Tống Nhất Xuyên vừa định nói chuyện thì Lục Thần đột nhiên chen qua, cúi đầu nói: "Đạo diễn, đều là lỗi của tôi, để tôi đi xin lỗi thầy Fairless...Tôi tin rằng thầy Fairless sẽ tha thứ cho tôi, hiệu trưởng sẽ cho phép chúng ta tiếp tục quay."
"Cậu đừng đi tìm người ta!" Đạo diễn mệt mỏi mà xua tay: "Đi sang chỗ khác chơi đi!"
"Đạo diễn!" Lục Thần vội vàng nói: "Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi. Tôi bảo đảm có thể cứu vãn cục diện."
Tống Nhất Xuyên nhìn qua, vừa cắn hạt dưa vừa lải nhải trong lòng.
-"Anh cứu văn cục diện kiểu gì? Chẳng lẽ là định giúp người ta phục hôn?"
-"Nếu không phải anh muốn thể hiện mình thì chuyện cũng không đến mức như bây giờ."
-"Ai sáng tạo ra cụm từ "tự làm tự chịu' vậy nhỉ? Thật sự là đúng lắm nha!"
Đạo diễn mặc kệ Lục Thần. Lục Thần đợi cả buổi vẫn không được đáp lời, bèn hít sâu một hơi, nói: "Ông chờ tin tức của tôi đi!"
Dứt lời, Lục Thần dậm chân bỏ đi.
Đạo diễn giơ tay Nhĩ Khang: "Ơ kìa, cậu..."
Trợ lý kéo tay đạo diễn xuống: "Hầy, đạo diễn, cứ coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa đi!"
Nghe vậy, Tống Nhất Xuyên bĩu môi.
- "Chữa thì chữa được, nhưng thời gian không chờ đợi ai, hiệu trưởng đã lên tiếng rồi, tối nay cần phải ra khỏi trường học."
- "Thật ra thì không phải là hết cách, chỉ là phải tìm cách ở một khía cạnh khác mà thôi."
- "Mở rộng cách cục đi, đổi show hẹn hò thành show tra án, tất nhiên là sẽ hot cho mà xem!"
- "Ai cũng muốn biết Tần Mộ đi đâu, còn sống hay là đã chết, có phải là bị hấp diêm rồi bị g.iết ch.ết không?"
- "Chỉ cần chúng ta dùng đúng chiêu trò, thu hút người xem..."
-"Vậy là tối nay có thể đẩy raiting lên cao rồi!"
Cậu lải nhải trong lòng, không để ý thấy Diêm Cẩn Dự đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu.
Giọng nói trầm thấp êm dịu tràn ra...
"Tôi đề nghị đi cổng trường quay, tốt nhất là diễn lại cảnh khách mời mất tích."
Nghe vậy, đạo diễn nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng bừng.
"Trời ạ! Anh Dự, ý hay nha! Tuyệt đối sẽ bùng nổ cho xem!"
Tống Nhất Xuyên liếc qua.
-"Hmm, anh ấy có thần giao cách cảm với mình hả?"
Đạo diễn không hồ là người có nhiều kinh nghiệm về các show giải trí. Diêm Cần Dự vừa nhắc nhở là ông ta đã hiểu ngay tiếp theo nên tập trung vào điểm nào.
Thế là ông ta lập tức gọi bộ phận kế hoạch lại đây để nghiên cứu về sự kết hợp giữa chủ đề học kế tiếp và vụ án khách mời "mất tích" tại St. Paul.
Tống Nhất Xuyên quay đầu về phòng. Diêm Cần Dự đuổi theo.
Lúc hai người sánh vai đi, Tống Nhất Xuyên đột nhiên hỏi: "Vì sao lại nhắc nhở đạo diễn? Nếu tôi đoán không sai thì anh có một cuộc họp về dự án thu mua cần mở ở trong nước?"
Diêm Cần Dự ra vẻ ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Tôi nghe thấy anh gọi điện thoại."
Tống Nhất Xuyên trả lời xong, nói thầm ở trong lòng.
- "Không quay về để mở cuộc họp thu mua cả trăm triệu? Show hẹn hò có sức hút với anh lắm hả?"
