Trên đường từ cổng thôn đi đến nhà anh không ngờ rằng mình sẽ nghe thấy những câu nói đáng ghê tởm ấy, đứa nhỏ mà anh bảo bộc bấy lâu nay lại bị những kẻ kia sỉ nhục như vậy, không chỉ vậy khi anh đến gần con nhìn thấy Lâm Phó Cẩn đưa tay lên muốn đánh vào người đứa nhỏ của anh.
Lúc đấy Vũ Hoàng Kính cảm thấy rất tức giận, anh cực kỳ tức giận muốn lao đến đá mạnh vào người hắn ta nhưng giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn khiến anh phải kiềm chế bản thân mình không thể làm ra những hành động nguy hiểm như vậy.
Chỉ nghĩ đến lúc đó liền không tài sao bình tĩnh nổi, nếu như anh chỉ về trễ vài phút nữa thôi thì có phải Trần Túc đã bị thương rồi không. Không thể tha thứ được.
Trong lòng nghĩ gì Vũ Hoàng Kính không thể nói cho Trần Túc biết được, nghe câu hỏi của cậu anh liền gật đầu nói:
“Cũng gần xong rồi, ngày mai tôi làm bù việc sẽ không sao.”
Trần Túc nghe vậy không khỏi thở dài, thường ngày đã về trễ lắm rồi nếu làm bù thêm việc vậy chẳng phải sẽ càng về trễ hơn sao. Cậu không khỏi lo lắng cho sức khỏe của anh:
“Như vậy không phải rất mệt sao. Anh thật sự không cần phải lo lắng đâu, tôi với mẹ có thể xử lý được mà.”
Vũ Hoàng Kính nhìn cậu, thấy được sự lo lắng trong mắt cậu liền không khỏi mềm lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cậu rồi nói:
“Không mệt, sau này công việc sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi có thể về nhà sớm hơn. Cậu về phòng tắm rửa đi chúng ta cùng dùng cơm.”
Trần Túc nghe thấy Vũ Hoàng Kính không gọi cậu bằng em giống như khi nói chuyện cùng hai mẹ con kia liền không hiểu sao cảm thấy hụt hẩng trong lòng nhưng cậu rất nhanh bỏ qua cảm giác đó mà rất đầu:
“Được, vậy tôi tắm trước rồi gọi anh.”
Sau đó cậu nhìn sang Trần Vân:
“Mẹ đợi con cùng nấu cơm nhé, tối nay chúng ta có thể ăn cùng nhau rồi.”
Trần Vân khẽ cười:
“Được, nhanh lên đấy, mẹ vào bếp chuẩn bị nguyên liệu trước.”
Vũ Hoàng Kính đi theo sau Trần Vân:
“Để con giúp ngài.”
Cứ như vậy Trần Vân cùng Vũ Hoàng Kính cùng nhau vào bếp còn Trần Túc thì chạy về phòng tắm rửa, khung cảnh gia đình cực kỳ hài hòa mà ấm cúng.
Kể từ ngày hôm đó Trần Vân không còn gặp bất kỳ người lạ mặt nào đến trước nhà tìm Vũ Hoàng Kính nữa. Thời gian nhanh chóng trôi qua theo sự yên ả của sự chuyển mùa, cuối cùng mùa xuân cũng đến.
Theo như kế hoặc của mình Trần Túc đã trồng một vùng lúa mì, còn một mảnh ruộng cách đó không xa thì cậu đã trồng, lúa mì có thể chịu lạnh vì vậy trông khoảng thời gian mùa đông cùng mùa xuân thì thích hợp trồng hơn là trồng ngô cùng lúa nước.
Đã vài tháng trôi qua cuối cùng cậu cũng sắp đón một cái tết đầu tiên kể từ khi đến với thế giới này. Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh chóng, cho dù là mơ cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp như thế này, không cần phải bận rộn tối ngày sáng đêm không có ngày nào để nghĩ ngơi, cũng không cần phải nghỉ đến chuyện bị người khác cướp đi công sức của mình, cũng không cần lo lắng bị bốc lột sức lao động sau đó đem mọi cố gắng của mình đi phụng dưỡng những kẻ chỉ xem mình là cây rút tiền.
Đây có thể là mơ Trần Túc cảm thấy những ngày tháng thần tiên này chẳng khác nào là một giấc mơ mà cậu hằng mong ước.
Trời vừa sáng hẳn, mọi người trong thôn đang bận rộn tưới nước trên những cánh đồng, Trần Túc đứng trên ruộng nhà mình mà nhìn một mảnh màu vàng xanh, có vài cây đã chuyển thành màu vàng.
Không khí trong thôn cực kỳ trong lành, cậu hít sau một hơi sau đó đeo theo bình tưới cây lên vai cũng như những người khác mà lò mò xuống ruộng sau đó từng chút từng chút tưới tất cả các cây lúa mì được trồng trong ruộng.
Lúc mới bắt đầu Trần Túc còn để Trần Vân giúp đỡ gieo hạt, nhưng sau khi làm thuận tay thuận chân cậu liền không để mẹ mình phải vất vả nữa, một mình cậu vẫn có thể làm xong công việc ở dưới ruộng, dù sao sức khỏe của cậu trong mấy tháng qua đã hoàn toàn khỏi hẳn không cần lo lắng bệnh tình sẽ tái phát nữa.
Trần Vân muốn phụ giúp nhưng bà biết con mình lo lắng bà mệt nhọc nên không để bà làm vì vậy mỗi khi giờ cơm đến bà đều chuẩn bị món ăn ngon sau đó đem ra đồng để cậu dùng cơm. Sau khi cậu ăn xong bà liền trở về nhà rồi mới ăn phân mình.
Làn da vốn không mấy trắng trẻo của Trần Túc nay càng thêm xạm đen, tuy nhiên thân thể lại săn chắc hơn rất nhiều. Vũ Hoàng Kính lúc đầu cảm thấy để đứa nhỏ như cậu làm công việc nặng nhọc như thế này rất không vui vẻ nhưng khi thấy cơ thể càng lúc càng khỏe mạnh của cậu thì anh không còn nói gì nữa, dù sao cậu cảm thấy vui vẻ cùng thoải mái khi làm việc thì anh cũng an tâm hơn.
Không những vậy Trần Túc không thường xuyên rời khỏi thôn sẽ không phải gặp những phiền toái không cần thiết càng làm cho anh không cần phải phân tâm chú ý đến cậu nhiều. Chỉ cần mẹ con Trần Túc an phận thì Vũ Hoàng Kính có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ đầm thấm như thế này cho đến khi những chuyện anh cần làm được chuẩn bị ổn thỏa.
Nhưng Vũ Hoàng Kính chưa từng tự hỏi bản thân rằng nếu một ngày Trần Túc muốn xâm nhập vào thế giới của anh, muốn hiểu biết hơn về anh thì anh sẽ làm như thế nào. Hoặc nếu như anh thật sự hoàn thành được kế hoạch của mình thì anh thật sự sẽ ly hôn với cậu hay sao.
Có lẽ đến chính Vũ Hoàng Kính cũng không ngờ rằng bản thân anh cũng đang tránh né câu trả lời của nó.