“ Đây là thuốc bồi bổ cho bọn họ, cậu khỏe mạnh như vậy còn không xấu hổ muốn đoạt sao?”
“ Vậy chúng ta ăn gì? Tôi không nhìn ra chúng ta giống chủ nhân của họ chút nào, cảm giác họ mới là chủ nhân của chúng ta. Cậu không phải bị úng não chứ.”
Shisui nhịn cả buổi lập tức bộc phát, mặc dù anh cũng cảm thấy những người đáng thương thật, nhưng cũng không đến mức anh phải đi phục vụ bọn họ. Ngoài kia còn biết bao nhiêu người khổ, chả nhẽ gặp ai đều phải thế này sao, vậy chẳng phải thành bảo mẫu của thế giới này.
“ Đừng vội, chúng ta ăn thịt thỏ nướng.”
Ichiro lại làm thịt thỏ, nêm nếm gia vị sau đó gác lên bếp nướng, việc này đối với hắn có thể nói là việc nhẹ quen tay, động tác mau lệ, việc còn lại chỉ là canh trừng thịt thỏ thôi.
Hai người ngồi cách đám dân làng kia một khoảng cách vừa đủ, Ichiro vừa nướng thịt vừa nói.
“ Cậu nên hiểu, nếu muốn kẻ khác thật tâm làm việc cho mình, hãy đối sử tốt với bọn họ. Như vậy mỗi khi họ làm việc cho ta đều sẽ dùng hết sức mình để hoàn thành. Hiện tại chúng ta đang làm chỉ là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp trong lòng bọn họ, đợi sau này họ sẽ lại làm việc hết mình.”
“ Cậu nói nghe có lí, thế nhưng chỉ với hai chúng ta có thể làm được gì.”
“ Đừng quên chúng ta là nhẫn giả, nhẫn giả sinh ra vốn không phải để chiến đấu, nhẫn thuật được tạo ra cũng chỉ để phục vụ sinh hoạt mà thôi. Nhẫn giả không phải là những binh khí chiến đấu mà là những người thợ tài ba.”
“ Nhẫn giả là những người thợ tài ba.”
Shisui nghe xong ngẩn người suy ngẫm, chưa từng ai nói với anh những điều như thế, cho dù là những cao thủ làng lá. Bọn họ mặc dù không coi nhẫn giả là những công cụ chiến tranh nhưng lại luôn tự hào bản thân là những chiến binh kiêu hãnh, là tầng lớp cao quý so với người thường. Có lẽ không ai nghĩ sử dụng nhẫn thuật như thế nào để cắt một khúc gỗ vuông vắn, điều họ nghĩ là làm sao có thể cắt được đầu kẻ địch.
“ Thời kì sơ khai của nhẫn giả, nhẫn thật chính được dùng cho sản xuất sinh hoạt. Được coi là tổ tiên của nhẫn giới – Lục Đạo Hiền Nhân cũng chưa bao giờ dùng nhẫn thuật để đánh người, điều ông mong muốn là một thế giới hòa bình.”
“ Dừng, cậu đi xa quá rồi. Coi như cậu nói nghe rất rất có lí, nhưng vấn đề là chỉ với hai chúng ta có thể làm được sao? Mà nói đi nói lại, cái tổ chức với lí tưởng to đùng của cậu dường như chỉ có hai chúng ta.”
Ichiro cười nói.
“ Hai chúng ta là đủ rồi, vả lại bọn họ cũng sẽ giúp chúng ta. Đợi thêm một thời gian nữa, cậu sẽ không cần phục vụ bọn họ nữa, chính bọn họ sẽ đi phục vụ cậu.”
“ Một thời gian là bao lâu.”
“ Vậy phải xem cậu làm như thế nào? Dài hay ngắn xem cả vào việc cậu dạy cho bọn nhóc những gì.”
“ Dạy bọn nhóc. Tôi! Cậu không đùa chứ, đợi bọn chúng có thể làm việc cũng là mấy năm sau rồi.”
Shisui chỉ chính mình, lại nhìn bọn nhóc còn đang ngấu nghiến đánh chén, kinh hoảng la lên. Ichiro lại tỏ ra không nhìn thấy biểu lộ của anh, cậu gỡ lấy thịt nướng nếm thử.
“ Chín rồi, có thể ăn.”
Ichiro đưa cho Shisui một con thỏ nướng, bản thân cũng cầm lên một con bắt đầu ăn.
“ Tôi chỉ có thời gian một tuần cùng cậu xây dựng lại ngôi làng này. Nói thật cảm giác tự mình xây dựng một ngôi làng, nghĩ thôi đã cảm thấy có thành tựu rồi.”
“ Đây mới là bản chất của cậu, chỉ vì một chút hư vinh trong lòng mà kéo tôi chạy ngược chạy xuôi.”
Shisui liếc nhìn Ichiro, ánh mắt chất chưa hai từ “ khinh bỉ”, miệng cắn thật mạnh từng miếng thịt thỏ, nhai một cách ngấu nghiên, giống như đang ăn tươi nuốt sống ai đó. Nhưng mà trong lòng anh ta lại đang không ngừng hô to “ ăn ngon”.