- "Anh giao cho chú Hai rác rưởi của anh, anh không sợ ông ta làm hỏng à?"
- "Hay là anh cố ý để cho ông ta làm hỏng, sau đó tự mình xuất hiện ngăn cơn sóng dữ?"
"Cậu biết sao?" Diêm Cần Dự mỉm cười.
Tống Nhất Xuyên bị hỏi một cách bất ngờ, vô thức trả lời: "Phim truyền hình diễn như vậy đấy!"
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đề nghị vừa rồi của anh khá tốt, chắc là có thể giúp show hẹn hò thu hút thêm một lượng chú ý, lỡ như tìm thấy Tần Mộ thì có thể giúp cho đạo diễn tẩy trắng."
"Tôi muốn ở lại show hẹn hò là vì cậu."
"Bởi mới nói, đạo diễn rất là vô tội, thường xuyên bị dân mạng mắng." Tống Nhất Xuyên nói nói rồi chợt sửng sốt trong khoảnh khắc, sau đó quay đầu hỏi Diêm Cẩn Dự: "Anh vừa nói gì vậy?"
Diêm Cẩn Dự tươi cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên tình cảm khó có thể che giấu: "Tôi nói là..."
Anh vừa nói được một nửa thì thấy Lục Thần vội vàng chạy lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đi qua giữa hai người, đến phòng đạo diễn, nói: "Tôi thuyết phục được thầy Fairless rồi. Thầy Fairless đồng ý không so đo chuyện trước đó, tiếp tục dạy học chúng ta."
Đạo diễn đang hào hứng nghiên cứu với kế hoạch, xua tay đáp lời qua loa: "Biết rồi, tôi đang bận, cậu đi về trước đi."
Lục Thần rất không vui trước thái độ của đạo diễn: "Đạo diễn, tôi vì ê kíp nên đi xin lỗi người ta, ông không hỏi thăm một câu nào sao? Có phải là ông có chút quá đáng rồi không?"
Đạo diễn quay đầu lại: "Ai buộc cậu đi? Là cậu tự mình đòi đi!"
"Đạo diễn, ông không thể nói như vậy được..." Lục Thần ấm ức: "Là vì tôi nên mới xảy ra chuyện. Nhưng đâu ai biết bức họa Phu nhân Charlotte và vợ của thầy Fairless có liên quan đến nhau? Nếu tôi biết thì tôi đã không..."
Đạo diễn đứng bật dậy: "Cậu không xem sổ tay trước khi quay đúng không? Sổ tay có hết mọi điều cần phải chú ý! Nếu không phải cậu tự cho mình là thông minh, muốn thể hiện, thì sao có thể gây họa được?"
Sổ tay?
Điều cần chú ý?
"Ai rảnh tốn thời gian đi xem mấy thứ đó chứ?" Lục Thần không phục.
Tống Nhất Xuyên cắn hạt dưa giơ tay lên: "Không được nhắc đến Phu nhân Charlotte trong tiết học của thầy Fairless, điều này có ghi rõ ràng trên giấy."
"Sao tôi không thấy?" Lục Thần ngạc nhiên hỏi.
-"Ha ha ha, tôi đương nhiên là cũng không thấy rồi, nhưng sao có thể thiếu tôi trong việc bỏ đá xuống giếng anh được?"
Lục Thần quay lại trừng Tống Nhất Xuyên: "Ở đâu cũng có cậu hết vậy?"
"Tôi cũng thấy!" Diêm Cẩn Dự lặng lẽ đứng phía sau Tống Nhất Xuyên, giọng điệu chân thật đáng tin.
Lục Thần vừa định nói gì đó thì Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ đi ra nói tiếp: "Tôi cũng thấy!"
"Chúng tôi có xem sổ tay trước khi quay!"
Đạo diễn tự tin lên tiếng: "Thấy chưa? Tố chất giữa người và người là khác nhau, loại khác nhau này không liên quan đến giàu hay nghèo. Lúc cậu nghi ngờ người khác sử dụng năng lực của đồng tiền, cậu hãy xem lại mình có làm đúng chưa rồi hãy nói ra nghi ngờ."
