có hơn một nghìn người?
Tất cả đều lưu tên là ABC?
Không có một cái tên đứng đắn nào! Tất cả đều Gọi kiểu...
'Võ Đại C'
'Hạ Đại B'
'Hàng Không Thành Đô A'
'Hàng Không Quảng Châu B'
"Cái quỷ gì thế này?" Staff hoàn toàn không hiểu ra sao.
Bách Lý Ứng Thành bụm mặt, sau đó để lộ đôi mắt que kẽ ngón tay: "Nếu không hiểu thì đừng gọi!"
"Sao có thể chứ?" Staff cực kì chuyên nghiệp, chọn bừa một số điện thoại rồi thử gọi đi.
Tống Nhất Xuyên lên ăn một miếng thịt nướng, vừa nhai vừa dè bỉu.
- "Mình rất nghi ngờ một đá kia của Tổng Hiểu Nam đã đá thẳng vào đầu Bách Lý Ứng Thành!"
- "Chỉ số thông minh gãy phanh hết rồi!"
- "Lúc ở trên máy bay bị cào cấu thế kia mà vẫn còn chưa sợ?"
- "Cho dù không xóa danh bạ thì cũng nên dùng hai cái điện thoại chứ nhỉ?"
- "Cứ phải đợi người ngoài bắt ngay tại trận mới chịu sao?"
- "Ngay cả gian dối cũng không làm được, còn đi học người ta làm hải vương làm gì?"
-"Bây giờ sợ run người chưa người anh em?"
Bách Lý Ứng Thành mặt mày nhăn nhó, thầm nói lần sau tôi sẽ để ý, vậy nên có thể tha cho tôi lần này không?
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu vẫn chưa có người nghe máy.
Bách Lý Ứng Thành cảm thấy cuộc đời tươi sáng lần nữa, kích động đến mức suýt nữa nhảy cẩng lên: "Không ai nghe máy! Tới lượt người khác đi!"
"Ok!" Staff gật đầu: "Tôi sẽ gọi cho người khác."
"Không phải! Ý tôi là khách mời khác kìa!"
Bách Lý Ứng Thành sốt ruột tới mức dậm chân 315 tại chỗ. Có điều, lần này ông trời không thương anh ta nữa, rất nhanh sau đó là có người (bắt máy, giọng nói nũng nịu vang lên: "Anh yêu, sao lâu rồi không gọi điện thoại cho người ta vậy? Người ta đợi anh lâu lắm rồi nha!"
Bách Lý Ứng Thành còn chưa nói chuyện, staff đã đưa vấn đề cần hỏi tới trước mặt anh ta.
Sau đó, anh ta nhìn thấy dòng chữ nhỏ do đạo diễn cố ý viết lên: [Nếu cậu không phối hợp thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho ba cậu!]
Bách Lý Ứng Thành hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nhe răng nói: "Em là ai vậy? Dường như anh quên mất em rồi!"
Đầu bên kia điện thoại khựng lại vài giây. Đến lúc cất tiếng lần nữa, thái độ đã thay đổi 360 độ: "Anh gọi điện thoại cho tôi để hỏi tôi là ai? Anh có bệnh không đấy?"
"Bách Lý Ứng Thành, tôi thấy hot search trên mạng rồi, anh chơi cùng lúc vài cô gái đúng không?"
"Anh tưởng mình là Tây Môn Khánh hả? Đại chiến mấy trăm trận vẫn khỏe mạnh như thường?"
Thấy cô gái nói chuyện càng lúc càng quá đáng, Bách Lý Ứng Thành vội vàng ngắt lời: "Cô đợi đã, tôi chưa nói xong mà?"
"Nói cái con mẹ anh đấy!" Rõ ràng là cô gái đã tức điên lên rồi: "Người ta nói kẻ càng giàu là càng bi.ến th.ái, tôi thấy anh chính là điển hình!"
"Anh càng không có thì đờ mờ anh càng đi tìm, ngay cả lên cũng không lên nổi mà còn đòi làm hải vương gì đó nữa!"
"Mau đi bệnh viện nam khoa khám đi!"