Sau khi ăn uống no nê, Ichiro cùng mọi người ngồi xuống nói chuyện nghỉ ngơi, không hề bày ra một chút nào hình dáng của một ông chủ. Mọi người chỉ cảm thấy cậu như là một người thân trong gia đình, thân mật chu đáo, vui vẻ dễ gần.
“ Cơ thể các người tạm thời không thể làm những việc nặng nhọc, việc xây dựng sẽ do hai người chúng ta làm giúp. Chúng ta sẽ xây dựng trước những thứ thiết yếu, sau này sẽ đợi mọi người tự mình xây dựng thêm, hoàn thiện ngôi làng. Dù sao đây cũng là ngôi làng của mọi người, tự mình xây sẽ ý nghĩa hơn nhiều.”
“ Thế nhưng, các cậu là ông chủ, làm sao có thể làm việc thay chúng ta được, vẫn là để chúng ta xây dựng. Các cậu giúp chúng ta chặt gỗ đã quá tốt rồi, không thể làm phiền thêm nữa.”
Ông lão trưởng làng lại trưng ra bộ mặt đẫm lệ nhìn Ichiro, Ichiro luôn cảm giác lời nói của ông ta đi ngược với suy nghĩ trong lòng. Cậu cười nhìn mọi người.
“ Không sao, nhìn bộ dáng mọi người.”
Ichiro liếc nhìn trưởng làng đang vốn vừa rồi còn đứng thẳng ưỡn ngực nhìn cậu giờ lại đang run rẩy, tay lắm chặt quải trượng trong tay, có xu thế ngồi xuống đất ăn vạ bất cứ lúc nào. Mí mắt Ichiro giật một cái, ông lão này nhất định trong lòng có quỷ.
“ Nhìn bộ dạng của mọi người chưa thể là gì được, đợi cho cơ thể bồi dưỡng thêm một thời gian ta sẽ không cản mọi người. Hơn nữa ta cũng muốn lên lớp đối với bọn nhóc, dạy cho chúng cách sử dụng nhẫn thuật đúng nghĩa, tránh sau này bọn chúng dùng bậy.”
“ Đã vậy, những bộ xương già này không tiếp tục cứng rắn nữa. Nhưng mà chúng ta vẫn có thể phụ giúp hai người, đừng coi chúng ta già yếu mà xem thường, dù sao chúng ta cũng sống sót được tới bây giờ.”
“ Được. Quyết định như vậy đi.”
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Ichiro cùng mọi người trong làng đi ra ngoài, ở bên cạnh làng dọn ra một khu đất chống. Người dân trong làng xếp thành hàng ngang, bọn nhóc đứng đằng trước, ánh mắt chăm chú nhìn từng động tác của Ichiro. Chỉ thấy Ichiro kết ấn phân thân thành bốn người, mỗi người đứng một góc của khu đất trống, trong ánh mắt của bọn nhỏ bắt đầu thi triển các lại nhẫn thuật.
Chỉ thấy bốn tên Ichiro chia ra mỗi người một góc khu đất trống, hai tay nhanh chóng kết ấn, sau khi ấn đã hoàn thành, bốn quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện. Chỉ một lát khu đất liền không còn ngọn cỏ hay gốc cây nào cả. Ichiro lại thi triển một lần phong độn thổi bay đống tro tàn qua một bên, khu đất một lần nữa hiện ra đã sạch sẽ không còn bụi bặm hay cây cỏ.
Shisui gặp nền đất được làm sạch liền vác từng cây gỗ đi tới, đây là anh dùng phong độn cắt ra, do không khống chế được độ chính xác cho nên cây gỗ không được mịn màng vuông vắn cho lắm. Tuy nhiên việc dùng phong độn cắt gỗ quả là một việc khó khăn, nhưng nó cũng khiến anh cảm nhận được lợi ích của nó. Đợi sau khi thành thạo, việc thi triển phong độn của anh sẽ tiêu tốn ít chakra hơn, độ chính xác cũng cao hơn.
Ichiro nhìn Shisui đưa tới từng cây gỗ, nói với mọi người.
“ Sử dụng nhẫn thuật cần phải hết sức lưu ý, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng khiến bản thân bị thương, đặc biệt là sử dựng phong độn cắt đồ vật. Hiện tại chúng ta chỉ vì công việc mới để mọi người quan sát, nhưng sẽ không dạy cho các ngươi, chỉ khi nào các ngươi đủ mạnh mới có thể học.”
Ichiro tiếp tục thi triển thổ thuật đục các lỗ để dựng cột trụ, lại dùng thổ thuật làm đất xung quanh cây trụ cứng lại, ôm chặt lấy cây trụ. Việc xây dựng của hắn nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa với thể chất của một nhẫn giả, thể lực của hắn cực bền, làm một mạch đến chiều tối vẫn không cần nghỉ ngơi.
Bởi vì nơi này điều kiện không cho phép, vật liệu của cậu chỉ có gỗ và đất, nhưng kết hợp với nhẫn thuật lại khiến những căn nhà cậu xây lên vẫn vô cùng kiên cố.