Tống Nhất Xuyên mỉm cười.
"Ông nói đúng! Tặng ông một đóa hoa hồng!"
Phát sóng trực tiếp tạm dừng hơn một tiếng đồng hồ. Lúc bắt đầu quay lại, các khách mời đã xuất hiện ở cổng trường St. Paul tràn đầy dấu vết lịch sử.
[Có chuyện gì vậy? Tiết học mới ở bên ngoài hả? Vẫn là tiết học thể thao? Nhưng ở đây không có sân mà?]
[Hình như các khách mời đều đang tìm gì đó? Bọn họ đang tìm manh mối trong vụ án Tần Mộ mất tích hả?]
[Trong đoạn trailer mới đăng lúc nãy có nói là sẽ diễn cảnh trinh thám. Xem ra là bọn họ dùng bối cảnh vụ án Tần Mộ.]
[Có vẻ là rất thú vị! Tôi cũng rất muốn biết Tần Mộ đã đi đâu?]
[Ơ kìa! Thầy Williams cũng có mặt nữa kìa! Vậy là thầy Williams rửa sạch hiềm nghi rồi nha? Tôi nhớ rõ nghề cũ của thầy Williams là thám tử tư. Chẳng lẽ là thầy Williams tới đây giúp đỡ tìm manh mối?]
[Đêm hôm khuya khoắt, mây đen trăng tối, k.ích th.ích dữ nha! Nếu có thể xuất hiện cảnh phanh thây nơi hoang dã thì tốt quá rồi!]
[Lầu trên hơi bạo lực rồi đấy nha! Dù Tần Mộ có súc sinh thế nào thì cũng có pháp luật xử lý anh ta. Chúng ta không thể ngóng trông người ta chết được. Tuy tôi cũng rất muốn anh ta chết cho rồi!]
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang bàn tán. Williams đi tới giữa đám khách mời: "Tôi xem theo dõi trường học rồi, mặt ngoài có vẻ là Tần Mộ bị người ta buộc đi vào ô tô, nhưng tứ chi phục tùng không lừa người được."
"Là sao? Anh nói rõ ràng một chút đi!" Lục Thần hỏi bằng giọng điệu nôn nóng.
Tống Nhất Xuyên bĩu môi.
- "Sao hả? Người ta phải nhét kết quả trinh thám vào miệng anh thì anh mới chịu à?"
- "Tốt xấu gì cũng là sinh viên Thanh Bắc, sao có thể không biết suy luận một chút nào?"
- "Tứ chi phục tùng chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng người bắt anh ta là người quen, ít nhất là không có tính uy hiếp."
- "Nếu không thì anh ta đã liều mạng giãy giụa rồi!"
Williams mặc kệ Lục Thần, tiếp tục đi về phía trước, sau đó chợt ngồi xuống.
Các khách mời khác vội vàng sáp lại gần. Hoắc Nhân Kiệt ngạc nhiên: "Đây là vết in bánh xe ô tô?"
"Nói đúng hơn là vết in bánh xe việt dã." Williams gật đầu, sau đó bắt đầu tự hỏi.
Tống Nhất Xuyên nheo mắt nhìn.
-"Phạm vi càng lúc càng nhỏ, chỉ cần tìm xem tên bạn trai cũ nào của Tần Mộ lái xe việt dã là có thể biết được tung tích hiện tại của gã."
-"Williams là thám tử tư, từng điều tra rất nhiều lần về hung thủ giết hại anh trai anh ấy, chỉ cần..."
Tiếng lòng còn chưa nói xong, Williams dường như nghĩ đến gì đó, thốt lên: "Tôi biết Tần Mộ ở đâu rồi!"
Bình luận lướt nhanh trên phòng phát sóng trực tiếp.
[Không hổ là thám tử tư, điều tra nhanh hơn cả cảnh sát nữa!]
[Rốt cuộc thì anh ta đang ở đâu đây? Có bị giết chưa nhỉ? Sống phải thấy xác, chết cũng phải thấy xác mới được nha!]