Dứt lời, điện thoại bị cúp máy cái rụp.
Bách Lý Ứng Thành đỏ mắt, dứt khoát nói thẳng ra luôn: "Tôi đã nói là tôi không gọi điện thoại rồi, vậy mà anh còn bảo tôi gọt, hu hu hu... tôi đi chết đây..."
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ chạy.
Staff sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm trong lòng.
Chuyện gì thế này?
Anh ta có bệnh nam khoa hả?
Có nên đi an ủi không đây?
[Quả nhiên là giống với suy đoán của tôi! Hải vương lật xe rồi!]
[Hóa ra Bách Lý Ứng Thành thật sự không được nha? Lần này xem như là xác định sự thật rồi đúng không?]
[Mùa này có hộ sĩ bệnh viện nam khoa, không biết là trùng hợp hay là ê kíp cố tình sắp xếp? Đúng là giễu cợt level max!]
[Tuy Bách Lý Ứng Thành rất là tội nghiệp, nhưng mà tôi vẫn không nhịn được cười, ha ha ha ha... "càng không có thì càng đi tìm", còn nữa nha, "Tây Môn Khánh", "đại chiến mấy trăm trận", mắng thấm quá đi!]
[Tội nghiệp cái gì? Tôi thấy đáng đời anh ta thì đúng hơn!]
"Tiếp tục đi!" Giọng nói của đạo diễn kéo lại suy nghĩ của staff.
"Ok!" Staff làm cho mình bình thường lại, sau đó nhìn về phía vị khách mời tiếp theo: "Nguyễn Kình Thiên, đưa điện thoại cho tôi đi!"
Nguyễn Kình Thiên mỉm cười, lịch sự đưa điện thoại qua: "Anh muốn họi ai cũng được!"
"Cảm ơn đã phối hợp!" Satff gật đầu.
Tống Nhất Xuyên liếc sang.
-"Wow, khách mời tâm tư thâm trầm nhất mùa này sắp ra tay rồi kìa!"
-"So với hải vương, drama của anh ta hay ho hơn nhiều!"
- "Đạo diễn trâu bò lắm, có thể dùng mạng lưới quan hệ đi mời nhiều vị khách mời mang the0 drama trong người!"
- "Phóng viên giải trí tôi đây viết một chữ PHỤC in hoa!"
Nghe vậy, tiểu đội hóng hớt nhanh chóng nhìn về phía Nguyễn Kình Thiên, nói thầm trong lòng...
Tên kia có drama hay ho hơn cả Bách Lý Ứng Thành?
Chẳng lẽ là vì bạn trai cũ?
Nhưng mà không đến mức như thế đâu nhỉ?
Cho dù là siêu sao thì cũng sẽ chẳng thể làm được gì nếu không có bối cảnh!
Hơn nữa, chỉ cần độ hot hạ xuống thì nhiều lắm chỉ xem như là tai tiếng tình ái...
Lúc bọn họ còn đang suy nghĩ, điện thoại đã kết nối, câu hỏi dành riêng cho Nguyễn Kình Thiên cũng hiện lên trước mắt.
Sau đó, loa ngoài điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông.
"Gọi điện thoại làm gì nữa?"
Nguyễn Kình Thiên chớp chớp mắt: "Dạo này tôi hơi khó khăn, có thể cho tôi mượn mười nghìn tệ không?"
Người ở đầu dây bên kia không trả lời ngay, chỉ là khinh thường cười nhạo: "Oh, mày cảm thấy mày đáng giá mười nghìn tệ không?"
"Chỉ mượn một tháng thôi. Tôi nhất định sẽ trả tiền đúng ngày cho ông." Nguyễn Kình Thiên hơi trầm giọng, có loại cảm giác tàn nhẫn khó phát hiện.
Đối phương dường như bị k.ích th.ích bởi thái độ của anh ta, giọng điệu trở nên khó nghe hơn nữa: "Lần trước mày học chó sủa cho mày mười nghìn tệ. Lần này mày học gì?"
Nghe vậy, mọi người ở đây đều oh lên.
Tiếng lòng của Tống Nhất Xuyên không nhanh không chậm mà truyền đến.