[Trên lầu có chút độc ác nha, có điều tôi thích lắm nhé!]
"..."
Quán bar đèn đóm tối tăm, âm nhạc rềnh vang, thân thể lắc lư trên sàn nhảy, thoáng qua một màu trắng bóng, vừa nhìn là có loại cảm giác xa hoa lãng phí dâm dật.
Fan trên phòng phát sóng trực tiếp khó hiểu.
[Bọn họ đi tìm Tần Mộ cơ mà? Sao lại tới đây làm gì?]
[Chẳng lẽ là... Đợi đã, người ở giữa sân khấu là Tần Mộ hả?]
[Anh ta đang múa thoát y?]
[Trời ạ! Cả thế giới đều đang tìm Tần Mộ, vậy mà anh lại ở đây ăn chơi đàng điếm?]
Bà Tần đang theo dõi show hẹn hò thấy vậy thì vội vàng cầm điện thoại gọi đi.
"Thằng bé này, đã bảo là đừng đi ra ngoài rồi mà không chịu nghe... Bây giờ thì hay rồi, bị ghi hình rồi!"
Bà ta vừa lẩm bẩm vừa sốt ruột chờ đợi. Cho đến khi điện thoại truyền đến tiếng tút tút, bà ta mới ném điện thoại xuống đất.
"Xong rồi!"
"Lần này xong thật rồi!"
Williams đang định lên sân khấu kéo Tần Mộ xuống thì bị Tống Nhất Xuyên ngăn lại.
Anh ấy khó hiểu hỏi: "Nếu không lên bắt cậu ta, lỡ như lát nữa cậu ta bỏ chạy thì sao bây giờ?"
"Tần Mộ là người trưởng thành, muốn đi đâu là tự do của anh ta, chúng ta làm gì có quyền can thiệp?" Tống Nhất Xuyên nở nụ cười nghiền ngẫm, quay người hỏi người đàn ông la hét ồn ào bên cạnh: "Xin hỏi người trên sân khấu là ai vậy?"
Người đàn ông huýt sáo, trên mặt nở nụ cười d.âm đ.ãng: "Cậu không biết anh ta là ai hả? Anh ta là vương tử quán bar, chỉ cần trả đủ tiền là có thể dẫn anh ta về nhà!"
"Thật hả? Anh đừng nói bậy nhé!" Tống Nhất Xuyên giả vờ không tin.
Người đàn ông vỗ ngực đảm bảo: "Thật sự! Vương tử quán bar nổi tiếng lắm, ngày nào cũng theo người ta về nhà, không người nào giống người nào!"
"À phải rồi, tôi có ảnh chụp nữa nè!"
Anh ta móc điện thoại ra, mở album ảnh lên.
Tống Nhất Xuyên khom người xem, dẫn đến camera nhắm ngay màn hình điện thoại, quả nhiên là thấy ảnh chụp Tần Mộ thân thiết với hai người đàn ông khác nhau.
[Trời mẹ ơi, cay mắt quá trời quá đất rồi!]
[Chắc chắn là mẹ anh ta biết anh ta múa thoát y ở đây! Vậy mà bà ta còn mặt dày mày dạn lên mạng đòi người từ chỗ đạo diễn!]
[Cứ cảm thấy là bé Xuyên cố ý dẫn đến chuyện này, ngay cả ảnh chụp cũng là cố ý cho chúng ta xem... Chẳng lẽ cậu ấy có năng lực tiên tri?]
[Xác định hết chưa? Tần Mộ chính là một tên bán dâm, ngay cả người ở quán bar cũng có thể làm chứng!]
[Đồ ghê tởm vu oan thầy giáo! Thật sự là cực kì đáng chết! Dù có bắn chết một trăm lần cũng không quá đáng!]
[Tôi là mẹ của Tần Mộ. Tôi sẽ kiện tất cả những người bạo lực mạng con trai tôi, khiến cho bọn họ phải trả cái giá tương ứng.]
[Mẹ của Tần Mộ? Chậc, bà còn mặt mũi nào mà xuất hiện trên đây nữa vậy?]
[Bạo lực mạng con trai bà hả? Tôi mà điên lên tôi nổ drama của chính mình luôn chứ nói gì đến con trai bà? Hơn nữa, bất cứ câu nói nào cũng đều là sự thật hết!]
[Tên có nhân phẩm ác liệt kia, mau cút ra khỏi giới giải trí đi, đừng bao giờ quay lại giới giải trí nữa!]
Bà Tần tức giận đến mức run tay, định cãi lại vài câu nữa, chỉ là điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Bà ta bực bội ấn nút nghe, giọng nói của đạo diễn show hẹn hò truyền đến: "Con trai bà đang nhảy nhót tung tăng trên sân khấu kìa! Vậy là sự thật đã chứng minh rằng không ai bắt cóc con trai bà, bà lấy đâu ra mặt mũi mà đòi tiền bồi thường tôi vậy?"
"Ai nói biểu diễn trên sân khấu không phải là bị bắt cóc?" Bà Tần nói bậy nói bạ: "Con trai tôi chưa từng nhảy thoát y, chắc là thằng bé bị người ta buộc làm như vậy."
Đạo diễn cười lạnh: "Khách quán bar đều nói cậu ta là khách quen, vậy mà bà còn nói là cậu ta không biết nhảy?"
"Có khi tất cả đều là do mấy người thuê người nói vậy!" Bà Tần tiếp tục nói lung tung.
"Bà đừng mạnh miệng nữa, có rất nhiều dân mạng nước ngoài có video, biết đâu vài hôm nữa là tung lên mạng cho người ta xem." Đạo diễn nói năng tự tin, bởi vì ông ta cũng đã thấy ảnh chụp: "Sẽ có luật sư nói chuyện với bà về tiền vi phạm hợp đồng."
"Hai ta không cần phải nói thêm gì nữa." Dứt lời, đạo diễn tắt cuộc gọi.
Tống Nhất Xuyên vừa lúc lấy chứng cứ xong, hất cằm lên nói: "Thám tử tư, anh đi lên bắt người được rồi."
Williams nheo mắt, ngẩn ngơ nhìn Tống Nhất Xuyên vài giây, sau đó chen chúc qua đám người, nhảy lên trên sân khấu.
"Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"
Tiếng nhạc im bặt, trên sân khấu truyền đến giọng nói hoảng hốt của Tần Mộ.
"Anh muốn làm gì? Sao mấy anh tìm được tôi vậy?"
Không ai biết mình ở quán bar, trừ khi... Tần Mộ chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhìn xuống sân khấu, nhắm thẳng vào vị trí vua dưa, ánh mắt trở nên cực kì đáng sợ.
Lại là cậu ta!
Đáng giận thật sự!
Vì sao cứ đeo bám dai dẳng tôi vậy?
- "Hỏi nhiều! Đương nhiên là vì đưa anh đến cục cảnh sát rồi!"
- "Mẹ anh báo án giả, chúng tôi đều trở thành nghi phạm, nếu không đưa anh đi thì cả ê kíp đều không thể về."
- "Nhất là là Williams, người ta không hề muốn làm bẩn tay mình, kết quả là bị cảnh sát nhốt suốt mười tiếng."
-"Oan ức biết bao nhiêu!"
Tần Mộ hô to: "Tôi có quyền tự do về thân thể, anh không thể chạm vào tôi!"
"Vậy tôi báo cảnh sát!"
Williams móc điện thoại ra cọi, kết quả là Tần Mộ sợ hãi hơn nữa, trực tiếp nhào qua đoạt điện thoại.
- "Anh ta đương nhiên là không muốn cảnh sát biết chuyện rồi!"
- "Chủ yếu là vì giữ nguyên án mất tích, đồng thời không muốn để lộ chuyện anh ta giao dịch xấu xa tại nơi đây!"
-"Với những lúc thế này, đương nhiên là phải cần đến sự ra tay của anh hùng báo cáo rồi!"
Tống Nhất Xuyên mỉm cười đầy bí ẩn, đi lại trong góc khuất gọi điện thoại.
Cảnh sát vừa lúc ở gần quán bar, còn chưa đến năm phút là vọt vào hiện trường.