-"Học chó sủa cho mười nghìn tệ? Keo kiệt thật sự, đúng là ruột thịt..."
Tiểu đội hóng hớt vội vàng vểnh tai lắng nghe.
Ruột thịt?
Ruột thịt cái gì?
Người anh em, tung drama chỉ tung một nửa, thật sự là chẳng ra gì!
Cậu không thể sửa chứng nói một nửa dừng một nửa hay sao?
Tiểu đội hóng hớt hò hét trong lòng. Cuộc gọi kết nối giữa hai người vẫn còn tiếp tục.
"Học gì mới có thể làm anh vừa lòng?" Nguyễn Kình Thiên mỉm cười, trong mắt lập lòe toan tính: "Anh Nguyễn Khải Minh, hay là anh nói thẳng đi, tôi ngu dốt không đoán được gì?"
Đầu bên kia điện thoại hơi khựng lại, dường như là có người đang nhỏ giọng nói gì đó. Lúc lên tiếng lần nữa, giọng điệu Nguyễn Khải Minh trở nên cực kì âm trầm: "Mày đang quay show? Còn đang phát sóng trực tiếp?"
Nguyễn Kình Thiên cười cười, dùng ánh mắt hỏi thăm staff, giống như là đang hỏi "có thể trả lời không"?
Nếu đã bại lộ rồi thì không có cách nào giấu giếm được nữa. Satff lập tức cầm điện thoại lên nghe: "Xin chào, chúng tôi là ê kíp show Hôn nghe Nhân Hào Môn, hiện giờ đang quay tới khúc trò chơi, chọn trúng số điện thoại của anh trong danh bạ điện thoại của Nguyễn Kình Thiên..."
Staff còn chưa nói xong, Nguyễn Khải Minh đã không chút khách sáo mà ngắt lời: "Mấy người chờ nhận đơn kiện từ tôi đi."
"Ơ kìa, anh Nguyễn, anh hãy nghe tôi giải thích đi... A lô, anh còn nghe không vậy?"
Staff hoảng loạn nhìn xuống màn hình điện thoại, phát hiện đối phương đã tắt cuộc gọi.
Hiện trường lập tức rơi vào cục diện bế tắc, bầu không khí cực kì xấu hổ.
Mới gọi đến cuộc gọi thứ hai là đã bị dọa nhận đơn kiện rồi...
Bây giờ ai còn dám tiếp tục gọi điện thoại nữa?
Staff nhìn về phía máy theo dõi với ánh mắt sầu lo. Đạo diễn dường như cũng bất ngờ trước tình huống hiện giờ.
Đạo diễn hỏi trợ lý: "Gọi điện thoại cũng bị kiện nữa hả? Có tính là để lộ sự riêng tư không?"
"Chắc là không đến mức đó đâu!" Trợ lý vô cùng khó hiểu.
Bên ngoài màn ảnh, Tống Nhất Xuyên bĩu môi...
- "Nhà họ Nguyễn là gia tộc luật sư nổi danh thủ đô, dù là một chút chuyện nhỏ cũng phải đi kiện, mỗi năm gửi hàng chục nghìn đơn kiện, nổi tiếng là cứng đầu, ngay cả chó bên đường cũng quản."
-"Với loại đơn kiện không có hiệu lực pháp luật, bọn họ muốn gửi thì gửi, cứ coi như là quảng cáo cho show là được rồi!"
- "Phải nói là Nguyễn Khải Minh rất có ý thức pháp luật. Ba anh ta vừa chết, anh ta đã mang đi hỏa táng ngay lập tức, vì sợ để thi thể lâu ngày, dẫn tới một đám con riêng nhảy ra đòi xét nghiệm ADN chia gia sản với anh ta."
-"Bởi mới nói, Nguyễn Kình Thiên muốn nhận tổ quy tông là khó hơn cả lên trời, thảo nào trước đây chỉ có thể làm việc trong câu lạc bộ trai sáu múi."
Nghe vậy, tiểu đội hóng hớt bắt đầu suy nghĩ đủ điều.
Ở thủ đô có hai văn phòng luật sư hàng đầu, đó là Hoắc Thị và Nguyễn Thị.
Gia chủ Nguyễn Thị chết do tai nạn xe vào thời trẻ. Người cầm đầy văn phòng luật sư hiện giờ là con trai trưởng của ông ta.
Tên kia tên gì nhỉ?
À phải rồi...
Tên là Nguyễn Khải Minh!
Hóa ra anh ta chính là anh trai ruột thịt của Nguyễn Kình Thiên!
Tiểu đội hóng hớt nhìn về phía Nguyễn Kình Thiên với vẻ mặt bừng tỉnh.
"Xin lỗi, có tình huống đột ngột phát sinh, trò chơi tạm dừng..." Staff cầm loa lên nói theo lời hướng dẫn của đạo diễn.
Tống Nhất Xuyên âm thầm phỉ nhổ.
- "Vậy mà sợ rồi hả? Đạo diễn, ông yếu bóng vía quá nha!"
Dứt lời, cậu giơ tay lên hỏi: "Vậy bây giờ ăn cơm được không? Thịt nướng sắp lạnh hết rồi!"
Staff quay đầu nhìn đạo diễn. Đạo diễn dường như là bất chấp tất cả mà xua tay: "Ăn ăn ăn, để cậu ta ăn cho no chết đi!"
Đờ mờ show kì này giống du lịch tiết kiệm chỗ nào?
Khách mời không hề chịu khổ, đã vậy còn béo lên một vòng...
Nghĩ đến đây, đạo diễn phát điên mà vò đầu.
***
Tuy trò chơi đã kết thúc, nhưng mà các hot search liên quan lại một bước lên trời.
# Nguyễn Khải Minh là gì của Nguyễn Kình Thiên #
# Nguyễn Khải Minh bảo người học chó sủa #
# Nguyễn Khải Minh sắp kiện show Hôn Nhân Hào Môn #
# Nguyễn Kình Thiên là con riêng #
Văn phòng luật sư Nguyễn Thị mới vừa giải quyết án kiện tống tiền của một nghệ sĩ nổi tiếng, con số bồi thường lên đến hàng chục triệu tệ, trên mạng đang bàn tán xôn xao về án kiện này.
Lúc bọn họ có hình tượng chính phái trước mặt công chúng thì chợt xuất hiện các cụm từ đánh giá xấu khiến cho hướng gió dư luận dần dần lệch đi.
[Nghe nói văn phòng luật sư Nguyễn Thị có thể làm bất cứ chuyện gì để thắng kiện. Trước đây tôi không tin điều đó. Tôi cứ cảm thấy hình tượng chính phái như Nguyễn Khải Minh không đến mức làm mấy chuyện xấu xa. Bây giờ tận tai nghe thấy anh ta nói chuyện như thế, thật sự là có chút mùi vị của kẻ làm ác!]
[Nguyễn Kình Thiên cũng họ Nguyễn, có phải là người nhà họ không? Ông Nguyễn bị tai lúc Nguyên nạn xe lúc còn trẻ, cảnh sát còn chưa kịp điều tra rõ ràng thì Nguyễn Khải Minh đã đưa ông Nguyễn đi hỏa táng rồi. Bây giờ nghĩ lại đúng là cảm thấy đáng nghi ngờ.]
[Đáng nghi ngờ cái gì? Bọn họ chính là hủy diệt con đường xét nghiệm ADN! Ai cũng biết ông Nguyễn phong lưu thành tánh, có vô số con riêng bên ngoài muốn phân gia sản, nếu không hỏa táng thì biết làm sao?]
[Máu chó! Biết Nguyễn Kình Thiên là vì Trình Dã Thần, mới đây Nguyễn Kình Thiên đã thành con riêng gặp nạn rồi hả?]
[...]
Thấy dư luận tràn ngập trên mạng, Nguyễn Kình Thiên lặng lẽ mỉm cười.
Tống Nhất Xuyên nhét miếng thịt nướng vào trong miệng, vừa định gắp miếng thịt nướng khác thì khoé mắt liếc thấy ý cười trên mặt Nguyễn Kình Thiên. Cậu cảm thán trong lòng...