Tần Mộ vẫn còn đang đoạt điện thoại thấy vậy thì sững sờ, nửa người tr.ần tr.ụi ngã ngồi trên sân khấu, lẩm bẩm: "Phải, phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ ơi, mau tới cứu con đi!"
"Mẹ ơi..."
- "Bây giờ biết khóc lóc cầu cứu rồi hả? Vậy lúc anh càn rỡ hãm hại người khác thì sao?"
-"Muộn rồi! Chờ ăn cơm tù đi!"
Tần Mộ bị cảnh sát dẫn ra ngoài. Các khách mời hạ màn thành công.
Tống Nhất Xuyên vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy Williams gọi mình từ phía sau: "Cậu Tống, chờ đã!"
-" Có chuyện gì vậy?" Tống Nhất Xuyên quay đầu lại.
"Sao cậu biết Tần Mộ không ở nhà với bạn trai cũ mà là ở quán bar?" Williams nheo mắt, trong mắt là ánh nhìn săm soi của riêng thám tử tư.
Tống Nhất Xuyên sờ sờ cái mũi: "Đương nhiên là đoán rồi."
"Tần Mộ là một tên lả lơi ong bướm, sao có thể chịu nổi việc ở suốt trong nhà?"
Williams gật gật đầu, hỏi tiếp: "Sao cậu biết bạn trai cũ của Tần Mộ có quán bar?"
Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Chẳng lẽ tôi không thể có con đường tin tức của riêng mình hả?"
"Anh thật là buồn cười!"
Cậu xua tay, không chút để ý đi thẳng ra ngoài.
-"Tôi biết bấm tay tính toán được chưa? Tôi giúp anh tống cổ anh ta vào tù, vậy mà anh không biết cảm ơn tôi..."
- "Cứ ở đó mà hỏi tới hỏi lui, phiền thật sự!"
-"Nhìn các đồng đội hóng hớt drama nhà tôi đi, chưa từng nói nhiều, người nào cũng ngoan ngoãn hết."
-"Sau này anh học theo bọn họ một chút đi!"
Nghe thấy vua dưa khen ngợi, tiểu đội hóng hớt sôi nổi ưỡn ngực, tỏ vẻ tự hào nhìn về phía Williams.
Đúng vậy...
Nếu còn muốn hóng hớt drama thì học theo chúng tôi một chút đi!
Nói ít, nghe nhiều, xem nhiều, cảm nhận nhiều!
Thấy vậy, Williams còn chưa kịp phản ứng gì thì đã phát hiện Lục Thần đang lén lút lại gần mình, hỏi nhỏ: "Anh cũng cảm thấy rất lạ đúng không?"
"Tôi nghi là bọn họ có kịch bản!"
Williams nhìn Lục Thần bằng ánh mắt như nhìn đồ ngu, sau đó nhanh chân đuổi theo đội ngũ khách mời.
Sau khi tìm được Tần Mộ, đạo diễn chương trình hẹn hò thở phào nhẹ nhõm, quyết định tối đó sẽ đãi cả đoàn phim một bữa ra trò tại một nhà hàng Trung nổi tiếng ở châu Âu.
Nghe đến ăn, hai mắt Tống Nhất Xuyên hai mắt sáng rực: "Bữa cuối trước khi kết thúc quay phim, đạo diễn, ông phải chi mạnh tay đấy nhé?"
"Nhất định rồi, tối nay cứ gọi thoải mái, tôi bao!" Vị đạo diễn vốn nổi tiếng nổi tiếng keo kiệt hôm nay lại hào phóng lạ thường. Nói xong, ông ta kéo trợ lý lại gần, thì thầm đủ cho hai người nghe: "Chú ý ngân sách nhé, vượt quá mười phần trăm thì tôi tính sổ với cậu!"
Anh chàng trợ lý đang định bụng ăn cho đã đời thì: "Đạo diễn, anh nói..."
"Nói gì mà nói? Kiện tụng không tốn tiền à? Thuê thủy quân không tốn tiền à?! Tiền marketing chương trình từ trên trời rơi xuống à?" Đạo diễn quay lưng lại phía các khách mời.
"Đặc biệt là Tống Nhất Xuyên, cậu phải canh chừng cậu ta cho tôi, cái dạ dày không đáy đó, có thể ăn sập cả đoàn phim của chúng ta!"
Nói xong, ông ta chuồn mất. Trợ lý đứng ngơ ngác tại chỗ, lẩm bẩm: "Hừ, tên tư bản bóc lột!"
Bước vào nhà hàng, Tống Nhất Xuyên ngồi phịch xuống ghế, cầm menu lên gọi món không chút khách sáo: "Cho một phần mao huyết vượng, cá nấu cay Tứ Xuyên, cánh gà cay..."
Bỗng nhiên cậu nheo mắt, nhận ra điều gì đó không ổn: "Đây là nhà hàng Tứ Xuyên, toàn món cay? Nếu ăn hết... tối nay có chịu nổi không?"
- "Một bên là tổ hợp ba người drama, một bên là yêu tinh và lão cán bộ, tối nay mà làm gì đó, chắc bị cay xé họng mất!"
-"Chậc chậc, cái cảnh tượng đó, cái cảm giác đó, chỉ nghĩ thôi tôi đã rùng mình rồi!"
Thế là, Tống Nhất Xuyên đổi giọng, hỏi phục vụ: "Có món nào không cay không?"
- "Thấy tôi chu đáo với mọi người chưa?!"
- "Hehe, không cần khen tôi đâu, tôi là người tốt bụng mà."
"Tôi ăn cay được!"
Vài khách mời được nhắc tên đồng thanh lên tiếng.
Chỉ có Hoắc Nhân Kiệt chậm nửa nhịp, nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng bổ sung: "Tôi cũng ăn cay được!"
"Thật à?" Tống Nhất Xuyên rõ ràng không tin, nhướng mày hỏi.
"Thật!" Các khách mời gật đầu lia lịa.
Làm ơn đi, cho dù có muốn làm gì thì cũng phải kiêng dè cậu chứ?!
"Cho một phần đậu bắp trộn." Diêm Cẩn Dự bỗng lên tiếng: "Thêm một phần đậu phụ sốt cua, đều không cay."
Tống Nhất Xuyên nghe vậy, liếc mắt nhìn sang, lẩm bẩm trong lòng:
- "Anh Dự làm sao thế? Không lẽ anh ấy tối nay muốn..."
Chưa kịp nghĩ xong, Diêm Cẩn Dự đã quay đầu cười nói: "Quên mất cậu bị đau dạ dày, khó ngủ à? Ăn đồ thanh đạm một chút sẽ dễ tiêu hơn."
[Cuối cùng cũng có chút cảnh ngọt ngào của chương trình hẹn hò rồi, cảm giác như những tổn thương do Tần Mộ gây ra đã được chữa lành!]
[Biết bé Xuyên thích ăn, sợ anh ấy khó tiêu nên luôn mang theo thuốc tiêu hóa, bây giờ lại dặn dò anh ấy ăn ít đồ cay, anh Dự đúng là bạn trai quốc dân!]
[Đúng đúng, ngọt ngào quá, tôi chết chìm trong biển mật rồi!]
Tống Nhất Xuyên định phản bác, nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Diêm Cẩn Dự, những lời đến miệng lại nuốt xuống, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, ăn đồ thanh đạm vậy."
- "Đến nhà hàng Tứ Xuyên mà ăn đồ không cay, chẳng khác nào đến Trùng Khánh ăn lẩu không cay!"
- "Sẽ bị người ta cười cho đấy!"
- "Chỉ có anh Dự thôi, nếu là người khác, xem tôi có thèm để ý đến anh ta không!"
"Ăn đi." Diêm Cẩn Dự cong môi cười, gắp một miếng đậu bắp đặt vào đĩa của Tống Nhất Xuyên: "Để nguội sẽ không ngon."
Tống Nhất Xuyên cúi đầu nhìn:
- "Anh Dự, anh đang đùa tôi à? Nó vốn là đậu bắp trộn lạnh mà!"
"Phụt..." Hoắc Nhân Kiệt không nhịn được cười phá lên.